“Đầu tiên sơ tán những người ở đây đi đã, tránh phát sinh bạo động.” Trình Lộc nói với lão Chu.
Lão Chu nhanh chóng để La Thứ sơ tán người xung quanh đi, Trình Lộc mới bắt đầu hỏi đến chuyện đám cướp này không phải cướp bình thường.
Hóa ra, từ năm ngoái Lan Thành đã ban bố lệnh truy nã, truy nã bọn kh ủng bố đã chạy trốn sau vụ đánh bom.
Vừa nãy lão Chu đã so sánh, bây giờ ở bên trong không phải bọn cướp bình thường, mà là đám phần tử kh ủng bố chạy trốn từ Lan Thành đến.
Trình Lộc cả kinh, cô nhỏ giọng nói: “Bọn họ có bom à?”
Lão Chu cũng nhỏ giọng: “Đoán chừng là có, bên cảnh sát vũ trang cũng đã được điều động rồi.”
Chuyện thế này thì phiền toái rồi, nếu đây chỉ là một vụ cướp bóc bình thường thì đã chẳng vướng tay vướng chân như thế.
Nhưng, thế mà đối phương lại là phần tử kh ủng bố, chúng vốn chẳng muốn thỏa hiệp với lực lượng cảnh sát.
Thậm chí đối phương còn không muốn cướp ngân hàng, hành động này có thể vì để làm dấy lên khủng hoảng.
Bây giờ khí trời đang nóng, Trình Lộc nhìn thấy cảnh tượng thế này càng buồn bực hơn.
Cô cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình, theo lão Chu đi tới chỗ đội vũ trang bên kia thương lượng.
Trong bệnh viện ở Lâm Sơn.
Lâm Phùng vẫn chưa đi, hai chân anh thẳng tắp, anh đứng ngay bên cạnh giường bệnh.
Tần Văn Hương cười còn hòa ái hơn cả ngày hôm qua, nhưng biểu cảm trên mặt bà vẫn khá lạnh lùng xa cách.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh không hề có ai mở miệng.
Khó lắm Tiểu Minh mới cố lấy dũng khí bước tới bên người Lâm Phùng, thằng bé yếu ớt hỏi một câu: “Anh là đối tượng kết hôn của chị Tiểu Lộc ạ?”
Trên mặt Lâm Phùng nhiều hơn mấy phần phức tạp.
Thì ra Trình Lộc ngoài miệng nói chia tay, nhưng thật ra lại lén lút giới thiệu anh với người nhà thế này.
Đây đúng là người phụ nữ miệng khác lòng.
Lâm Phùng gật đầu, anh không biết cách ở chung với người khác, anh không nói gì.
Tần Văn Hương giơ tay với anh một cái, hệt như đang ra hiệu đang đi qua.
Lâm Phùng không hề do dự mà bước đến trước giường bệnh của bà.
Sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của anh cuối cùng cũng hơi cong xuống, trên gương mặt Tần Văn Hương vẫn là nét cười nhàn nhạt như cũ.
Bà không tránh né vì có mấy đứa nhỏ ở đây, bà nhẹ nhàng nói với Lâm Phùng: “Tiểu Lộc về, cậu hỏi giúp tôi xem con bé đã xử lý tốt mọi chuyện chưa, giúp tôi xem xem con bé có bị thương không.
Mỗi lần con bé làm nhiệm vụ về, trên người đều đầy thương tích, tôi cũng rất lo lắng.”
Vẻ mặt Lâm Phùng không hề thay đổi, anh nhàn nhạt gật đầu: “Bà yên tâm.”
Bây giờ còn khá lâu nữa mới đến thời gian Tần Văn Hương làm phẫu thuật, bà để Lâm Phùng ngồi xuống, nói với anh một chút chuyện của Trình Lộc.
Tần Văn Hương sợ, nếu bà không thể tỉnh dậy từ bàn phẫu thuật, những chuyện trước đây của Trình Lộc sẽ không còn ai nhớ, không còn ai biết nữa.
Mãi đến khi Tần Văn Hương nói xong mà Trình Lộc vẫn chưa trở về, thế nhưng thời gian phẫu thuật đã đến.
Bác sĩ cầm một tờ khai bước vào tìm Trình Lộc ký tên, nhưng không ngờ lại không tìm được Trình Lộc.
Lâm Phùng đứng lên nói: “Để tôi ký.”
Bác sĩ lùi một bước: “Cậu là người nhà của người bệnh à? Nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm.”
Lâm Phùng cứng rắn cầm lấy bút: “Tôi là bạn trai của Trình Lộc, cô ấy không ở đây, để tôi.”
Tần Văn Hương quay đầu nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm chiếu vào căn phòng, đã không còn vẻ nói mắt và sự nóng rực như bên ngoài nữa.
Tần Văn Hương đưa tay đón một tia nắng, bà khẽ mỉm cười.
Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, bà nhìn Lâm Phùng, há miệng nói: “Tiểu Lộc về, cậu nhớ nhìn xem con bé có bị thương không nhé.”
Lâm Phùng đứng giữa một đám trẻ con, anh hệt như một người khổng lồ, cũng hệt như là tâm phúc của tất cả mọi người.
Anh gật đầu: “Yên tâm.”
—–
Bên ngoài ngân hàng Phổ Thiện, trời đầy sao, đây là cảnh tượng hiếm có của Lâm Sơn.
La Thứ đưa một túi mì và nước cho Trình Lộc, Trình Lộc nhận lấy, cô ngồi xuống đất, quay sang hỏi La Thứ: “Đã sắp xếp ổn cho bên người nhà chưa?”
“Chị Lộc yên tâm, em làm việc rất thỏa đáng.” La Thư vỗ ngực đảm bảo, cố gắng chọc cho Trình Lộc thả lỏng hơn.
Trình Lộc gật đầu, cô mở túi mì ăn một miếng.
Ăn được hai miếng, cũng không biết là do thời tiết quá nóng, hay do trong lòng cô khó chịu mà chẳng ăn nữa.
Cô uống ừng ực hai hớp nước lạnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vô tận và những ngôi sao lấp lóe.
La Thứ biết hôm nay là ngày gì của Trình Lộc, cậu ta mắng bọn phần tử kh ủng bố trong ngân hàng một câu: “Mẹ nó cái đám ăn no rửng mỡ này, lúc này lại đến gây chuyện, chờ em bắt được bọn chúng, em sẽ đánh cho chết!”
Trình Lộc nhìn cậu ta, cuối cùng khóe môi cũng khẽ cong lên.
Lúc này, còi báo động réo vang.
Nương theo tiếng còi báo động, là tiếng ầm ỉ của đội trưởng đội cảnh sát vũ trang.
Lão Chu bước qua, nghiêm túc nói với Trình Lộc và La Thứ: “Bên kia đồng ý cho cử người vào thương lượng.”
Trình Lộc đứng lên, cô nhìn đồng hồ.
“Ai đi?”
“Đội trưởng Khúc đi.”
“Đi, qua đó xem trước đã.”
Đợi bên ngoài ngân hàng Phổ Thiện chưa đến mười phút, trong ngân hàng chợt vang lên tiếng súng nổ.
Trình Lộc và những cảnh sát khác lập tức lấy súng ra lên đạn, cô tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào ngân hàng.
Đội trưởng Khúc đi ra khỏi ngân hàng, máu tươi chảy ra ồ ạt từ cánh tay, lão Chu lập tức cho người bên y tế lên: “Mau, mau đưa đội trưởng Khúc đi cầm máu!”
Ở cửa ngân hàng bỗng xuất hiện một cái đầu, Trình Lộc nhìn qua, thế mà lại là Đỗ Khê.
Lúc này Đỗ Khê đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa, tóc tai cô ta ngổn ngang, ngay cả son môi cũng lem nhem ra mặt.
Mặc dù cô ta không bị sợ đến run lẩy bẩy, nhưng sắc mặt cũng chẳng đẹp là bao.
Mà người đàn ông đang đứng sau lưng khống chế Đỗ Khê nhìn qua rất tàn nhẫn, sự thô bạo hiện rõ giữa hai đầu chân mày.
Trong tay gã cầm súng, dí họng súng vào giữa lưng Đỗ Khê.
Lão Chu giơ súng lên, lạnh giọng nói: “Mấy người muốn thế nào mới chịu thả con tin?”
Đỗ Khê mở mắt ra, cô ta liếc thấy Trình Lộc đang đứng bên cạnh lão Chu nên liều mạng nháy mắt với cô.
Cô ta không dám nói lời nào, sợ rằng gã đàn ông đằng sau sẽ bóp cò.
Gã đàn ông cao to cười giễu một tiếng: “Đừng hoảng, chờ bọn tao chơi thêm chút nữa, để xem cái đám cảnh sát Lâm Sơn bọn mày có phải một đám rác rưởi hay không.”
Trình Lộc nhíu mày.
Đám người này đã quậy cho Lan Thành gà chó không yên, chỉ tiếc là vẫn chưa thể tróc nã chúng về quy án.
Bây giờ bọn chúng lại muốn đem chuyện ở Lan Thành đến tái diễn tại Lâm Sơn.
Trình Lộc kéo góc áo của lão Chu, cô thấp giọng nói: “Đám người kia đều là kẻ bi3n thái, bây giờ chưa động tay hẳn là vì chưa bày bố xong.
Chúng ta vào trong xem thử xem tình huống bên trong thế nào.”
“Nhưng bốn phía quanh đây đều là người của đối phương, nếu chúng ta manh động, sợ rằng những con tin bên trong sẽ nguy hiểm.”
“Cháu có cách, để lát nữa cháu vào xem.”
“Tiểu Lộc, cháu….
Cháu đừng kích động.”
Trình Lộc cho lão Chu một ánh mắt an tâm.
Trình Lộc ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ bé của cô hơi ảm đạm dưới bóng đêm.
Cô bỗng ngưng cười, nói với Đỗ Khê: “Đỗ Khê, cô đừng nháy mắt nữa, tôi không có bị mù, tôi thấy.”
Đỗ Khê bị hành động ngu xuẩn này của Trình Lộc làm tức đến run miệng, những ám hiệu các cô học được khi còn ở trường đều bị chó ăn hết rồi à!
Rõ ràng cô ta đang kêu Trình Lộc cứu mình, bây giờ Trình Lộc lại ngu ngốc nói thẳng ra như thế, liệu những tên cướp này có cảm thấy cô ta là người của cảnh sát, sẽ giết cô ta tại chỗ không!
Càng nghĩ, Đỗ Khê càng sợ sệt, cô ta gào lên: “Trình Lộc! Cô bị ngu à!”
Gã đàn ông cao to đằng sau cười lên: “Ồ? Quen biết à?”
Súng trên tay gã ta đang nhằm thẳng vào lưng Đỗ Khê, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Đỗ Khê cực sợ, cô ta chuẩn bị dùng một chút bản lĩnh học được ở trường cảnh sát để liều chết một phen, nhưng lại chợt thấy Trình Lộc vứt súng trong tay mình đi.
Súng rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch, cô bước ra khỏi đám cảnh sát, vóc người nho nhỏ, vô cùng đột ngột.
Mi tâm của gã đàn ông cao to nhảy lên một cái, gã ta nhằm súng trong tay mình thẳng về hướng Trình Lộc.
Trình Lộc mỉm cười: “Đừng gấp, chúng ta trao đổi người đi, bọn mày không muốn thử cảm giác bắt cảnh sát làm con tin à?”
Nghe vậy, gã đàn ông cao to thoáng dừng tay, gã ta li3m li3m môi, có hơi động lòng.
Bắt cảnh sát làm con tin, đúng là chưa từng thử.
Đỗ Khê định động tay với gã đàn ông kia, nhưng chợt thấy ánh mắt cảnh cảo của Trình Lộc, cô ta thầm giật mình, dù sao thì dáng vẻ này của Trình Lộc hoàn toàn khác với những gì cô ta biết.
Xa lạ, lại sắc bén.
Đỗ Khê thu tay lại, cô ta nghe gã đàn ông đằng sau mình nói: “Mày đi qua đây, tao đổi với mày.”
Gã đàn ông kia cảm thấy chẳng có vấn đề gì, mấy tên cảnh sát này xưa nay luôn coi trọng mạng người khác hơn mạng mình.
Hơn nữa, cô gái trong tay gã còn là người quen với cảnh sát, chắc chắn bên kia chỉ muốn dùng mạng đổi mạng.
Trình Lộc nhàn nhạt mỉm cười, cô bước đến chỗ gã đàn ông.
La Thứ đứng bên cạnh lão Chu đã gấp đến mức giậm chân: “Chị Lộc sẽ không có chuyện gì chứ!”
Lão Chu liếc La Thứ một chút: “Tiểu Lộc làm việc, tôi yên tâm.” Vừa nói, lão chu vừa ngẩng nhìn bóng người đang bước đi chậm rãi cách đó không xa, vừa nhìn đã thấy bóng dáng kia rất nhỏ nhắn.
Ông ta hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cậu học Tiểu Lộc một chút đi, phải biết, đi trên con đường này, dù là mạng sống hay tương lai của mình đều giao hết cho nước nhà và người dân.
Mặc kệ là chuyện đáng sợ thế nào, đều không thể sợ.”
Trong lòng La Thứ rất rung động.
Cậu ta thẳng người lên, cùng nhìn theo ánh mắt của lão Chu, Trình Lộc đã đến trước mặt gã đàn ông kia.
Gã đàn ông cùng giữ chữ tín, gã buông Đỗ Khê ra rồi bắt lấy Trình Lộc.
Trình Lộc không hề phản kháng, cô nhìn sang Đỗ Khê: “Chạy mau!”
Đỗ Khê ngay người, sau đó lập tức lao vào vòng vây cảnh sát.
Gã đàn ông cong môi, chậm rãi giơ súng trong tay mình lên.
Trình Lộc giương mắt nhìn, cô đụng vào eo gã đàn ông.
Gã ta thoáng thất thần, lại ngẩng đầu lên thì Đỗ Khê đã tiến vào phạm vi bảo vệ của cảnh sát.
“Bắt giữ cảnh sát, đúng là thật k1ch thích.”
Gã đàn ông sợ Trình Lộc có ám chiêu gì khác, gã ta bèn còng tay Trình Lộc lại rồi dẫn cô vào trong.
Rất nhanh sau cô đã quan sát được tình cảnh bên trong.
Trong góc của ngân hàng có rất nhiều người bị ép ngồi xổm xuống, xung quanh có vô số khẩu súng chĩa vào, đám người kia sợ đến mức chẳng dám nhấc đầu lên.
Những tên cướp này đều mặc đồ màu đen, lệ khí ngùn ngụt giữa hai đầu mày khiến người ta vừa nhìn đã khó chịu.
Chỉ vẻn vẹn như thế đã có thể thấy đám người này đều là kẻ cực kỳ hung ác, không thể chọc vào.
Ở sâu trong đám người còn có cô bé đang thấp giọng khóc sụt sùi, ở bên kia còn có xác của một người đàn ông mặc âu phục, máu tươi chảy ra đọng thành vũng, chỗ máu ấy cũng đã bắt đầu khô lại.
Trình Lộc đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng thế này rồi, nhưng những người ở đây đều là người bình thường, bị dọa khóc cũng là chuyện đương nhiên.
Còn có mấy tên cướp đang chạy ra vào phía sau ngân hàng, túi đeo lưng căng phồng lên, chẳng biết bên trong là gì.
Lúc này, có một tên mặt đầy râu nhìn như tên cầm đầu nhìn thấy Trình Lộc, tới hỏi một câu: “Có chuyện gì thế?”
Gã đàn ông kia lập tức giải thích với tên mặt râu, còn chưa kịp giải thích hết thì đã bị tên mặt râu tát cho một cái.
Tên mặt râu nhìn chằm chằm Trình Lộc đầy cảnh giác.
Trình Lộc bị người khác xô đến chỗ đám người đang ngồi xổm, cô vừa mới ngồi xuống đã nghe người bên cạnh nhỏ giọng nói một câu: “Sao cô lại ở đây?”.
Trình Lộc đã có thể tự xuống giường đi lại, cô còn đến thăm Tần Văn Hương. Cô sợ Tần Văn Hương lo lắng, cho nên chỉ nói mình ăn bậy đau bụng.
Tần Văn Hương hồi phục rất tốt, cuối cùng Trình Lộc cũng yên tâm.
Cô một mình trở lại phòng bệnh, vừa mới mở cửa ra đã thấy một bó hoa hồng tươi thắm xuất hiện trước mắt mình.
Cô đưa tay hất bó hồng đi, thấy đằng sau bó hồng là một khuôn mặt tươi cười, cô vẫn chẳng để ý mà đi thẳng tới.
Triệu Trừng vội vã đuổi theo, miệng còn không ngừng kêu: “Chị, chị, chị đừng lơ tôi mà, chị đã khỏe hơn chưa? Tôi phải hỏi thăm lâu lắm mới hỏi được chỗ của chị đó.”
Trình Lộc vẫn không nói gì, cô chậm rãi dừng lại bên giường, giương mắt nhìn Triệu Trừng, nhìn xem cậu ta còn muốn nói gì nữa.
Triệu Trừng cười ha ha, trong nụ cười có phần hổ thẹn, cậu ta nói: “Chị, nếu không phải vì tôi thì chị đã không bị thương, tôi đến để cảm ơn chị.”
Trình Lộc cong môi: “Sao, bây giờ biết cảm ơn à? Sao lúc bảo cậu đừng làm cậu lại không nghe lời?”
Triệu Trừng: “Tôi sai rồi có được không, là tôi không nhìn rõ cục diện, cứ thích đùa giỡn uy phong. Chị, trải qua chuyện này, chắc chắn sau này tôi làm việc sẽ suy nghĩ kỹ đầu tiên.”
Trình Lộc xoay người, không nhìn Triệu Trừng nữa, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn, dù là ai tôi cũng sẽ làm vậy.”
Gần đây cô nằm trên giường hơi nhiều cho nên cơ thể đã cứng lại không ít, cô mới vừa giang hai tay ra định làm chút động tác vận động, lại chợt nghe được tiếng bước chân vội vã vang lên từ đằng sau.
Còn chưa kịp nhìn sang, hai cánh tay mở ra đã bị ai đó cản lại.
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Phùng vang lên, trong giọng nói đầy vẻ nghiêm túc, anh cứng rắn nói: “Cơ thể còn chưa khỏe lại, không thể vận động mạnh được.”
Trình Lộc nhìn sang, cô bĩu môi: “Tôi chỉ vận động một chút thôi, không phải vận động mạnh.”
Ánh mắt Lâm Phùng sâu thẳm, anh xác định nói: “Chắc chắn.”
Triệu Trừng nhận ra Lâm Phùng, cậu ta cho tay vào túi quần nói với vẻ lưu manh: “Chị Lộc của tôi muốn vận động một chút thì đã sao? Anh quản rộng vậy, bệnh viện này của nhà anh mở à?”
Giọng điệu của tên nhóc thối này rất thiếu đòn.
Lâm Phùng liếc thấy bó hoa hồng đặt trên bàn, ánh mắt càng bất thiện hơn.
Triệu Trừng hừ hừ nói: “Nói chuyện với anh đấy, anh đừng có giả bộ câm.” Cậu ta kêu la: “Này này này, anh đừng có chạm vào tay chị Lộc của tôi, này này này cầm thú.”
Lâm Phùng dừng tay lại, có lẽ đã bị từ “cầm thú” kích thích đến.
Hình như, anh thật sự có chút cầm thú.
Anh buông tay Trình Lộc ra, mím mím môi, mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: “Xin lỗi.”
Trình Lộc không mấy để ý khoát tay một cái, sau đó nhìn sang Triệu Trừng đang oán giận không thôi, cô có hơi đau đầu, một đứa bé như thế, thật sự cô không muốn quan tâm cho lắm.”
Cô phất tay với Triệu Trừng, nói: “Cậu mau về nhà đi.”
Giọng điệu của cô vẫn khá ôn hòa.
Lâm Phùng cũng nhìn Triệu Trừng, dáng vẻ kia như thể muốn nói “đi mau đi”.
Triệu Trừng không trả lời, cậu ta đặt mông ngồi xuống, bắt chéo chân: “Không đi, tôi muốn ở lại đây với chị Tiểu Lộc.”
Lúc nói còn trừng mắt với Lâm Phùng.
Trình Lộc mím môi, độ cong nơi khóe môi dần hạ xuống. Cô nhìn Triệu Trừng, giọng điệu có thêm mấy phần nghiêm nghị: “Tôi phải đánh chết cậu! Còn nhỏ tuổi học gì không học lại đi học tán gái? Tôi là người dễ gạt thế à?”
Trình Lộc làm bộ muốn xông lên, mặt đầy lệ khí như thể sẽ đánh người ngay.
Thường ngày dáng vẻ cô ôn hòa dễ chịu, bây giờ nổi giận như thế khiến Triệu Trừng giật cả mình, Trình Lộc còn đang la hét: “Tôi phải đánh cho cậu nhập viện, sau đó đích thân nói chuyện với mẹ của cậu!”
Lâm Phùng sợ động tác đánh người của Trình Lộc quá mạnh sẽ làm động đến vết thương cho nên vội vàng kéo cô lại, Triệu Trừng cũng giật mình, dù sao thì trước đó ở ngân hàng Phổ Thiện đã nhìn thấy được hình ảnh Trình Lộc đánh người, ký ức vẫn còn rõ ràng trước mắt chưa hề phai nhạt.
Nhất thời cậu ta run lên một cái, miễn cưỡng cười nói: “Chị! Chị đừng tức giận, em sẽ đi ngay đây!”
Sau khi Triệu Trừng rời khỏi bệnh viện, Trình Lộc tức giận ngồi xuống bên giường, cô đấm vào bó hoa hồng trên bàn để xã giận, nhìn qua có chút buồn bực.
Lâm Phùng ngồi một bên, hai chân anh bắt chéo với nhau, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió, phong thái tự phụ.
Trình Lộc liếc anh một cái, lại nghe anh chậm rãi nói: “Cảnh sát Trình đúng là mị lực hơn người.”
“Giáo sư Lâm cũng xem trò vui à?”
Lâm Phùng không hề nói gì, cũng không biết Trình Lộc có nghe được sự tức giận trong giọng nói của anh hay không.
Anh cũng không biết tại sao một bạn trai cũ như anh lại phải tức giận, nhưng anh thật sự nổi nóng.
Lâm Phùng lại đến thăm Tần Văn Hương, sau đó đến trường.
Lúc trước khi chuẩn bị khai giảng năm học mới anh đã xin nhà trường nghỉ, nhà trường đã phê duyệt cho nên anh không đến trường.
Bây giờ Trình Lộc đã gần khỏe hẳn, bình thường anh cũng chẳng có chuyện gì khác ngoài đọc sách, vì thế chuẩn bị trở lại trường đi dạy.
—-
Trường đại học Lâm Sơn, phòng học quản lý thị trường.
Triệu Trừng chạy vào phòng học, đã có người chiếm hàng ghế sau cho cậu ta. Cậu ta chạy tới ngồi xuống, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hà hổn hển.
Nam sinh bên cạnh hỏi: “Triệu Trừng, sao cậu tới trễ thế? Không phải đã nói với cậu là chiều nay có giờ học rồi à, tôi nói cho cậu biết, tiết dạy của vị giáo sư này có tỉ lệ rớt mỗi năm rất cao đấy.”
Triệu Trừng không mấy đứng đắn giễu cợt một tiếng: “Rớt thì rớt, tôi thật hối hận khi học trường này, biết thế đã ghi danh vào trường cảnh sát rồi.”
Nam sinh bên cạnh “chậc” một tiếng, chuông vào học vang lên, cả phòng học bỗng yên tĩnh lại.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước lên bục giảng, mái tóc ngắn màu đen, trên gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ lạnh lùng và xa cách. Anh không hề mang theo gì cả, bước đến bàn mở máy vi tính lên.
Triệu Trừng cúi đầu xem điện thoại di động, cậu ta đang chơi một trò chơi khá nóng bỏng,
Vừa mới vào trò chơi đã nghe người trên bục giảng nói chuyện: “Tôi tên Lâm Phùng, học kỳ này sẽ dạy tiết quản lý thị trường. Những giờ học đã thiếu trước đó sẽ tìm ngày bù lại sau.”
Trong phòng học không ngừng vang lên tiếng kêu khổ.
Triệu Trừng nghe được tin sẽ học bù thì gào một tiếng rồi ngẩng đầu lên.
Giọng điệu của Lâm Phùng lạnh nhạt, anh cau mày nói: “Sao? Có ý kiến à?”
Triệu Trừng nhìn thấy người đứng trên bục giảng thì nhất thời không khống chế được mình, bật thốt lên một tiếng: “Mẹ nó????”
Cậu ta trợn to mắt, chẳng thèm quan tâm đến trò chơi nữa, trong tai nghe đã vang lên tiếng “Fist blood”.
Nhưng âm thanh của trò chơi sao có thể so được với sự chấn động trước mắt cậu ta.
Người trên bục giảng, không phải là người đàn ông có tuổi đã đánh bóng rổ với cậu ta, cũng tranh giành Trình Lộc với cậu ta à?
Lâm Phùng nhìn sang, anh khẽ híp mắt lại.
Anh hất cằm lên, khóe môi hơi nhếch.
Lâm Phùng bước đến chỗ cậu ta, Triệu Trừng có hơi chột dạ, vội giấu điện thoại vào trong hộc bàn.
Không tới nửa phút Lâm Phùng đã đi đến trước mặt Triệu Trừng, trong tay anh là bản danh sách học sinh, anh lạnh lùng lên tiếng: “Tên nào?”
Triệu Trừng run run môi, giơ tay khoanh vào tên mình.
Bút dừng lại ở đúng tên cậu ta, nhưng không hiểu sao Triệu Trừng lại khoanh vào tên dưới tên cậu ta. Cậu ta ngẩng đầu lên nói với Lâm Phùng: “Đúng, không sai, đây là tên của tôi!”
Lâm Phùng cầm bản danh sách lên xem, cười nhạo một tiếng,
Tiếng cười quyến rũ, trong đấy mang theo sự lãnh đạm và thận trọng, truyền vào trong tai khiến người ta cảm thấy hơi ngứa.
Anh nhìn Triệu Trừng, cánh môi mỏng cong lên: “Thì ra cậu tên là Lý Khả Ái.”
Triệu Trừng nghiêm túc gật đầu, một hồi sau mới phản ứng được cái tên này không đúng. Sinh viên ngồi trước mặt Triệu Trừng dùng sức chớp mắt giơ tay: “Thưa thầy, em mới là Lý Khả Ái!”
Triệu Trừng nhắm mắt: “Mắt… Mắt có vấn đề, khoanh nhầm.”
Lâm Phùng thu hồi bản danh sách, anh gõ lên bàn học của Triệu Trừng hai cái. Âm thanh đột ngột, lẫn trong tiếng nói của Lâm Phùng càng khiến thanh âm của anh có vẻ lạnh lùng hơn. Lâm Phùng nói: “Triệu Trừng, tan học đến văn phòng tôi.”
Lâm Phùng xoay người đi lên bục giảng, anh bắt đầu nói quy định trong giờ học của mình cho học sinh biết. Triệu Trừng ảo não đập xuống bàn hai cái, suýt nữa đã khóc ròng rồi.
Ai ngờ tên đàn ông có tuổi này lại là giáo viên của mình kia chứ?
Từ xưa tới nay, phàm là cướp phụ nữ với giáo viên, đều không có kết quả tốt.
Nam sinh bên cạnh nhìn sang, không khỏi nói với Triệu Trừng: “Vừa muốn nói với cậu, vị giáo sư này rất khó nói chuyện, ngàn vạn lần không được đắc tội với thầy ấy.” Nam sinh thở dài: “Cậu còn dám chửi thề ngay trước mặt thầy ấy, Triệu Trừng, cậu tự cầu phúc đi.”
Triệu Trừng tát vào miệng mình một cái, cậu ta không dám nói cho bạn học biết rằng mình từng muốn cướp bạn gái của Lâm Phùng.
——–
Khai giảng chưa tới ba tháng, Triệu Trừng đã biết được Lâm Phùng đáng sợ đến cỡ nào, cũng không biết trong giờ học quản lý thị trường anh đã giảng những gì. Thà rằng trốn học chứ không được lơ đãng trong lớp của giáo sư Lâm, bởi vì bạn vĩnh viễn không biết giáo sư Lâm đáng sợ thế nào.
Sau khi Triệu Trừng nhận được giáo dục tư tưởng ở văn phòng Lâm Phùng một tháng, cậu ta đã ý thức được sai lầm của mình một cách sâu sắc, cũng đồng thời giơ tay lên trời mà thề: “Giáo sư Lâm, thầy yên tâm, em với chị Tiểu Lộc chị là tình chị em thuần túy! Hoàn toàn không có một ý nào khác!”
Lâm Phùng cho cậu ta một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”. Lâm Phùng xóa tên của Triệu Trừng vào danh sách đen nhỏ của mình, Triệu Trừng tận mắt nhìn thấy, bút mực đỏ tươi đánh một dấu gạch chéo đỏ thật lớn trên tên của mình, nhìn qua đã khiến người ta sợ hãi.
Lâm Phùng buông bút đỏ xuống, ngón tay anh đặt lên trang sổ tay đen, anh vô ý lật ra một trang ở phía trước, nhưng anh đã nhanh chóng che lại.
Nhưng Triệu Trừng vẫn tình cờ liếc thấy nhật ký ngày nào đó của Lâm Phùng.
Trong đó viết một câu thế này —- Hôm nay cảnh sát Trình vẫn rất bận, không để ý đến tôi, có phải cô ấy thay lòng rồi không?
Ánh mắt Triệu Trừng lóe lên một cái, dường như đã phát hiện ra bí mật lớn gì đó.
Lâm Phùng vẫn im lặng như cũ, anh khép quyển sổ tay lại, quyển sổ tay vang lên một tiếng thật khẽ, anh thờ ơ hỏi ngược lại Triệu Trừng: “Cô ấy là chị cậu à?”
Triệu Trừng lập tức gật đầu: “Đúng! Tôi đã nhận ra được sai lầm của mình một cách sâu sắc, đồng thời quyết định học tập thật giỏi, tuyệt đối sẽ không phụ ân cứu mạng của chị Tiểu Lộc, cũng sẽ không phụ sự dạy dỗ của giáo sư Lâm!”
Lâm Phùng mím môi, ánh mắt anh rơi vào người Triệu Trừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Triệu Trừng thầm nghĩ, mình đã bày tỏ tâm ý rõ ràng như thế, Lâm Phùng sẽ không còn muốn tiến hành giáo dục tư tưởng gì với cậu ta nữa đấy chứ? Cậu ta không chịu nổi nữa!
Bây giờ cậu ta không chỉ nắm rõ chủ nghĩa Mác – Lê – Nin, mà ngay cả nội quy trường cũng thuộc làu làu.
Triệu Trừng đang đoán không được tâm tư của Lâm Phùng, lại bỗng nghe được Lâm Phùng thờ ơ nói một câu: “Cô ấy là chị cậu, vậy còn tôi?”
Triệu Trừng hiểu ngay, lập tức gọi một tiếng: “Anh rể!”
Lâm Phùng mím môi cười, cuối cùng ánh mắt xa lạ khi nhìn Triệu Trừng đã biến thành thân mật.
Trình Lộc là chị, anh là anh rể.
Thấy thế nào cũng rất xứng.
Nhưng mà, hôm nay đã là ngày thứ ba mươi tám Trình Lộc thay lòng. Hôm nay anh vẫn ủy khuất, oan ức như cũ.