Dư Sinh Mộ Yên

Chương 51: Chầm chậm thích em



Ngạn Giang,

Hôm nay Ngạn Bách Hàm đã cho người chuẩn bị một phòng VIP cùng một bàn thức ăn phong phú sau đó cùng Tần Hàm Yên đến sớm chờ đợi mấy người Trương Nguyệt.

“Hàm Yên, chị đoán xem ai sẽ tới trước?” Ngạn Bách Hàm dựa vào lòng Tần Hàm Yên hỏi.

Tần Hàm Yên bật cười vì cái trò chơi ấu trĩ của Ngạn Bách Hàm nhưng cuối cùng vẫn chiều theo: “Chị đoán Mãn Chi sẽ tới đầu tiên.”

Ngạn Bách Hàm nghiêng đầu: “Sao chị dám chắc?”

Tần Hàm Yên trả lời: “Vì cậu ấy trước nay luôn đúng giờ.”

Tần Hàm Yên vừa nói xong thì có người mở cửa bước vào, gương mặt này đối với Ngạn Bách Hàm thì khá xa lạ nhưng đối với Tần Hàm Yên thì chắc chắn vô cùng quen thuộc: “Mãn Chi, lâu rồi không gặp. Lại đây.”

Trần Mãn Chi tiến lại ngồi xuống: “Vừa đến đã được phát thức ăn chó. Thật diễm phúc.”

Tần Hàm Yên cười cười, buông Ngạn Bách Hàm ra: “Đây là Mãn Chi, bạn đại học của chị, hiện tại là nhà Khảo cổ học, từ khi về nước đến nay đây là lần thứ hai gặp cậu ấy.”

Sau đó hướng Trần Mãn Chi nói tiếp: “Đây là Ngạn Bách Hàm, bạn gái tôi.”

“Chị Mãn Chi, chào chị.” Ngạn Bách Hàm chủ động chào hỏi, Trần Mãn Chi cũng đáp lại bằng một nụ cười: “Xin chào Tần phu nhân.”

Tần Hàm Yên vỗ vai Trần Mãn Chi: “Được rồi, đừng trêu chọc em ấy.”

Trần Mãn Chi lập tức xua tay bật cười: “Nào dám, tôi còn ở địa bàn của người ta đó.”

“Nói gì mà vui như vậy?” Giọng nói của Đặng Chân vang lên, theo sau đó là Trương Nguyệt và Đinh Mễ.

“Đương nhiên là nói xấu cậu rồi.” Trần Mãn Chi lên tiếng.

“Oa, Mãn Chi nhớ cậu chết mất.” Bóng dáng Đinh Mễ lướt qua mọi người, nhào thẳng đến chỗ Trần Mãn Chi.

“Các cậu, lại đây ngồi.” Tần Hàm Yên vẫy vẫy.

Ngạn Bách Hàm đảo mắt nhìn một vòng: “Chị Nguyệt, chị Chân, chị Mễ. Em là Ngạn Bách Hàm, rất vui được gặp các chị.”

Đinh Mễ vẫn còn lo khóc mướn với Trần Mãn Chi, Trương Nguyệt gật đầu, Đặng Chân thì nổi hứng bới móc: “Xem kìa, là đọc thoại phim sao?”

Tần Hàm Yên nhíu mày nhìn Đặng Chân quở trách: “Đừng chọc em ấy, tôi cũng sẽ không bảo vệ được cậu đâu.”

Trương Nguyệt nhìn đến Trần Mãn Chi: “Nghe nói thời gian gần đây cậu vẫn luôn ở Sơn Thành?”

Trần Mãn Chi gật đầu: “Đúng vậy, năm trước thầy tôi phát hiện dấu tích của một di tích cổ ở đó, thế là cùng nhau chạy đến đó ở đến tận bây giờ.”

“Cậu còn bận rộn hơn cả mấy vị tổng tài như Hàm Yên và Trương Nguyệt.” Đinh Mễ cảm thán.

“Đừng quên mục đích hôm nay chúng ta đến đây nha. Yên Yên, vẫn nên chính thức giới thiệu một chút. Quen nhau khi nào, tại sao quen, ai trên ai dưới. Còn nữa, có dự định kết hôn không?” Đặng Chân đặt ra một loạt câu hỏi khiến Ngạn Bách Hàm không tự chủ nhìn về phía Tần Hàm Yên.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về hai nhân vật chính, Tần Hàm Yên mới từ từ trả lời từng câu hỏi: “Chính thức quen nhau được nửa năm. Trước đó em ấy vào công ty tôi làm thư ký, lâu ngày sinh tình. Còn ai trên ai dưới, hình như là không khác nhau là mấy. Chuyện kết hôn vẫn chưa thảo luận. Đã hài lòng chưa?”

Đinh Mễ chen vào: “Nghe nói em ấy là người thừa kế Ngạn thị?”

Tần Hàm Yên gật đầu, Đinh Mễ lập tức trợn mắt há mồm.

Vẫn là Trương Nguyệt chủ động dẹp bỏ đề tài này, cô nâng ly hướng mọi người: “Nào, chúc mừng Yên Yên chính thức không còn cô đơn.”

Cả đám nghe vậy liền hào hứng reo hò, nâng ly uống cạn.

Trương Nguyệt nhân lúc còn tỉnh táo bàn chút chính sự với Tần Hàm Yên: “Hàm Yên, lần trước chuyện cậu nhờ tôi gặp chút rắc rối.”

Cả đám yên lặng, Tần Hàm Yên cũng nghiêng đầu tỏ ý lắng nghe: “8% cổ phần Lục thị trong tay Tề Hải, tôi không chắc có thể giải quyết được.”

Sở dĩ Trương Nguyệt không ngại đem chuyện này ra nói tại đây chính vì sự tin tưởng tuyệt đối mà bọn họ dành cho nhau. Tuy không tránh khỏi tò mò nhưng cả đám vẫn lịch sự giữ im lặng. Ngạn Bách Hàm cũng là lần đầu nghe đến chuyện này, nàng hỏi: “Có thể cho em biết cụ thể được không?”

Trương Nguyệt và Tần Hàm Yên đem chuyện nói với Ngạn Bách Hàm, Ngạn Bách Hàm nghe xong chỉ thoáng nở nụ cười: “Thật trùng hợp, vô tình trong tay em có 15% cổ phần Tề thị. Mà Tề Hải này thật ra trước giờ luôn mong muốn có được nó.”

Bản thân Tần Hàm Yên cũng không giấu nỗi kinh ngạc nhìn về phía Ngạn Bách Hàm, Ngạn Bách Hàm nhìn cô nở nụ cười ngọt ngào: “Lẽ ra chị phải nói việc này với em. Được rồi, bổn cô nương ra tay giúp hai người.”

Nàng móc điện thoại ra: “Alô, Hổ ca. Trong vòng ba ngày em muốn có 8% cổ phần Lục thị trong tay Tề Hải. Nếu không thể thỏa thuận có thể trích 8% cổ phần Tề thị để đổi ngang.”

Nói xong, Ngạn Bách Hàm nhét điện thoại trở lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mọi người. Mà đám người Đặng Chân giờ này chỉ biết giơ ngón tay cái: Quá ngầu!

Trương Nguyệt lên tiếng: “Nếu có tiểu Hàm giúp tôi yên tâm rồi. Mà Hàm Yên, hình như chuyện này nhờ em ấy có khi còn nhanh chóng hơn tôi a.”

Tần Hàm Yên phản bác: “Là cậu muốn thâu tóm Lục thị, không phải em ấy a.”

“Được rồi có thể đừng bàn công việc nữa không, chơi trò chơi đi, tôi có mang theo thứ này.” Đinh Mễ rút ra một thanh dài dài sau đó nói tiếp: “Nếu quay trúng ai thì người đó phải thực hiện yêu cầu của người ngồi bên phải.”

Đặng Chân lập tức ủng hộ, mấy người còn lại cũng không có ý kiến.

Bàn là bàn tròn, ghế là ghế sô pha mềm mại. Theo thứ tự từ trái sang phải là Ngạn Bách Hàm, Tần Hàm Yên, Đinh Mễ, Đặng Chân, Trương Nguyệt, Trần Mãn Chi. Lượt đầu tiên chính là quay trúng Đinh Mễ, tự mình bày ra, tự mình chịu phạt trước.

Đặng Chân lượt đầu tiên khá là nhẹ tay với Đinh Mễ: “Nào giả tiếng chó sủa đi.”

Đinh Mễ gâu gâu mấy tiếng, cả đám lăn ra cười bò.

Lượt tiếp theo quay trúng Trương Nguyệt, Trần Mãn Chi nghĩ một lát liền đưa ra một hình phạt: “A Nguyệt, cậu hãy gọi cho người nằm đầu tiên trong lịch sử và nói nhớ người đó.”

Trương Nguyệt sảng khoái đáp ứng, chỉ là khi cầm đến điện thoại thì chỉ muốn cho Trần Mãn Chi một cú đạp. Lúc nãy trước khi vào đây Hứa Mộng có gọi cho cô thông báo việc thu mua cổ phần hại giờ này cô phải nghiến răng nghiến lợi mà gọi cho Hứa Mộng.

Trước ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, Trương Nguyệt chỉ mong người kia không bắt máy. Chỉ là trời không toại lòng người, một tiếng Alô dụ hoặc vang lên. Trương Nguyệt cố gắng nặn ra ba chữ Tôi nhớ chị sau đó không đợi Hứa Mộng trả lời đã tắt máy, sau đó tiện tay tắt nguồn.

“Là ai vậy nha?” Đặng Chân tò mò hỏi.

Trương Nguyệt nổi giận: “Chơi tiếp đi, không có chuyện của cậu.”

Mấy lần tiếp theo liên tục quay trúng Đặng Chân và Đinh Mễ, một lần trúng Trần Mãn Chi. Đến khi cả đám than vãn vì vận khí Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên quá tốt thì cuối cùng Tần Hàm Yên cũng trúng chiêu. Đinh Mễ xoa xoa hai bàn tay, tỏ vẻ đắc ý: “Yên Yên, cậu hãy hôn môi cùng tiểu Hàm đi, phải là hôn kiểu Pháp.”

Cả bọn nghe xong vỗ tay, rất hài lòng với yêu cầu này của Đinh Mễ mà Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm lúc này mặt dần đỏ lên trong tiếng kinh hô của mọi người.

Tần Hàm Yên nhìn Ngạn Bách Hàm trưng cầu ý kiến: “Có được không?”

Hôn nhau trước mặt người khác, tuy rất ngại nhưng chỉ có thể đồng ý, Ngạn Bách Hàm gật đầu. Tần Hàm Yên nhận lệnh nhẹ nhàng tiến lại gần, hai cánh môi từ từ dính lại với nhau rồi trở nên ướt át. Đám Đinh Mễ rõ ràng là người yêu cầu nhưng cũng không dám nhìn thẳng, đỏ mặt tía tai.

Sau khi nụ hôn môi kết thúc, cả đám cũng không đùa giỡn nữa mà kéo nhau đi hát karaoke. Phòng VIP có tích hợp karaoke nên bọn họ cũng không cần đi đâu quá xa. Tần Hàm Yên chọn bài Chầm Chậm Thích Em, giai điệu ngọt ngào cất lên, cô cầm mic hướng ánh mắt dịu dàng về phía Ngạn Bách Hàm, Ngạn Bách Hàm cũng đón lấy ánh mắt kia, mỉm cười ngọt ngào mà ngân nga theo từng câu hát của Tần Hàm Yên.

“Quá khứ và hiện tại

Chầm chậm thích em

Chầm chậm hồi tưởng

Rồi chầm chậm ở bên nhau, cùng em già đi

Bởi vì chầm chậm chính là lý do tốt nhất.”

Giọng hát của Tần Hàm Yên trầm bổng du dương, cho người ta cảm giác như say như tỉnh. Thế giới rộng lớn giờ giống như chỉ tồn tại hai người, Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm lạc vào thế giới riêng của họ, không muốn bất kỳ sự làm phiền nào khác.

Âm nhạc nhỏ dần, bài hát kia cũng kết thúc kéo theo một hồi lắng đọng. Mãi đến khi Tần Hàm Yên buông mic lại ngồi xuống thì cả bọn mới từ từ bừng tỉnh, vỗ tay không ngớt.

Đặng Chân lên tiếng khen ngợi: “Tôi cảm động sắp khóc rồi đây. Yên Yên, nào tôi hôn một cái.”

Người nào đó chưa nhào tới đã thấy một bàn tay chặn trước mắt mình: “Chị Chân, hình như không thỏa đáng lắm nha.” ánh mắt Ngạn Bách Hàm sắc lạnh khiến Đặng Chân nuốt một ngụm nước bọt, cô đành phải lui về vị trí cũ, im lặng ngồi xuống.

Cả bọn thấy thế liền cười lớn, Trương Nguyệt trêu chọc: “Hàm Yên, bình giấm nhà cậu cũng lớn quá nha.”

Tần Hàm Yên đưa tay sờ tóc Ngạn Bách Hàm, nói với Trương Nguyệt: “Em ấy thích là được.”

Đinh Mễ làm động tác rùng mình: “Rõ ràng lại là cẩu lương mà, bà đây không muốn ăn nữa đâu, đã no lắm rồi.”

Cả đám lại cười lớn một trận. Lần này đến lượt Trần Mãn Chi đứng dậy cầm mic hát tặng mọi người. Âm nhạc du dương, cuộc vui chơi kéo dài miên man.

Cuộc vui kết thúc, ai về nhà nấy. Tần Hàm Yên nắm tay Ngạn Bách Hàm rảo bước trên con đường quen thuộc vào nhà. Ngạn Bách Hàm vẫn còn chút hơi men, ngả lên bả vai Tần Hàm Yên. Tần Hàm Yên rủ mắt nhìn nàng hỏi: “Hôm nay chơi vui không?”

Ngạn Bách Hàm liền hào hứng: “Rất vui nha, bạn chị đều rất thú vị. Em từ nhỏ không có bạn, đây là lần đầu tiên được hiểu cảm giác có bạn bè là như thế nào.”

Không hiểu sao sau khi nghe câu nói này của Ngạn Bách Hàm, trong lòng Tần Hàm Yên dâng lên một cỗ chua xót. Cô đứng đối diện nàng, đưa tay xoa xoa gương mặt mà cô yêu thích: “Lần sau lại kêu bọn họ đến chơi với em.”

Ngạn Bách Hàm hôn lên môi Tần Hàm Yên một cái, ánh mắt sáng quắc: “Được.”

Bên đây Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm ngọt ngào bao nhiêu thì bên kia Trương Nguyệt lại đau đầu bấy nhiêu. Vừa về nhà đã nhìn thấy “hòn vọng phu” Hứa Mộng. Vừa nhìn thấy cô đã lập tức bổ nhào tới dính lấy: “Lúc tối em nói vậy là sao? Sao chị gọi em lại tắt máy?”

Trương Nguyệt lãng tránh: “Tôi hơi mệt, đừng làm phiền tôi.”

Lúc này Hứa Mộng mới chú ý tới gương mặt ửng đỏ và hơi rượu thoang thoảng trên người Trương Nguyệt: “Chị đi pha cho em ly nước chanh, đợi chị một chút.”

Trương Nguyệt cũng không kịp ngăn cản thì Hứa Mộng đã chạy đi. Rất nhanh chóng, ly nước chanh đã pha xong, cô đưa cho Trương Nguyệt: “Nào, uống đi.”

Trương Nguyệt nhìn Hứa Mộng một cái sau đó miễn cưỡng nhận lấy uống một ngụm. Cô nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, chị đi mở nước nóng cho em.” Hứa Mộng thực sự rất xông xáo, Trương Nguyệt cũng chỉ có thể im lặng không nói gì. Cô quả thực là say rồi.

Trương Nguyệt tắm rửa xong quay về phòng ngủ, Hứa Mộng cũng ngoan ngoãn trở lại phòng ngủ dành cho khách. Trong lòng vẫn suy nghĩ về những thứ phát sinh gần đây. Càng lúc càng gần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.