Chú nhỏ đã làm chuyện cầm thú với chị Tiểu Lộc!
Trong đầu Hứa Tú bỗng nổ tung một cái, rất nhiều hình ảnh kỳ dị không ngừng xuất hiện trong đầu cô nàng, mấy hình ảnh tổng tài bá đạo đè người lên tường hôn, lên bàn hôn, lên giường hôn cứ dính chặt vào óc cô nàng không chịu rơi ra.
Hứa Tú biết, chú nhỏ của cô nàng trước giờ là người tự kiềm chế, thanh tâm quả dục, đã rất nhiều năm qua không hề có một người bạn gái nào.
Thế nhưng khi đối diện với Trình Lộc lại có thể chủ động như thế, còn hóa thân thành cầm thú nữa!
Hứa Tú ôm điện thoại ngồi trên ghế sofa cười khúc khích, Hứa Qua từ trên lầu đi xuống đã thấy ngang dáng vẻ ngồi cười một mình của cô nàng.
Anh ta đi tới gõ đầu Hứa Tú một cái: “Cả ngày chỉ thấy em cười khúc khích, chẳng biết làm gì đàng hoàng cả.”
Hứa Tú đắc ý nhìn Hứa Qua rồi nhíu mày: “Anh thì biết gì chứ, em đây là đang hài lòng thay chú nhỏ đó, cuối cùng thì chú nhỏ cũng không ăn chay nữa rồi, hahaha.”
Hứa Tú nói xong lập tức cảm thấy có chút không đúng.
Cô nàng nghe giọng điệu không rõ ràng mấy của Hứa Qua vang lên bên tai mình: “Là… Trình Lộc?”
Hứa Tú dẩu môi, trong chớp mắt này cô nàng thật sự muốn tát cho mình một cái.
Sao cô nàng lại có thể quên anh trai mình là bạn trai cũ của Trình Lộc cơ chứ, bây giờ cô nàng nói như thế, có khác nào rước khó chịu đến cho Hứa Qua đâu?
Hứa Tú lập tức ngẩng đầu lên, cô nàng nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Qua.
Hứa Qua hơi im lặng, sau đó anh ta cũng thoải mái gật đầu: “Chú nhỏ làm như thế, còn nói với người trong nhà thì chắc hẳn sau này muốn kết hôn với cảnh sát Trình rồi.” Cơ thể cao lớn của anh ta hơi cứng lại, nhưng rất nhanh sau đã thả lỏng, còn khẽ cười gõ đầu Hứa Tú thêm một cái: “Sau này không được gọi cô ấy là chị Tiểu Lộc nữa, phải gọi là… Thím nhỏ.”
“Hì hì.”
Hứa Tú vốn cảm thấy vào lúc này Hứa Qua nói mấy câu thế này thật sự rất bi thương, nhưng Hứa Qua vừa nói như thế, Hứa Tú lại không nhịn được phì cười.
Hứa Qua có thể viết một câu chuyện cho riêng mình rồi, tên truyện Hứa Tú đã đặt giúp anh ta luôn rồi, tên là — Bạn gái cũ bỗng trở thành thím nhỏ của tôi là cảm giác thế nào.
Cũng may Hứa Tú vẫn hiểu rõ cách làm người của Hứa Qua, cũng không sợ Hứa Qua và Lâm Phùng sẽ xảy ra xích mích với nhau.
Hứa Qua là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nếu đã đính hôn với Trương Xảo Yên rồi, anh ta sẽ không phụ lòng Trương Xảo Yên.
Hứa Tú suy nghĩ, có lẽ đời này của anh ta, người duy nhất anh ta phụ lòng chính là Trình Lộc.
Hứa Tú thầm thở dài một hơi, lúc đó cô nàng vẫn còn đi học, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô nàng nghe nói, lúc đó Hứa Qua đã gây gỗ với gia đình rất lớn, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được Lâm Bích, vẫn đồng ý đính hôn với Trương Xảo Yên.
Vì thế, có lẽ khi đó anh ta đã làm căng với gia đình vì Trình Lộc nhỉ?
Lâm Bích ghét bỏ xuất thân của Trình Lộc, Hứa Qua lại không có năng lực chống lại Lâm Bích.
Hứa Tú càng nghĩ càng cảm thấy bi thảm, đây là một gia tộc lớn có suy nghĩ phong kiến, cái gì mà hôn nhân còn phải nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Hứa Tú suy nghĩ về tương lai của mình rồi lại rơi vào trầm mặc.
Hứa Qua lái xe đến công ty, cả đoạn đường trong đầu anh ta đều đang nghĩ đến chuyện của Lâm Phùng và Trình Lộc.
Lúc nghe được tin này, thật ra anh ta cảm thấy vui nhiều hơn.
Chú nhỏ của anh ta là người tốt, nếu Trình Lộc cùng anh, cả đời này cô sẽ không bị phụ lòng.
Lâm Phùng… Hoàn toàn không như anh ta.
Lâm Phùng có năng lực làm bất kỳ chuyện gì mình muốn làm, mà anh ta lại không như thế được.
Chỉ hy vọng sau này, cô có thể một đời bình an hạnh phúc.
——
Qua kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh, Trình Lộc đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Phùng, nhưng Lâm Phùng không hề trả lời cô.
Cầm tiền của người khác trong tay, Trình Lộc có chút không yên tâm, cô bèn tự mình đến nhà Lâm Phùng.
Cô đi xuyên qua những bóng cây quen thuộc, đến bên ngoài nhà Lâm Phùng.
Cô nhấn chuông cửa, không đến một phút Lâm Phùng đã mở cửa ra.
Mặc dù là lúc ở nhà nhưng Lâm Phùng vẫn gài nút áo lên tận nút trên cùng, không muốn cho người khác thấy mảy may.
Lâm Phùng nhìn Trình Lộc, ánh mắt có chút khác lạ, anh vẫn còn đang tự giận hành động cầm thú của mình và cả hành vi cặn bã nữ của Trình Lộc.
Anh mím môi, lạnh lùng đứng trong cửa, ánh mắt anh lãnh đạm chẳng có chút sắc thái nào, hệt như lùi về lúc hai người vừa quen.
Anh mở miệng nói: “Có việc?”
Trình Lộc bị thái độ của anh làm cho đầu óc mơ hồ: “Tôi vẫn luôn gửi tin nhắn cho anh nhưng anh đều không trả lời lại tôi, tôi chỉ có thể tự mình tới thôi.”
“Giáo sư Lâm, tôi phải trả tiền lại cho anh.”
Ánh mắt của Lâm Phùng càng lạnh hơn, anh nhìn chằm chằm Trình Lộc một lát, cuối cùng thở dài một hơi.
Anh nhíu mày, đưa tay muốn kéo Trình Lộc vào lòng mình, anh quản gì đến rụt rè nữa, dù sao cũng đã làm hành động cầm thú rồi, làm thêm chút chuyện khác thì đã sao!
Lâm Phùng định kéo Trình Lộc ôm vào lòng rồi thâm tình kể cho Trình Lộc nghe toàn bộ tâm ý mấy ngày qua của mình.
Chỉ tiếc, mọi chuyện hoàn toàn không giống với ý muốn của anh.
Tay Lâm Phùng vừa mới chạm đến vai Trình Lộc, chỉ thấy Trình Lộc lập tức đưa tay bắt lấy, sau đó chân đá một cú vào eo của anh rồi xoay người đè anh lên cửa.
Cô chỉ cần dùng sức nhẹ một cái, Lâm Phùng đã có thể cảm nhận được sự đau đớn từ tay lan tới.
Trình Lộc phản ứng lại, cô lập tức buông Lâm Phùng ra, áy náy nói: “Giáo sư Lâm, thật xin lỗi, đây chỉ là phản xạ có điều kiện thuần túy mà thôi, tôi không cố ý.”
Ánh mắt của Lâm Phùng trở nên u oán, cảm thấy oan ưc.
Anh tạo nghiệt gì mà lại bị Trình Lộc đối xử như thế, anh mím mím môi, xoay người đóng cửa lại.
Sau này anh sẽ không thích Trình Lộc nữa, thật quá đáng.
Trình Lộc bất đắc dĩ gãi đầu một cái, cảm thấy tay mình đúng là của nợ mà, nhìn kìa, bây giờ Lâm Phùng tức rồi, chắc chắn mười ngày nửa tháng không quan tâm đ ến cô.
Cô thở dài, ngẩng đầu lên nhìn cánh của lớn đóng chặt, cô nhắn một tin nhắn wechat cho Lâm Phùng: [Giáo sư Lâm, tôi thật sự không cố ý đâu, bây giờ tôi đi trước, anh đừng giận.]
Lâm Phùng không giống những người cô đã từng tiếp xúc, người cô tiếp xúc qua, nếu không phải mấy người thô kệch thì cũng là kẻ xấu.
Kiểu người nho nhã lễ nghĩa như Lâm Phùng, cô thật sự mới tiếp xúc lần đầu.
Người thế này… Có hơi kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.
——-
Trong cục cảnh sát, Trình Lộc vừa sửa sang lại hồ sơ xong đã thấy lão Chu bưng một ly trà hoa hồng vừa uống đi tới, gần đây ông ta có hơi rãnh rỗi.
Trình Lộc nhìn sang, cô uể oải thu hồi ánh mắt.
Lão Chu ngồi trên bàn cô, đưa ly trà hoa hồng cho Trình Lộc: “Nghe nói uống trà hoa hồng sẽ khiến da dẽ trắng đẹp, cháu nhìn chúng ta đi, lúc nào cũng thức đêm tăng ca, cháu không muốn uống một chút à?”
Trình Lộc không ngẩng đầu, cô tiếp tục sửa sang hồ sơ: “Cháu cũng không cần thứ này đâu, người trẻ tuổi đều chỉ thích trà sữa trân châu và gà rán thôi.”
“Chú đây mới chớp mắt một cái đã sắp ba mươi, phải dưỡng cho tốt.” Lão Chu nhấp một ngụm trà hoa hồng, hương trà lan tỏa, thật sự rất thơm.
Trình Lộc bỏ hồ sơ vào ngăn kéo, cô đỡ đầu, cuối cùng liếc nhìn lão Chu, có hơi nghi ngờ nói: “Người hơn ba mươi tuổi mấy người đêu thích uống trà à? Giáo sư Lâm cả ngày đều ngâm trà kỷ tử gì đó, trà hoa cúc, trà hoa lài, lần trước cháu mua cho anh ta một ly trà chanh vàng mà anh ta chẳng thèm uống một miếng.”
Lão Chu sửng số một chút, ly trà đưa tới bên mép nhưng lại không uống.
Trình Lộc giương mắt nhìn, nhắc nhở một câu: “Có bỏng miệng không?”
Lão Chu hoàn hồn lại, vội vàng dời ly trà đi: “Bỏng bỏng bỏng!”
Trình Lộc nhịn không cười lên, cô lấy điện thoại di động ra mở wechat nhìn thử, được rồi, giáo sư Lâm vẫn không hề trả lời lại cô như cũ.
Lão Chu liếc nhìn một cái, ông ta đặt ly trà hoa hồng sang một bên, nghiêm túc hỏi Trình Lộc: “Tiểu Lộc, cháu thành thật nói cho chú biết, bây giờ cháu và giáo sư Lâm….
Có phải một đôi không?”
Trình Lộc nhìn sang, đối diện với đôi mắt của lão Chu, ông ta đã tưởng thật quá rồi, nhưng sao Trình Lộc nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta lại cảm thấy có hơi buồn cười, cuối cùng vẫn bật cười.
Cô xua tay phủ nhận: “Lão Chu, chú đừng nhắm mắt bịa đặt thế chứ, cháu và giáo sư Lâm có thể có gì được.”
Nói xong Trình Lộc bỗng giật mình.
Cô và Lâm Phùng là một đôi?
Bỗng nhiên một đống suy nghĩ thất loạn bát tao trong đầu cô như thể tìm được một sợi dây liên kết lại với sau, sau đó xâu chuỗi với những hành động và lời nói linh tinh của Lâm Phùng, Lâm Phùng sẽ không thật sự cảm thấy hai người họ đã ở cùng một chỗ với nhau rồi đấy chứ?
Trong đầu Trình Lộc như có ba nghìn con chó đang sủa điên cuồng, tâm tình không yên, nếu đúng là thế, vậy năng lực ảo tưởng của giáo sư Lâm này mạnh đến quá đáng thế à?
Chuyện thế này, tại sao có thể ảo tưởng ra được thế?
Lão CHu nhìn sắc mặt dần biến đổi của Trình Lộc, ông ta lo lắng hỏi: “Tiểu Lộc, có chuyện gì thế? Sắc mặt cháu không tốt mấy.”
“Giáo sư Lâm anh ta….” Trình Lộc còn chưa nói dứt lời đã nghe La Thứ gào lên từ rất xa.
Bởi vì khá xa cho nên phải đợi La Thứ chạy tới gần Trình Lộc và lão Chu mới nghe được La Thứ đang gào cái gì, La Thứ lo lắng hét lên: “Vừa phát hiện một thi thể ở Bách Đảo Châu, chị Lộc! Chị Lộc!”
Cuối cùng Trình Lộc cũng không tranh thủ nói hết lời mình muốn nói, cô lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, còn quay đầu lại hô một tiếng: “Lão Chu nhanh lên, còn đờ ra đó làm gì?”
“Đến ngay.”
Lúc đến hiện trường, xác chết vẫn chưa được đưa đi.
Trình Lộc lấy thẻ cảnh sát ra rồi bước vào, La Thứ đưa cho cô một đôi găng tay đeo vào, cô vừa đến trước xác chết nhìn một cái đã ngây người như phỗng.
Không phải vì thủ pháp giết người của hung thủ quá nhanh gọn, một dao trí mạng, điều quan trọng hơn nữa là Trình Lộc nhận ra được xác chết nằm trên đất natf.
Cô không ngờ nổi, thế mà người chết trước mặt cô lại là Hướng Đông vừa hợp lớp cùng đám bạn học không lâu trước đó.
Trình Lộc không nhịn được nhíu mày, La Thứ thấy thế bèn bước tới hỏi: “Chị Lộc, sao thế? Có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là quen người đã chết này thôi.” Cô ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra bốn phía quanh thi thể Hướng Đông.
Tuy rằng Trình Lộc không thích Hướng Đông cho lắm, nhưng dù là ai khi thấy tình cảnh người chết thảm thế này đều sẽ sinh lòng thương hại.
La Thứ kinh ngạc: “Cái gì? Chị Lộc chị biết người chết này à?”
Vết thương đoạt mạng Hướng Đông nằm ngay bụng, một dao chết ngay, vô cùng gọn gàng.
Vết máu ở hiện trường đều đã khô cạn, trong phòng đầy mùi máu tanh.
Trình Lộc vừa nhìn La Thứ vừa nói: “Đi điều tra xem gần đây người chết đã qua lại với những ai, có xảy ra xung đột với ai không.
Cũng tra xem gần nhất có người nào tiếp xúc gần với người chết không, còn nữa, thông báo với người nhà người chết đi.”
“Được, em đi ngay.” La Thứ đáp một tiếng rồi vội ra ngoài điều tra Hướng Đông.
La Thứ đang định rời đi lại nghe Trình Lộc kêu mình lại: “Chờ chút, để Yến Tử đi hỏi người báo án một chút.”
“Được chị Lộc!”
Trình Lộc và những cảnh sát khác ở lại hiện trường thu thập chứng cứ, cô đi một vòng trong phòng ngủ của Hướng Đông, tìm được bản hợp đồng gần đây nhất của cậu ta, nhưng trên hợp đồng có chữ ký của Hướng Đông, còn bên phần chữ ký của đối tác lại trống không.
Cô cất bản hợp đồng ấy vào túi vật chứng.
Cô lại đi quanh phòng một vòng rồi trở ra phòng khách, Yến Tử bước ra từ phòng bếp bên kia: “Chị Lộc, dao trong phòng bếp vẫn còn nguyên, hơn nữa vết thương trên người nạn nhân không phù hợp với kích thước của những con dao bên trong, hẳn là hung khí do chính hung thủ mang theo.”
“Ừ.” Trình Lộc đáp một tiếng, ánh mắt cô dừng lại trên ghế sofa, cô vẫy tay với Yến Tử: “Giúp tôi đẩy ghế sofa ra thử, dường như dưới ghế có gì đó.”
Yến Tử cũng nhìn sang, sau đó giúp Trình Lộc đẩy ghế sofa ra, quả nhiên dưới gầm ghế có thứ gì đó.
Yến Tử cầm thứ đó lên, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Chị Lộc, ánh mắt của chị tốt thật, ngay cả nút áo cũng có thể thấy.”
Trình Lộc đi tới, cô nhận lấy cái nút áo trong tay Yến Tử.
Cô nhíu mày thật chặt, cất cái nút áo ấy vào trong túi đựng vật chứng.
Cũng khéo thật, cái nút áo này giống hệt cái cô từng thấy.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả chỉ giỏi đánh cờ trên giấy cho nên sắp tới chỉ viết những vụ án nhỏ, đừng hỏi tác giả, tác giả không biết gì hết..
Ánh sáng của màn hình điện thoại vẫn không hề tắt đi.
Trên màn hình điện thoại chỉ có một tin nhắn ngắn, là của đồng nghiệp bên phòng giám định gửi tới: [Đã phát hiện dấu vân tay trên nút áo, là của Hứa Qua.]
Lúc Trình Lộc nhặt được nút áo ở nhà của Hướng Đông đã cảm thấy khá quen mắt.
Cô suy nghĩ lại một chút, dường như cô đã từng nhìn thấy nó trên người Hứa Qua.
Hứa Qua có tiền, những bộ đồ anh ta mặc trên người đều là đồ được thiết kế riêng, rất dễ nhận ra.
Trình Lộc và La Thứ ra khỏi cửa, bầu trời trên cao đã bắt đầu đen lại.
Nhưng sau trận mưa to vào ngày lễ Quốc Khánh ấy thì Lâm Sơn cũng đã bắt đầu vào thu, cho dù có mưa cũng chỉ mưa lâm râm mà thôi.
Trình Lộc ngẩng đầu lên, một giọt mưa nhỏ rơi vào mặt cô.
Cô đang định vào xe thì chợt lấy La Thứ đứng ngây người không nhúc nhích, Trình Lộc nhìn theo tầm mắt của La Thứ. Ở bên kia đường, bên cạnh một chiếc ô tô có một người đang đứng, người ấy chính là Lâm Phùng.
Hai người từ xa nhìn nhau một cái, Trình Lộc cũng không đi tới mà thẳng thắn ngồi vào xe La Thứ, cô giục cậu ta: “Lái xe về cục cảnh sát.”
La Thứ gật đầu, cũng chui vào xe.
Cậu ta vừa lái xe vừa nói chuyện với Trình Lộc: “Chị Lộc, chị cũng đừng liều mạng quá, bây giờ đã ta ca rồi, hôm nay không phải ca trực của chị, chị liều mạng thế làm gì?”
“Không phải tôi liều mạng, mà là tôi đang đòi mạng thay người khác. Chúng ta là cảnh sát, không phải nên làm như thế à.”
Gió bên ngoài lọt vào trong xe cuốn theo mùi nước hoa xịt xe của La Thứ, cũng không khó ngửi lắm.
Trong gió mang theo mùi ẩm ướt, cô nhắm mắt lại cảm nhận gió thổi vào mặt mình, cuối cùng tỉnh tảo hơn rất nhiều.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Phùng: [Giáo sư Lâm, không phải tôi cố ý không nhìn tới anh đâu, hôm nay tôi rất bận, tôi phải điều tra vụ án, không thể chậm trễ được.]
[Giáo sư Lâm, anh không giận chứ?]
Lúc cô gửi tin nhắn cho Lâm Phùng, La Thứ bên cạnh vẫn còn tự lầm bầm một câu: “Lão Chu nói đúng, chị chẳng chú ý đến bản thân mình gì cả.”
Câu nói này lọt vào gió rồi dần dần tan đi, Trình Lộc không nghe thấy.
Bên ngoài công ty Thượng Ngô, Lâm Phùng ngồi trong xe. Sau khi Trình Lộc rơi đi, sắc mặt của anh lập tức đen lại.
Bây giờ ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm cho anh, cô cảm thấy anh dư thừa sao?
Lúc anh đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại chợt rung lên, anh cụp mắt nhìn xuống, nhất thời ánh mắt anh dừng lại, là tin nhắn của Trình Lộc.
Cuối cùng thì sắc mặt lạnh như băng của Lâm Phùng cũng hơi hòa hoãn lại, khi nhìn thấy câu hỏi dò kia của Trình Lộc thì anh không nhịn được khẽ nhếch khóe môi lên, sự lãnh đạm trên mặt cũng theo đó mà nhạt xuống phần nào.
Anh khẽ giật ngón tay, sau đó trả lời lại Trình Lộc: [Ừ.]
Cục cảnh sát Lâm Sơn, đèn đường sáng lên.
Hôm nay không phải ca trực của La Thứ cho nên cậu ta đã về nhà.
Trình Lộc nhìn chằm chằm vào màn hình camera, cũng thật kéo, mười ngày trước camera đã bị hỏng, vì thế lúc vụ án diễn ra chẳng hề quay được gì cả. Một manh mối duy nhất đó là, cùng ngày xảy ra vụ án, có camera quay được Hứa Qua đã đi qua khu chung cư Bách Đảo Châu.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như tất cả chứng cứ đều nhằm thẳng vào Hứa Qua.
Trình Lộc mệt mỏi xoa nhẹ mi tầm mình. Tám giờ tối, Yến Tử cũng đã điều tra xong những hàng xóm ở Bách Đảo Châu, bước về cục cảnh sát với vẻ mỏi mệt.
Cô đến hỏi Yến Tử đã hỏi được tin gì chưa, dù pháp y đã đoán được thời gian chết là rạng sáng, nhưng ngày đó đã rất muộn, cũng chẳng ai thấy được ngày đó có người nào vào nhà Hương Đông hay không.
Huống gì, trước đây Hướng Đông học trường cảnh sát, dù qua hai năm đã mọc ra cái bụng tròn vo thế nhưng cậu ta cũng không phải người mà mấy tên trộm cướp nhỏ có thể cho một dao trí mạng.
Trừ phi, là người quen gây án, vì thế hiện trường mới có thể gọn gàng như thế.
Yến Tử rót một ly nước rồi uống, cô nàng có hơi do dự nhìn Trình Lộc, cuối cùng vẫn nói: “Chị Lộc, chị nói…. Liệu có phải là Hứa Qua thật không?”
“Tôi vẫn còn hiểu Hứa Qua là hạng người gì.” Trình Lộc nói chắc chắn: “Nhưng, tôi càng tin chứng cứ hơn.”
Yến Tử không nói gì thêm.
Trình Lộc cũng không ngờ mình có thể bình tĩnh như thế, theo lý mà nói, nếu cô vẫn còn lưu luyến với Hứa Qua thì sao có thể phản ứng thế này được.
Điều này cho thấy, cô thật sự đã không còn tình cảm gì với Hứa Qua nữa rồi.
Trình Lộc hoảng hốt cười lên, nói với Yến Tử: “Ăn cơm chưa? Tôi có hơi đói nên định gọi thức ăn ngoài đây, đêm nay tôi sẽ xem lại vụ án một chút.”
Yến Tử gật đầu: “Ăn! Hôm nay bận bịu cả ngày rồi vẫn chưa kịp ăn gì hết, bây giờ đói thật.”
Trình Lộc lấy điện thoại ra gọi đồ ăn ngoài, lại nghe đồng nghiệp đang trực bên kia gọi một tiếng: “Chị Lộc, chị gọi đồ ăn ngoài à? Mau ra lấy đi!”
Trình Lộc ngẩng đầu lên, cô và Yến Tử liếc mắt nhìn nhau.
Yến Tử nghiêng đầu: “Chị Lộc, chị gọi đồ ăn nhanh thế?”
“Tôi vừa lấy điện thoại ra mà.” Trình Lộc nắm điện thoại di động trong tay, cô quơ quơ với Yến Tử.
Trình Lộc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên cô bèn đứng dậy ra ngoài xem thử.
Ánh đèn đường trắng lóa rọi sáng bên ngoài cục cảnh sát, lá của những cây dâu bên ngoài hiện lên màu vàng, ban ngày nhìn chẳng thấy chói mắt mấy, nhưng khi đêm buông xuống, ánh đèn trắng lóa rọi vào lại vàng đến chói mắt.
Cứ như trên thân cây được dát lên nhiều tầng hoàng kim, mới nhìn còn khiến người ta ngạc nhiên lẫn thấy thú vị.
Lá cây vàng óng ánh dễ thấy, nhưng tất cả đều chẳng sánh được với người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường.
Người đàn ông có dáng người cao to, trong tay anh cầm theo một túi đồ gì đó. Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào cửa cục cảnh sát, lúc thấy Trình Lộc xuất hiện anh mới thẳng lưng hơn một chút.
Trình Lộc chạy tới vài bước, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phùng. Hàng mi rậm dài của anh dưới ánh đèn đường để lại một cái bóng đen dưới mi mắt, ánh mắt anh thâm trầm đến động lòng người.
Ánh mắt cô phản chiếu lại gương mặt Lâm Phùng, cô mở miệng hỏi: “Giáo sư Lâm đến đưa đồ ăn à?”
“Ừ.” Lâm Phùng đưa túi trong tay mình tới, bàn tay thon dài của anh dưới ánh đèn được càng trắng đến đáng sợ. Trình Lộc nhìn, cô nhận lấy cái túi ấy, bên trong có vài hộp đựng đồ ăn, hẳn là được Lâm Phùng đóng gói đến.
Cánh mi Lâm Phùng hơi động một chút: “Lúc đi cô vẫn chưa ăn cơm, tôi đi mua cho cô.”
Trong túi vẫn còn hơi nóng, Trình Lộc cầm túi, cô có hơi hoảng hốt.
Một lát sau cô đưa lại túi đồ ăn cho Lâm Phùng, giọng rất kiên định: “Giáo sư Lâm, tuy tôi biết như thế có thể khiến anh đau lòng, nhưng tôi vẫn phải nói rõ ràng cho anh biết, giữa chúng ta là không thể nào, anh cũng không cần lãng phí thời gian với tôi.”
Cô cười khẽ một tiếng: “Anh nhìn đi, bình thường tôi rất bận, bận đến mức không có thời gian về nhà. Nếu tôi ở cùng anh thật, thì đó là đang lãng phí thời gian của anh.”
Lâm Phùng vừa mở miệng, thế nhưng câu “Tôi không để ý” lại bị kẹt trong cổ họng.
Bình thường Trình Lộc khá dịu dàng, có lúc cô rất nhiệt huyết, cũng có lúc mềm nhũn, nhưng dáng vẻ kiên định như bây giờ lại khiến Lâm Phùng không nói được câu nào.
Trình Lộc không hề đùa với anh.
Túi đựng thức ăn nằm ngang giữa hai người, Lâm Phùng không nhúc nhích, Trình Lộc cũng chẳng cử động.
Trình Lộc cảm thấy lòng mình thoải mái hơn, cô đã giấu trong lòng lâu như thế, cuối cùng cũng nói được với Lâm Phùng.
Phải một lúc sau Lâm Phùng mới cầm lấy túi đựng thức ăn từ tay Trình Lộc, sắc mặt anh lạnh nhạt, anh nhìn Trình Lộc bằng ánh mắt phức tạp, sau đó xoay người đi.
Anh vừa xoay người đã thấy mũi mình chua xót, lòng dạ cũng khó chịu vô cùng, hệt như bị thứ gì đó lấp kín.
Rõ ràng Trình Lộc đã từng nói mấy câu này với anh trên wechat, nhưng lúc này bị cô nói ngay mặt như thế Lâm Phùng chỉ cảm thấy mình cực kỳ khó chịu, cả người anh cũng cứng lại.
Trình Lộc lo lắng gọi một tiếng: “Giáo sư lâm….”
Lâm Phùng hít một hơi: “Xin lỗi.”
Là tự anh không chịu buông ra, khiến Trình Lộc cảm thấy sầu não.
Cõi lòng Lâm Phùng đã nghẹn đắng, anh không muốn ở lại thêm nữa, anh vội vàng sải bước đi dưới bóng đêm và ánh đèn đường.
Bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất vào màn đêm bên ngoài cục cảnh sát, dần dần trở nên mơ hồ.
Trình Lộc thu lại bàn tay lơ lửng giữa không trung, cô lúng túng mỉm cười.
Cô có hơi mất mát nhìn theo hướng Lâm Phùng rời đi, dường như cô có thể nghe được tiếng khởi động xe, sau đó dần đi xa.
Cô quay người bước về cục cảnh sát, Yến Tử đi tới trước mặt cô, đưa tay ra hỏi: “Chị Lộc, đồ ăn đâu? Chết đói mất rồi.”
Trình Lộc ngước mắt lên, biểu cảm trên mặt cô có chút kỳ quái. Rất nhanh cô đã trở lại như cũ, cô lấy điện thoại ra ngồi xuống: “Bây giờ tôi gọi đây.”
Yến Tử ngơ ngác, rõ ràng vừa nãy nói có người đưa đồ ăn đến, sao bây giờ Trình Lộc lại gọi thêm lần nữa? Yến Tử thấy sắc mặt của Trình Lộc không tốt lắm cho nên cũng không dám hỏi, cô nàng chỉ có thể yên lặng gật đầu.
Nhân lúc đồ ăn đang được đưa đến, Yến Tử và Trình Lộc cùng bàn bạc lại về vụ án, cuối cùng đưa ra kết luận, chỉ có Hứa Qua là người có hiềm nghi lớn nhất.
Nói cách khác, rất có thể Hứa Qua chính là hung thủ sát hại Hướng Đông.
Từ thủ pháp cho đến chứng cứ đều khiến Hứa Qua trở thành người bị tình nghi lớn nhất.
Sau khi ăn xong, Trình Lộc chậm rãi xoay người: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi sẽ đi tìm Hứa Qua để hỏi chuyện.”
Yến Tử gật đầu: “Chị Lộc cực khổ rồi!”
—–
Bóng đêm đen đặc, bước ra khỏi phạm vi cục cảnh sát, ánh sáng đã chẳng còn trắng lóa như bên trong.
Ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài kéo bóng của cô ra thật dài, là một đêm tăm tối không trăng không sao. Cô lấy điện thoại ra mở ứng dụng lên gọi một chiếc xe đến.
Quay lại khu chung cư Phỉ Thúy, cô mở cửa đi vào, vừa bật đèn đã thấy nhà mình được ai đó dọn dẹp qua.
Bình thường cô không hay dọn dẹp nhà, cũng mặc cho nó loạn cả lên. Kết quả hôm nay lại có một cô gái trong vỏ óc chui ra dọn dẹp nhà cho cô à?
Cửa phòng cô không khóa, cô bước đến đầy cảnh giác, chờ đến khi thấy được người nằm trên giường là ai mới thở vào nhẹ nhõm.
Là Lý Thừa Nguyệt.
Trình Lộc thu thập bản thân một chút rồi nhẹ nhàng bước qua, cơn buồn ngủ kéo đến, cô sờ lên giường, Lý Thừa Nguyệt đã ngủ say khẽ ưm một tiếng, cô ấy mơ màng gọi: “Tiểu Lộc, cậu về à?”
“Ừ.”
Lý Thừa Nguyệt bèn móc điện thoại bên gối ra xem thời gian, đã một giờ rưỡi sáng, cơn buồn ngủ của cô ấy lập tức biến mất, hai mắt mở to ra: “Mẹ tôi ơi, sao giờ này cậu mới về? Gần đây cục cảnh sát bận lắm à?”
Trình Lộc mặc váy ngủ vào, cô lên giường kéo chăn che kín mình, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà bên trên: “Gần đây có một vụ án cho nên khá bận.” Cô nghiêng đầu nhìn mái tóc trải ra trên gối của Lý Thừa Nguyệt: “Còn cậu, sao cậu lại đến chỗ tớ thế?”
Lý Thừa Nguyệt thở dài, cô ấy nằm xuống bên cạnh Trình Lộc, ném điện thoại sang một bên rồi trả lời Trình Lộc: “Nếu tớ không đến nữa sợ rằng chỗ này của cậu sẽ biến thành chuồng heo, vẫn là tớ nhanh nhẹn thu dọn cho cậu đó, có phải đã gọn gàng hơn nhiều không?”
Trình Lộc cười đáp lại, liên tục phụ họa theo Lý Thừa Nguyệt.
Đôi mắt cô mở to đầy vẻ ảo não, lại vô thức thở dài một hơi.
Trình Lộc còn chưa kịp phản ứng thì Lý Thừa Nguyệt đã nghe được, cô ấy kéo tay Trình Lộc, ngờ vực hỏi cô: “Hả? Sao cậu lại thở dài thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay là vụ án lần này khó quá? Không đúng, dù vụ án có khó giải quyết đến đâu cậu cũng chẳng than thở như thế. Tiểu Lộc, có phải đã có chuyện gì rồi không?”
Lý Thừa Nguyệt hỏi liên tục như pháo nổ, Trình Lộc ngơ ngác.
Bây giờ cô mới phản ứng được, vừa nãy mình đã thở dài một hơi.
Trình Lộc cũng không biết nên nói gì, thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại thở dài. Dù sao thì cô cũng đang bực bội lắm, đầu óc loạn cào cào cả lên.
Ngón tay cô vuốt nhẹ mép váy ngủ, chất vải mềm mại khiến tâm tư cô tốt lên một chút.
Cô nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng mở miệng nói với Lý Thừa Nguyệt: “Hôm nay tớ từ chối một người đàn ông, không hiểu sao tớ lại cảm thấy rất phiền.”