Hạ Kiều không rõ ràng lắm phần lớn chi tiết khi Trì Tuyết Diễm và Lục Tư Dực ở bên nhau, vì thế cũng không thể biết những chi tiết đằng sau bức ảnh sinh nhật.
Góc nhìn luôn là một trở ngại không thể vượt qua trong câu chuyện này.
Anh biết rõ nguồn gốc của một bức ảnh thời thơ ấu của nhân vật phản diện, là bởi vì người nghe được câu chuyện xưa này, không phải là Lục Tư Dực.
Mà là “Hạ Kiều”, người gặp lại Trì Tuyết Diễm rất lâu sau đó.
Trì Tuyết Diễm ngoài sách đã từng nhận xét, mỗi người một tình địch, rất công bằng.
Trì Tuyết Diễm trong sách cũng chú ý tới Hạ Tiêu, người dường như có thể hợp tác với mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã dời tầm mắt khỏi người Hạ Tiêu.
Bởi vì cậu gặp một người càng giống bản thân mình hơn.
Hạ Kiều khi đó vừa từ thiên đường rơi xuống vực thẳm, trong ánh mắt tràn ngập áp lực và đau khổ.
Chàng thanh niên tóc đỏ mỉm cười đầy men say vươn tay về phía Hạ Kiều đã không còn ngây thơ nữa.
“Anh thoạt nhìn có vẻ rất buồn.”
Đó là câu thoại đầu tiên khi bọn họ gặp nhau.
Hạ Tiêu thúc đẩy cho buổi gặp xem mắt lần đầu tiên của hai người, sau đó gián tiếp dẫn đến lần gặp lại của bọn họ.
“Trì Tuyết Diễm” thực sự là nhân vật phản diện cố chấp.
“Hạ Kiều” cũng thực sự là một vai phụ nhỏ không quá quan trọng.
Anh ta dần dần trở thành tín đồ thành kính nhất, ở bên cạnh chàng thanh niên tóc đỏ khó có thể rời mắt kia, cho đến khi cam tâm tình nguyện dâng lên tất cả những gì mình có.
Trong những ngày tăm tối đột nhiên mất đi tất cả niềm vui, chàng thanh niên đó đã trở thành màu sắc rực rỡ duy nhất.
Đây là bí mật mà Hạ Kiều vẫn giữ lại cho riêng mình.
Cũng là một trong những nguyên nhân anh nghĩ đến chuyện thoả thuận kết hôn với Trì Tuyết Diễm.
Mặt khác, không đành lòng nhìn thấy Trì Tuyết Diễm lúc này còn rất bình thường sẽ rơi vào kết cục bi thảm.
Ngoài ra, nhân cơ hội đó giữ yên nhân vật phản diện nguy hiểm này ở một khoảng cách an toàn không can thiệp lẫn nhau, biến bị động thành chủ động.
Cả hai lý do đều đúng sự thật.
Anh đã chuẩn bị chu đáo nhất ngay từ đầu.
Nhưng Trì Tuyết Diễm luôn mang đến cho người ta những bất ngờ dồn dập không ngừng.
Hạ Kiều cho rằng nhân vật phản diện trong sách chỉ là lợi dụng việc “Hạ Kiều” si mê cậu ta, nhưng không biết câu chuyện tấm ảnh nghe có vẻ đơn giản kia, lại mang ý nghĩa là tình yêu chưa từng nói ra thành lời.
Hạ Kiều cho rằng bọn họ ở trước mặt người ngoài phối hợp diễn kịch với nhau, nhưng vào thời điểm đèn spotlight loé lên, lại nghe được tiếng tim đập rõ ràng của mình.
Rõ ràng anh không thích đàn ông.
Đây có phải là số phận của “Hạ Kiều”?
Hoặc, là số phận của “Trì Tuyết Diễm”, nhất định sẽ sinh ra hứng thú với một người tên là Hạ Kiều.
Hạ Kiều không biết, anh thẫn thờ bỏ viên kẹo vào túi.
Bởi vì Trì Tuyết Diễm không biết từ khi nào đến gần anh giơ tay ra, lắc lắc trước mắt anh.
Trên bàn đặt một ly nước lăn tăn, ly thủy tinh màu xanh đậm làm nổi bật lát chanh vàng tươi.
“Có muốn nếm thử không?”
Trì Tuyết Diễm cười hỏi.
Hạ Kiều phục hồi tinh thần lại, cầm lấy ly nước chanh.
Anh nghe theo uống một hớp, kết quả tất cả những suy nghĩ linh tinh biến mất tăm ngay lập tức.
Trì Tuyết Diễm nhìn biểu tình khó miêu tả thành lời của anh, nhịn không được cười ra tiếng.
“Tôi tưởng anh sẽ nếm thử một ngụm nhỏ trước.”
Cậu lập tức quay đầu kêu người rót một ly nước trắng, cười đến nỗi không dừng lại được: “Xin lỗi, trong nhà còn chưa có nước đường, chỉ có chanh mẹ anh mua về để trang trí, vì muốn trông cho đẹp, tôi đã thêm hai lát ——”
Trì Tuyết Diễm vẫn luôn tùy hứng như vậy.
Cậu nhanh chóng từ bỏ ý tưởng tự mình thử ly nước chanh này, nhưng hỏi anh với vẻ trêu chọc không thể che giấu: “Chua đến mức nào?”
Hạ Kiều chỉ có thể thành thật trả lời: “Rất chua.”
Là ly nước chanh chua nhất mà anh từng uống, cho đến hiện giờ.
Trì Tuyết Diễm cười đủ rồi, mới không hề áy náy giơ hai tay lên: “Lỗi của tôi, buổi trưa mời anh ăn cơm, ăn món gì ngọt một chút.”
Người giúp việc đi ngang qua bên cạnh cũng len lén cười.
Trong ngôi nhà mới đầy màu sắc, khảm một chút hạnh phúc hoàn hảo nhất.
***
Buổi diễn tập lễ cưới diễn ra vào buổi chiều theo kế hoạch.
Bờ biển xanh thẳm, trên bãi cỏ rộng mênh mông trong khách sạn xa hoa, khắp nơi đều là hoa tươi và bóng bay rực rỡ, trên chiếc bàn điểm tâm tinh xảo tạm thời không có bánh ngọt và món tráng miệng, mà chất đầy các món quà lưu niệm được đóng gói đẹp đẽ.
Đây là đám cưới trên bãi cỏ rất phổ biến trong giới trẻ ngày nay, ấm áp nhưng không mất tự do, lại có thêm vài phần lãng mạn của bờ biển mùa hè.
Trì Tuyết Diễm đi vài lần theo sự sắp xếp, sau đó bắt đầu tìm cơ hội lười biếng.
Trên bãi cỏ trải một tấm nhựa không biết tháo ở đâu xuống, Trì Tuyết Diễm mặc bộ âu phục uể oải nằm lên đó, thuận miệng nói: “Đi tới đi lui vẫn mệt quá, nếu có thể ngồi tổ chức hôn lễ thì tốt rồi.”
Hạ Kiều cảm thấy cậu ta đang có ý đồ khác khi nhìn chằm chằm vào chiếc xe đẩy được người ta dùng để chở đồ cách đó không xa.
Anh bật cười, an ủi: “Chỉ còn một ngày cuối cùng thôi, cố lên.”
Cố cho đến khi đám cưới kết thúc, mọi việc cũng xong.
Ánh nắng và gió biển lướt nhẹ trên mặt, bầu không khí thoải mái, Trì Tuyết Diễm nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên hỏi anh: “Đêm nay có nên nghỉ ngơi sớm một chút không, dưỡng đủ sức khoẻ không?”
Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu.
Trì Tuyết Diễm giọng điệu tùy ý: “Vậy bây giờ kể trước phần truyện đang kể là vừa đẹp.”
Kể câu chuyện của đêm tiếp theo. 𝑻hử 𝑡hách 𝑡ìm 𝑡𝒓ang gốc, géc gô ~ 𝑻 RUM𝑻RUYỆ𝐍﹒V𝐍 ~
Hôm nay cậu không muốn biết đủ thứ chuyện xảy ra giữa mình và Lục Tư Dực, mà tò mò nhìn về phía người bên cạnh: “Kết cục của anh trong sách là gì?”
Cậu dường như quên hỏi câu hỏi khá quan trọng này.
Có lẽ là vì Hạ Kiều bên cạnh có một kiểu khí chất mạnh mẽ và trầm ổn, có thể khiến người ta vô thức cảm thấy, bất kỳ chuyện bất hạnh nào cũng không thể xảy ra.
Hạ Kiều hơi ngẩn người.
“Vận khí không tốt, gặp phải một tên côn đồ đang lên cơn kích động.” Anh trả lời rất đơn giản, “Sau khi bị thương nặng thì qua đời.”
“Hạ Kiều” – người luôn bị số phận trêu chọc – không chết vì âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ, mà là trong những ngày sống cùng nhân vật phản diện, đột ngột qua đời vì một tai nạn thuần túy, bởi một hung thủ xưa nay không hề quen biết.
Trì Tuyết Diễm không khỏi cảm khái một tiếng: “Kết cục này rất qua loa, không hổ là vai phụ nhỏ không quan trọng.”
Hạ Kiều cúi đầu đáp: “Ừ.”
Ánh nắng mặt trời chiếu vào cơ thể mang lại một cảm giác ấm áp.
Bông hoa xinh đẹp trước ngực đung đưa trong gió.
Bông hoa chỉ dành cho chú rể.
Trì Tuyết Diễm nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi đoán sau này anh sẽ không gặp xui xẻo nữa “
Giọng nói nhẹ bẫng của cậu đã vẽ một dấu chấm cho câu chuyện ngày hôm nay.
Tô Dự làm phù rể cũng tham gia buổi diễn tập, cuối cùng đã tìm được hai người bọn họ, mang vẻ mặt trêu chọc phá vỡ sự yên tĩnh đang tràn ngập nơi này: “Trì Tuyết Diễm, tại sao đến phần trao đổi nhẫn thì lại không thấy cậu đâu.”
Trì Tuyết Diễm bình tĩnh tự nhiên: “Kích thước nhẫn rất phù hợp, không cần diễn tập.”
“Thứ cần phải trao đổi không chỉ có nhẫn.” Tô Dự ý vị thâm trường nói, “Có phải cậu đang ngại ngùng không?”
Trì Tuyết Diễm nở nụ cười giả tạo: “Cậu ngứa da thì có thể nói thẳng.”
Tô Dự vừa nhanh nhẹn lùi về phía sau, vừa tiếp tục nói lời xấu xa với vẻ trịnh trọng chân thành: “Bây giờ cậu đã có gia đình, cũng không thể bạo lực như vậy nữa.”
Trì Tuyết Diễm quyết đoán đứng dậy, vừa duỗi các ngón tay ra, Tô Dự lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau đó cậu bất đắc dĩ nhìn lại, vươn tay về phía Hạ Kiều, chuẩn bị kéo anh dậy: “Tiếp tục?”
Hạ Kiều nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cậu, do dự một lúc rồi cầm lấy.
Họ nắm tay nhau đi về hướng đám đông.
Cảm giác nắm tay lần này lại khác.
Cặp đôi được toàn bộ mọi người chú ý đã hoàn thành buổi diễn tập cuối cùng với tư thái thân mật.
Đến xế chiều, mọi bố trí của địa điểm lễ cưới đã cơ bản hoàn thành, nhân viên công tác bận rộn thật lâu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vây quanh trà sữa và điểm tâm do Thịnh Tiểu Nguyệt gọi người đưa tới, nghỉ ngơi một chút.
Trì Tuyết Diễm đang đứng bên cạnh ba mẹ hai bên, nói chuyện với bọn họ.
Hồ Trung Nguyên dáng người cao lớn thể hiện lực uy hiếp rất mạnh mẽ trước mặt người ngoài.
Hạ Hoài Lễ buông bỏ công việc bận rộn cả ngày, hôm nay cũng đến tham gia diễn tập.
Ai nấy đều tươi cười, ngay cả Hạ Tiêu thoạt nhìn cũng cười rất thật lòng.
Trong không gian hôn lễ tràn ngập mùi thức ăn, Hạ Kiều dần dần ngửi thấy một loại hương thơm rất quen thuộc.
Bên cạnh bàn điểm tâm, có người tò mò mở ra một phần quà lưu niệm có bề ngoài tinh xảo.
Hạ Kiều một mình đi qua.
Nhân viên công tác xa lạ đang đối diện với món quà quý giá trong hộp mà kinh ngạc không thôi, nhưng Hạ Kiều liếc mắt một cái lại chú ý tới một món đồ không gây chú ý nhất ở bên trong.
Một túi thơm nhỏ xinh chứa cánh hoa hồng.
Giống y chang mùi hoa hồng từng ngửi thấy trên người Trì Tuyết Diễm.
Anh hơi ngạc nhiên cầm lấy túi thơm, một lát sau, tiếng cười khúc khích của Thịnh Tiểu Nguyệt vang lên bên tai.
“Đây là quà lưu niệm do mẹ tiểu Trì chọn, mẹ cực kỳ thích.” Giọng điệu của bà hào hứng, “Con còn nhận ra nó hay không?”
Hạ Kiều mờ mịt hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Đây là hoa hồng con mua đó, chính là cái hôm con sẵn tiện mua cho mẹ một bó, ngày nhận giấy chứng nhận!”
Thịnh Tiểu Nguyệt nhìn túi thơm trong tay anh, rất hiểu rõ đối với món quà lưu niệm có ý nghĩa đặc biệt này.
“Con mua quá nhiều hoa hồng, lúc đầu là dì trong nhà tiểu Trì nói không nên lãng phí, có thể làm thành túi thơm, nên mang tất cả ra ban công phơi khô, làm cho khắp nơi trong nhà đều là hương hoa.”
Thịnh Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói tiếp: “Về sau chị Chân Chân đột nhiên nghĩ ra, nói nếu bỏ cái này vào hộp quà lưu niệm, chắc chắn sẽ đặc biệt có ý nghĩa.”
Nói đến đây, bà vẫn tỏ ra ngạc nhiên: “Tại sao mẹ lại không nghĩ ra cơ chứ, thật thông minh.”
Thịnh Tiểu Nguyệt hưng phấn nhìn đứa con trai tay đang cầm cánh hoa hồng: “Đây là món quà lưu niệm đám cưới tuyệt nhất, đúng không?”
Hãy để tất cả các khách mời đến tham dự, bí mật chứng kiến tình yêu nảy mầm vào đêm hè.
Từng là những bông hồng thơm ngát chất đầy cả chiếc xe thể thao màu đỏ rực rỡ.
Hạ Kiều bỗng nhiên có chút không thể hình dung tâm tình của mình lúc này.
Anh nhìn thấy Trì Tuyết Diễm và người nhà đi tới chỗ này.
Tầm mắt Trì Tuyết Diễm bình tĩnh lướt qua túi hoa hồng, giọng điệu ung dung: “Cái này rất dễ ngửi, tôi dự định để ở trong xe, anh có muốn không?”
Trước khi Hạ Kiều mở miệng, Thịnh Tiểu Nguyệt giành trước nói: “Muốn! Muốn hai cái!”
Đối mặt với trưởng bối đáng yêu, Trì Tuyết Diễm cười cong mắt, động tác tự nhiên đem túi hương Hạ Kiều đang cầm bỏ vào trong tay bà.
Đầu ngón tay ấm áp liên tục phớt qua làn da, lòng bàn tay đột nhiên trở nên trống rỗng.
Lập tức, Trì Tuyết Diễm đưa cho anh hộp trang sức bằng nhung đã dùng lúc diễn tập.
Đây là một nửa thuộc về Hạ Kiều.
“Đừng quên ngày mai phải trao đổi nhẫn.” Cậu cúi người tới gần bên tai Hạ Kiều, nói lời thì thầm chỉ có đôi bên nghe được, “Với hôn nữa.”
Cậu lại trở về là Trì Tuyết Diễm lúc đầu chủ động dạy Hạ Kiều nắm tay, có chút hào hứng nhắc nhở người yêu phải chuẩn bị tâm lý hôn môi trước mặt mọi người.
Quan hệ của hai người lặng yên không một tiếng động trở về điểm xuất phát, chỉ nhiều thêm vài cánh hoa hồng khô héo làm kỷ niệm.
Dưới ánh mắt ái muội của mọi người, Trì Tuyết Diễm thản nhiên rời khỏi tai anh, ánh nắng buổi hoàng hôn thấm đẫm mái tóc đỏ rực rỡ.
“Nói chúc ngủ ngon trước với anh.”
Trong ánh mắt cậu nhìn tới dường như mang theo tình yêu nồng đậm nhất, giọng điệu lưu luyến, khiến người ta bị cuốn hút.
“Hẹn gặp lại vào ngày mai, anh yêu.”