“Chị nghe nói hôm qua em bị ngã.
Bây giờ thế nào rồi? Em có còn sao không?” Lily quan tâm hỏi Jessica tới tấp.
“Chị Lily cứ bình tĩnh, nói từ từ thôi, làm sao em trả lời kịp được.
Đúng là hôm qua em có bị ngã nhưng giờ không sao nữa rồi.”
Jesssica có chút bất đắc dĩ.
Cô biết Lily là đang quan tâm cô nhưng như này có phải có hơi quá không? Nhìn từng tốp học sinh đi qua nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, cô biết ngay hình tượng của mình lại giảm xuống một bậc.
Mà vốn dĩ trước đó, cô cũng chẳng có bao nhiêu hình tượng rồi.
“Em không có chuyện gì thì tốt rồi.
Sáng nay chị nghe thấy học sinh năm nhất Slytherin nói chuyện mới biết được đấy.” Lily khoa trương vuốt ngực, tỏ ra yên tâm.
“Em không biết đâu.
Lúc đấy chị đã định đến bệnh thất thăm em nhưng lại bắt gặp Sev.
Cậu ấy nói em đã ra khỏi bệnh thất, đi học rồi nên chị mới không đến thăm được.
Nhưng em thật sự không sao chứ? Nếu có chuyện gì thì phải nói cho chị biết ngay đấy!”
Không đợi Jessica kịp trả lời, Lily hình như lại nhớ tới chuyện gì đó rồi hỏi tiếp “Tiết tiếp theo em học môn gì? Có cần chị dẫn đi không? Hình như mấy bạn học nhà em không chờ em thì phải…”
Nhìn vẻ lo lắng không chút giả vờ nào của Lily, Jessica cười thật tươi.
Đó là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của cô.
Ngoài gia đình ra, có lẽ Lily là người đầu tiên thật lòng quan tâm cô đến vậy.
Giơ tấm da dê trong tay lên, Jessica cười nói với Lily: “Không cần phiền chị thế đâu ạ! Anh Snape đã vẽ hộ em một tấm bản đồ đơn giản.
Có bản đồ rồi em không lạc đường đâu.”
“A,…!đây là Sev vẽ sao?”
Lily cầm lấy tấm bản đồ, quan sát kĩ càng rồi cười tươi.
Chẳng qua một lúc sau, cô nàng lại tỏ ra buồn phiền.
“Sev luôn thật chu đáo.
Nếu cậu ấy không quá si mê phép thuật Hắc ám thì tốt…”
“Phép thuật Hắc ám ạ?”
Jessica có chút mê man, phép thuật Hắc ám thì sao? Tuy rằng lúc mới học giáo sư Flitwick có phổ biến qua cho cả lớp về các loại phép thuật trong đó có phép thuật Hắc ám, nhưng thế có nghĩa là sao? Thích phép thuật Hắc ám đâu có nghĩa không phải là người tốt đâu…!Giống kiểu có người cầm súng nhưng đâu có nghĩa là người xấu đâu.
Nếu là cảnh sát thì sao!?
Nhìn bộ dáng của Jessica, Lily chợt tự tự vỗ đầu mình, lộ ra vẻ ảo não: “Aiz, em xem sao chị lại nói chuyện này với em làm gì.
Em mới tiếp xúc với thế giới Phù thủy chắc cũng chưa hiểu được đâu.”
Nói xong, Lily lấy ra một chiếc đồng hồ đẹp, tinh xảo từ trong túi, mở ra xem thời gian, rồi hô lớn: “Thôi chết rồi, sắp vào lớp rồi! Chị phải nhanh lên thôi! Còn em nữa Jessica, em cũng nhanh lên đi!”
Jessica không nói gì chỉ gật đầu.
Cô nghĩ thầm: Nếu không phải chị kéo lấy em nói mấy chuyện trên trời dưới đất thì em đã sớm đến nhà kính rồi.
Đem trả lại bản đồ cho Jessica, Lily vội vàng chạy đến lớp.
Nhưng chưa chạy được bao xa, cô nàng lại dừng lại, xoay người về phía Jessica.
Nhìn Jessica, Lily băn khoăn nói: “Jessica em xác định thật sự không cần chị giúp sao? Em không cần lo chị sẽ vào học muộn đâu.
Chị đã học ở Hogwarts năm năm rồi, đối với nơi này rất quen thuộc, nhất định sẽ đuổi kịp đến giờ vào lớp.”
“Em chắc chắn 100% thưa chị Lily.
Cho dù chị không tin em thì cũng phải tin anh Snape chứ!”
Jessica huơ nhẹ bản đồ trong tay, rồi nhẹ nhàng đẩy Lily tiến về phía trước “Chị mau đi nhanh đi, nếu không sẽ muộn thật mất.”
Lily lo lắng nhìn Jessica một lúc, rồi tự hỏi: Có lẽ Jessica nói đúng, chắc con bé sẽ tự lo liệu được thôi, nhỉ? Với lại cũng sắp vào lớp rồi, cứ lôi kéo nhau mãi cũng không hay. Nghĩ xong, Lily liền quyết định chạy nhanh đến lớp.
Nhìn cô gái tóc đỏ chạy đi xa, Jessica cũng quay đầu, chạy như điên về phía nhà kính.
Cô không muốn ngay tiết thảo dược đầu tiên đã đi muộn đâu!
May mắn sao, ngay khi Jessica đến nhà kính, chuông vào học cũng vừa lúc reo lên.
Tiết thảo dược này là tiết đầu tiên Slytherin học cùng Gryffindor, giáo viên dạy học là chủ nhiệm Hufflepuf – giáo sư Sprout.
Bởi vì lúc còn ở nhà đầu tư, chuẩn bị nhiều nhất vào môn thảo dược nên Jessica thực hành rất tốt so với các học sinh khác.
Thực ra thì cũng không quá khó.
Chủ yếu là do đám sư tử Gryffindor quá tăng động, suốt ngày nghịch ngợm, phá phách, lại còn cẩu thả.
Mà đám rắn nhỏ Slytherin lại hiếm có người hứng thú với việc làm việc với bùn đất.
Vì vậy, Jessica làm hoàn thành nhiệm vụ nhanh lại còn cẩn thận đã được giáo sư Sprout tán thưởng và cộng thêm hai điểm cho Slytherin.
Đối với việc này, Jessica rất hài lòng, đây là một bắt đầu tốt, không phải sao? Cô tin chỉ cần cô kiên trì, cố gắng không ngừng kiếm điểm cho Slytherin thì cho dù có nhiều người không ưa cô đến mấy ít nhất cũng sẽ không gây khó dễ cho cô.
Mà sự thật cũng đã chứng minh như thế.
Tiết độc dược ngay sau đó đã khẳng định ý tưởng của cô không sai.
Tiết độc dược này, Slytherin được học chung với Ravenclaw.
Đi theo đằng sau hàng dài Slytherin năm nhất, lúc tiến vào phòng học độc dược, Jessica vô cùng ngạc nhiên khi thấy giáo sư Horace Slughorn đã đứng ngay trong phòng.
Nhìn học sinh nối đuôi nhau đi vào, giáo sư Slughorn tươi cười, chào hỏi từng học sinh ông quen biết.
Thậm chí, ông còn không thèm để ý ánh mắt tò mò và mấy lời nghị luận của đám rắn nhỏ chụm đầu vào nhau đằng sau mà còn đứng hàn huyên với Jessica một lúc lâu.
Sau khi tất cả học sinh đã ổn định chỗ ngồi, giáo sư Slughorn mới vỗ tay, tập trung hết mọi sự chú ý lên mình: “Hoan nghênh các trò đã đến với môn độc dược – một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác.
Trong môn học này các trò sẽ được học toàn bộ quá trình pha chế độc dược, từ những loại cơ bản nhất rồi đến loại khó.
Ta hy vọng trong quá trình học, các trò sẽ yêu thích và say mê bộ môn này.
Còn bây giờ, hãy lấy cân đồng, dao bạc và sách Bản thảo và độc dược ra.
Các trò cũng không cần phải lo lắng về vạc của mình, chúng đã được các gia tinh giúp đỡ, đem tới phòng học.
Đương nhiên, bên trên có ghi tên các trò.”
Lớp học vang lên một trận cười nhẹ.
Lúc sáng chuẩn bị đi học, không ít người trong bọn họ còn ngốc nghếch, định lệ khệ ôm vạc nửa ngày để đợi đến tiết độc dược đâu.
Cho nên, đến khi biết các gia tinh sẽ đem vạc đến lớp hộ họ, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.
“Ta biết các trò đã lo lắng điều gì.
Dù sao, phải biết rằng ôm vạc chạy trên hành lang cũng không phải hình ảnh xinh đẹp gì đâu.” Giáo sư Slughorn nháy mắt với đám học sinh, ông cũng hiểu được điều chúng lo lắng.
Ông vỗ bàn tay đầy đặn của mình rồi nói tiếp: “Được rồi, tốt lắm.
Trật tự nào các trò, đã vào giờ học rồi.
Có lẽ nhiều trò không để ý cho lắm nhưng lúc nãy trong khi các trò đang cười đùa vui vẻ thì chuông vào học đã vang lên rồi.”
Cả lớp dần trật tự lại, chăm chú nhìn về phía giáo sư Slughorn, chờ ông chính thức bắt đầu buổi học.
Giáo sư Horace Slughorn là một người vô cùng uyên bác, hơn nữa kinh nghiệm dạy học cũng vô cùng phong phú.
Ông biết cách làm thế nào để làm tiết học trở lên sôi động hơn.
“Hôm nay, chúng ta sẽ học về dược trị mụn.
Đây là một loại độc dược vô cùng đơn giản.
Chỉ cần các trò làm đúng theo những hướng dẫn trong sách giáo khoa thì sẽ không phát sinh bất cứ chuyện nguy hiểm gì.”
Nhìn một học sinh Ravenclaw đã vội vàng giở sách giáo khoa, giáo sư Slughorn cười phá lên: “Không, không, từ từ thôi con trai, xin đợi một chút.
Ta còn chưa nói xong đâu.”
Cả lớp lại hướng mắt về phía giáo sư Slughorn, học sinh có ba mẹ hoặc anh chị đã từng học ở Hogwarts dường như nhớ ra chuyện gì đó, hưng phấn ngồi thẳng dậy.
Trong mắt chúng như bắn ra tia chờ đợi cháy bỏng về phía giáo sư.
Hình như, giáo sư Slughorn cũng rất hưởng thụ những ánh mắt đấy.
Ông cười nói: “Ta tin, không ít trò trong đây đều biết ta có một thói quen.
Đó là trong tiết học độc dược đầu tiên của học sinh năm nhất ở Hogwarts, ta sẽ có một phần thưởng nho nhỏ.
Đương nhiên, năm nay cũng không ngoại lệ.
Các trò lên cảm thấy may mắn vì phần thưởng hôm nay ta chuẩn bị là…! Phúc lạc dược!”
Nghe vậy, tất cả học sinh trong lớp như đều được nâng dây cót, lập tức ngồi thẳng dậy, ngay ngắn, chăm chú nhìn chằm chằm mồm giáo sư Slughorn.
Dường như các học sinh đó đều muốn nhớ kĩ từng từ đơn cùng những thứ mà giáo sư sắp nói ra.
“Phúc lạc dược là độc dược may mắn.
Nó mang đem đến cho những người uống nó vận may.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải chế tạo độc dược đúng phương pháp, nếu không nó sẽ đem lại hậu quả vô cùng đáng sợ.”
[Scor: Ước gì nó có thật thì tốt nhỉ ]
Giáo sư Slughorn từ trong túi áo lấy ra một bình thủy tinh nhỏ.
Ông giơ lên để tất cả học sinh có thể quan sát rõ chất lỏng màu vàng lấp lánh như vàng nguyên chất cứ sóng sánh trong lọ.
“Một lọ Phúc lạc dược nhỏ có thể đem lại cho người uống nó 12 giờ vận khí cực kỳ may mắn.
Trong thời gian độc dược có tác dụng, vô luận là người đó làm cái gì cũng sẽ được thần may mắn chiếu cố.”
Nhìn vẻ mặt đầy kích động của đám học sinh bên dưới, giáo sư Slughorn nhẹ nhàng đem lọ Phúc lạc dược để trên bàn, dưới tầm mắt của tất cả học sinh.
Gương mặt mập mạp của ông trở lên nghiêm túc hơn: “Nhưng ta cũng lưu ý trước, Phúc lạc dược là một trong những loại độc dược bị cấm sử dụng trong một số cuộc thi như thi Quidditch hay thi kiểm tra, đánh giá.
Vì vậy, ta hy vọng, sau tiết học này, vô luận là ai giành được phần thưởng này cũng không được làm trái với quy định.”
Giáo sư Slughorn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta nghĩ nhiều người trong các trò vẫn chưa biết không thể sử sụng Phúc lạc dược trong thời gian dài.
Bởi vì nếu sử dụng trong thời gian dài, nó sẽ làm cho con người ta trở lên mê muội, lỗ mãng và cuồng vong tự đại.
Cho nên, hôm nay ta chỉ đem một lọ nhỏ Phúc lạc dược làm phần thưởng cho các trò.
Đương nhiên, đến khi các trò học đến năm sáu sẽ có cơ hội uống thử và pha chế loại độc dược này.
Đến lúc đó, ta hy vọng các trò vẫn sẽ nhớ kỹ lời nhắc của ta hôm nay…!không được dùng Phúc lạc dược trong thời gian dài, dùng quá liều lượng, lại càng không được sử dụng nó trong các trận đấu, trận tranh tài và các cuộc thi.”
“Hiện tại, tất cả hãy mở sách giáo khoa trang 5.
Trên đấy có ghi cách pha chế dược trị mụn.” Giáo sư Slughorn nói.
“Từ giờ đến lúc tan học, các trò hãy hợp thành nhóm hai người để pha chế độc dược.
Nhóm nào trong thời gian ngắn nhất làm ra sản phẩm tốt nhất sẽ giành được phần thưởng này.”
Giáo sư Slughorn vừa nói xong, tất cả học sinh trong lớp đều lục tục đứng lên.
Tất cả như ong vỡ tổ ùa đến cuối phòng học tìm cho ra bằng được vạc có viết tên mình, sau đó binh binh lách cách bê vạc về chỗ và đặt lên bàn.
Đương nhiên, với nhóm hai người mà nói bọn họ chỉ cần một cái vạc là đủ rồi.
Còn cái còn lại thì làm gì ư? Cứ để đấy làm dự phòng nếu cái vạc kia bị nổ thì còn có cái mà dùng.
Dù sao chuyện nổ vạc trong tiết độc dược cũng không phải chuyện hiếm lạ gì cả.
Jessica trầm mặc ngồi một mình ở góc phòng, không có ý đứng dậy tìm bạn nhóm.
Dù sao chắc cũng chả có ai muốn làm nhóm với cô đâu.
Việc chế độc dược này đối với cô cũng không có gì khó dù sao cô cũng đã pha chế thử ba lần rồi.
Nếu không phải nguyên nhân do vạc, những lọ độc dược đó cũng được coi là pha chế thành công rồi.
Đợi tất cả học sinh lấy hết dược liệu, Jessica mới từ tốn đi qua lấy, cô không nhanh không chậm lựa chọn những dược liệu cần thiết để pha chế dược trị mụn này.
Vào lúc Jessica đã lấy xong đồ và đang thực hiện cân cân nặng, giáo sư Slughorn đi đến đứng cạnh bàn cô.
“Trò Jones, trò làm một mình có sao không?”
“Dạ tất nhiên là được ạ, thưa giáo sư.
Xin thầy cứ yên tâm.” Jessica cảm kích cười với giáo sư Slughorn nhưng vẫn tiếp tục thực hiện công việc trong tay.
Thật sự cũng không thể trách Jessica được, cô cũng không có biện pháp nào.
Bởi vì cô làm một mình nên phải nắm chặt thời gian để đuổi kịp tiến độ các nhóm khác, thậm chí còn phải nhanh hơn.
Giáo sư Slughorn gật đầu, không nói gì thêm mà đi đến bên các nhóm khác, kiểm tra quá trình pha chế độc dược, tránh phát sinh mấy chuyện ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, ông vẫn liếc nhìn về phía Jessica một cái.
Đối với thao tác lưu loát, thuần thục như nước chảy mây trôi của cô ông không tiếc lời khen ngợi.
Ông vẫn nhớ rõ, năm đấy Severus cũng là một mình pha chế độc dược trong buổi học đầu tiên.
Ban đầu, không có học sinh nào nguyện ý làm chung nhóm độc dược với anh, mà hiện tại thời thế thay đổi, anh khinh thường làm chung nhóm với người khác.
Theo đúng như lời anh nói thì những người đó chỉ tổ làm liên lụy, vướng chân vướng tay hắn, làm ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của độc dược pha chế ra.
Thật đúng là phong thủy xoay chuyển mà!
Nghĩ đến đây, giáo sư Slughorn lại không thể kiềm chế được sự tò mò, liếc Jessica thêm một cái nữa.
Hiện tại, cô đang chăm chú hầm nhừ ốc sên có sừng.
Cô đem vạc chứa đám ốc sên có sừng bò lúc nhúc đun trên lửa nhỏ âm ỉ theo đúng yêu cầu trong sách.
Sau đó, cô mới có thời gian ngừng tay để lau mồ hôi trên trán.
Không nghỉ ngơi, bỏ qua thời rảnh rỗi đó, cô lập tức lấy dao nhỏ vuốt sợi tầm ma.
Độc dược là một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác.
Nó sẽ không vì huyết thống hay xuất thân của một người mà trở lên đơn giản hơn.
Cho dù là những đứa trẻ xuất thân từ Thế giới Phù thủy, nếu không phải có hứng thú lớn với độc dược, chúng sẽ không vì rảnh rỗi, không có việc gì làm mà đi thu thập nhớt sên hay làm lông nhím linh tinh.
So sánh với đám dược liệu độc dược đầy ghê tởm đó, cưỡi chổi bay loạn trên bầu trời chơi Quidditch đối với đám trẻ hấp dẫn hơn nhiều.
Dù sao dưới sự hình thành và phát triển mạnh mẽ của nhiều tiệm độc dược, hiện tại, để có một lọ độc dược với các Phù thủy cũng không phải việc gì khó.
Chỉ cần ra tiệm và mua độc dược mình muốn là được.
Như vậy thì tại sao bọn họ cần phải cực khổ lôi vạc từ góc xó nào đó ra để pha chế độc dược chứ?
Bởi vì các bậc phụ huynh không nhận thức được tầm quan trọng của nó, nên những phù thủy nhỏ cũng không được định hướng tiếp xúc với việc pha chế độc dược từ nhỏ.
Ngoại trừ nhà Prince lấy pha chế độc dược làm vinh quang, những gia đình phù thủy khác chỉ đơn giản là quan tâm cho con học nhiều một chút, có thêm chút tài năng, không bị đuối khi đi học với bạn bè mà thôi.
[Scor: Làm phù thủy mà vẫn bị bắt đi học thêm nhỉ.]
Hiểu được tâm lý chung của nhiều phù thủy cho nên, khi thấy vạc của mỗi học sinh là độc dược ở mọi trạng thái, màu sắc khác nhau, giáo sư Slughorn cũng không quá ngạc nhiên.
Bộ môn độc dược này thật sự đã xuống dốc rồi.
Nhóm phù thủy tuy hưởng thụ sự tiện lợi mà độc dược mang lại nhưng vẫn không nguyện ý tự đi pha chế độc dược, chứ nói gì đến làm mới.
Đã rất nhiều năm trôi qua, cũng phải đến hơn mấy chục năm vẫn không có một sách độc dược nào được xuất bản thêm.
Có lẽ, không bao lâu nữa, thế giới Phù thủy này sẽ không còn một vị Đại sư Độc dược chân chính nữa.
Giáo sư Slughorn âm thầm cảm khái rồi bắt đầu lượt giám sát thứ hai..
Lúc này, Jessica đang nhẹ nhàng quấy độc dược trong vạc. Đến khi chất lỏng trong vạc bắt đầu bốc hơi và chuyển sang màu tím, cô bỏ thêm chút cây tầm ma. Ngửi thử mùi vị, Jessica quyết định để độc dược đun thêm một chút. Hiện tại không phải thời gian tốt nhất để cho thêm ốc sên có sừng.
Lần này, giáo sư Slughorn dừng lại trước vạc của Jessica lâu hơn một chút. Ông có chút kinh ngạc với tiến độ của Jessica. Mùi và màu độc dược trong vạc của cô đã gần hoàn toàn đúng như trong sách miêu tả. Chỉ cần không xảy ra bất kì nhầm lẫn gì trong các bước cuối cùng thì lọ độc dược mà cô làm ra này sẽ rất hoàn hảo.
Lại là một thiên tài độc dược sao?
Giáo sư Slughorn âm thầm lạch cạch đặt bàn tính trong lòng. Hiên tại ông nên lập tức thiết lập tình hữu nghị, mượn sức cô bé này hay là vẫn nên quan sát thêm một chút đây nhỉ? Dù sao thì độc dược trị mụn là độc dược rất cơ bản và dễ làm.
Đợi tầm 20 phút sau, Jessica liền tắt lửa nồi vạc, chờ tỏa bớt nhiệt rồi mới cho thêm vài sợi lông nhím vào. Nhìn thấy lông nhím nhanh chóng tan trong vạc, Jessica quấy vạc lần cuối, bây giờ độc dược đã có màu sắc không sai biệt lắm so với trong sách miêu tả. Cô giơ cánh tay lên.
“Giáo sư Slughorn, con làm xong rồi ạ.”
Jessica cố gắng kiềm chế nội tâm đầy kích động của bản thân, cố tỏ ra bình tĩnh như thể muốn nói cô làm ra sản phẩm nhanh như thế là một chuyện vô cùng bình thường. Cô tuyệt đối không thể để người khác nhìn ra được cô đang rất hưng phấn.
Sau khi giọng của cô vang lên, phòng học nhanh chóng trở lên yên tĩnh một chút rồi lại bắt đầu nổi lên những trận xì xào, ồn ào. Không để ý đến lời nghị luận của các họ sinh xung quanh, giáo sư Slughorn tươi cười đi về phía Jessica. Học sinh xung quanh cũng quay đầu nhìn về phía cô, dường như họ đã hoàn toàn quên đi nồi vạc đang trong quá trình pha chế của mình.
“Để ta nhìn xem…” Giáo sư Slughorn lần thứ ba đi tới bên cạnh Jessica.
Ông múc một lượng nhỏ thành phẩm của cô lên quan sát một chút. Ngửi ngửi mùi vị độc dược, ý cười trên mặt ông càng đậm.
“Thật không thể tin được! Không thể nào xuất sắc hơn! Trò Jones, đây thật sự là một phần độc dược trị mụn hoàn hảo! Thực không thể tin được rằng trước đây trò chưa từng tiếp xúc với độc dược. Ôi Merlin trên cao!”
Giáo sư Slughorn nhanh chóng quay trở về phía bàn giáo viên, lấy phần thưởng Phúc lạc dược đưa cho Jessica.
“Mau nhận lấy! Đây là phần thưởng trò đáng nhận được. Hy vọng trò sẽ sử dụng nó thật tốt, hưởng thụ cảm giác sung sướng, may mắn mà nó mang lại.”
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Jessica cảm ơn giáo sư Slughorn sau đó cẩn thận cất lọ Phúc lạc dược vào túi áo choàng. Điều này thật tuyệt vời! Hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người hướng về phía mình rồi lại nhìn về phía Bulstrode đang tròn mắt, không thể tin được, Jessica cảm thấy thật cao hứng, muốn cười to. Tuy nhiên, hiển nhiên, hiện tại không phải là thời điểm phù hợp, cô cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh của bản thân. Không được để mọi người nghĩ mình kiêu ngạo, tự giảm thấp giá trị của bản thân.
“Nhà Slytherin thêm năm điểm vì trò Jones là người đầu tiên hoàn thành độc dược!”
Giáo sư Slughorn cười tủm tỉm, đi về phía bàn giáo viên. Ông quyết định rồi bắt đầu từ hôm nay trở đi, ông sẽ cho cô nhóc này thêm chút ngon ngọt, dù sao thì trước đó bọn họ ở với nhau cũng khá khoái trá. Không phải sao?
Viết một chứ O tròn trịa bên cạnh tên của Jessica, giáo sư Slughorn lại tiếp tục nói: “Nhà Slytherin cộng thêm năm điểm nữa vì phần độc dược không thể hoàn hảo hơn của trò Jones.”
[Scor: Để Severus làm chủ nhiệm còn được cộng nhiều điểm hơn.]
Thật tốt! Jessica vui sướng trong lòng. Tính toán một chút, vừa nãy tiết thảo dược cô đã cộng thêm cho Slytherin hai điểm, vừa nãy lại cộng thêm mười điểm trong tiết độc dược… Đây thật sự là một cái bắt đầu tốt. Cô phải tiếp tục giữ vững phong độ mới được.
————————————————–
Vào giữa trưa, Jessica cố ăn thật nhanh, cô định ăn xong sẽ đến tháp cú nhờ gửi thư về cho gia đình. Tuy nhiên, đến lúc giở bản đồ ra xem, cô có chút kinh ngạc há hốc mồm, bởi vì căn bản trên bản đồ không có đường đến tháp cú.
Chẳng lẽ Snape quên vẽ sao? Jessica ngẩng đầu, nhìn về phía học sinh năm năm ngồi. Thế mà cô lại không nhìn thấy Snape đâu. Anh ta đã đi rồi sao? Cô còn tưởng mình tốc độ ăn của mình đã nhanh lắm rồi, hóa ra anh ta ăn nhanh hơn, chưa gì đã ăn xong rồi. Phải biết là giờ ăn trưa bắt đầu còn chưa đến nửa tiếng đâu… Hay là, căn bản anh ta vẫn chưa đến nhỉ?
Nghĩ như vậy, Jessica nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở phía bàn dài Gryffindor, đang tụm năm tụm ba đám học sinh mặc đồ màu đỏ chói mắt. Cô cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Lily nhưng tìm lúc lâu, cô vẫn chưa thấy đâu.
Chẳng lẽ, hai người họ đã ăn xong rồi sao? Nghĩ như vậy, Jessica có chút thất vọng thả chậm tốc độ ăn của mình. Không có Snape hay Lily ở đây cô căn bản không biết nên đi hỏi ai mới tốt. Bình thường, nếu gặp phải tình huống như thế này, những tân sinh mới tới sẽ lập tức đi hỏi Huynh trưởng. Nhưng khi nhìn đến Nữ huynh trưởng Black đang ngồi ăn từ tốn phía bên kia, Jessica liền vứt ngay suy nghĩ đó ra sau đầu. Tuy rằng chị ta có nói qua không biết chuyện gì cứ đến hỏi nhưng hẳn là không bao gồm chuyện hỏi đường đến tháp cú đi?
Hay là,… Jessica đem tầm mắt chuyển về phía bàn giáo sư. Hay cô đi hỏi giáo sư Slughorn nhỉ? Dù sao, thầy ấy không những là giáo sư dạy cô môn độc dược mà còn là chủ nhiệm nhà Slytherin mà.
Sau một hồi băn khoăn, đắn đo suy nghĩ lên làm thế nào mới được, cuối cùng Jessica quyết định bảo trì tốc độ ăn bằng giáo sư Slughorn rồi đợi lúc thầy ấy ăn xong, rời đi rồi đuổi theo. Nhưng mà sau vài lần gặp mặt, Jessica cũng ẩn ẩn đoán được ra giáo sư Slughorn là một người thích hưởng thụ sự chú ý. Ông không nhanh không chậm dùng bữa, cùng nhóm đồng nghiệp bên cạnh nói chuyện say sưa, không thèm để ý đến thời gian. Điều đó làm cho Jessica chờ đợi mà như ngồi trên đám lửa.
Tuy nhiên, dù chậm thế nào, cuối cùng giáo sư Slughorn cũng ăn xong và thỏa mãn đứng lên rời đi. Thấy vậy, Jessica cũng đứng dậy đuổi theo.
“Thưa giáo sư, giáo sư Slughorn!”
Jessica nhanh chóng chạy theo ông. Rốt cuộc đến chỗ cửa hông rời khỏi Đại sảnh đường, cô cuối cùng cũng đuổi kịp.
“À, Jones. Trò có việc gì tìm ta sao?” Giáo sư Slughorn đứng lại, xoay người nhìn về phía Jessica. Trên mặt ông vẫn treo nụ cười hòa ái.
“Ách…” Jessica đột nhiên cảm thấy thật ngượng ngùng. Gương mặt cô có chút nhăn nhó lại.
“Thưa giáo sư Slughorn, thầy có thể chỉ cho con đường đến tháp cú được không ạ?”
Nhìn nụ cười trên mặt giáo sư Slughorn có xu thế ngày càng tươi, Jessica càng đỏ mặt hơn. Hiện tại, mặt cô gần đỏ như quả cà chua rồi. Cô nhỏ giọng nói tiếp: “Thật xin lỗi thầy nhưng con vừa mới đến Hogwarts, đối với nơi này còn chưa quen lắm.”
‘Thật quá mất mặt mà!’ Jessica cúi mặt thầm nghĩ. Từ lúc nào mà cô lại thê thảm đến mức phải hỏi đường trong trường học thế này!
“Không sao đâu! Ta rất vui khi trò đến hỏi ta, trò Jones.”
Giáo sư Slughorn rất am hiểu lòng người vì thế ông cũng hiểu rõ sự ngại ngùng, quẫn bách của Jessica lúc này. Ông lập tức giải vây cho cô: “Làm chủ nghiệm Slytherin, ta rất vui khi có thể giúp đỡ học sinh nhà mình.”
Trong lúc giáo sư Slughorn chỉ đường cho Jessica, cô tiểu thư Vivian Bulstrode vẫn như cũ. Cô nàng ngồi trên bàn dài, biểu tình oán hận, dùng dĩa cắm mấy hạt đậu trên đĩa. Hiển nhiên, cô nàng tóc vàng này vẫn chưa thể quên được mấy chuyện trong tiết độc dược. Cô nàng không câm tâm lọ Phúc lạc dược cứ thế bị con nhỏ Jones kia lấy đi.
Tất nhiên, một lọ Phúc lạc dược nho nhỏ không phải cái gì quá quan trọng. Chỉ cần là những thứ cô muốn, ba cô nhất định sẽ mua cho cô thôi. Cô nàng tức giận là vì tại sao, vì cái gì mà con nhỏ Jones kia lại có thể đạt được phần thưởng đó. Dù sao trong tình huống đó, điều đó không chỉ đơn giản là giành được phần thưởng mà còn đại diện cho vinh quang.
Liếc mắt nhìn Anna Brandbane đang khúm núm, cẩn thận ăn cơm bên cạnh, Vivian đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quái. Nếu lúc đó con nhóc Brandbane này đạt được Phúc lạc dược, hoặc là con nhỏ Máu bùn kia không giành được phần thưởng kia thì cô sẽ không tức giận như bây giờ đi?
Quả nhiên, tất cả lý do đều là do nhỏ Máu bùn Jessica Jones kia. Nhưng vì sao cô lại cứ luôn nhắm vào con nhỏ đó nhỉ? Bulstrode hiển nhiên quên rằng mình đang ăn trưa mà rơi vào trầm tư. Thậm chí cô nàng còn không để ý vẫn còn một viên đậu đang nằm lẻ loi trên đĩa của mình.
Vụng trộm nhìn thần sắc của Bulstrode, Anna Brandbane không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chắc là cô tiểu thư này sẽ không lấy mình ra làm bao cát trút giận đi?
Bất hạnh bị phân ở cùng ký túc xá với Bulstrode, Anna Brandbane cảm thấy rất áp lực. Vào tối hôm qua, sau khi về phòng ký túc xá, cô đã được lĩnh giáo sự ngạo mạn cùng cực và khả năng phép thuật tương đối mạnh của cô nàng. Tuy rất tức giận và không cam lòng, nhưng cô cũng không có biện pháp nào để thoát khỏi thân phận người hầu mà cô ả Bulstrode này áp đặt cho.
Slytherin tôn trọng kẻ mạnh. Nếu lúc đấy, cô có thể thắng cô ả thì cho dù vì thân phận, không thể kết bạn với cô ả tóc vàng này cô cũng có thể bình an vô sự đi xuống, không chọc phải phiền toái lớn.
Lại nói tiếp, đều là do bản thân cô vô dụng… Nghĩ đến đây, Anna cúi đầu, làm bộ tiếp tục ăn để che giấu tia phẫn nộ trong mắt. Nếu không phải do đám người bảo thủ Brandbane kia thì tại sao cô lại bị lưu lạc ở thế giới Muggle bẩn thỉu thẳng đến năm chín tuối đấy mới được nhận về, trở về thế giới Phù thủy chứ.
Nếu cô được nhận sự giáo dục của gia tộc Phù thủy thuần huyết thì làm sao cô có thể thất bại dưới tay con ả Bulstrode kia, lưu lạc đến mức trở thành người hầu của nó! Hiện tại, chỉ vì đám người ngoan cố, bảo thủ kia mà cuộc sống trường học cô luôn khát khao, tâm tâm niệm niệm đã bị phá hủy! Tất cả, tất cả đã bị hủy hết!
Nhớ lại những chuyện phát sinh trên người mình từ hôm qua đến giờ, Anna phát hiện bản thân không thể kiềm nén cảm xúc được nữa. Tay cầm dĩa của cô bỗng bị trượt ra, cùng đĩa ăn bên dưới ma sát tạo ra những âm thanh chói tai.
“Brandbane! Mày không được dạy qua lễ nghi trên bàn ăn sao?”
Âm thanh chói tai của dĩa và mặt đĩa đã kéo Bulstrode từ trầm mặc bừng tỉnh lại. Dường như để che giấu chính mình vừa thất thố, Bulstrode thấp giọng quát Brandbane: “Ở đây là Đại sảnh đường, đừng làm ra chuyện gì khiến Slytherin mất mặt.”
“Mình xin lỗi.”
Nhìn vẻ sợ hãi, thấp giọng nói xin lỗi của Brandbane, Bulstrode hừ lạnh một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào đĩa ăn của mình. Thế nhưng cô nàng tóc vàng này hiện tại lại không có chút thèm ăn nào. Phiền phức đẩy đĩa ăn ra xa, cô nàng Bulstrode liền đứng lên đi về phòng sinh hoạt chung. Dù sao thời gian cũng còn sớm, cô không cần thiết phải đến phòng học sớm như vậy.
Nhìn thấy Bulstrode đứng dậy, Brandbane do dự một lúc rồi đặt dĩa trong tay xuống, cẩn thận để nó không phát ra tiếng động nào. Liếc nhìn vẻ rụt rè của Brandbane, rồi cúi đầu nhìn đĩa thức ăn vẫn còn hơn phân nửa đồ ăn, vẻ mặt không kiên nhẫn được của cô nàng lại tăng lên.
“Nếu mày chưa ăn no thì có thể ở lại ăn tiếp.” Cô nàng Bulstrode ngẩng cao cằm, dần đi xa khỏi bàn dài.
“Sau khi ăn xong chắc mày biết tìm tao ở đâu rồi đấy. Nên nhớ là ‘Sau khi ăn xong’, tao không hy vọng có người loan tin đồn là tao ngược đãi bạn cùng phòng đâu đấy.”
Sau những lời lỗ mãng đấy, cô gái tóc vàng hất tóc, mang theo vẻ ngạo mạn cao đến tòa tháp cao nhất của Hogwarts rời khỏi bàn dài, đi về phía cầu thang thông về phía nhà Slytherin. Bởi vì đi thẳng không chút do dự, quay đầu, cô nàng Bulstrode hoàn toàn không biết ở phía sau Anna Brandbane đang dùng sức nắm chặt nắm tay, cúi đầu dùng mái tóc nâu dài che đi vẻ độc địa trên gương mặt gần như đã méo xệch của cô nàng.
Lúc này, Jessica đang nhẹ nhàng quấy độc dược trong vạc. Đến khi chất lỏng trong vạc bắt đầu bốc hơi và chuyển sang màu tím, cô bỏ thêm chút cây tầm ma. Ngửi thử mùi vị, Jessica quyết định để độc dược đun thêm một chút. Hiện tại không phải thời gian tốt nhất để cho thêm ốc sên có sừng.
Lần này, giáo sư Slughorn dừng lại trước vạc của Jessica lâu hơn một chút. Ông có chút kinh ngạc với tiến độ của Jessica. Mùi và màu độc dược trong vạc của cô đã gần hoàn toàn đúng như trong sách miêu tả. Chỉ cần không xảy ra bất kì nhầm lẫn gì trong các bước cuối cùng thì lọ độc dược mà cô làm ra này sẽ rất hoàn hảo.
Lại là một thiên tài độc dược sao?
Giáo sư Slughorn âm thầm lạch cạch đặt bàn tính trong lòng. Hiên tại ông nên lập tức thiết lập tình hữu nghị, mượn sức cô bé này hay là vẫn nên quan sát thêm một chút đây nhỉ? Dù sao thì độc dược trị mụn là độc dược rất cơ bản và dễ làm.
Đợi tầm 20 phút sau, Jessica liền tắt lửa nồi vạc, chờ tỏa bớt nhiệt rồi mới cho thêm vài sợi lông nhím vào. Nhìn thấy lông nhím nhanh chóng tan trong vạc, Jessica quấy vạc lần cuối, bây giờ độc dược đã có màu sắc không sai biệt lắm so với trong sách miêu tả. Cô giơ cánh tay lên.
“Giáo sư Slughorn, con làm xong rồi ạ.”
Jessica cố gắng kiềm chế nội tâm đầy kích động của bản thân, cố tỏ ra bình tĩnh như thể muốn nói cô làm ra sản phẩm nhanh như thế là một chuyện vô cùng bình thường. Cô tuyệt đối không thể để người khác nhìn ra được cô đang rất hưng phấn.
Sau khi giọng của cô vang lên, phòng học nhanh chóng trở lên yên tĩnh một chút rồi lại bắt đầu nổi lên những trận xì xào, ồn ào. Không để ý đến lời nghị luận của các họ sinh xung quanh, giáo sư Slughorn tươi cười đi về phía Jessica. Học sinh xung quanh cũng quay đầu nhìn về phía cô, dường như họ đã hoàn toàn quên đi nồi vạc đang trong quá trình pha chế của mình.
“Để ta nhìn xem…” Giáo sư Slughorn lần thứ ba đi tới bên cạnh Jessica.
Ông múc một lượng nhỏ thành phẩm của cô lên quan sát một chút. Ngửi ngửi mùi vị độc dược, ý cười trên mặt ông càng đậm.
“Thật không thể tin được! Không thể nào xuất sắc hơn! Trò Jones, đây thật sự là một phần độc dược trị mụn hoàn hảo! Thực không thể tin được rằng trước đây trò chưa từng tiếp xúc với độc dược. Ôi Merlin trên cao!”
Giáo sư Slughorn nhanh chóng quay trở về phía bàn giáo viên, lấy phần thưởng Phúc lạc dược đưa cho Jessica.
“Mau nhận lấy! Đây là phần thưởng trò đáng nhận được. Hy vọng trò sẽ sử dụng nó thật tốt, hưởng thụ cảm giác sung sướng, may mắn mà nó mang lại.”
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Jessica cảm ơn giáo sư Slughorn sau đó cẩn thận cất lọ Phúc lạc dược vào túi áo choàng. Điều này thật tuyệt vời! Hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người hướng về phía mình rồi lại nhìn về phía Bulstrode đang tròn mắt, không thể tin được, Jessica cảm thấy thật cao hứng, muốn cười to. Tuy nhiên, hiển nhiên, hiện tại không phải là thời điểm phù hợp, cô cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh của bản thân. Không được để mọi người nghĩ mình kiêu ngạo, tự giảm thấp giá trị của bản thân.
“Nhà Slytherin thêm năm điểm vì trò Jones là người đầu tiên hoàn thành độc dược!”
Giáo sư Slughorn cười tủm tỉm, đi về phía bàn giáo viên. Ông quyết định rồi bắt đầu từ hôm nay trở đi, ông sẽ cho cô nhóc này thêm chút ngon ngọt, dù sao thì trước đó bọn họ ở với nhau cũng khá khoái trá. Không phải sao?
Viết một chứ O tròn trịa bên cạnh tên của Jessica, giáo sư Slughorn lại tiếp tục nói: “Nhà Slytherin cộng thêm năm điểm nữa vì phần độc dược không thể hoàn hảo hơn của trò Jones.”
[Scor: Để Severus làm chủ nhiệm còn được cộng nhiều điểm hơn.]
Thật tốt! Jessica vui sướng trong lòng. Tính toán một chút, vừa nãy tiết thảo dược cô đã cộng thêm cho Slytherin hai điểm, vừa nãy lại cộng thêm mười điểm trong tiết độc dược… Đây thật sự là một cái bắt đầu tốt. Cô phải tiếp tục giữ vững phong độ mới được.
————————————————–
Vào giữa trưa, Jessica cố ăn thật nhanh, cô định ăn xong sẽ đến tháp cú nhờ gửi thư về cho gia đình. Tuy nhiên, đến lúc giở bản đồ ra xem, cô có chút kinh ngạc há hốc mồm, bởi vì căn bản trên bản đồ không có đường đến tháp cú.
Chẳng lẽ Snape quên vẽ sao? Jessica ngẩng đầu, nhìn về phía học sinh năm năm ngồi. Thế mà cô lại không nhìn thấy Snape đâu. Anh ta đã đi rồi sao? Cô còn tưởng mình tốc độ ăn của mình đã nhanh lắm rồi, hóa ra anh ta ăn nhanh hơn, chưa gì đã ăn xong rồi. Phải biết là giờ ăn trưa bắt đầu còn chưa đến nửa tiếng đâu… Hay là, căn bản anh ta vẫn chưa đến nhỉ?
Nghĩ như vậy, Jessica nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở phía bàn dài Gryffindor, đang tụm năm tụm ba đám học sinh mặc đồ màu đỏ chói mắt. Cô cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Lily nhưng tìm lúc lâu, cô vẫn chưa thấy đâu.
Chẳng lẽ, hai người họ đã ăn xong rồi sao? Nghĩ như vậy, Jessica có chút thất vọng thả chậm tốc độ ăn của mình. Không có Snape hay Lily ở đây cô căn bản không biết nên đi hỏi ai mới tốt. Bình thường, nếu gặp phải tình huống như thế này, những tân sinh mới tới sẽ lập tức đi hỏi Huynh trưởng. Nhưng khi nhìn đến Nữ huynh trưởng Black đang ngồi ăn từ tốn phía bên kia, Jessica liền vứt ngay suy nghĩ đó ra sau đầu. Tuy rằng chị ta có nói qua không biết chuyện gì cứ đến hỏi nhưng hẳn là không bao gồm chuyện hỏi đường đến tháp cú đi?
Hay là,… Jessica đem tầm mắt chuyển về phía bàn giáo sư. Hay cô đi hỏi giáo sư Slughorn nhỉ? Dù sao, thầy ấy không những là giáo sư dạy cô môn độc dược mà còn là chủ nhiệm nhà Slytherin mà.
Sau một hồi băn khoăn, đắn đo suy nghĩ lên làm thế nào mới được, cuối cùng Jessica quyết định bảo trì tốc độ ăn bằng giáo sư Slughorn rồi đợi lúc thầy ấy ăn xong, rời đi rồi đuổi theo. Nhưng mà sau vài lần gặp mặt, Jessica cũng ẩn ẩn đoán được ra giáo sư Slughorn là một người thích hưởng thụ sự chú ý. Ông không nhanh không chậm dùng bữa, cùng nhóm đồng nghiệp bên cạnh nói chuyện say sưa, không thèm để ý đến thời gian. Điều đó làm cho Jessica chờ đợi mà như ngồi trên đám lửa.
Tuy nhiên, dù chậm thế nào, cuối cùng giáo sư Slughorn cũng ăn xong và thỏa mãn đứng lên rời đi. Thấy vậy, Jessica cũng đứng dậy đuổi theo.
“Thưa giáo sư, giáo sư Slughorn!”
Jessica nhanh chóng chạy theo ông. Rốt cuộc đến chỗ cửa hông rời khỏi Đại sảnh đường, cô cuối cùng cũng đuổi kịp.
“À, Jones. Trò có việc gì tìm ta sao?” Giáo sư Slughorn đứng lại, xoay người nhìn về phía Jessica. Trên mặt ông vẫn treo nụ cười hòa ái.
“Ách…” Jessica đột nhiên cảm thấy thật ngượng ngùng. Gương mặt cô có chút nhăn nhó lại.
“Thưa giáo sư Slughorn, thầy có thể chỉ cho con đường đến tháp cú được không ạ?”
Nhìn nụ cười trên mặt giáo sư Slughorn có xu thế ngày càng tươi, Jessica càng đỏ mặt hơn. Hiện tại, mặt cô gần đỏ như quả cà chua rồi. Cô nhỏ giọng nói tiếp: “Thật xin lỗi thầy nhưng con vừa mới đến Hogwarts, đối với nơi này còn chưa quen lắm.”
‘Thật quá mất mặt mà!’ Jessica cúi mặt thầm nghĩ. Từ lúc nào mà cô lại thê thảm đến mức phải hỏi đường trong trường học thế này!
“Không sao đâu! Ta rất vui khi trò đến hỏi ta, trò Jones.”
Giáo sư Slughorn rất am hiểu lòng người vì thế ông cũng hiểu rõ sự ngại ngùng, quẫn bách của Jessica lúc này. Ông lập tức giải vây cho cô: “Làm chủ nghiệm Slytherin, ta rất vui khi có thể giúp đỡ học sinh nhà mình.”
Trong lúc giáo sư Slughorn chỉ đường cho Jessica, cô tiểu thư Vivian Bulstrode vẫn như cũ. Cô nàng ngồi trên bàn dài, biểu tình oán hận, dùng dĩa cắm mấy hạt đậu trên đĩa. Hiển nhiên, cô nàng tóc vàng này vẫn chưa thể quên được mấy chuyện trong tiết độc dược. Cô nàng không câm tâm lọ Phúc lạc dược cứ thế bị con nhỏ Jones kia lấy đi.
Tất nhiên, một lọ Phúc lạc dược nho nhỏ không phải cái gì quá quan trọng. Chỉ cần là những thứ cô muốn, ba cô nhất định sẽ mua cho cô thôi. Cô nàng tức giận là vì tại sao, vì cái gì mà con nhỏ Jones kia lại có thể đạt được phần thưởng đó. Dù sao trong tình huống đó, điều đó không chỉ đơn giản là giành được phần thưởng mà còn đại diện cho vinh quang.
Liếc mắt nhìn Anna Brandbane đang khúm núm, cẩn thận ăn cơm bên cạnh, Vivian đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quái. Nếu lúc đó con nhóc Brandbane này đạt được Phúc lạc dược, hoặc là con nhỏ Máu bùn kia không giành được phần thưởng kia thì cô sẽ không tức giận như bây giờ đi?
Quả nhiên, tất cả lý do đều là do nhỏ Máu bùn Jessica Jones kia. Nhưng vì sao cô lại cứ luôn nhắm vào con nhỏ đó nhỉ? Bulstrode hiển nhiên quên rằng mình đang ăn trưa mà rơi vào trầm tư. Thậm chí cô nàng còn không để ý vẫn còn một viên đậu đang nằm lẻ loi trên đĩa của mình.
Vụng trộm nhìn thần sắc của Bulstrode, Anna Brandbane không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chắc là cô tiểu thư này sẽ không lấy mình ra làm bao cát trút giận đi?
Bất hạnh bị phân ở cùng ký túc xá với Bulstrode, Anna Brandbane cảm thấy rất áp lực. Vào tối hôm qua, sau khi về phòng ký túc xá, cô đã được lĩnh giáo sự ngạo mạn cùng cực và khả năng phép thuật tương đối mạnh của cô nàng. Tuy rất tức giận và không cam lòng, nhưng cô cũng không có biện pháp nào để thoát khỏi thân phận người hầu mà cô ả Bulstrode này áp đặt cho.
Slytherin tôn trọng kẻ mạnh. Nếu lúc đấy, cô có thể thắng cô ả thì cho dù vì thân phận, không thể kết bạn với cô ả tóc vàng này cô cũng có thể bình an vô sự đi xuống, không chọc phải phiền toái lớn.
Lại nói tiếp, đều là do bản thân cô vô dụng… Nghĩ đến đây, Anna cúi đầu, làm bộ tiếp tục ăn để che giấu tia phẫn nộ trong mắt. Nếu không phải do đám người bảo thủ Brandbane kia thì tại sao cô lại bị lưu lạc ở thế giới Muggle bẩn thỉu thẳng đến năm chín tuối đấy mới được nhận về, trở về thế giới Phù thủy chứ.
Nếu cô được nhận sự giáo dục của gia tộc Phù thủy thuần huyết thì làm sao cô có thể thất bại dưới tay con ả Bulstrode kia, lưu lạc đến mức trở thành người hầu của nó! Hiện tại, chỉ vì đám người ngoan cố, bảo thủ kia mà cuộc sống trường học cô luôn khát khao, tâm tâm niệm niệm đã bị phá hủy! Tất cả, tất cả đã bị hủy hết!
Nhớ lại những chuyện phát sinh trên người mình từ hôm qua đến giờ, Anna phát hiện bản thân không thể kiềm nén cảm xúc được nữa. Tay cầm dĩa của cô bỗng bị trượt ra, cùng đĩa ăn bên dưới ma sát tạo ra những âm thanh chói tai.
“Brandbane! Mày không được dạy qua lễ nghi trên bàn ăn sao?”
Âm thanh chói tai của dĩa và mặt đĩa đã kéo Bulstrode từ trầm mặc bừng tỉnh lại. Dường như để che giấu chính mình vừa thất thố, Bulstrode thấp giọng quát Brandbane: “Ở đây là Đại sảnh đường, đừng làm ra chuyện gì khiến Slytherin mất mặt.”
“Mình xin lỗi.”
Nhìn vẻ sợ hãi, thấp giọng nói xin lỗi của Brandbane, Bulstrode hừ lạnh một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào đĩa ăn của mình. Thế nhưng cô nàng tóc vàng này hiện tại lại không có chút thèm ăn nào. Phiền phức đẩy đĩa ăn ra xa, cô nàng Bulstrode liền đứng lên đi về phòng sinh hoạt chung. Dù sao thời gian cũng còn sớm, cô không cần thiết phải đến phòng học sớm như vậy.
Nhìn thấy Bulstrode đứng dậy, Brandbane do dự một lúc rồi đặt dĩa trong tay xuống, cẩn thận để nó không phát ra tiếng động nào. Liếc nhìn vẻ rụt rè của Brandbane, rồi cúi đầu nhìn đĩa thức ăn vẫn còn hơn phân nửa đồ ăn, vẻ mặt không kiên nhẫn được của cô nàng lại tăng lên.
“Nếu mày chưa ăn no thì có thể ở lại ăn tiếp.” Cô nàng Bulstrode ngẩng cao cằm, dần đi xa khỏi bàn dài.
“Sau khi ăn xong chắc mày biết tìm tao ở đâu rồi đấy. Nên nhớ là ‘Sau khi ăn xong’, tao không hy vọng có người loan tin đồn là tao ngược đãi bạn cùng phòng đâu đấy.”
Sau những lời lỗ mãng đấy, cô gái tóc vàng hất tóc, mang theo vẻ ngạo mạn cao đến tòa tháp cao nhất của Hogwarts rời khỏi bàn dài, đi về phía cầu thang thông về phía nhà Slytherin. Bởi vì đi thẳng không chút do dự, quay đầu, cô nàng Bulstrode hoàn toàn không biết ở phía sau Anna Brandbane đang dùng sức nắm chặt nắm tay, cúi đầu dùng mái tóc nâu dài che đi vẻ độc địa trên gương mặt gần như đã méo xệch của cô nàng.