– Cho anh 10 phút thôi.
Đan không sao kháng cự được lời nói của anh.
Cô thoáng bối rối, sau đó lại đứng đờ người ra cảm nhận mái tóc mềm mại của anh cọ vào cổ mình.
Tim cô đập mạnh như muốn văng ra ngoài.
Đan sợ rằng với tư thế này, anh sẽ nghe thấy tiếng tim của cô mất.
Mùi hương từ anh thoang thoảng trong căn phòng, không gian đột nhiên ngọt ngào đến lạ.
Đan nghe rõ mùi dầu gội của anh thật rõ ràng.
Cô len lén quay nhẹ sang, đập vào mắt cô mái tóc đang tỏa ra sức hút kỳ lạ.
Đan không kìm chế được chạm vào, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm.
Rồi lòng cô cũng mềm nhũng, lại khao khát nhiều hơn.
Bây giờ anh ấy đang nghĩ gì nhỉ?
Tín đưa tay bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên tóc mình.
Anh nắm lấy, dùng ngón trỏ của mình cọ nhẹ vào ngón trỏ của cô.
Rồi anh ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt đen láy đang xao động nhìn anh.
Trái tim anh thổn thức từng nhịp.
Cồn cào trong người cái thứ cảm xúc lạ thường.
Đan có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt mình, nóng ấm như thiếu đốt trái tim cô.
Nhìn thấy cả hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, thật gần, kích động.
Và giọng anh cất lên, khàn khàn có chút mê hoặc, lại có chút trách móc:
– Bao giờ em mới 18 đây?
…
Sau khi bước chân vào đội tuyển Toán, độ nhận diện của Minh tăng chóng mặt.
Đến lớp, trên bàn không nước thì bánh, Hoa đếm qua, cũng được ba, bốn món.
Nhưng cậu lại không đụng tới nó, và cậu cũng không cho đụng tới, thường thì ném cho mấy đứa bạn trong lớp hay đem qua tụi Thái, Toàn.
Nay tới lớp sớm, Hoa phát hiện ngoài chai nước với hai bịch bánh thì còn sự xuất hiện của cái thiệp hồng hồng xinh xinh dưới hộc bàn Minh.
Đột nhiên ác cảm không lời từ đâu trỗi dậy trong cô, trong đầu lại có suy nghĩ đem đốt nó đi.
Hoa thấy lạ lùng với suy nghĩ của mình, cảm giác bức rức, khó chịu mấy ngày qua làm tâm trạng cô không mấy tốt lành.
Và kỳ lạ là dạo này cứ nhìn thấy Minh là tâm trạng lại bất an.
Đôi khi thì lại thấy thật đáng ghét.
Thứ cảm xúc lằng nhằng.
Hoa lôi đống đề Toán ra làm, để nổi khó chịu râm ran trong lòng dịu bớt đi.
Đan kế bên không để ý nhiều gì tới bạn mình, hôm trước cô mới mượn từ Tín cuốn sách nên cũng mang ra tranh thủ đọc vài trang.
Mới lấy cuốn sách ra, lật được một trang lại nhớ tới anh.
Cái suy nghĩ của mình mà lại không phải của mình, cô không thể khống chế được lại nghĩ tới anh nhiều hơn.
Cả cái hôm sinh nhật anh.
Không ổn rồi! Mới sáng sớm mà thấy đầu óc không được tỉnh táo thế này.
Đan mặc con bạn mình đang làm bài, dứt khoát kéo người cùng đi vệ sinh rửa mặt.
Ra tới cửa thì đụng mặt “người nổi tiếng”.
Nhỏ Đan lơ cậu đã đành, mà sao nay cả cô cũng lơ cậu vậy.
Minh khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Hoa, nghĩ mãi chẳng thể lôi ra được lý do là gì.
Cậu lơ đễnh bước vào lớp, chưa kịp vào chỗ đã phát hiện thấy điều bất thường.
Cậu cầm cái thiệp lên nhìn một cái rồi nhét vội vào hộc bàn bên cạnh.
Xem coi, có khổ cái thân cậu không chứ!
Đợi Hoa về lại chỗ, Minh lân la ghé qua hỏi bài:
– Câu này cậu giải như nào vậy?
– Tôi chưa giải câu này.
Rõ ràng là nói dối, bài giải chình ình trên giấy kia kìa, thế mà nói chưa giải.
– Còn câu này?
– Chưa giải.
– Câu này?
– Cũng chưa.
– Thế câu…
Hoa không để Minh nói xong câu, cô vờ quay sang nói chuyện với Đan, xem như không nghe thấy.
Minh tối sầm, ủ rũ quay về chỗ.
Đang không vui đã thế từ đâu ra chui ra một đứa không hiểu chuyện.
Thái ngồi vào chỗ trống bên cạnh Minh.
Cậu nghía được cái thiệp bên dưới ngăn, tò mò lấy ra xem, mặt bỗng sáng bừng nói với Minh:
– Ê Minh! Thư tình nè!
Chưa bao giờ Minh muốn cắt đứt cái tình bạn này đến thế này.
Minh nghĩ, có nên nhân cơ hội này mà nghỉ chơi với nó luôn không.
Cậu vội giật lại cái thiệt ném lại vào hộc bàn.
Minh nín thở nhìn sang Hoa.
Cô chẳng có biểu hiện gì, vẫn im lặng nhìn chăm chú xuống đề.
Còn Đan bên cạnh thì lắc đầu ngán ngẩm nhìn cậu, sự nghiệp của ngươi coi như hỏng rồi, Minh à.
Minh đen mặt, liếc sang cái thằng bên cạnh, gằn giọng:
– Biến về lớp đi!
Thái ngạc nhiên nhìn thằng bạn mình.
Gặp chuyện gì mới sáng sớm mà cau có thế không biết? Cậu chẳng thèm tiếp chuyện với Minh nữa.
Nói với sang rủ rê:
– Đan, Hoa, mai quay nhà Minh ăn bánh kem nha!
– Gì? – Minh hỏi
– Gì? – Thái đáp
Đan ngẫm nghĩ, rồi cô quay sang Thái hỏi:
– Có những ai vậy?
– Thì mấy đứa mình, Minh nè, Toàn nè.
Chỉ có ba tên đực rựa đó thôi sao.
Chán.
Không đi.
Đan chẳng thèm quan tâm nữa, chú tâm lại vào quyển sách.
Minh thì đang nghĩ, rủ cả bọn tới nhà này cũng không tệ.
Cậu quay sang hỏi Hoa:
– Cậu đi không?
Hoa không trả lời Minh, cô quay sang hỏi Đan:
– Đi không?
– Không.
Cô sao chép câu trả lời rồi dán lại cho Minh.
Cậu chưa bỏ cuộc, giả vờ quay sang Thái hỏi:
– Chắc rủ thêm anh Tín nhỉ?
– Cũng được.
Càng đông càng vui, mà chỉ sợ ổng…
Chữ “bận” của Thái chưa thốt ra đã bị Minh bịt lại.
Cậu nhìn sang Đan, đoán chắc nhỏ đã thay đổi ý định rồi đấy.
– Đan đi không?
– Thì…!rảnh thì đi.
Xong chuyện.
Dụ được nhỏ dễ như lòng bàn tay.
Hoa nhìn sang bạn.
Bạn đi thì cô đi thôi..
Căn nhà của Minh khác xa với tượng tưởng của Hoa rất nhiều. Hoa biết nhà Minh giàu, nhưng cỡ này thì vẫn chưa nghĩ tới. Từ cổng tới nhà chính cũng mất cả 5 phút đi xe. Hoa với Đan ngồi sau xe thi nhau trố mắt nhìn. Nhìn những chùm cây xen kẽ nhau, uốn mình tạo thành những hình dạng đầy nghệ thuật, trông cứ như một khu vườn thu nhỏ. Quả nhiên, không khí mà người giàu hít thở cũng khác với người thường.
Kể từ khi bước vào nhà, Minh cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Đan giành cho mình, có chút rợn người. Cậu cũng nhanh chóng bỏ qua, không để ý nhiều. Cậu chỉ để ý tới Hoa.
Hoa không quen đi lại trong căn nhà to như thế. Cứ Đan đi đâu là cô đi theo đó. Không khí trong căn nhà có chút ảm đạm, và từ khi bước vào cô cảm nhận được đâu đó chút cảm giác xa cách, lạc lõng.
Minh dẫn hai người vào căn phòng trên tầng ba. Hoa đoán là phòng của Minh. Cả Thái và Toàn đều đã tới trước đó rồi. Người thì hì hục ngồi lựa phim, người thì bày trí bánh kem dưới sàn. Thấy người tới, Toàn nhiệt tình mời gọi.
– Hoa, Hoa lại đây!
Hoa đi tới rụt rè ngồi kế bên Toàn. Cậu chàng nhiệt tình sắp xếp bánh nước trước mặt Hoa, giới thiệu cái bánh kem mà Thái làm, và cả việc giải thích Thái đang hí húi làm gì đó. Những hành động đó theo Minh đánh giá là không cần thiết và rất lố lăng. Nơi Hoa ngồi bên phải là Toàn, bên trái là Đan. Cậu mất cơ hội để chen vào ngồi cạnh. Bất lực ngồi ngoài rìa, cay đắng nhìn tên Toàn diễn trò. Hã𝙮 𝑡ìⅿ đọc 𝑡𝘳a𝙣g chí𝙣h ở ﹢ 𝙏 𝘳 U ⅿ 𝑡 𝘳 𝘂 𝙮 ệ 𝙣.V𝙣 ﹢
Thái chọn được phim xong thì chạy tắt đèn lại Toàn ngồi.
Đan nhìn cái màn hình lớn trước mặt mà ngưỡng mộ cuộc sống của cậu bạn mình. Căn nhà, căn phòng, cả những chiếc xe mà cậu ta hay đi làm cô có chút choáng ngợp. Mọi thứ quá xa vời đối với người như cô và như Hoa.
Hoa từ khi bước vào phòng Minh, sự ngại ngùng làm cô không dám đưa mắt nhìn lung tung. Ngay khi đèn vừa tắt, mọi người tập trung vào màn hình phía trước, cô không ngăn nổi tò mò, nhích người ra sau một chút cho khuất tầm nhìn mọi người rồi lén nhìn xung quanh. Đôi mắt cô dừng lại trên các poster xe đạp địa hình được dán vài tấm trên bức tường trắng lớn, hai cái tủ quần áo thật to, một cái tủ kính lớn trưng bày vài ba chiếc bằng khen và vài chiếc cúp, cô không biết là giải thưởng gì. Chiếc bàn học mà cậu vẫn thường ngồi làm bài, chiếc giường mà cậu ngả lưng khi lười biếng…
Mắt cô không khống chế được mà đưa đi khắm nơi, khám phá mọi ngóc ngách, nơi mà cậu hoạt động hằng ngày. Cô mải mê, không phòng bị mà chạm mắt với chủ nhân căn phòng. Hoa giật thót người, không tự nhiên mà quay đầu lên trước, vờ tập trung lại bộ phim. Cậu ấy chắc không nghĩ mình đang lén quan sát phòng đâu nhỉ?
Để có một giao diện đẹp mắt, hôm qua Minh đã hùng hục, tự tay dọn dẹp căn phòng này. Cậu đã phải suy nghĩ, lựa chọn kỹ lượng các vị trí đồ vật sao cho trông ấn tượng. Mong sao Hoa thấy ổn. Cậu nhìn sang Hoa, đúng ngay lúc cô đang nhìn sang cậu. Hai giây đối mắt làm tim cậu rộn cả lên. Giá mà bây giờ ngồi cạnh cậu ấy thì hay biết mấy. Để cậu ấy bên cạnh tên Toàn, thật không yên tâm chút nào. Cậu đánh mắt sang Hoa thêm lần nữa, lần này hai người không còn chạm mắt nhau nữa. Nhưng mắt tên Toàn đang nhìn chằm chằm vào Hoa, cậu ta có vẻ đánh hơi được có người đang nhìn mình nên ruốt cuộc người chạm mắt với cậu lần này lại là Toàn. Nhìn thấy cậu, Toàn nở một nụ cười ngô nghê rồi quay mắt lại màn hình.
Quả thật không yên tâm chút nào!!!
Phim được nửa tiếng thì thấy Đan đứng lên hỏi nhà vệ sinh chỗ nào, Hoa tính đứng lên theo bạn thì bị Đan ấn xuống, bảo đi một xí rồi quay lại. Đan vừa đứng lên, khoảng trống xuất hiện giữa Hoa và Minh, không có vật cản, mắt cậu và Hoa lại chạm nhau thêm lần nữa. Hoa cười mỉm rồi nhanh chóng tránh đi ánh nhìn của cậu. Minh hơi hụt hẫng khi Hoa quay mặt nhanh hơi khi nãy, nhưng dù sao thì cô cũng cười một cái.
Đan thật sự là đi một xí thiệt, tới chỗ cô không vào ngồi mà đứng ngoài rìa, lấy chân đẩy đẩy Minh vào trong, miệng lẩm bẩm:
– Sít qua kia! Sít qua kia!
Minh theo từng cú đá của Đan nhích vào bên trong. Ngay khi ổn định lại chỗ, cậu đã ngồi cạnh bên Hoa. Cậu nghe thấy được tiếng tim mình đang mãnh liệt đập trong lòng ngực. Mùi dầu gội ở cô thoang thoảng quanh mũi làm đầu óc cậu choáng cả lên. Cậu với lấy ly nước uống một ngụm cho bớt căng thẳng. Để rồi rút tay về không biết vô tình hay cố ý bàn tay cậu chạm nhẹ bàn tay cô.
Minh như ngừng thở. Để một lúc vẫn không thấy Hoa rụt tay lại, cậu quay nhẹ đầu thấy cô vẫn chăm chú nhìn lên màn hình trước mặt. Không lẽ cậu ấy đang tập trung? Minh bạo gan, áp tay mình lên tay cô, rồi từ từ xen vào, đan chặt. Để mặc ánh sáng màn hình chiếu hắt lên người, cậu ngọt ngào tận hưởng cảm giác mà mình lén lút tạo nên. Thêm một lần nữa, cậu ước rằng bộ phim đó kéo dài thêm ít lâu.
Nơi đó, khoảng cách giữa năm người thiếu niên ấy, có hai bàn tay đan xen, nắm chặt.