Dư Sinh Mộ Yên

Chương 50: Triệt để thất vọng



Tuy hôm qua bị giày vò đến tận gần sáng nhưng Tần Hàm Yên vẫn dậy rất sớm, chỉ là cô không xuống giường mà nằm yên ở đó ngắm mỹ nhân say giấc. Cô thầm nghĩ: Hôm qua rõ ràng người mệt là chị, nhưng rốt cuộc em mới là người dậy trễ. Tần Hàm Yên lắc đầu cười cười, chọt chọt chóp mũi Ngạn Bách Hàm một lát cuối cùng mới lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Nhà họ Ngạn tuy nói là đứng đầu Hải Thành nhưng cũng không có quá nhiều quy tắc. Vả lại Ngạn gia cũng chỉ có mỗi Ngạn Bách Hàm là người thừa kế, không chi nhánh quá nhiều nên cũng không cần bày ra mấy thứ phiền phức như phải dậy đúng giờ hay ăn uống không được nói chuyện. Chỉ cần Ngạn Bách Hàm thấy thoải mái là được.

Hai vị tổng tài của hai công ty lớn còn đang ngủ, chỉ có nhân viên công ty là vẫn phải chăm chỉ đi làm công ăn lương.

Giờ phút này, bên ngoài văn phòng của Tần Hàm Yên, một gương mặt quen thuộc đang đứng đó mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng với Tiểu Yến.

Tiểu Yến tuy không hiểu sao không cách nào ưa thích được Hạ Di Bình nhưng vẫn là một người thư ký tận chức trách: “Hạ tiểu thư, Tần tổng thực sự không có trong đó.”

“Vậy tôi vào trong ngồi đợi.” Hạ Di Bình nói.

Tiểu Yến nhanh chóng chặn người trước cửa: “Không được đâu Hạ tiểu thư, Tần tổng biết có người ngoài vào sẽ trách tội. Tôi cũng không gánh nỗi.”

“Tôi chính là muốn xem cậu ấy trách tội cô. Tránh ra.” Hạ Di Bình đẩy Tiểu Yến, hiên ngang bước vào. Tiểu Yến thấy vậy cũng chạy theo, không dám rời mắt mà quan sát Hạ Di Bình.

Hạ Di Bình ưu nhã ngồi xuống ghế, cô muốn nhân lúc Tần Hàm Yên không có ở đây xem thử một vòng nhưng Tiểu Yến cứ bám riết. Bên này Tiểu Yến không dám gọi làm phiền Tần Hàm Yên, nghĩ nghĩ một hồi quyết định chạy đi tìm Cảnh Huy.

Hạ Di Bình thấy Tiểu Yến đi rồi liền đứng dậy, cô đã hứa với Lục Nghị sẽ giúp hắn nên cũng phải bỏ công một chút. Hạ Di Bình tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được gì, cuối cùng nhìn đến màn hình máy tính của Tần Hàm Yên.

Có đặt mật khẩu.

Hạ Di Bình nhập thử sinh nhật Tần Hàm Yên, không đúng.

Cô lại to gan thử sinh nhật mình, cũng không đúng.

Tất cả các con số mà Hạ Di Bình có thể nghĩ đến đều không đúng, cuối cùng như nhớ đến gì đó, cô nhập vào một dãy số chứa ngày sinh nhật Ngạn Bách Hàm. Máy tính lập tức được mở thành công. Quả nhiên. Hạ Di Bình tạm thời giấu đi dư vị chua xót trong lòng nhanh chóng nhìn xem có thứ gì dùng được hay không.

Bên này Tiểu Yến chạy hết một vòng Hải Tinh mới tìm được Cảnh Huy vừa mở họp, thế là nhanh chóng kéo tay Cảnh Huy đến văn phòng Tần Hàm Yên: “Cảnh phó tổng, Hạ tiểu thư đến tìm, đã vào văn phòng Tần tổng. Tôi không ngăn được.”

Cảnh Huy nghe thế nhíu mày, liền đi theo Tiểu Yến. Hai người đến nơi, vẫn thấy Hạ Di Bình ưu nhã ngồi đó, cũng không có dấu hiệu lộn xộn gì.

“Di Bình, đến khi nào, sao không gọi tôi?” Cảnh Huy ngồi xuống hỏi.

Hạ Di Bình đứng dậy: “Tôi đến tìm Hàm Yên, nếu cậu ấy không có ở đây thì tôi đi trước.”

Tiểu Yến thầm nghĩ: Sao ban đầu không nói vậy đi? Càng nghĩ càng khả nghi, đợi Tần tổng vào phải báo cáo lại chuyện này.

Cảnh Huy nghe Hạ Di Bình nói muốn rời đi cũng không tiện nói nhiều, vả lại đây là văn phòng Tần Hàm Yên, hắn chưa xin phép đã vào cũng là không đúng lễ nghĩa.

Hắn đứng dậy, tiễn bước Hạ Di Bình, bản thân thì về văn phòng tiếp tục công việc.

“Tần tổng, hôm nay chị muốn ăn gì? Em kêu dì Từ chuẩn bị?” Ngạn Bách Hàm tuy là hỏi nhưng gương mặt vẫn chôn trong ngực Tần Hàm Yên.

Tần Hàm Yên suy nghĩ một lát, thành thật trả lời: “Em.”

Ngạn Bách Hàm nghe xong xốc chăn ngồi dậy, đè lên người Tần Hàm Yên: “Được lắm Tần tổng, hôm nay chị cũng lộ bộ mặt thật rồi a.”

Tần Hàm Yên vòng hai tay thuận thế ôm lấy Ngạn Bách Hàm: “Vậy Ngạn tổng, ngài nói xem yêu cầu này có được hay không a?”

Ngạn Bách Hàm hôn Tần Hàm Yên một cái: “Được, tất nhiên được. Tần tổng muốn gì mà không được. Nhưng vẫn phải đi ăn chút gì đã, kẻo Ngạn đổng ông ấy phàn nàn.”

Tần Hàm Yên nghe thế liền bật cười buông Ngạn Bách Hàm ra. Cả hai cùng nhau vào trong đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuống ăn trưa. Hình như kể từ khi yêu nhau số ngày họ ngủ tới trưa càng lúc càng nhiều thêm thì phải.

Dì Từ dưới bếp vẫn đang chuẩn bị thức ăn, thấy Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên đi vào liền vui vẻ chào hỏi: “Hai vị tiểu thư dậy rồi à. Lão gia vẫn còn đang trên thư phòng.”

Ngạn Bách Hàm gật đầu, chạy lại nhìn xem mấy món trên bếp: “Dì à, đừng làm cay quá nha, chị ấy không ăn cay được.”

Tần Hàm Yên bước tới đặt tay lên eo Ngạn Bách Hàm: “Không sao, chị đang tập ăn dần.”

Ngạn Bách Hàm nghiêng người đối diện Tần Hàm Yên, tay lại giờ trò véo má cô: “Vậy thì cho cay chết chị luôn.”

Tần Hàm Yên véo mũi Ngạn Bách Hàm: “Em sẽ đau lòng.”

Dì Từ tuổi đã lớn lại phải chứng kiến màn ân ái của hai người chỉ có thể giả vờ không thấy không hay, nhưng trong lòng cũng thầm vui thay cho tiểu thư nhà mình. Phải biết bà cũng rất thương yêu vị tiểu thư này.

Cơm nước xong xuôi, Tần Hàm Yên lại lái xe chở Ngạn Bách Hàm trở lại nội thành. Ngạn Bách Hàm vui vẻ ngân nga, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Tần Hàm Yên: “Phải rồi, cuối tuần đi gặp bạn chị, em có cần chuẩn bị gì không?”

Tần Hàm Yên im lặng nghiêm túc suy nghĩ một chút. Đám bạn của cô cũng chỉ có bốn người. Trương Nguyệt và Trần Mãn Chi tính tình trầm ổn coi như có thể yên tâm. Nhưng hai người Đinh Mễ và Đặng Chân xem ra sẽ có chút khó đối phó.

Tần Hàm Yên nói: “Không cần chuẩn bị gì, chỉ cần chuẩn bị bị làm phiền thôi.”

Đôi khi Tần Hàm Yên cũng thật hài hước, mấy câu nói ra làm Ngạn Bách Hàm dở khóc dở cười.

Đưa Ngạn Bách Hàm tới Ngạn thị xong Tần Hàm Yên cũng đến Hải Tinh. Vừa tới cửa văn phòng đã thấy Tiểu Yến hớt ha hớt hãi: “Tần tổng, sáng nay Hạ tiểu thư đến tìm ngài.”

“Có việc gì không?” Tần Hàm Yên cởi áo vest ngồi xuống hỏi. ngôn tình sủng

“Cô ấy vào đây ở một lúc lâu, tôi không cản được. Tôi có chạy đi tìm Cảnh phó tổng nhờ ngài ấy tiếp Hạ tiểu thư. Xin lỗi Tần tổng, là tôi tắc trách.” Tiểu Yến cúi thấp đầu, giọng điệu không khỏi lo lắng.

Tần Hàm Yên nghe xong biểu tình không có gì thay đổi, cô mở máy tính lên, hình như phát hiện điều gì đó không ổn: “Lúc cô đi tìm Cảnh Huy, có ai ở cùng cậu ấy không?”

Tiểu Yến lắc đầu, bản thân rõ ràng sơ suất. Phòng của Tần Hàm Yên trước giờ cũng không lắp camera vì Tần Hàm Yên không muốn mọi hành động cá nhân đều bị quan sát. Sau khi ở bên cạnh Ngạn Bách Hàm thì lại càng không, tránh cho hôm nào đó phát sinh tình huống gì đó.

Tần Hàm Yên trầm mặc một chút, nói với Tiểu Yến: “Cô ra ngoài trước đi. Lần sau cậu ấy xông vào cứ trực tiếp gọi bảo vệ.”

Tiểu Yến ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi lui ra.

Tần Hàm Yên xoa xoa mi tâm, mọi tài liệu trong máy tính cô đều cài bảo mật để tránh bị đột nhập. Nếu có người đụng vào sẽ lập tức phát hiện. Cô rà soát lại mọi thứ, nội tâm càng thêm thất vọng đối với Hạ Di Bình.

Niềm tin khó xây nhưng rất dễ bị đạp đổ. Con người đôi khi mù quáng mà đánh mất bản thân. Đối với điều này, Tần Hàm Yên cũng không thể nhắm mắt cho qua.

Cô lấy điện thoại gọi cho Cảnh Huy và Triệu ca nhanh chóng phân phó một số việc, sau đó lại gọi cho Trương Nguyệt. Cách đối nhân xử thế của Tần Hàm Yên trước nay vẫn luôn rõ ràng, người không phạm ta ta không phạm người. Nếu như thực sự phía Lục gia có động tĩnh gì thì chỉ có thể tự tìm đường chết.

Hứa Mộng sau khi được nếm trải “ngọt ngào” thì vẫn luôn chạy đến nhà Trương Nguyệt nằm lì ở đó. Bị Trương Nguyệt hắt hủi vẫn cười hì hì. Ong bướm hoa cỏ gì đó cô không cần, cô chỉ cần nhìn thấy Trương Nguyệt là cả ngày tinh thần phơi phới.

Trương Nguyệt hôm nay cũng không có đến công ty, cô vừa nhận được điện thoại của Tần Hàm Yên, trên môi thoáng chốc vẽ nên một nụ cười.

Hứa Mộng nhìn thấy liền bất mãn: “Nghe điện thoại của ai mà vui như thế?”

Trương Nguyệt đặt điện thoại xuống: “Là Tần Hàm Yên.”

Hứa Mộng à một tiếng, may mắn không phải là ai khác. Thế nhưng cách Trương Nguyệt đối xử với Tần Hàm Yên vẫn khiến cô có chút ghen tị.

Trương Nguyệt nhìn Hứa Mộng, thẳng đến khi người kia trở nên nghi hoặc mới từ từ nói: “Chị gái à, lần này có chuyện tốt muốn nhờ tới chị.”

Hứa Mộng nghe thế liền bật dậy, chạy đến ngồi cạnh Trương Nguyệt, ánh mắt sáng rực: “Là chuyện gì?”

Trương Nguyệt nhìn thấy Hứa Mộng như vậy, lòng cũng nổi lên chút gợn sóng thoáng qua. Cô nói: “Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất thu mua hết tất cả cổ phần rải rác bên ngoài của Lục thị.”

Hứa Mộng nghe xong liền kinh ngạc sau đó nhíu mày: “Tại sao tự nhiên em lại đưa ra quyết định này?”

“Tôi chính là muốn đá văng Lục thị. Sao, chị có làm được không, không thì…” Trương Nguyệt lời chưa nói hết Hứa Mộng đã vỗ ngực: “Được, đương nhiên là được, chỉ là có chút khó khăn.”

Trương Nguyệt hiếm khi thấy Hứa Mộng nghiêm túc, im lặng nghe cô nói tiếp: “Lục thị mang tiếng là của Lục gia nhưng mấy người Lục gia cộng lại cũng chỉ có 45% cổ phần. Lục Chấn Phong 25%, Lục Nghị 15% và Giang Như Ngọc là 5%. Nhiều năm nay Lục thị nhờ mối quan hệ cùng Tề thị mà không sụp đổ. Phần cổ phần rải rác kia có thể không cần lo nhưng vấn đề là cổ đông lớn thứ ba chiếm giữ 8% cổ phần chính là Tề Hải, em trai Tề Hưng. Cái này… chị sẽ tìm cách.”

Trương Nguyệt nghe xong xem như cũng đại khái hiểu đôi phần, cô nói với Hứa Mộng: “Vậy thì chị lo thu mua phần cổ phần rải rác kia. Chỗ Tề Hải tôi sẽ xử lý.”

Hứa Mộng gật đầu, sau đó hiện nguyên hình dính lấy Trương Nguyệt: “Ai da, người ta làm việc dùm em, em cũng không có thưởng cho người ta một chút nha.”

Trương Nguyệt lấy tay đẩy Hứa Mộng ra, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Đợi xong chuyện chị muốn gì cũng được.”

Hai con mắt Hứa Mộng sáng rực lên: “Vậy lúc đó chị muốn em hôn chị một cái. Có được không?”

Trương Nguyệt im lặng lúc lâu, cuối cùng gật đầu. Hứa Mộng lập tức như bị ấn nút khởi động, đứng dậy: “Vậy chị đi làm ngay đây. Tạm biệt ~” sau đó còn kèm theo một nụ hôn gió.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.