Lâm Thanh Hàm rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nàng lập tức phát hiện Lâm Yên không đúng, nàng vẫn luôn nhận thấy Lâm Yên đặc biệt quan tâm đến vấn đề này, hơn nữa lúc này người mẹ ôn nhu sủng nịch cũng có chút bất đồng.
Nàng sợ Lâm Yên thực sự sốt ruột nổi giận, lập tức giải thích: “Mẹ, cậu ấy là con gái, là ủy viên học tập ở lớp con, thành tích rất tốt. Là cậu ấy… giảng bài cho con.”
“Thật không?” Lâm Yên biết rõ con gái mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngày thường bà không bao giờ nghi ngờ lời nói của Lâm Thanh Hàm, nhưng khi gặp chuyện yêu đương của con gái, bà liền không thể khống chế bản thân.
Lâm Thanh Hàm bất đắc dĩ đưa điện thoại cho bà, bấm vào khung thoại của Khúc Mặc Thương: “Mẹ, mẹ nhìn xem, thực sự là con gái. Mẹ, con… con đã nói, bọn họ đều không thích con, thậm chí còn ghét bỏ con, con … con không có khả năng yêu đương.”
Thần sắc Lâm Thanh Hàm chuyển từ hoảng loạn sang bình tĩnh, nhưng tia sáng trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã mờ đi, vô luận nàng thanh tỉnh nhận thức được sự thật này như thế nào cũng không có cách nào tâm bình khí hoà mà tiếp thu, nàng muốn có bạn bè. Nhưng mà, nàng luôn cảm thấy muốn đứng cùng một chỗ với người khác, chính mình tựa như đồ nhà quê, không biết cách diễn đạt cùng giao tiếp, cũng không dám nói ra lời trong lòng.
Tâm loạn của Lâm Yên nhìn thấy tin nhắn cuối cùng cũng nguôi ngoai một chút, nhưng khi nghe những lời này của Lâm Thanh Hàm, tâm bà lại đột nhiên bị nắm, bà hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy hối hận. Lại như vậy, biết con mình là người như thế nào, nhưng lại giống như nghi kỵ như điên, cuối cùng khiến nàng khổ sở.
“Hàm nhi, con… con đừng nói vậy, là bọn họ nhìn không ra mặt tốt của con, Hàm nhi của mẹ vừa hiểu chuyện lại vừa nghe lời, còn xinh đẹp như vậy, bọn họ không hiểu, chờ con trưởng thành cùng tốt nghiệp sẽ có người thật lòng yêu con.” Mặc dù Lâm Yên có chấp niệm kỳ quái với hài tử yêu sớm, nhưng đối với Lâm Thanh Hàm là đau lòng đến tận xương.
Vì chuyện Lâm Thanh Hàm bị bắt nạt mà bà đã chạy không biết bao nhiêu lần, nhưng trường học luôn chiếu lệ, Lâm Thanh Hàm đi học lại được miễn một phần học phí, bà không dám xé rách mặt, thậm chí bởi vì việc này mà bị gia trưởng của đối phương sỉ nhục, thế cho nên cuối cùng Lâm Thanh Hàm bị bắt nạt thảm như thế nào cũng sẽ cất giấu không nói, yên lặng chịu đựng.
Lâm Yên càng nghĩ càng tự trách mình, ôm con gái vào lòng nghẹn ngào nức nở: “Là mẹ, thực xin lỗi con, là mẹ vô dụng, kiếm không được bao nhiêu tiền còn phải cho con chiếu cố. Khi con bị bắt nạt cũng không có cách nào đòi lại công bằng cho con, không thể bảo vệ con.”
Lâm Thanh Hàm sợ nhất là Lâm Yên khóc, cho nên nàng vội vàng ngẩng đầu lau nước mắt cho bà: “Không phải, con như vậy khá tốt, thật ạ.”
Hai mẹ con ôm nhau, đôi mắt cũng đỏ hoe, cho đến khi có chấn động nhẹ vang lên, điện thoại của Lâm Thanh Hàm sáng lên.
Khúc Mặc Thương: Cậu hiểu chưa?
Lâm Yên liếc mắt một cái, buông Lâm Thanh Hàm nhìn toàn bộ lịch sử trò chuyện, cảm khái nói: “Đứa nhỏ này thật quá có tâm, cuối cùng Hàm nhi cũng có bạn rồi. Con… các con tiếp tục đi, mẹ nấu cơm cho con.”
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, để con.”
Lâm Yên nhét điện thoại vào tay nàng, “Con mau trả lời người ta đi, cho người khác chờ là không lễ phép, mẹ không sao.”
Biết đối phương là con gái, trong lòng Lâm Yên an tâm một chút, theo sau chính là vui vẻ. Cuối cùng con gái cũng có bạn, nhất định phải hòa thuận với người ta, đặc biệt là nhìn thấy Lâm Thanh Hàm vui vẻ như vậy, đáy lòng bà càng hy vọng hai người vẫn luôn hòa thuận, để con gái bà ở trường không phải khổ sở nữa.
Lâm Thanh Hàm nhìn Lâm Yên đi vào bếp, cầm điện thoại trả lời Khúc Mặc Thươn: “Đã hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Nhìn thấy tin nhắn, Khúc Mặc Thương hơi dựa vào ghế, ngón tay trắng nõn cầm bút nhẹ nhàng xoay.
“Hẳn là cậu mệt rồi, nên ăn cơm, vất vả cậu.”
Mặc dù nhìn dòng chữ không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Khúc Mặc Thương đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng trịnh trọng cùng vội vàng của nàng, còn vẻ mặt thì sao? Cách màn hình hẳn là sẽ không đỏ đi? Nghĩ đến khí chất cường đại của Lâm Thanh Hàm khi hai người gặp ở quán cà phê, khóe môi cô lại mím chặt.
Khúc Mặc Thương: Tôi chuẩn bị ăn cơm rồi, cậu còn phải nấu cơm sao?
Khúc Mặc Thương nhìn tin nhắn gửi đi, hơi cau mày, nếu hôm nay không nghe lầm thì mẹ của Lâm Thanh Hàm bị ốm? Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Hàm được Khổng Ích Tường đưa về nhà năm mười sáu tuổi, nhưng tựa hồ lúc đó Lâm Mẹ đã qua đời, cho nên lúc ấy nàng rất hận Khổng gia, không tiếc ngăn chặn Khổng Ích Tường thâu tóm Thiên Thịnh.
Cô khẽ thở dài, cô đã chú ý đến Lâm Thanh Hàm, rốt cuộc chỉ có thể thở dài với loại chuyện này, không thể trực tiếp nhúng tay vào, cũng không thể can thiệp vào.
Lâm Thanh Hàm: Tôi sẽ nấu ngay, cậu đi ăn cơm đi.
Có lẽ vì cảm thấy quá mức cứng nhắc, nàng lại bỏ thêm icon: [Mỉm cười]
Chỉ là có vẻ như đã quen dùng icon này, gửi qua cũng vẫn là icon trào phúng. Nàng luống cuống tay chân, lại gửi hai cái khác bổ sung.
Khúc Mặc Thương cười thành tiếng, sau đó tùy tay nhấp icon đáng yêu gửi đi.
Khúc Mặc Thương: Ngoan, nấu cơm đi. Ngày mai nhớ dậy sớm, đừng đến muộn.
Lâm Thanh Hàm vội vàng trả lời cô. Buổi tối tắm rửa xong, Lâm Thanh Hàm thu thập đồ dùng đi học, nhìn thấy toàn bộ bài tập đã làm xong, trong mắt nàng thoáng hiện lên cảm giác nhẹ nhõm. Đang định đóng cặp sách lại, suy nghĩ một hồi, nhìn chiếc đồng hồ báo thức cũ, lấy ra vài bài tập phụ đạo cũ kỹ, yên lặng ngồi xuống bắt đầu làm. Những bài toán vốn dĩ đã nhàm chán, hiện tại trong mắt nàng giống như bị người làm ma pháp, cho dù có nhiều chỗ không hiểu nhưng tâm lại thật sự trầm ổn.
Đến hơn mười giờ rưỡi, nàng nhìn Lâm Yên đã ngủ say, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn rồi bò vào ổ chăn. Trong bóng đêm ổ chăn phát ra một tia sáng yếu ớt, Lâm Thanh Hàm nhìn hai chữ trong hộp thoại, nhìn chằm chằm ảnh đại diện vẫn sáng, do dự hồi lâu liền ấn xuống một phím. Hai từ ngủ ngon đơn giản bị nàng xóa đi, nàng tắt máy, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Lời chúc ngủ ngon cơ hồ tiêu tán trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng lại mang theo lời cảm ơn hèn mọn của một cô gái.
Buổi tối Lâm Yên có thể an ổn chìm vào giấc ngủ, sẽ không bị nghẹn tỉnh nữa, thấy đồ sinh hoạt trong nhà bắt đầu cạn kiệt, bà không thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Trường học có buổi học sớm, Lâm Thanh Hàm phải dậy sớm chuẩn bị bữa trưa, tuy một bữa ăn đối với mọi người là điều kiện lợi ích thực tế, nhưng đối với gia đình Lâm Thanh Hàm vẫn là một khoản chi phí lớn, cho nên cơ bản nàng tự mang đồ ăn cho mình.
Kỳ thực đồ ăn đơn giản đến đáng thương, một bát cơm với một ít rau muối, còn có một miếng chao nhà làm. Lâm Yên lớn lên ở một vùng nông thôn, những món này bà làm rất ngon, cho nên nhìn đơn sơ mà lại có hương vị không tệ. Nhưng đối với một cô gái đang tuổi mới lớn, chung quy không phải chuyện tốt, Lâm Yên không thể nề hà nên có vài lần muốn thêm đồ ăn cho Lâm Thanh Hàm, nhưng Lâm Thanh Hàm lại lén lấy ra.
Lâm Thanh Hàm cũng không cảm thấy mình cực khổ gì, theo cái nhìn của nàng, tiết kiệm tiền để Lâm Yên điều trị quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Sau khi tạm biệt Lâm Yên, lại dặn dò bà không được ra ngoài làm việc, Lâm Thanh Hàm mới vội vàng ra ngoài, nhà nàng cách trường không xa cũng không gần, đi xe đạp mất hơn mười phút, nhà nàng không có xe đạp, đi bộ gần nửa giờ.
Vùi đầu đi ra khỏi ngõ, nghĩ đến thời gian ra cửa liền không khỏi đi nhanh hơn, vừa định qua đường liền nghe thấy tiếng chuông quen thuộc. Lâm Thanh Hàm sửng sốt, có chút không tin ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ở giao lộ, một chiếc xe đạp đang đậu ở nơi đó, Khúc Mặc Thương mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, chống xe đạp nhìn nàng,
Nàng chớp chớp mắt, lại nhìn thấy Xa Giai Di và Trần Dao ở phía sau, tức khắc mắt liền co rụt siết chặt dây cặp sách, cảm thấy không biết phải làm sao.
Khúc Mặc Thương tự nhiên nhìn thấy biến hóa trên mặt nàng, liếc nhìn bạn tốt phía sau. Xa Giai Di lè lưỡi vẫy tay với Lâm Thanh Hàm: “Buổi sáng tốt lành, Lâm… Lâm đồng học.” Nói xong, nàng ngượng ngùng cười một cái, đột nhiên quên mất tên của Lâm Thanh Hàm.
Trần Dao không nhiệt tình như vậy, nhưng cô cũng gật đầu cười nhẹ.
Khúc Mặc Thương hiểu Lâm Thanh Hàm, cho nên cô không định để Xa Giai Di và Trần Dao trực tiếp tiếp xúc với Lâm Thanh Hàm. Chỉ là hôm nay đã muộn, Xa Giai Di biết ngày nào cô cũng đưa Lâm Thanh Hàm về nhà, cho nên liền đề ra Lâm Thanh Hàm luôn muộn học, không bằng thuận tiện cũng chở nàng đến trường.
Đương nhiên Khúc Mặc Thương biết Xa Giai Di tò mò, nhưng những gì nàng nói là thật, cô suy xét chờ một lúc, quả nhiên tiểu nha đầu này còn chưa đi.
Thấy nàng lại sắp rụt cổ, Khúc Mặc Thương nghiêng đầu: “Sắp muộn rồi, còn chưa lên.”
Lúc này chưa đến bảy giờ, phía chân trời đã trắng xóa, các tòa nhà cao tầng ở Yến Thành giờ phút này đã bắt đầu thức dậy. Tai Lâm Thanh Hàm đỏ bừng, cúi đầu cẩn thận ngồi ở ghế sau, nhìn nàng ngồi vững vàng Khúc Mặc Thương mới sải bước lên xe.
Khi có người khác, Lâm Thanh Hàm không có chỗ nào để tay, nhìn hồi lâu, nàng nắm lấy thành ghế sau, xe trượt ra ngoài liền căng chặt thân mình. Cũng may chở nàng mấy ngày nay nên Khúc Mặc Thương đã rất quen thuộc, ổn định tay lái, cúi đầu nhẹ giọng nói. “Ôm chặt nhé.”
Lâm Thanh Hàm do dự, cuối cùng vẫn thành thật vòng qua eo cô.
Ba người dọc theo đường đến trường, thỉnh thoảng Xa Giai Di nhìn hai người, trong mắt tràn đầy thích thú. Thành thật mà nói, nàng thực sự không nghĩ tới người trầm tĩnh cùng ít nói như Khúc Mặc Thương lại có thể săn sóc như vậy, thậm chí còn để Lâm Thanh Hàm ôm eo. Phải biết có vài lần xe của nàng bị xì hơi, để Khúc Mặc Thương chở nàng, nhưng Khúc Mặc Thương không cho nàng ôm.
Đi xe đạp nhanh hơn đi bộ rất nhiều, bốn người đến lớp mà lớp mới được một nửa.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm và ba người cùng nhau đi vào, một số học sinh trong lớp còn có chút kinh ngạc, Khúc Mặc Thương chỉ giả vờ như không thấy, đạm nhiên ngồi xuống.
Chủ nhiệm lớp Vương Vĩ Hành đến kiểm tra bài tập, ở hàng ghế cuối cùng của lớp có một vài nam sinh nghịch ngợm không đọc văn, cầm sách giáo khoa ngữ văn thi ném. Thu hút một ít học sinh gần đó, Vương Vĩ Hành cau mày hét lên, “Làm cái gì vậy!”
Tiếng quát trực trực tiếp khiến một vài người sợ hãi đập sách xuống bàn, tiếng đọc sách trong lớp im bặt trong giây lát. Thoạt nhìn chủ nhiệm rất tức giận, trực tiếp đi qua lấy cuốn sách của nam sinh ném ở cửa sau, mắng: “Không muốn học thì mau cút ra ngoài, đừng làm con sâu hỏng nồi cháo ngon của tôi!”
Sách nhanh chóng bay qua, vừa lúc bay về phía Lâm Thanh Hàm, nàng bị hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại lấy tay che mặt, trong không khí tĩnh lặng phát ra tiếng vang nặng nề, “bang” một tiếng, rơi xuống đất.
Không khí trong lớp vô cùng áp lực, cả phòng học an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở. Cho nên thanh âm va chạm này rất rõ ràng, chủ nhiệm và đồng học lập tức nhìn Lâm Thanh Hàm.
Sắc mặt Vương Vĩ Hành âm trầm, thấy rõ trong mắt Lâm Thanh Hàm có tia xấu hổ lóe lên, sau đó quay đầu tiếp tục lạnh giọng nói: “Cút ra ngoài cho tôi! Những người khác tiếp tục đọc sách.”
Một trò khôi hài như vậy trôi qua, tiếng đọc sách thưa thớt dần dần có tiếng vang. Khúc Mặc Thương khẽ cau mày khi nhìn Lâm Thanh Hàm đang cúi đầu để tay xuống gầm bàn, môi trắng bệch. Bên cạnh còn có đồng học thấp giọng nghị luận, vừa cười vừa nói: “Cũng thật là xui xẻo, quyển sách kia ném trúng cậu ấy, chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi. Haha, cái này gọi là… cái gì cá nhỉ?”
“Ương cập cá trong chậu* a! Ai nha, cậu xem cậu ấy đủ nghẹn khuất rồi, bị ném trúng chỉ có thể im lặng chịu đựng, quá thảm.” Mặc dù nhìn như đồng tình nhưng lại tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
(*) Hán Việt là ương cập trì ngư, nằm trong câu ngạn ngữ của TQ: “Thành môn thất hoả, ương cập trì ngư”, nghĩa là “Cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá”.
Xa Giai Di nghe thấy cũng nhíu mày. Mặc dù trước kia nàng không có tiếp xúc với Lâm Thanh Hàm, cũng không để ý đến bạn học đối xử với Lâm Thanh Hàm như thế nào, nhưng hiện tại xem như có chút quen biết, Khúc Mặc Thương cũng rất quan tâm đến nàng, đột nhiên nổi giận, quay đầu lạnh lùng nói: “Không tập trung đọc sách đi, bàn tán cái gì.”
Mấy nam sinh lập tức ngậm miệng, lại có chút bát mãn muốn mở miệng nói, nhưng lại bị Khúc Mặc Thương lãnh đạm liếc qua, tức khắc không dám nói gì, cuối cùng luống cuống đọc sách.
Sau khi xong tiết, Khúc Mặc Thương lập tức đi tới trước mặt Lâm Thanh Hàm, thấp giọng nói: “Trúng tay rồi phải không?”
Lâm Thanh Hàm lắc lắc đầu: “Không… không trúng.”
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng có chút lửa giận, hít một hơi, bình tĩnh nói: “Đưa tay phải ra đây.”
Lâm Thanh Hàm cúi đầu không nói gì, Khúc Mặc Thương trầm mặc đứng ở trước mặt nàng không nói lời nào, thật lâu sau, bàn tay gầy gò kia mới chậm rãi vươn ra, cuộn ngón tay.
Khúc Mặc Thương nắm lấy tay nàng, xúc cảm lạnh như băng, làm tay Lâm Thanh Hàm run lên, sau đó lật ngược bàn tay nàng lại, sắc mặt cô đột nhiên tối sầm.
Trên tay Lâm Thanh Hàm không có chút thịt, xương ngón tay rõ ràng, da thịt rất trắng, nhưng lại là một cỗ nhợt nhạt không khỏe, nhìn có chút suy dinh dưỡng. Lúc này, mu bàn tay của nàng có màu xanh, có một vết tím ở giữa còn đang chảy máu. Nhìn dáng vẻ giống như bị góc sách va vào cắt da.
Một cuốn sách bị một người đàn ông trưởng thành ném trong cơn thịnh nộ, góc sách đập vào tay có thể tưởng tượng đau đớn như thế nào. Khúc Mặc Thương hít một hơi thật sâu, thuận thế cầm cổ tay nàng lập tức đi ra ngoài.