Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 8: Độc Lâu Yêu



Đạo sĩ đó bật cười nói: “Vậy thì cho tiểu nương tử xem thứ thú vị hơn vậy.”

Trần Thất bỗng cảm thấy có điều không lành, đạo sĩ đó nhìn về phía cửa sổ bên này một cái, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo giống như một dòng điện lạnh. Trần Thất gần như không cần nghĩ ngợi, nâng tay chuyển toàn bộ Chân Long lực tới cánh tay, túi Ngũ Âm lập tức biến thành một vòng sáng màu đen, phóng to thu nhỏ liên tục, bay vào trong phòng.

Vòng sáng đen này nuốt vào nhả ra nguyên khí, tức khắc sinh ra lực hút cực lớn, khi xông đến chỗ đạo sĩ đó thì lập tức chụp xuống. Đạo sĩ đó chỉ nghĩ là tên đầy tớ nào đang nhìn lén ở bên ngoài, cũng không để ý lắm, đang nghĩ xem nên dùng thủ đoạn nào để thao túng. Tới khi vòng sáng mà túi Ngũ Âm biến thành vừa rơi xuống thì mới tỉnh ngộ, đợi tới lúc hắn muốn thi triển pháp thuật để chống lại thì đã muộn rồi. Bị pháp khí tà môn này nuốt từ đầu tới chân, vòng sáng màu đen phóng to thu nhỏ mấy lần, biến thân thể của hắn hòa thành một vũng máu.

Trần Thất ở trên Thiên Mã sơn làm sơn tặc, đương nhiên là lòng dạ không hề lương thiện, sau khi túi Ngũ Âm biến thành vòng sáng màu đen nuốt đạo sĩ đó xong vẫn còn chưa chịu thu tay lại, tiếp tục kéo tiểu thiếp của phủ lệnh Phàn Dương đang trần truồng ở trên giường lên, ngay lúc nữ nhân đó đang run sợ thét lớn thì đã bị nuốt vào trong túi Ngũ Âm.

Chân khí của Trần Thất co lại, túi Ngũ Âm biến thành vòng sáng đen rồi tự mình bay về trên cánh tay, hắn vốn nghĩ mình phải suy yếu một lúc, nhưng không ngờ lần này lại cảm thấy trong vòng đen mà túi Ngũ Âm biến hóa huyền ảo, ồ ạt phun ra tinh khí, khiến hắn vô cùng mừng rỡ.

“May mà ta ra tay trước, nếu không bị đạo sĩ đó sử dụng pháp thuật trước thì ta nhất định sẽ gặp xui xẻo. Có điều tại sao lần dùng túi Ngũ Âm này không hề mệt mỏi giống như lần trước mà lại giống như đang được tẩm bổ vậy chứ?”

Trần Thất tạm thời không hiểu rõ, vận Thiết Cốt Công làm gãy then cài trên cửa sổ trước rồi mới nghiêng người nhảy vào. Quần áo của nữ nhân kia hắn cũng lười nhìn, chỉ xách đạo bào của đạo sĩ kia lên, lần mò bên trong một lúc, mò ra được hơn mười tấm bùa chú màu đen và một ít vàng bạc vụn. Vàng bạc cũng hết rồi, Trần Đại đương gia tiện tay lấy đi, mấy tấm bùa chú cứng như sắt, rõ ràng giống như tờ giấy mà chạm tay vào lại lạnh buốt, hiển nhiên không phải là đồ vật tầm thường.

Trần Thất cũng không thấy những bùa chú này kỳ lạ, nhưng mà nhìn có chút quen mắt, hắn suy nghĩ kỹ càng một lúc, vội vàng lấy Hòa Sơn Kinh ra, lật mấy trang, liền nhìn thấy trên trang thứ bảy, có viết cách luyện bùa Huyền Âm Chém Quỷ. Hắn đối chiếu với Hòa Sơn Kinh, không khỏi có chút giật mình, tự nhủ: “Chẳng lẽ đạo sĩ này cũng luyện qua Hòa Sơn Kinh rồi? Tại sao trên người hắn lại có hơn mười tấm bùa Huyền Âm Chém Quỷ?”

Trần Thất ngầm cảm thấy có chút không ổn nên không dám nghĩ đến việc trộm cắp tiền tài nữa, ném hơn mười tấm bùa chú màu đen đó vào trong túi Ngũ Âm, xoay người rời đi. Lúc hắn đi vào đã nhìn kỹ đường trốn thoát, nhảy nhảy mấy cái là đã nhảy ra khỏi tòa trạch viện này, đang muốn tìm đường cũ về chỗ ở của Lục Hạo Chi, bỗng nhiên trên khoảng không của tòa trạch viện lớn đó bay lên một đường quang khí màu đen, giống như một con trăn quái dị, bay lượn ở trên trời.

Trần Thất nhận ra có gì đó không hay, không dám làm gì, vội vàng ẩn thân rồi lén nhìn lên trời quan sát.

Chỉ thấy con trăn quái dị kia bay lượn ở trên không trung một lúc lâu mới rơi xuống bên trong sân nhỏ, một đạo sĩ có thân hình cực cao đột nhiên nhảy vọt lên, đứng ở trên nóc nhà, đi tuần tra khắp nơi. Ông ta giống như đột nhiên nhận ra điều gì đó, khom lưng một cái, sử dụng khinh công, quả thật là nhanh hơn điện, trong chốc lát đã đi hết một vòng xung quanh tòa trạch viện có diện tích hơn mười mẫu này.

Lão đạo sĩ này vẫn không phát hiện ra cái gì, nhưng trên mặt lại ẩn hiện vẻ giận dữ, tức giận quát lên: “Là đạo hữu phương nào đại giá quang lâm, thế mà lại bắt tiểu đồ đi mất?”

Trần Thất hoảng sợ run rẩy, trong lòng nói: “Hóa ra đạo sĩ bị túi Ngũ Âm nuốt lúc nãy là đồ đệ của lão đạo sĩ này, may mà ta đã giết người diệt khẩu đồng thời thiêu hủy chứng cứ. Luồng quái khí màu đen giống như một con trăn quái dị mà lão đạo sĩ vừa mới sử dụng hình như chính là Thất Sát Nguyên Thần của Hòa Sơn Kinh , tu thành tới mức như thế này gần như đã gần với ma quỷ, sao ta có thể là đối thủ được? Cho dù có mấy vạn đại quân ở đây cũng chỉ như đồ để cho lão đạo sĩ này giết mổ, ta tạm thời không ra mặt, trốn kỹ một chút.”

Trần Thất tay chân nhanh nhẹn, ẩn nấp rồi lại ẩn nấp, lão đạo sĩ đó tạm thời không tìm thấy hắn thì càng tức giận. Lão đạo sĩ hét to mấy tiếng vẫn không thấy ai trả lời, liền tung tay áo lên, hơn một trăm cái đầu lâu trắng hếu bay ra, những cái đầu lâu này vừa bay ra, liền biến lớn bằng cái bánh xe, mặt mày và thất khiếu đều phun ra hơi khói đen đậm, bay loạn trong không khí, thoáng cái đã tản ra khắp nơi.

Trần Thất trốn trong bóng tối nhìn thấy rất rõ, sau khi lão đạo sĩ đó thả ra rất nhiều đầu lâu, cơ thể nhoáng một cái biến mất, khinh công tuyệt diệu, tưởng chừng như không còn giống người nữa. Hắn lại cảnh giác hơn mấy phần, trèo ra khỏi chỗ trốn của mình rồi men theo góc phố, trốn khỏi toà nhà lớn này. Hắn chạy xa hai ba con phố, mới từ từ thở hắt ra một hơi, nhưng rồi lại cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, vừa quay đầu, liền nhìn thấy một cái đầu lâu trắng hếu lớn như cái bánh xe, tiếng rít khanh khách quái dị, miệng phun khói đen, nhào về phía hắn.

Mặc dù Trần Thất có mang theo bên người thanh Miến Đao tốt nhất, nhưng không dám rút đao ra đánh lại, vội vàng nâng tay lên, một vòng sáng màu đen phóng to thu nhỏ liên tục bay ra, muốn nuốt đầu lâu này xuống, nhưng đầu lâu này có sức lực rất lớn, vội vàng ra sức bay lên, muốn trốn ra ngoài.

Trong Hòa Sơn Kinh có viết, những tên yêu quái này có tên là “Độc Lâu Yêu”, chúng là một loại pháp thuật vô cùng độc ác và tàn nhẫn, là pháp môn ác độc xếp thứ hai trên Hòa Sơn Kinh, đứng sau Thất Sát Nguyên Thần. Loại yêu pháp này phải dùng đầu sọ của người đột tử làm nguyên liệu, ngưng tụ vô số hồn phách hung ác, sát thương vô số sinh linh mới luyện thành. Khói độc mà Độc Lâu Yêu này phun ra có thi độc, trúng người là chết chắc, mỗi lần giết chết một sinh linh là có thể nuốt hồn phách, trở nên càng hung ác hơn.

Túi Ngũ Âm xếp thứ mười bảy trên Hòa Sơn Kinh, thêm nữa Trần Thất mới tu luyện được có mấy ngày, căn bản là không xứng trở thành đối thủ của Độc Lâu Yêu này. Mặc dù hắn cắn răng chống đỡ, nhưng mà túi Ngũ Âm dần dần nuốt không nổi Độc Lâu Yêu này nữa. Độc Lâu Yêu rít lên khặc khặc, hai hàm răng chạm vào nhau phát ra tiếng kèn kẹt, đột nhiên phun ra một làn khói độc rồi bỗng nhiên tự phồng to lên, khiến cho vòng sáng màu đen mà túi Ngũ Âm huyễn hóa nát vụn, nhìn qua thì thấy Trần Thất chuẩn bị hứng một trận cắn xé rồi.

Vòng sáng đen mà Túi Ngũ Âm biến thành đã bị Độc Lâu Yêu làm cho nát vụn, chân khí trong cơ thể Trần Thất liền ngưng đọng, hắn cũng không quan tâm được cảm giác khó chịu như dời non lấp bể kia, vặn người nhảy ra, tránh thoát khỏi cái miệng lớn của Độc Lâu Yêu. Cùng lúc đó, Trần Thất thuận tay rút thanh Miến Đao mà Lục Hạo Chi tặng ra, trở tay biến thành Hoành Tảo Thiên Quân*, vừa vặn bổ trúng cái đầu đang quay lại ở trên không, rồi lại lần nữa nhào đến phía Độc Lâu Yêu.

(*: Hoành Tảo Thiên Quân: xuất xứ từ bài Túy Ca Hành của nhà thơ Đỗ Phủ thời Đường, ý muốn nói xem đại quân địch giống như rác rưởi mà càn quét hết sạch.)

Thiết Cốt Công mà Trần Thất tu luyện là ngạnh công ngoại môn, giúp tăng sức lực lớn nhất. Hắn bổ đao này xuống, vốn cũng không có bao nhiêu hi vọng, nhưng không ngờ, Độc Lâu Yêu này mặc dù có thể bay lên nhưng bản chất lại cực nhẹ, toàn bộ uy lực đều dồn ở trên khói độc lượn lờ quanh thân, sức lực cũng không lớn lắm, vậy mà bị một đao này của Trần Thất khiến cho lộn nhào trên không mấy vòng, lung lay bay đến.

“Hóa ra quái vật này cũng không đáng sợ lắm!”

Trần Thất thuận lợi được một đao thì lập tức có dũng khí, quơ thanh Miến Đao trong tay, định bổ nát Độc Lâu Yêu này.

Độc Lâu Yêu phát ra tiếng kêu khặc khặc quái dị, ngừng lăn lộn suy tàn ở trên không trung rồi đột nhiên bay cao lên hơn mười trượng, ngoác cái miệng cực lớn hướng về phía dưới, phun xuống một làn khói đen. Trần Thất thấy làn khói đen này, dày đặc như mực, không dám để vật này dính lên người, vội vàng lật người, bám lấy một bức tường thấp ở bên phố, lập tức bổ nhào lộn người vào trong.

Khói độc của Độc Lâu Yêu phun ở trên bức tường thấp, chỉ nghe tiếng xì xì, phút chốc bức tường thấp liền giống như hàn băng gặp phải mặt trời chói chang, bị tan chảy ra một nửa. Trần Thất thấy khói độc của Độc Lâu Yêu này lợi hại như thế thì cũng giật mình thật sự, thấy đầu Độc Lâu Yêu nãy vẫn còn muốn phun khí liền thúc giục Chân Long Kình, lại huyễn hóa túi Ngũ Âm thành vòng sáng màu đen phóng to thu nhỏ liên tục, hướng về phía làn khói độc đó.

Đầu Độc Lâu Yêu này cũng gian xảo cực kỳ, thấy Trần Thất lại sử dụng túi Ngũ Âm thì liền kêu lên một tiếng to rồi bay lung tung lên, ỷ vào ưu thế biết bay của mình mà xoay tới xoay lui, liền tìm một chỗ trống, vòng ra phía sau của Trần Thất, há miệng phun khói độc. Trần Thất suy cho cùng là chịu thiệt, hắn không có bản lĩnh bay khắp trời giống như Độc Lâu Yêu, cảm thấy đại sự không ổn rồi, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cuống quýt bổ nhào về phía trước, còn muốn trốn đi, nhưng có thể trốn đi đâu?

Mắt thấy khói độc của Độc Lâu Yêu sắp phun tới sau gáy hắn thì đột nhiên có một vệt sáng màu vàng bắn ra, sắc bén giống như mũi nhọn của đao kiếm, chỉ lóe lên một cái liền đánh vỡ nát Độc Lâu Yêu. Trần Thất thoát được một kiếp, chưa hết kinh hoàng thì nhìn thấy khi vệt sáng đó đánh vỡ nát Độc Lâu Yêu lập tức từ từ bay nhẹ xuống, hắn vươn tay thăm dò, nắm trong tay chính là một trang sách vàng.

Chữ trên trang sách vàng này sớm đã bị ẩn đi, nhưng lại có nhiều thêm một con kim long đang giương nanh múa vuốt tựa như muốn bay vút lên biến hóa.

Trần Thất nắm chặt trang sách vàng này, tạm thời còn chưa biết làm cách nào, chỉ là bây giờ hắn cũng hiểu rõ, ba trang sách vàng đó không hề mất đi, chỉ là không biết làm thế nào mà lại có thể giấu mình bên trong cơ thể của hắn, đến lúc hắn gặp phải nguy hiểm là lập tức bay ra chém nát Độc Lâu Yêu.

“Ba trang sách vàng này thật đúng là thần kỳ, lại có pháp lực lợi hại như thế, ngay cả Độc Lâu Yêu cũng có thể đánh vỡ nát được. Nơi này không phải là nơi để ngồi nghĩ ngợi, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi!”

Trần Thất cất trang sách vàng này đi rồi vội vàng chạy về phía trạch viện của Lục Hạo Chi, vị Nhị trại chủ này không biết làm gì mà vẫn chưa quay về, Trần Thất trở về phòng nghỉ ngơi của mình, nhớ lại những việc mình đã gặp tối nay, đồng thời nghiên cứu mấy trang sách vàng.

“Lần trước lúc ta vận dụng túi Ngũ Âm thì lập tức thấy mệt mỏi muốn chết đi, sao lần này dùng để nuốt đạo sĩ đó và tiểu thiếp của phủ lệnh Phàn Dương lại bỗng nhiên có cảm giác có tinh thần hơn gấp trăm lần nhỉ? Lão đạo sĩ đó sao cũng biết được pháp thuật trên Hòa Sơn Kinh, chẳng lẽ Hòa Sơn Kinh có quan hệ gì đó với lão? Việc ta giết tên đạo sĩ đó và tiểu thiếp của phủ lệnh Phàn Dương này nhất định phải giấu thật kỹ, không thể để người khác biết được, nếu không sẽ gặp tai họa. Mà còn trang sách vàng này nữa, tại sao lại thay đổi rồi, bài thần chú vốn có bị ẩn đi, rồi lại nhiều thêm một hình vẽ Chân Long ….”

Trần Thất lật qua lật lại, suy nghĩ rất lâu, cũng không tìm ra manh mối gì. May mà hắn không phải loại người tự tìm phiền não, lập tức bỏ những ý nghĩ này xuống, chuyển qua nghiên cứu trang sách vàng kia.

Hắn nhìn hồi lâu rồi bỗng nhiên khẽ run lên, từ đầu đến cuối hình vẽ con Chân Long trên trang sách vàng này thấp thoáng có một luồng ý vị lưu động, đồng thời trên thân thể của con Kim Long này còn có rất nhiều điểm sáng bí ẩn, càng nhìn thì thấy càng rõ ràng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.