Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 19: Chương 17



Tiếng la hét và cổ vũ như cơn thủy triều, làm cho thời gian như từng lát cắt hình ảnh quay ngược, trở lại sân khấu hoành tráng mang hơi thở của tuổi trẻ năm đó.
Trong vòng vây của âm thanh và ánh sáng, Trì Tuyết Diễm chớp chớp mắt theo phản xạ, mồ hôi ngưng tụ trước trán, khuôn mặt bạn bè dưới sân khấu một mảnh mờ ảo.
Kỳ thật cậu đã không nhớ rõ mình khi đó, mái tóc đen trên tấm áp phích ôn thuần nhu hòa hơn, hiện giờ ngược lại nhìn có vẻ hơi xa lạ.
Thường xuyên có những ngày tháng hạnh phúc, sẽ hiếm khi hoài niệm về quá khứ.
Tuy nhiên trong buổi tự làm mất mặt được cố ý sắp xếp ngày hôm nay, cậu cũng hiếm hoi sinh ra vài phần hoài niệm về tuổi trẻ.
Cùng với sự khẳng khái dung túng của nhóm bạn học cũ này.
Vui vẻ phóng khoáng tuyên bố tình trạng đã kết hôn xong, Trì Tuyết Diễm đứng giữa những bông hoa đầy trên mặt đất, buông giá đỡ micro ra, đang định bước xuống sân khấu, ánh mắt chợt dừng lại trong đám người phía dưới.
Cậu dường như nhìn thấy một bóng dáng lẽ ra không xuất hiện ở chỗ này.
Vì vậy, khán giả đang tiếp tục phấn khích nhận thấy sự thay đổi vi diệu trên nét mặt của người chơi đàn bass.

Lúc đầu có một chút ngạc nhiên trong nụ cười bất lực của cậu, rất nhanh chóng, đã được thay thế bằng một sự thản nhiên cố tình.
Sau đó, cậu rũ mắt xuống, cầm lại micro một lần nữa.
Bạn bè ngay lập tức im lặng, nghĩ rằng nhân vật chính của bữa tiệc độc thân tối nay vẫn còn điều gì đó muốn nói.
Có lẽ về mối tình vốn không mong đợi, có lẽ về tuổi trẻ đột nhiên dâng trào.
Nhưng Trì Tuyết Diễm chỉ chăm chú nhìn vào một nơi nào đó trong đám người, trên khuôn mặt tinh xảo dần dần hiện ra một nụ cười rất đẹp.
Cậu đứng trong ánh đèn spotlight chói mắt, đưa tay về phía một nơi mờ tối dưới sân khấu, nói thật to rõ: “Có phải anh đã quên mang hoa rồi không?”
Với câu hỏi bất thường này, tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.
Không biết từ khi nào, một vị khách lạ đã đi vào trong quán bar, lắng nghe âm nhạc đêm mùa hè cùng với bọn họ.
Trong quán bar yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn bóng dáng rạng rỡ trên sân khấu, quanh quẩn trong giọng nói dịu dàng là ý cười khiến người ta động lòng.
“Ừm, anh đã quên mang hoa hồng rồi.”
Anh lại một lần nữa phối hợp đối đáp màn mở đầu chưa được diễn tập.
Ngay lập tức có người bừng tỉnh nhận ra danh tính của người lạ.
Đó là một nửa còn lại của người đánh đàn bass.

Anh ta trong trí tưởng tượng của bọn họ, người yêu của Trì Tuyết Diễm có thể có một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Nhưng lại phù hợp một cách kỳ lạ.
Tô Dự – người đầu tiên nhận ra Hạ Kiều – sắp sửa nhảy dựng lên, không biết là hưng phấn đến mặt đỏ bừng, hay là bị men rượu hun đỏ, vươn cổ gào lên giữa đám người: “Hoa của chúng ta đâu?! Còn bó hoa nào nguyên vẹn hay không, cần hoa hồng đỏ ——”
“Đến đây đến đây! Có nè! Nhanh đưa qua đi!”
Cho nên người đàn ông đến trễ, rất nhanh đã thật sự có một bó hoa hồng được tài trợ một cách nhiệt tình.
Trong tiếng thét chói tai còn điên cuồng hơn lúc nãy, tối nay khán giả đặc biệt nhất tự giác cầm hoa lên sân khấu, đi về phía người đánh đàn bass ở ngay chỗ đèn spotlight chiếu xuống.

Tiếng hoan hô dậy sóng làm cho cảnh tượng này trở nên gần giống như một màn cầu hôn.
Giữa sân khấu chỉ còn lại hai bóng hình.
Trì Tuyết Diễm nhìn các thành viên ban nhạc đã kịp thời rút lui sang một bên, cũng không biết tại sao lại phát triển thành ra như vầy, đành phải chủ động giải thích: “Tôi nói đùa thôi.”
Thật ra lúc nhìn thấy Hạ Kiều xuất hiện, cậu đã có một tích tắc mờ mịt bối rối.
Chuyện này không nằm trong kế hoạch.
Cậu vốn không có ý định để Hạ Kiều nhìn thấy mình lúc ở cùng với bạn bè, đứng trên sân khấu tuyên bố đã kết hôn.
Một bản thân mà mình chưa bao giờ lộ ra trước mặt Hạ Kiều.
Đó là điều nằm ngoài các quy tắc.
Vì vậy cậu dùng một trong những câu phô trương nhất, để che giấu chút thẹn thùng vi diệu trong lòng.
Hạ Kiều liền mỉm cười gật gật đầu: “Tôi biết.”
Anh cũng đùa thôi.
Nhưng đã có một bó hoa hồng thực sự.
Trì Tuyết Diễm và anh đối mặt nhau một lát, nhìn thấy rõ ràng những cánh hoa tung bay đầy trời rơi trên vai anh.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng với những cánh hoa đỏ thắm, năm tháng đã qua cùng với hiện tại lấp lánh.
Khác với lời từ chối kềm chế năm đó, lần này, Trì Tuyết Diễm sau khi khựng lại vài giây, động tác tự nhiên đưa tay ôm lấy bó hoa.
Khoảnh khắc bó hoa rơi vào lòng, cậu khẽ cảm thán: “Hơi giống diễn tập đám cưới.”

Cơn mưa hoa như giấc mơ, những khách mời nồng nhiệt nhất, bầu không khí tràn ngập tình yêu của nơi này.

Hạ Kiều đồng cảm sâu sắc: “Lãng mạn hơn buổi diễn tập một chút.”
Nếu Thịnh Tiểu Nguyệt chứng kiến buổi tối như phim thần tượng hôm nay, thì nhất định sẽ đề xuất bố trí một sân khấu cùng kiểu này ở địa điểm tổ chức đám cưới.

Trì Tuyết Diễm nghe giọng điệu trầm ngâm của anh, lập tức đoán được ý nghĩ của anh, lập tức cũng cười rộ lên.
Cậu không hỏi, tại sao Hạ Kiều vốn đã hẹn gặp ngày mai lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Đêm khuya, vui chơi cuồng nhiệt với bạn bè, say rượu khó lường.
Nếu đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ chủ động tới đón người.
Dù sao cách đám cưới chỉ còn hơn một ngày, đây là công phu ngoài mặt cuối cùng.
Bởi vì sự xuất hiện của Hạ Kiều, buổi họp mặt đáng lẽ sắp kết thúc này, bỗng nhiên được truyền vào niềm vui mới.
Ví dụ như luật sư Tô vốn đã uống đến mơ mơ màng màng lập tức hồi quang phản chiếu, tinh thần phấn chấn túm lấy cặp đôi mới cưới không buông, nói năng lộn xộn cũng không quên bát quái.
“Tớ còn cho rằng cuối cùng cậu cũng bị tớ chơi cho một vố, kết quả rốt cuộc vẫn chưa chơi được cậu.” Tầm mắt Tô Dự di chuyển qua lại giữa hai người, giọng điệu khá là không cam lòng, “Thế mà lại để cho cậu khoe khoang.”
Trì Tuyết Diễm nhìn bộ dạng lắc lư cái đầu của luật sư Tô, liền cảm thấy hơi ngứa tay.

Cho nên cậu cũng không nói toạc ra sự xuất hiện Hạ Kiều chỉ là bất ngờ.
Dù sao bọn họ phối hợp quá ăn ý, nói là trùng hợp chỉ sợ cũng chẳng ai tin.
Đối mặt với những bạn bè lần đầu tiên gặp mặt của Trì Tuyết Diễm, Hạ Kiều trước sau như một thể hiện tính cách tốt đẹp, trả lời lần lượt từng câu hỏi mang đầy vẻ tò mò.
Trì Tuyết Diễm thậm chí còn cảm thấy, anh đang nghiêm túc cố gắng nhớ kỹ tên của mỗi một người tự giới thiệu.
So sánh với bữa tiệc ra mắt phối hợp cùng Hạ Kiều lần trước, thái độ của cậu chẳng nghiêm túc mấy.
Nhưng không sao, người say rượu là lớn nhất.
Sau cơn hào hứng bởi buổi biểu diễn náo nhiệt và sự xuất hiện đột ngột của Hạ Kiều, Trì Tuyết Diễm có tửu lượng rất tốt cũng ít nhiều trở nên hơi hơi say.

Cậu ngồi nép trên ghế sô pha quán bar, bên tay phải là bó hoa hồng diễm lệ được đám đông góp tặng, bên tay trái là người yêu mới cưới quần áo chỉnh tề, trong mắt là những vì sao nhàn nhạt lấp lánh.
Một người bạn xấu xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn đang cố gắng vạch trần cậu, làm như thật nói với Hạ Kiều: “Tôi nói với anh, hôm nay là chúng tôi cố ý sắp xếp sân khấu này, tiểu Trì khẳng định không nói với anh, đó là buổi dạ hội chào đón người mới vào năm hai…”
Trì Tuyết Diễm nhíu mày, tiện tay cầm một cái gối tựa lên ném qua, cười mắng: “Nhiều chuyện.”
Người bạn hi hi ha ha chạy đi lấy rượu và đồ ăn vặt, Hạ Kiều tiếp nhận lời còn chưa nói hết của người nọ, nhướng mày: “Dạ hội chào đón người mới vào năm hai?”
Trì Tuyết Diễm bình tĩnh lắc lắc đầu: “Không có gì, cùng biểu diễn một tiết mục mà thôi.”
Thật ra Hạ Kiều đã đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì trong lần biểu diễn kia, anh không vạch trần sự che dấu của Trì Tuyết Diễm, thay vào đó nhẹ nhàng chuyển một ly nước ấm đến trước mặt đối phương.
Trì Tuyết Diễm uống một ngụm, lại nhíu mày: “Đây là nước hay rượu? Tại sao nóng vậy?”
Hạ Kiều bèn nhặt lại chiếc gối tựa hồi nãy bị cậu ném đi, đặt lại vào trong ngực cậu: “Cậu uống say rồi.”
Đáng tiếc trong quán bar không có canh giải rượu, cũng không có hạt dẻ rang đường.
Trì Tuyết Diễm im lặng ôm lấy gối tựa, một lát sau, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi anh: “Anh có thấy tấm áp phích không?”
Hạ Kiều nhanh chóng chọn một câu trả lời thông minh: “Áp phích nào?”
Trì Tuyết Diễm lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì.”
Cậu vẫn tỏ ra như bình thường, thoải mái phóng khoáng thể hiện mọi cảm xúc của mình.
Hạ Kiều hơi buồn cười một chút.
Nhưng Trì Tuyết Diễm đang lặng lẽ ôm gối, ngồi bên cạnh anh, ánh sáng mờ ảo của quán bar vờn quanh trên gương mặt trắng nõn.
Bọn họ đang cực kỳ gần nhau.
Với khoảng cách có thể nghe thấy nhịp thở của nhau, Trì Tuyết Diễm chợt nhớ ra điều gì đó, ghé lại gần hỏi: “Anh có kẹo không?”
Thừa hưởng thói quen ăn ngọt của ba mình, cậu là một nha sĩ thích kẹo.
Tất nhiên, vì bản năng nghề nghiệp, cậu sẽ giám sát cả gia đình đánh răng đàng hoàng.
Hạ Kiều theo bản năng nhìn về phía quầy bar cách đó không xa, hình như có kẹo trong veo lấp lánh trong chiếc tô thủy tinh: “Tôi đi lấy.”
Sau khi nhận được kẹo, chàng nha sĩ mệt mỏi suốt một ngày chìm trong hương vị ngọt ngào nồng đậm, vô tình ngủ thiếp đi một khoảng thời gian ngắn.
Lúc tỉnh lại, bên tai Trì Tuyết Diễm vẫn là ồn ào.
Hạ Kiều vẫn ngồi bên cạnh cậu.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc ẩn chứa sự kiên nhẫn tựa như vĩnh viễn không bao giờ dùng hết.
“Không phải bạn bè giới thiệu, cũng không phải gặp nhau tình cờ, chúng tôi là quen nhau do xem mắt.”
Hạ Kiều đang tán gẫu với bạn bè của Trì Tuyết Diễm.
“Thật hay giả? Là dì Hàn sắp xếp xem mắt sao? Tôi cho rằng mỗi lần tiểu Trì đi đều là tùy tiện đối phó một chút chứ……”
Đây là lời nói đầy kinh ngạc, căn bản không giống luật sư Tô Dự ổn trọng đang say xỉn.

“Thật.” Giọng nói của Hạ Kiều mang theo một tia hài hước bất đắc dĩ, “Em ấy quả thật có một chút ứng phó, nói cho đúng, thì không chỉ là một chút.”
Chuyện này thật dễ tưởng tượng.
Mọi người gần như đồng loạt cười rộ lên.
“Cho nên sau buổi xem mắt rốt cuộc là ai chủ động!” Giọng nữ hoạt bát cố ý hạ giọng xuống một chút, “Nhân lúc tiểu Trì còn chưa tỉnh, anh lén nói cho chúng tôi biết, tôi nhất định sẽ giữ bí mật.”
Đây là người bạn nữ trước kia vẫn luôn tò mò về đời sống tình cảm của cậu.
Nghe được câu hỏi này, Hạ Kiều làm như nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó xin lỗi nói: “Tôi cũng phải giữ bí mật.”
Anh suy nghĩ một chút và nói thêm: “Nhưng hôm đó tôi đã không quên mang theo hoa.”
Vào một đêm mùa hè đầy sóng gió, cả một chiếc xe chở đầy hoa.
Trong không khí nhất thời lan tràn tiếng la ó khiến người ta ê răng.
“Thôi rồi được rồi, chúng tôi biết đáp án rồi!”
“Đôi tình nhân xấu xa đáng ghét, xong rồi tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương…”
“Cậu có ngốc hay không, không phải là tình nhân, người ta đã đăng ký rồi được chưa!”
Cũng có người đặc biệt trịnh trọng nói: “Tân hôn hạnh phúc, xin chúc mừng.”
……!Đây hình như người bạn đã thổ lộ với cậu rất lâu trước đây.
Hạ Kiều hoàn toàn không biết gì, nho nhã lễ độ nói cảm ơn.
Hàng lông mi dài mảnh lặng lẽ rung rung trong bóng tối, Trì Tuyết Diễm quyết định ngừng giả bộ ngủ.
Cậu không nhớ ra được cậu đã từ chối người bạn đó như thế nào.
Cậu đoán khả năng cao nhất, chắc là một câu đơn giản và thô lỗ: Xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện yêu đương.
Ánh đèn mờ tối lẩn quẩn trên khuôn mặt, cùng lúc Trì Tuyết Diễm mở mắt ra, giọng nói dịu dàng của người bên cạnh cũng chảy vào bên tai.
“Muộn rồi, muốn về nhà không?”
Vì vậy cậu nghe lời buông chiếc gối tựa ra: “Được.”
Hiện giờ, Trì Tuyết Diễm gần như đã chuẩn bị tốt tâm lý để nuốt lời.
Dưới tác dụng của rượu mạnh, có một tích tắc cậu quên mất quan hệ thật sự của nhau, như thể bọn họ thật sự là bạn đời đang yêu nhau nồng nhiệt.
Bạn đời lẽ ra nên hiểu biết nhau.
Hiểu biết tất cả mọi thứ về nhau..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 19



Ngày 26 tháng 8, thứ bảy nắng đẹp.

Vào sáng sớm, khách sạn sang trọng nằm bên bờ biển này đã bắt đầu bận rộn.

Hôm nay sẽ có một đám cưới thu hút sự chú ý của mọi người được tổ chức ở đây.

Hai nhân vật chính của đám cưới, lần lượt đến từ một công ty hàng đầu trong ngành bảo an giàu có và khiêm tốn, và một tập đoàn thực phẩm khổng lồ không ai không biết.

Càng làm cho người ta hăng hái bàn tán chính là, cuộc hôn nhân này không phải là liên hôn hào môn tương đối phổ biến, mà nghe nói là yêu đương tự do như trong mơ.

Cho dù không nói tới gia thế, chỉ nhìn giá trị nhan sắc của hai nhân vật chính, cũng đủ như trong mơ rồi.

Bên trong khách sạn được trang trí tỉ mỉ, các bồi bàn mặc đồng phục thống nhất đi đi lại lại khắp nơi, không ít người âm thầm muốn chụp vài bức ảnh, để chia sẻ tin bát quái với bạn bè của mình.

Nhưng liếc mắt nhìn các vệ sĩ riêng tới lui xung quanh, ai nấy đều được huấn luyện kỹ càng, thoạt nhìn tất cả đều có thể dễ dàng đánh tám người, bọn họ lại lặng lẽ từ bỏ ý tưởng trong đầu.

Không hổ là đám cưới quy cách cỡ này, ngay cả vệ sĩ cũng đẹp trai quá mức.

Không giống như đám cưới hào môn thường được bao phủ bởi các phương tiện truyền thông và ánh đèn flash, tại hiện trường hôm nay chỉ có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp phụ trách việc ghi lại quá trình lễ cưới, ngoài người thân và bạn bè của hai bên, cùng với tất cả các nhân viên cần thiết khác.

Nghe nói rằng cả hai bên gia đình đều muốn giữ cho lễ cưới này được thuần khiết, hoàn toàn sinh ra từ tình yêu, ngập tràn những lời chúc chân thành.

Vì vậy ở lễ cưới có các biện pháp an ninh chu đáo và nghiêm ngặt nhất, có những món ăn ngon được thực hiện bởi các đầu bếp nổi tiếng hàng đầu, còn có hoa hồng loại hiếm được vận chuyển bằng đường hàng không dành riêng cho ngày hôm nay.

Thật khó tìm được mối nhân duyên nào được ông trời tác hợp như thế.

Thậm chí nhân viên lễ tân nghênh đón khách khứa trước cửa khách sạn, cũng lộ ra vẻ tương xứng.

Cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào đứng cùng với một nam thanh niên cao to, cười tươi nhận lấy thiệp mời từ các vị khách, rồi nhẹ nhàng mời bọn họ ký tên.

Bước vào hành lang lãng mạn, là có thể nhìn thấy những bức ảnh phóng lớn của cặp đôi mới cưới tràn ngập hạnh phúc, còn có thể nhìn ra bờ biển và bãi cỏ xinh đẹp ở xa xa.

Bên ngoài khách sạn thậm chí còn ồn ào hơn, từng chiếc xe sang liên tiếp đi vào, những người bảo vệ đậu xe chạy qua chạy lại.

Rất nhiều người dân hoặc phóng viên nghe tin tức chạy đến, không thể vào địa điểm tổ chức đám cưới, chỉ có thể chụp ảnh và quay video ở bên ngoài, tưởng tượng quang cảnh sang trọng bên trong.

Không ít thanh niên ăn mặc bảnh bao giơ cao điện thoại di động lên, hoặc chụp ảnh tự sướng hoặc livestream, cố gắng hòa vào không khí náo nhiệt không thể với tới này.

Các vệ sĩ ở bên ngoài cũng không can thiệp vào những người này.

Từ Bạch Quân ở trong số đó.

Gã vốn nghĩ mình chắc là có thể đi cùng ba đến tham gia lễ cưới, kết quả không chỉ gã không được đi, mà ba của gã cũng không được đi.

Ba của gã là trưởng phòng của một chi nhánh thuộc tập đoàn Vạn Gia, hàng năm đại khái có thể gặp Hạ Hoài Lễ một lần trong buổi tiệc năm mới, kiểu gì cũng không đạt tiêu chuẩn là bạn bè và người thân.

Lúc trước chủ động nhắc tới với đồng nghiệp, Từ Bạch Quân ít nhiều có chút ý tứ khoác lác, làm ra vẻ mạng lưới quan hệ của gã cao cấp hơn người bình thường một chút.

Nếu đã nói ra, thì gã đành phải cố hết sức chụp ảnh bên ngoài, để chứng minh mình thật sự có đến đây.

Nói đến cũng thật trùng hợp, đồng nghiệp Trì Tuyết Diễm của gã ở phòng khám, nghe nói cũng kết hôn hôm nay.

Không biết tổ chức tiệc cưới ở khách sạn nào.

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Từ Bạch Quân, gã cười cười một cách cổ quái, rồi bóng dáng ấy nhanh nhanh mất hút trong dòng người tấp nập.

So với đủ loại âm thanh ồn ào ở thế giới bên ngoài, bên trong căn phòng nghỉ ngơi rộng rãi nằm trên tầng cao của khách sạn, yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bây giờ đáng lẽ phải đến lúc trang điểm cho chú rể.

Nhưng chuyên gia trang điểm đã chuẩn bị sẵn sàng lại bơ vơ ngồi bên cạnh, rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào hai người cách đó không xa mà ngẩn người.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khung cửa sổ sát đất, nhu hòa chiếu lên sườn mặt tinh xảo, làm nổi bật hương vị dịu dàng của mái tóc đỏ chói mắt.

Cậu nghiêng người nằm trên ghế sofa, dựa vào vai một chú rể khác, giống như đang ngủ.

Vì vậy, chuyên gia trang điểm cẩn thận hít thở nhẹ nhàng.

Vốn cô đang định trang điểm cho Trì Tuyết Diễm, nhưng cậu thoạt nhìn rất buồn ngủ.

Hình như là bởi vì tối hôm qua ba mẹ cậu khẩn trương đến mức ngủ không ngon, ngay cả cậu cũng không ngủ được.

Vì vậy, chú rể tóc đen chủ động đề nghị, thay đổi sang ghế sofa để trang điểm, sẽ ngồi thoải mái hơn một chút.

Trì Tuyết Diễm ngồi vào sô pha mềm mại không được hai phút, đã ngủ thiếp đi, yên lặng gối lên vai người bên cạnh.

Nếu phải nói, thì là gối đầu của cậu chủ động.

Cô nàng trang điểm nâng phấn nền lên chứng kiến toàn bộ quá trình, muốn nói lại thôi.

Đây rõ ràng là cố ý để người yêu ngủ một lát.

…… Thôi bỏ đi, dù sao hai vị này cũng không cần phải trang điểm gì nhiều.

Cô phụ trách riêng trang điểm cho chú rể, trong lúc chờ đợi, dần dần nhận ra mình có thể là người nhàn rỗi nhất hôm nay.

Thực sự không có gì để làm, cô quyết định đi đến phòng nghỉ của phù rể để giúp đỡ.

Trên thực tế, chủ yếu là không dám làm bóng đèn.

Mặc dù cô muốn ở lại.

Chuyên gia trang điểm lặng lẽ rời đi không lâu, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, Trì Tuyết Diễm tỉnh lại từ một giấc ngủ ngắn, buồn ngủ dụi dụi mắt.

Cậu mở đôi mắt ngái ngủ ra, trước tiên thoáng nhìn một góc lễ phục, lướt dọc theo đường cong cánh tay được lớp vải mềm mại bao bọc, ngón tay đẹp nhẹ nhàng di chuyển trên màn hình điện thoại di động đầy chữ.

Hạ Kiều bị cậu coi như gối đầu, đang chăm chú đọc tin tức buổi sáng.

Trì Tuyết Diễm nhìn theo một lát, hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy, Hạ Kiều lúc trong tiệm internet nghiêm túc nói thích xem tin tức, hình như cũng không hoàn toàn lừa gạt mình.

Hạ Kiều cảm nhận được động tĩnh của cậu, liếc nhìn cậu: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.” Trì Tuyết Diễm vươn vai, cuối cùng cũng có chút tinh thần, thuận miệng khen ngợi, “Bả vai không tệ.”

Cậu đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy biển xanh lấp lánh.

Còn có bãi cỏ dưới lầu càng lúc càng náo nhiệt, các vị khách quen biết tụm năm tụm ba cùng nhau tán gẫu.

Hôm nay là đám cưới của cậu và Hạ Kiều.

Mọi người đều đến đây vì họ.

Trì Tuyết Diễm chăm chú nhìn những người đi lại phía dưới, từ đáy lòng vẫn sinh ra vài phần hoảng hốt như đang nằm mơ.

Trong lúc yên tĩnh, cậu nhìn thấy một bóng người mập mạp, lập tức nói với Hạ Kiều: “Tôi đi xuống một chuyến, tìm lão Vương có chút việc.”

Hạ Kiều theo ánh mắt của cậu nhìn qua.

Anh đã gặp Vương Thiệu Kinh trong đêm tiệc độc thân, nhận ra ông chủ quán bar tính tình hào sảng này.

Cho nên Hạ Kiều không hỏi cụ thể là chuyện gì, đơn giản đáp: “Lát nữa tôi đến.”

Trì Tuyết Diễm rời khỏi phòng nghỉ, đi thang máy xuống lầu, mỉm cười đi xuyên qua đám đông vây quanh chúc mừng, lễ phép đáp lời cảm ơn, sau đó trực tiếp tìm đến bạn cũ, vỗ vỗ bả vai hắn.

Vương Thiệu Kinh đang chụp ảnh địa điểm lãng mạn này, trời xanh mây trắng biển mênh mông, bóng bay hoa tươi trên bãi cỏ, làm cho người ta khó lòng kiềm chế cơn xúc động gửi lên vòng tròn bạn bè.

Hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Trì Tuyết Diễm một thân âu phục, lúc này khoa trương kêu một tiếng: “Lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc như vậy, rất đẹp trai nha.”

“Cũng tạm.” Trì Tuyết Diễm nhìn chằm chằm động tác chụp ảnh của hắn, giọng điệu quen thuộc, “Có phải muốn đăng lên vòng bạn bè không?”

“Đó là tất nhiên.” Vương Thiệu Kinh giơ điện thoại lên, “Chờ chụp ảnh hai người trao nhẫn rồi đăng luôn, đúng rồi, chuyện này có thể đăng lên không?”

Trì Tuyết Diễm không chút do dự nói: “Đăng thoải mái, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ anh.”

Vương Thiệu Kinh rất sảng khoái: “Được, cậu nói xem.”

“Anh có thể viết status mùi mẫn một chút không?” Giọng điệu của cậu nghiêm túc, “Tốt nhất có thể nhấn mạnh đây là một tình yêu đích thực hiếm có khó tìm, anh thấy chúng tôi hạnh phúc như vậy, cảm động sâu sắc.”

Vương Thiệu Kinh:…

Hắn không khỏi ngơ ngác run rẩy.

Trì Tuyết Diễm cũng biết có chút khó xử với người bạn cũ vạm vỡ như sắt thép này, mặt không đổi sắc bổ sung: “Thầy bói nói với mẹ tôi, làm như vậy rất có ích cho cuộc hôn nhân này.”

Tất nhiên không phải vì lý do này.

Vương Thiệu Kinh có kết bạn với Lục Tư Dực, hắn là người trung gian duy nhất giữa Trì Tuyết Diễm và người kia.

Cậu hy vọng Lục Tư Dực nghiện thí nghiệm ít nhất cũng là một người biết lướt qua vòng tròn bạn bè.

So với ấn tượng về một thanh niên tóc đỏ chủ động tìm mình bắt chuyện, rồi ban ngày một mình uống rượu ở quán bar, Trì Tuyết Diễm muốn để lại ấn tượng mới về việc đã kết hôn cho đối phương.

Như vậy Lục Tư Dực hẳn là sẽ dễ dàng quên đi hơn.

Cho dù sau này gặp lại, cũng có bức tường cao tự nhiên được xây dựng giữa hai người.

Thoát khỏi vận mệnh dây dưa với người kia, vốn là mục đích lớn nhất của việc thoả thuận kết hôn giữa cậu và Hạ Kiều.

Vương Thiệu Kinh cũng có nghe nói về mấy sở thích của Hàn Chân Chân, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt cậu đang đùa tôi à: “Sư phụ bói toán bây giờ có thể kiểm soát cả status đăng trong vòng bạn bè luôn rồi hả?”

Trì Tuyết Diễm tiếp tục bày dáng vẻ nghiêm túc mà bịa chuyện: “Thời đại đang tiến bộ.”

“Được được được.” Vương Thiệu Kinh không nói chuyện với cậu nữa, dũng cảm khoát tay, “Hôm nay cậu là chú rể, cậu vui vẻ là quan trọng nhất.”

“Không phải chỉ là sến súa một chút thôi sao, ai mà không biết làm?”

Dứt lời, ông chủ quán bar có ngoại hình thô to nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động nho nhỏ, rất nhanh rơi vào trạng thái vắt óc suy nghĩ.

Trì Tuyết Diễm giơ tay lên tìm người phục vụ, đi lấy rượu mà Vương Thiệu Kinh thích uống, bảo đảm status này nhất định phải nhiễm men say thâm tình lai láng.

Chỉ một lát sau, Hạ Kiều cũng xuống lầu đi về phía bãi cỏ.

Lập tức dấy lên làn sóng cao trào đầu tiên trong các vị khách đến trước.

Thời tiết ấm áp, tiếng cười thoải mái, một ban nhạc ngoại quốc được cố ý mời đến đang chơi bản nhạc jazz du dương, những người thân thiết vây quanh nhân vật chính hạnh phúc nhất của ngày hôm nay.

Hai chú rể đứng sát cạnh nhau, một cặp đôi không thể hoàn hảo hơn.

Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều trò chuyện với mọi người, tư thái ăn ý, trước sau luôn duy trì ở khoảng cách thân mật nhất.

Trong thời gian đó, chuông điện thoại di động của cậu thường xuyên vang lên, tất cả đều là đủ loại cuộc gọi từ người thân và bạn bè, một số là chúc mừng, một số là không thể tìm ra địa điểm.

Trì Tuyết Diễm nhận một vài cuộc, có cuộc thì ném cho Hàn Chân Chân hoặc Trì Trung Nguyên ở cách đó không xa, để ba mẹ trả lời thay.

Chuông lại reo một lần nữa.

Lúc này, Hạ Kiều thấy cậu quét mắt nhìn người gọi, ấn nút trả lời.

“Bác sĩ Trì, tân hôn vui vẻ! Bây giờ cậu có bận không?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam từ tính, lộ ra ý cười sảng khoái: “Hôm nay tôi dẫn tiểu Tình cùng nhau tới đây, kết quả con bé vừa vào cửa, nhìn thấy áp phích hôn lễ của anh và người khác, liền đứng yên ở hành lang này không chịu nhúc nhích ——”

Đối phương còn chưa dứt lời, điện thoại di động giống như bị bạn nhỏ cướp lấy, nhanh chóng đổi thành một giọng nói trẻ con non nớt.

“Diễm Diễm ca ca, con và chú đang ở bên ngoài, sao ca ca không đợi con lớn lên đã kết hôn rồi?”

Giọng nói non nớt mơ hồ mang theo một tia nức nở.

Lúc cô bé nói chuyện, người đàn ông bên cạnh vẫn đang bất đắc dĩ giáo dục cô bé: “Nhâm Tĩ Tình, đã nói bao nhiêu lần, phải gọi người ta là chú, kêu ca ca loạn như vậy, hai chúng ta sẽ lệch vai vế có biết không?”

Trì Tuyết Diễm nghe hai người nói chuyện, ý cười trong mắt dần dần sâu hơn.

Hạ Kiều chú ý tới biến đổi trên vẻ mặt của cậu, cũng rõ ràng nghe được âm thanh truyền đến từ trong micro.

Đó là một giọng nói lạ.

Ít nhất nó đã không xuất hiện vào đêm tiệc độc thân.

Tiểu Tình còn lâu mới thèm để ý tới chú ruột của mình, tiếp tục trách móc một cách đáng thương: “Diễm Diễm ca ca, ca ca sắp làm chú rể rồi!”

Nghe giọng điệu ủy khuất của bạn nhỏ, Trì Tuyết Diễm rất kiên nhẫn dỗ dành cô bé: “Chú sai rồi Tiểu Tình, lẽ ra nên xin sự đồng ý của con trước. Bây giờ chú sẽ đến đón con, được không?”

Tiểu Tình cười trong nước mắt, lập tức ước hẹn với cậu: “Vậy con chờ ca ca nha, chờ ở ngay chỗ bức ảnh này!”

Trì Tuyết Diễm dịu dàng đáp lại, đợi điện thoại cúp máy, cậu quay đầu nói với Hạ Kiều: “Tôi đi đón bạn, rất nhanh sẽ quay lại.”

Cậu không giải thích với Hạ Kiều là bạn gì.

Bởi vì trong tình huống như hôm nay, nghe có vẻ hơi kỳ cục.

Người đàn ông gọi điện thoại tới tên là Nhậm Tuyên, là một trong những đối tượng xem mắt mà cậu từng tiếp xúc trước đây.

Mỗi một đối tượng xem mắt Trì Tuyết Diễm từng gặp qua, đều là những người Hàn Chân Chân lựa chọn kỹ càng, các phương diện điều kiện đều xuất chúng, không có người nào kỳ quái.

Cho nên mỗi lần xem mắt thất bại, không phải bởi vì trên người đối phương có vấn đề gì, chỉ là vì không có cảm giác.

Hầu hết các lần là Trì Tuyết Diễm không có cảm giác, cũng có vài lần không liên lạc với nhau.

Ví dụ như Nhậm Tuyên chính là kiểu thứ hai.

Nhậm Tuyên lớn hơn cậu mấy tuổi, cũng thích thể thao mạo hiểm như cậu, hai ngày trước khi xem mắt mới vừa đi leo núi, còn có một cháu gái nhỏ bởi vì sâu răng mà gây náo loạn đến mức trong nhà gà bay chó sủa.

Có những đề tài chung này, Trì Tuyết Diễm nhớ rõ hôm đó bọn họ trò chuyện tương đối tốt, tối đó sau khi kết thúc thì đến trường đại học Nhậm Tuyên làm việc để chơi bóng rổ, còn hẹn tuần sau giúp Nhậm Tiểu Tình khám răng.

Nhậm Tuyên là giáo viên đại học, dạy văn học nước ngoài, tính cách hoạt động đều thích hợp, cha mẹ cũng là trí thức cao cấp, gia đình mỹ mãn, tràn ngập khí tức thư hương, trong mắt Hàn Chân Chân, là đối tượng kết hôn phù hợp nhất, vừa vặn bổ sung cho đứa con trai cá tính quá mức hiếu động.

Tuy rằng ở chung rất vui vẻ, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, đây chỉ là bạn bè thưởng thức lẫn nhau, không hề liên quan gì đến tình yêu.

Nếu không, Trì Tuyết Diễm cũng không có khả năng mời đối phương đến tham gia hôn lễ của mình.

Theo cậu thấy, trên người Nhậm Tuyên có một kiểu hoàn mỹ và chính xác có thể liếc mắt một cái là thấy ngay, thích hợp làm bạn thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng không làm người yêu ở bên nhau hàng ngày được.

Cậu không có hứng thú với kiểu sống quá chắc chắn như vậy.

Tương ứng, Nhâm Tuyên với truyền thống gia phong, đi leo núi còn phải trốn cha mẹ, hiển nhiên cũng nhìn ra tính cách không chịu được ràng buộc, và bản tính mạo hiểm theo đuổi những thứ mới lạ từ trong xương cốt của Trì Tuyết Diễm.

Vì vậy, bọn họ chỉ là bạn bè thuần túy.

Nghĩ như vậy, hình như càng không cần phải đề cập cụ thể.

Trì Tuyết Diễm trong nháy mắt đem thân phận cựu đối tượng xem mắt bỏ ra sau đầu, đang định đi đón người, bỗng nhiên chú ý đến cà vạt của Hạ Kiều hơi bị lệch.

Vào thời điểm quan trọng này, không thể bỏ lỡ mọi cơ hội để thể hiện tình yêu.

Trì Tuyết Diễm dừng bước, cúi đầu cẩn thận cầm cà vạt Hạ Kiều, điều chỉnh vị trí của nó cùng với nút thắt bên trên.

Nếu không phải bạn nhỏ thầm mến mình đang nước mắt lưng tròng chờ ở bên ngoài, thì cậu sẽ chậm rãi tháo nút thắt cà vạt của Hạ Kiều ra, tự mình thắt lại lần nữa.

Mặc dù không có stylist chuyên nghiệp thắt cho thật xinh đẹp.

Nhưng tóm lại, đó là bằng chứng của tình yêu.

Bọn họ gần như tựa sát vào nhau.

Hạ Kiều rũ mắt xuống mặc cho cậu làm gì thì làm, tầm mắt vừa vặn lướt qua đỉnh mái tóc Trì Tuyết Diễm, nhìn thấy màn hình điện thoại di động bị cậu tiện tay để sang một bên.

Người vừa kết thúc cuộc gọi, có ảnh đại diện là một bức ảnh phong cách thể thao phổ biến của nam giới.

Tên là Tiểu Thất, có lẽ là một biệt danh.

Trong lúc Trì Tuyết Diễm thân mật sửa sang lại cà vạt cho anh, khung chat này rất nhanh đã bị đè xuống dưới bởi đủ loại tin nhắn mới của các nhóm chat được thiết lập tránh làm phiền.

Tên của các nhóm chat rất đa dạng, có nhóm sinh viên đại học, nhóm ngành nha khoa, cũng có nhóm liên quan đến sở thích, phim kinh dị, nhảy bungee, lặn… Thậm chí còn có nhóm chat về làm món ngọt.

Khắp nơi đều là tin nhắn @ màu đỏ bắt mắt, từng dòng “Tân hôn vui vẻ” và “Làm sao có thể kết hôn sớm thế” liên tục chạy trên màn hình.

Hạ Kiều không nhìn thấy ảnh đại diện của mình.

Chỉ có một nhóm chat được ghim trên cùng là im lặng, nhìn tên rõ ràng là nhóm chat của gia đình ba người nhà Trì Tuyết Diễm.

Sau khi màn hình tối xuống, Trì Tuyết Diễm cũng đại công cáo thành, hài lòng kéo chiếc cà vạt lộ ra bên ngoài.

Nửa sau thì giấu ở trong áo gi lê.

Giống như ấn tượng của cậu khi lần đầu tiên gặp Hạ Kiều, dáng người không tệ.

Xung quanh người tới người đi, đầu ngón tay mềm mại nhẹ lướt trên bề mặt lớp vải mịn màng, rồi lặng lẽ rời đi.

Hoàn thành nhiệm vụ khoe ân ái xong, Trì Tuyết Diễm mới xoay người đi đón bạn.

Cậu quên mang theo điện thoại di động.

Hạ Kiều đứng yên tại chỗ, nhìn màn hình đen thui đó, trầm mặc một lát.

Anh không có thói quen tự ý lục lọi sự riêng tư của người khác.

Nhưng không khí đầy hương thơm của hoa hồng.

Trên cổ dường như vẫn còn lưu lại hơi thở ấm áp không thể quên được.

Vì thế Hạ Kiều đưa tay, vô thức đụng vào nút thắt quá mức nghiêm chỉnh bên ngoài áo sơ mi.

Ngay sau đó, ma xui quỷ khiến sao đó anh lấy điện thoại di động của mình ra, cúi đầu khẽ ấn vài cái.

Cùng lúc đó, màn hình điện thoại di động của Trì Tuyết Diễm lại sáng lên, trên màn hình khóa hiện lên một tin nhắn mới.

[Tiểu Thập Nhất: Cậu không cầm điện thoại di động.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.