Hai mẹ con nấu cơm trưa, trừ bỏ đậu que còn món thịt hiếm khi xuất hiện trên bàn. Một chút hành lá xắt nhỏ rắc lên trên mặt canh, mùi thơm rất hấp dẫn. Lâm Thanh Hàm chỉ ăn một chút, nhìn Lâm Yên ăn xong rồi mới đi rửa bát.
Trong lòng Lâm Yên có chút đau xót, bà không phải là một người mẹ tốt, còn phải để con cái chiếu cố mình. Trong lòng xót xa, lại nhìn thấy con gái vui vẻ mở điện thoại, sau đó ánh mắt mang theo tia sáng nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, hai má vẫn còn hơi đỏ, trong lòng bà khẽ động, trong mắt lại hiện lên một tia lo lắng, là dạng bằng hữu gì lại làm Hàm nhi vui vẻ như vậy?
Lâm Thanh Hàm không biết Lâm Yên bên kia đang suy nghĩ không ngừng, nàng nhìn chằm chằm vào giao diện QQ, hiển thị nàng và Khúc Mặc Thương đã trở thành bạn bè, nhưng không có tin nhắn.
Nàng bóp điện thoại, liên tục gõ mấy chữ rồi xóa trên giao diện trò chuyện nhưng không dám gửi đi.
Có thể lúc này cậu ấy đang ăn uống hoặc nghỉ ngơi, nếu hiện tại quấy rầy có khi nào cậu ấy chê mình phiền không? Ở cuộc sống đời thường nàng không thích tán gẫu, nguyên nhân là vì thời gian, kinh tế hoặc lý do khác, cũng ít khi lên mạng, cho nên không biết nói thế nào cho thích hợp.
Cuối cùng nàng ủ rũ buông điện thoại ra chuẩn bị làm bài tập, nhưng lại nhìn thấy giao diện điện thoại lóe lên, sau đó là một cái icon mặt cười gửi đến, tiếp theo là một câu: Ăn cơm chưa?
Trong mắt Lâm Thanh Hàm hiện lên một tia kinh hỉ, vội vàng cầm điện thoại mím môi, nhìn một hồi lại nhìn thấy mấy chữ “Nghỉ ngơi sao?”, lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng ấn phím, cuối cùng trả lời: Không phải, tôi mới ăn cơm xong.
Cân nhắc không dám gửi lâu như vậy, cuối cùng lại gõ ra mấy chữ cứng nhắc như thế, Lâm Thanh Hàm rất ảo não, nhìn thấy biểu tình của Khúc Mặc Thương liền luông cuồn tay chân tìm icon tươi cười gửi qua.
Khúc Mặc Thương nhìn icon cười kia liền sửng sốt, sau đó không khỏi câu khóe môi, nhìn icon giống như cười haha, hiện tại dưới gốc độ của cô cái icon này như lộ ra ý vị trào phúng.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi muốn trêu chọc cô gái nhỏ thẹn thùng kia.
Khúc Mặc Thương: Sao lại gửi cho tôi cái icon này?
Thấy vậy, Lâm Thanh Hàm có chút không rõ: Sao?
Khúc Mặc Thương: Cậu xem, icon tươi cười này thoạt nhìn có giống như đang nói “Tôi không muốn nói chuyện với cậu”, còn lộ ra trào phúng cùng khinh thường hay không?
Lâm Thanh Hàm nhìn chằm chằm icon tươi cười kia, nghĩ đến lời nói của Khúc Mặc Thương, cuối cùng vẻ mặt càng ngày càng phức tạp. Trước giờ nàng cảm thấy icon này rất rụt rè, hiện tại nhìn lại thực sự lộ ra một cỗ khinh thường cùng trào phúng, càng nhìn càng làm người không thoải mái.
Lâm Thanh Hàm: … [ủy khuất], [khóc thút thít], lúc tôi gửi đi cảm thấy như biểu thị tươi cười, nhưng hiện tại nhìn lại … thật sự giống như trào phúng a.
Khúc Mặc Thương nhìn câu trả lời sinh động, nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa hồ ở trên mạng nàng tích cực hơn một chút.
Lâm Thanh Hàm: Về sao tôi sẽ không dùng icon này nữa.
Khúc Mặc Thương: Ngoan.
Vô thức gửi đi một chữ, tay trên bàn phím của Khúc Mặc Thương hơi khựng lại, lúc này QQ không có chức năng thu hồi, cô chỉ có thể sờ mũi đổi đề tài: Đã bắt đầu làm bài tập chưa? Buổi trưa có nghỉ ngơi không?
Lâm Thanh Hàm xoa xoa vành tai nóng rực, nhanh chóng trả lời: Tôi sẽ làm ngay.
Cơ hồ lập tức nhận được câu trả lời, thậm chí Khúc Mặc Thương có thể nghĩ đến bộ dáng vội vàng của nàng, tâm cũng mềm lại. Ngón tay ấn vài cái, một dòng chữ được gửi đi: Trước tiên ngủ nửa tiếng, 1:30 tôi sẽ gọi cậu dậy làm bài tập, được không?
Cô gái cầm điện thoại đang nằm trên giường đơn, mái tóc dài buông xõa, sau đó độ cong khóe môi càng ngày càng lớn, lộ ra nụ cười xán lạn, đôi mắt to cũng long lanh.
Lâm Yên đang cầm một cốc nước ấm đứng ở cửa, nhìn rõ nụ cười của con gái, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười, nhưng trong đầu lại hiện lên tia u sầu. Bà đi tới, ngồi bên cạnh Lâm Thanh Hàm, ôn thanh nói: “Đang nói chuyện phiếm với bạn sao?”
Lâm Thanh Hàm đặt điện thoại sang một bên, thu liễm ý cười, gật đầu.
“Bạn nào lại khiến Hàm nhi vui vẻ như vậy?”
“Đồng học trong lớp ạ.” Nàng nhẹ giọng nói với mẹ, giống như không muốn khai.
“Hàm nhi.” Lâm Yên do dự, không biết có nên nói hay không.
Lâm Thanh Hàm chớp chớp mắt: “Mẹ, làm sao vậy?”
Lâm Yên sờ sờ đầu nàng: “Mẹ hy vọng con có thể cười vui vẻ như vậy. Con đang học năm ba trung học, gần mười lăm tuổi rồi, mẹ chỉ yêu cầu con tập trung vào việc học, đừng cùng đám con trai nói chuyện yêu đương, được không?”
Lâm Thanh Hàm xấu hổ đỏ mặt, “ Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con… con sẽ không yêu đương.” Hơn nữa nàng như vậy ai mà thích.
Thấy nàng không giống nói dối, Lâm Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không nhịn được dặn dò: “Nhất định phải bảo vệ bản thân, chăm chỉ học tập, sau này trưởng thành lại tìm một người thật sự yêu con, thương con… hiện tại con còn quá nhỏ, sẽ rất dễ bị đám con trai kia lừa gạt.”
Bà trực tiếp nói, ngữ khí ôn nhu nhưng Lâm Thanh Hàm lại nhạy cảm nhận thấy được nỗi đau trong ngữ khí và trong mắt của bà.
“Dạ, con hứa với mẹ.” Lâm Thanh Hàm không muốn làm mẹ khổ sở, nghiêm túc nói. Sau đó, nàng thận trọng nói: “Mẹ, con muốn ngủ một lát, lát nữa sẽ dậy làm bài tập.”
Lâm Yên kinh ngạc nhìn con gái rồi bật cười: “Được, dạo này con vất vả rồi, trước đó kêu con nghỉ ngơi mà con còn cố chống, con ngủ đi, mẹ không quấy rầy nữa.”
Kỳ thực nàng có ngủ hay không thì Khúc Mặc Thương cũng không biết, nhưng không biết vì sao Lâm Thanh Hàm cảm thấy mình đều sẽ đáp ứng những lời cô nói, hơn nữa phải làm thật tốt. Mà loại tâm tình này từ lúc bắt đầu chưa bao giờ thay đổi, cho dù về sau yêu cầu của cô làm mình thống khổ thì cũng sẽ đáp ứng.
Nàng lên giường, không quen nghỉ trưa liền trằn trọc nửa ngày, nhưng chung quy cũng mệt nhọc, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại là bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, nàng mơ mơ màng màng sờ điện thoại, sau đó ấn nút trả lời, mềm mái nói: “Ân?”
“Phụt”.
Tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe vang lên trong điện thoại, làm đầu đang mơ hồ của Lâm Thanh Hàm đột nhiên ngẩn ra. Sau đó người cười lại nhẹ nhàng nói: “Thật sự đi ngủ sao, sao lại ngoan như vậy a?”
Đầu một mảnh mơ hồ chậm rãi xoay chuyển, sau đó nàng mở mắt đột nhiên thanh tỉnh, theo bản năng “A” một tiếng.
Khúc Mặc Thương nhìn đồng hồ đã gần hai giờ, nghe thấy tiếng kêu mơ hồ, nụ cười trong mắt càng tăng: “Gần hai giờ rồi, đi rửa mặt chuẩn bị làm bài tập đi.”
“A, được, được. Tôi … tôi ngủ quên, thực xin lỗi.” Nàng có chút ảo não cùng hoảng loạn.
Khúc Mặc Thương rũ mắt, lật sổ tay đã viết hợ phân nửa ở trước mặt, nói: “Không sao, tôi gửi tin nhắn thấy cậu không trả lời, tôi liền đoán có phải cậu còn đang ngủ hay không, cho nên chờ thêm ba mươi phút mới gọi cậu dậy.”
Lâm Thanh Hàm tự nhiên nghe được săn sóc trong lời nói của cô, cô gái nhỏ vừa tỉnh dậy đã rút đi mê man trong mắt, thoạt nhìn ướŧ áŧ, gương mặt cũng ngủ đến ửng hồng. Nàng nắm ga trải giường ngượng ngùng thấp giọng nói: “Ừm, lúc đó tôi đang ngủ.”
“Làm tiếng Anh trước nhé? Làm xong nói với tôi một tiếng, không được xem điện thoại, hiểu không” Thói quen dùng ngữ khí của người trưởng thành nói chuyện với Lâm Thanh Hàm, lời này cũng liền mang theo một chút ôn nhu.
Lâm Thanh Hàm đáp lại, vui vẻ cắn cắn môi, cúp điện thoại vội vàng đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Yên ngủ ngồi ở trên sô pha cũ kỹ bên ngoài. Nữ nhân trung niên còn đeo tạp dề dựa vào sô pha, vẻ mặt lộ ra tia mệt mỏi, thoạt nhìn rất không thoải mái.
Nụ cười trên mặt chậm rãi thu lại, trong mắt có chút chua xót. Lâm Thanh Hàm cẩn thận đánh thức bà: “Mẹ, vào phòng ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm mất.”
Lâm Yên mở mắt ra, hít sâu vài cái, sau đó cười với Lâm Thanh Hàm: “Mẹ ngủ quên, con ngủ ngon không?”
“Dạ ngon, mẹ vào phòng ngủ đi, con đi làm bài tập.”
“Không sao, mẹ cũng ngủ đủ rồi, con làm bài tập đi, đừng trì hoãn.”
Lâm Thanh Hàm cũng biết ngủ thiếp đi như vậy thì hô hấp sẽ càng khó khăn hơn, dặn dò bà không được làm việc nữa, áp xuống chua xót trong lòng đi làm bài tập.
Mỗi lần đều có rất nhiều bài tập tiếng Anh, đặc biệt là bài phiên âm mỗi tuần bắt buộc phải có, còn có bài tập điền từ trong sách giáo khoa. Kỳ thực tiếng Anh của Lâm Thanh Hàm tốt nhất trong số các môn học, mặc dù giáo viên tiếng Anh nghiêm khắc cùng tàn khốc, nhưng mỗi lần lên lớp lại dạy rất dễ tiếp thu.
Khúc Mặc Thương cúp điện thoại, đứng dậy hoạt động thân thể, nhìn ly sữa táo dì Hoàng chuẩn bị bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia ôn hòa.
Khúc Mặc Thương cúi đầu tiếp tục công việc của mình, lúc này màn hình điện thoại sáng lên, Khúc Mặc Thương đưa tay cầm lấy.
Lâm Thanh Hàm: Tôi làm xong tiếng Anh rồi.
(^ ω ^)
Nhìn biểu cảm này, Khúc Mặc Thương mỉm cười, nhanh chóng trả lời nàng.
Khúc Mặc Thương: Giỏi quá, chụp đáp án cho tôi, tiếp tục làm toán đi, làm xong ngày mai tôi cho cậu ăn kẹo.
Mặt Lâm Thanh Hàm nóng lên một chút, chỉ là chuẩn bị chụp đáp án gửi đi, lại vội vàng nhìn chằm chằm vào đáp án, nghiêm túc kiểm tra từ đầu tới cuối một lần. Nếu không phải vì sợ Khúc Mặc Thương sốt ruột chờ, có lẽ nàng còn muốn loay hoang thêm một lúc.
Sau khi bấm gửi, nhìn vòng tròn chuyển động, trong lòng nàng rất khẩn trương, ngay cả trong lúc thi cũng không khẩn trương như vậy. Khúc Mặc Thương tuyệt đối là học bác trong lớp, mỗi lần thi đều vững vàng đứng đầu, chỉ cách hạng 2 vài điểm mà thôi. Lớp của bọn họ là lớp chuyên, hạng một trong lớp căn bản không thể thoát khỏi top 3 toàn khối.
Lâm Thanh Hàm biết mình kém, nhưng trong lòng không khỏi mong muốn mình có thể làm tốt hơn nữa, Khúc Mặc Thương kêu nàng làm bài tập, chủ ý của cô rất rõ ràng, cho nên nàng sợ sẽ làm cô thất vọng.
Gửi đáp án xong, nàng cầm bút cũng chưa có tâm tư làm toán, mắt gắt gao dán vào màn hình, lúc màn hình tối liền vội vàng bấm lại.
Cuối cùng, mười phút sau, bên kia gửi đến một tin nhắn.
Khúc Mặc Thương: Phần phiên âm làm sai ba câu, phần điền từ làm sai hai câu, tiếp tục làm toán đi.
Lâm Thanh Hàm nhìn mấy chữ cứng nhắc, có chút mất mát lại cảm thấy trong lòng khó chịu, trong mắt Khúc Mặc Thương một bài thi làm năm câu sai đã rất kém cỏi.
Vừa định đặt điện thoại xuống làm toán thì điện thoại lại chập chờn.
Khúc Mặc Thương: Cậu làm rất tốt. [Mỉm cười]
Icon mỉm cười này rất đáng yêu, không phải icon trào phúng mà Khúc Mặc Thương đã nói, tâm Lâm Thanh Hàm lung lay một chút, nhịn không được vui sướng, vội vàng trả lời lại.
Khúc Mặc Thương nhìn thấy tin nhắn này thì ý cười lập tức tràn lên mắt, sau đó nhìn lại trầm mặc trước đó, khóe môi câu lên, cô gái nhỏ vẫn muốn được khen ngợi.
Suốt buổi chiều, Khúc Mặc Thương thuận tiện xem lại và sửa bài tập cho Lâm Thanh Hàm, giảng câu hỏi mà nàng không hiểu. Hai người dựa vào tin nhắn và hình ảnh trên điện thoại hoàn thành bài tập cuối tuần.
Chờ đến khi Lâm Yên rót cho nàng một ly nước, Lâm Thanh Hàm mới từ bài tập lấy lại tinh thần, nhìn vào trang vở viết đầy chữ cùng mực đỏ đánh dấu trọng điểm cần lưu ý, đôi mắt nàng thoáng sáng lên, vừa vui sướng vừa kêu ngạo.
Lâm Yên nhìn bài tập của con gái, trong mắt tràn đầy ý cười: “Hôm nay Hàm nhi làm bài tập thật nghiêm túc, những cái này đều là con sửa sao?”
Trong mắt Lâm Thanh Hàm mang theo ý cười, gật đầu. “Có người dạy con làm.”
Nụ cười của nàng là từ tận đáy lòng, vì vui sướng mà khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, tóc mái dày trên khuôn mặt trắng nõn được một chiếc kẹp xén lên, lộ ra vẻ đẹp tinh xảo, thật sự là tiểu mỹ nhân.
Lâm Yên vừa mừng vừa lo, con gái quá xinh đẹp không phải là chuyện tốt, dễ thu hút sự chú ý của một số người, không cẩn thận liền bị nam nhân dụ dỗ, cho nêm dù Lâm Yên không muốn Lâm Thanh Hàm ngày càng nặng nề tự ti, nhưng thấy nàng dùng tóc mái để che đi cái trán và đôi mắt bà cũng không ngăn lại. Nghĩ đến đây, Lâm Yên cảm thấy trong lòng có chút bất ngờ, con gái bà không có bạn bè, ở trường lại quái gở, ai lại phí tâm tư giảng bài cho nàng.
“Hàm nhi, con thực sự không có yêu đương sao? Người giảng bài cho con có phải là con trai không?” Ngữ khí của bà lo lắng, trong mắt hiện lên một tia nôn nóng cùng cùng tức giận, ép hỏi Lâm Thanh Hàm.