*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường hầm như một ống cống nối dài, gió cuộn thành từng vòng xoáy nhỏ, hai người đang di chuyển tưởng như mình sắp đi đến địa ngục ở phía cuối con đường.
– — —— ——
Menfuisu đang vật mình trong không gian u tối. Hắn không bị trói cứng lại một chỗ, nhưng vẫn bị xiềng xích khoá trên tay và chân. Chỉ trừ lúc ăn cơm được thắp một cây nến nhỏ, còn lại một tia cũng không lọt được vào trong. Hắn không rõ nơi đây là đâu, hắn bao lần hung dữ muốn phá cửa thoát ra, nhưng đều không thành, hắn luôn thắc mắc tại sao, cho đến khi hắn tận tai nghe được câu chuyện của vợ hắn, hắn đã đoán được tình hình.
Hắn quay cuồng…
Hắn gào thét…
Hắn điên loạn…
Cơ thể hắn muốn nổ tung…
Bên tai hắn văng vẳng câu hát của quỷ dữ…
Đến đây nào Menfuisu…Hãy đến đây!
Chúng muốn cùng nhau lôi kéo hắn xuống tận sâu của vực thẳm.
Menfuisu ngất ngư cái đầu như kẻ say rượu, đôi chân xiêu vẹo nhích từng bước đá vào nhau. Hắn quay qua quay lại trong màn đêm như tìm kiếm điều gì đó, dù rằng bao bọc lấy hắn chỉ là một màn thâu đen.
Có! Hắn có thấy, đôi mắt hắn thấy được trong màn đêm. Kia kìa! Rất chân thật. Đó…Những cái bóng trắng, rõ ràng đúng là chúng tồn tại!
_Là ai? LÀ AI?
Sự im lặng khiến hắn lo sợ. Đôi mắt hắn mờ ảo rồi rõ nét, sau đó lại tiếp tục mờ đi. Đột ngột chúng trợn to lên, tròng mắt được kéo giãn hết cỡ.
_Phụ, phụ vương… mẫu thân…hoàng phi…
_Không phải con! Đừng trách con mà! Con nói không đúng! KHÔNG PHẢI CON!
_Các Người không được nói. Là các Người đã bỏ con đi trước, con không cố ý, con không hề biết. Nếu con biết, con ngàn lần cũng ngăn bản thân mình.Con chỉ một lòng muốn Ai Cập có được hiện thân của thần linh trợ giúp, con yêu Ai Cập, con đã luôn cố gắng khiến nó hùng mạnh hơn, con yêu phụ vương, mẫu thân. Đều là tại các người, để lại cho một đứa trẻ như con một gánh nặng quá lớn, các Người không hề bảo vệ phù hộ con, con sắp kiệt sức rồi. Con hỏi các người tại sao? TẠI SAO?
_Đừng đến gần con. Đừng oán giận con…
_Đúng vậy, không phải mình làm! Không phải đâu! Không liên quan đến mình.
Hắn hoảng hốt, quơ tay loạn xạ ở phía trước như để tạo khoảng cách và xua đuổi ngăn cản những ai muốn đến gần. Hắn vừa lùi ra sau vừa phát ngôn điên cuồng. Trên đầu ngón tay hắn run lên, hệt như bị đau đớn khi có kim châm vào. Mồ hôi thích thú phun mình ra khắp gương mặt hắn và thấm ướt đến tận cổ. Hắn đột ngột đưa hai tay lên bịt chặt tai lại, đầu lắc qua lại liên tục, tiếng lẻng kẻng của sợi dây xích trên tay vang lên theo. Hắn nghiến răng, hàm trên muốn dập nát hàm dưới, rồi đôi mắt cũng nhắm lại như để trốn chạy khỏi những gì trước mắt. Hắn không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn đối mặt.
_Con sai rồi! Con sai rồi! CON ĐÃ SAI!
_ A..A..A..A..
Hắn thở hồng hộc, những đợt trao đổi khí trật nhịp và vội vã, miệng hắn lại mở lớp để đớp lấy luồng hơi lạnh. Rồi…hắn gục ngã, hai cánh tay buông thõng xuống. Nhưng hắn không thể khuỵ xuống, hai sợi xích ngắn có một đuôi gắn ở phía trên trần, đang quấn ở cổ tay hắn đây, bị lực hắn té xuống kéo căng, giật làm hằn lên mấy vết, ép hắn chỉ có thể ở tư thế quỳ đứng, không thể nằm trên đất được, cánh tay vắt vẻo giơ lên cao quá đầu. Hắn không kêu la đau đớn gì, không biết nước từ đâu ngập tràn trong mắt hắn, khiến hắn chỉ thấy mọi vật trước mắt đang nhoè đi. Là nước mắt sao? Một vài tia đỏ hiện lên trên tròng trắng. Những giọt mồ hôi trượt trên má, xuống cằm, rơi xuống đất nghe vài tiếng tách tách nho nhỏ.
Bàn tay Menfuisu nắm chặt lại thành nắm đấm, mặc cho máu đang bắt đầu rỉ ra từ chỗ cổ tay. Chết tiệt, mấy cái thứ này không khiến hắn đau, mà hắn đau vì những mảnh vỡ của sự sai lầm đang xuyên thâu qua tim hắn.
Hắn liên tục bị tình trạng này. Hắn phát điên, hắn muốn mình trở thành người điên. Điên rồi sẽ không suy nghĩ gì cả…Hắn cảm nhận bóng đêm lại tiếp tục phủ trùm lấy toàn thân hắn, giống như báo hiệu cuộc đời hắn cũng tối mịt như nó. Trước mắt hắn, tương lai hắn, toàn là màu đen…Ý chí sống cũng đang bị nó ăn mòn từng ngày.
Có ánh sáng le lói! Nó đang di chuyển về phía hắn! Ánh sáng! Đúng rồi, đó thật là ánh sáng.
Điều đó thật làm hắn phấn khởi, giống như gieo một tia hy vọng, gieo một hạt mầm của cây yên bình vào lòng hắn. Hắn cảm nhận được hơi ấm tiếp lực cho hắn. Khi mà nó di chuyển đến thật gần hắn, hắn ngay tức khắc nhận ra
Là chị.
Hình ảnh này, hắn đã nhìn thấy mười mấy năm, nhưng sao hôm nay lại xa lạ đến thế.
Asisu hai tay bưng một mâm nhỏ, trên đó có mười cây nến đang vươn mình toả sáng. Vừa khi vào phòng, chúng tuy nhỏ bé nhưng đã đẩy lui bớt bóng đen, làm cho nàng nhìn rõ được mặt Menfuisu. Chúng cũng hút hết hơi lạnh mà đưa cái ấm áp len lỏi vào căn phòng. Nàng nhận ra hắn ở trong tư thế quỳ, gương mặt hiện lên nét kinh hoàng. mệt mỏi và chật vật. Có lẽ do sự dày vò và suy nghĩ nhiều, nên trông hắn già đi vài tuổi.
Asisu không phản ứng lại bất kì điều gì sau khi nhìn hắn, giống như mặt hồ vào mùa đông bị đóng lớp băng dày, khô cứng và vô cảm. Nàng đặt mâm nến lên một cái bàn gần đó, rồi xoay người lại mặt đối mặt với Menfuisu.
Hắn cũng trực tiếp nhìn thẳng chị. Hai đôi mắt xoáy sâu, như muốn hút đến tận tâm can đối phương. Hắn muốn biết nàng đang nghĩ gì? Nàng muốn biết cảm giác của hắn bây giờ ra sao? Menfuisu cố gắng vùng đứng lên đi về phía Asisu.
_Chị, vì sao mà…
Hắn chưa kịp nói hết câu, bằng một chuyển động đơn giản, Asisu rút con dao sáng choang được chuẩn bị từ trước ra, một nhát dứt khoát cứa ngang vào đúng vết thương cũ của hắn, chỗ mà hắn bị đâm khi giao chiến với Izumin và Ragashu. Hắn đau đớn rít lên một tiếng, rồi lại nghiến răng, trừng mắt nhìn nàng.
_Chị tính làm gì?
Hắn lấy làm lạ khi nàng hứng máu hắn tuôn ra qua một cái lọ nhỏ xíu làm bằng ngọc thạch, đính vài viên đá quý trên đó. Khi máu hắn dâng lên một nửa, nàng rút bình lại, đặt trên bàn, rồi lặng lẽ mở dải băng quấn trên tay. Lúc này hắn mới nhận ra, hình như có ai đó làm cho chị hắn bị thương. Là ở lòng bàn tay nàng, lúc nắm lưỡi kiếm của Izumin. Miệng viết cắt còn chưa khép lại, nàng nhẹ nhàng bóp chặt tay, máu tuôn ra, chúng đều được hứng vào chung một lọ đựng máu của hắn. Khi đã đầy, nàng hỡ hững quấn băng lại.
Asisu dùng bàn tay không bị thương cầm nó lên, đưa vào ngang tầm mắt, xoay xoay quan sát một lúc, nàng đột ngột ném mạnh xuống sàn.
_Giao ước kết thúc.
Nó vỡ tan tành, máu của hai người hoà chung bị bắn tung toé, chảy loang lổ, sau đó ngấm nhanh vào đất.
_Ta không còn là người canh giữ của ngươi.
_Chị…
Nhìn thấy Asisu đi ra gần đến cửa, hắn bất chấp mảnh vụn phía dưới có thể cứa chân hắn, hắn chạy lao đến phía trước muốn níu chị lại, nhưng lại một lần nữa, bốn sợi xích kéo hai tay và hai chân hắn lại, cản bước đi của hắn. Khốn khiếp! Nó chỉ cho phép hắn di chuyển nội trong hai phần ba căn phòng. Asisu muốn rời khỏi càng sớm, tuy vậy nghe thấy hắn gọi, nàng định quay lại nói với hắn vài câu, thì thật đúng lúc…
Mặt mặt và mặt nàng thật gần nhau, chỉ cách có nửa gang tay. Nàng nghe được hơi thở hừng hựng nóng rực của hắn, cũng như đôi mắt chứa đầy phẫn nộ đang nhìn chòng chọc vào nét bi ai trong đôi mắt đen tuyền của nàng. Hắn rống lên:
_TẠI SAO?
_Chuyện gì?
_Sao chị không nói cho ta biết chuyện đó sớm hơn? Và lúc nãy chị làm như thế có nghĩa gì.
_Nếu như ngươi biết thì ngươi không còn được hưởng năng lực hồi sinh từ ta. Vậy nên ta mới giấu kín, ta đã tin tưởng ngươi không bao giờ thay lòng đổi dạ, ta tin ngươi luôn luôn nhìn nhận vấn đề sáng suốt. Ta đã quá coi trọng lí thuyết tình yêu giữa ta và ngươi bền chặt mãi mãi. Cũng có thể trách ta quá tự tin vào khả năng giữ chân ngươi. Còn khi nãy, là nghi thức cuối cùng kết thúc việc thu hồi không cho ngươi hưởng quyền hồi sinh như người canh giữ, là ta.
_Mọi chuyện quá xa rồi, quá xa rồi..Chị lại làm thế…
Menfuisu thất thiểu loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, sau đó gục xuống, về tư thế quỳ đứng như lúc đầu. Asisu không di chuyển, cứ vậy đứng im nhìn hắn. Nếu là trước đây, hắn đã gân cổ xông đến quát nạt sao nàng dám làm vậy. Thế mà…giờ đây hắn rụt mình lại. Nàng dấy lên chút cảm thương. Asisu bước đến sát hắn, hai tay nàng ôm gò má hắn, nâng mặt hắn lên, bắt Menfuisu một lần nữa nhìn vào tận sâu trong đáy mắt nàng.
Cứ như vậy, thời gian kéo mình qua một chập. Ngón tay mềm mại của nàng chạm vào má hắn thật dịu dàng, mặc cho mùi máu kéo nhau đi vào mũi hắn, nhưng hắn chỉ thấy sự ấm áp lạ kì truyền đến từ nàng qua đôi tay.
_Vết thương kia không giết được ngươi đâu. Khi về tới Ai Cập, hãy sống thật tốt.
_Chị, ta sai rồi. Trải qua rất nhiều chuyện, ta nhận ra trong tim ta không thể nào xoá đi sự tồn tại hình bóng của chị. Nhưng thật sự khi trước, ta không hiểu sao cảm thấy rõ ràng mình yêu Carol. có lẽ ta bị điên rồi.
_Menfuisu, trả lời ta. Có bao giờ ngươi sẵn sàng từ bỏ vương quyền vì Carol không?
_Không..không có..ngay trước khi biết chuyện trộm mộ cũng không, và sau khi biết, thì lại càng…
_Ta thì có thể từ bỏ ngôi vị nữ hoàng, từ bỏ cả Hạ Ai Cập chỉ vì ngươi. Ngay khi ngươi đã cưới Carol và ruồng bỏ ta, ta vẫn muốn hy sinh vì ngươi. Ta hỏi ngươi, có bao giờ ngươi muốn tìm hiểu tâm tư và sở thích của Carol chưa?
_Chị đừng gọi cô ta như vậy nữa, ta trước giờ tại sao phải tìm hiểu tâm tư cô ta. ta không thích và không cần làm.
_Menfuisu, khi yêu một ai đó, dù là hoàng đế, công chúa, hoàng tử hay thường dân, người ta đều muốn tìm hiểu đối phương, làm đủ mọi cách để người kia vui lòng. Ta đã luôn chú ý ngươi, tìm hiểu tâm tư ngươi, mặc cái áo ngươi vừa ý, nói lời ngươi thích nghe, xài mùi hương ngươi hài lòng. Và ngươi thấy đó, ta rất hiểu ngươi. Ngươi không phải vì tính cao ngạo của mình mà là vì căn bản tình cảm ngươi không đủ lớn, ta nói đúng chứ?
_Chị, ta…
_Ta hỏi này Menfuisu. Những lần cãi nhau, ngươi có lần nào tự mình đi giảng hoà trước không? Ngươi có từng là người tha thứ trước cho Carol không?
_Không…có…
_Ta có thể làm được. Ta đã từng luôn sẵn sàng tha thứ cho ngươi tất cả, ngay cả khi ngươi không đoái hoài nhận sai với ta. Khi yêu nhau, người ta rất dễ tha thứ cho nhau, thậm chí còn tự mình bịa ra nhiều lí do để có thể nhanh chóng tha thứ. Sự bao dung trở nên mạnh mẽ cách thần kì, lạ lắm. Bởi vì nếu không có nó, rất nhiều người đã chia lìa nhau, rất nhiều mối tình bị tan vỡ nhanh chóng. Không có nó, thì muốn đạt được hạnh phúc là điều không thể..Ừ, không có nó, mẫu hậu đã không còn bên cạnh phụ vương từ lâu…Menfuisu, ngươi có chấp nhận được hết tính xấu của Carol không?
Menfuisu lại lặng lẽ lắc đầu. Hắn chưa bao giờ thôi gây gỗ với Carol, thời gian đầm ấm thì càng ngày càng ít đi.
_Ta có thể, ngay cả khi ngươi nóng nảy hay hung hăng, kiêu ngạo hay ích kỷ, ta đều có thể chấp nhận được. Vì khi yêu ai, người ta sẽ chấp nhận cả tính xấu của nhau, còn nguyện thay đổi bản thân tốt đẹp hơn vì người đó. Ngươi nói ngươi tình nguyện chết vì Carol? Ngay cả những điều nhỏ nhặt trên ngươi còn không làm được, vậy chết vì người mình yêu có phải đối với ngươi là quá xa vời hay không?
Hai bàn tay Asisu vẫn ôm lấy gương mặt Menfuisu không di dời, ngón tay nàng di chuyển nhẹ vuốt nhẹ mặt như muốn xua tan đi những thứ u ám tồn tại trong hắn, đem đến cho hắn những cảm xúc không tên.
_Vậy giờ ngươi biết mình yêu Carol nhiều đến mức nào chưa?
Asisu để lại câu hỏi lấp lửng ở đó cho Menfuisu, rồi rời bàn tay ra, toan quay gót đi. Nhìn thấy chị quay lưng với hắn, Menfuisu lập tức hoảng sợ kêu với theo.
_Chị, cứu ta.
Asisu đã ra đến cửa, nàng khẽ quay người lại, nói mấy câu cuối với Menfuisu.
_Menfuisu à, nếu đã biết sai, thì phải có dũng cảm nhận lỗi và sửa sai. Đó chẳng phải là bài học đầu tiên của chúng ta khi chúng ta đã đủ trí khôn nhận biết mọi việc sao? Bài học quan trọng nhất của hoàng gia, em đã học rất kĩ rồi kia mà.
_Chị..không…nàng đã nói nàng có thể tha thứ, có thể bất chấp mọi lỗi lầm của ta để giúp ta kia mà. Vì sao bây giờ lại quay lưng đi với ta.
_Đó là lúc tình yêu còn tồn tại. Bây giờ, ta đã hết yêu ngươi, nên ta không đủ dũng khí…Còn nữa Menfuisu, quay đầu không đồng nghĩa với việc tìm lại những thứ ban đầu mình có hay thứ đã mất, mà là ngươi làm mọi cách không cho sự việc xấu đi xa thêm nữa, can đảm từ bỏ lợi ích của mình, dùng hành động của mình để nó bẻ hướng, chuyển sang một lối đi tốt đẹp hơn.
Asisu không nhìn lại mà cứ thế đi thẳng. Cánh cửa đóng lại ngăn cách cả hai, cánh cửa tình yêu để hắn tìm lại nàng, chắc cũng đã khép lại như thứ kia rồi.
– — —— —–
Chuyên mục giải đáp của Fia.
_Cho bạn cuoitoanang: Thực ra mình cũng canh cánh trong lòng đoạn đó nhiều lắm. Vì mình không phải bác sĩ nên không tường tận về y khoa, mình cũng không dám phán bừa, nhưng mình có tham khảo qua một số tư liệu, vị trí đạn không hiểm, có thể mổ trong tình trạng thiếu điều kiện, một số các tập phim về chiến tranh mình coi qua cũng có nói sơ về việc đó. Hay tình trạng thiếu bác sĩ mà chiến sĩ bị thương quá đông, thì thà làm đại, may ra… còn hơn chờ chết…
Có một đoạn trong bộ gốc, Carol chăm sóc Izumin vừa sau khi bị bắn, cô cũng có ý định phải mổ, vẫn đang phân vân, sau đó đến lần này còn gấp rút hơn lần trước, nên mình cho Carol hạ quyết tâm. Thà vậy còn hơn để Izumin nặng hơn.
Hãy xem như Carol cũng có được chút ít kiến thức về vấn đề này, Fia thấy Carol cũng rất có hứng thú với y, bằng chứng trong bộ gốc cô ấy có kiến thức nên để trị một số căn bệnh, cứu được con của viên cướp sắp chết trong sa mạc, chữa hen xuyễn…Tác giả gốc cho Izumin bị bắn trên vai, vị trí viên đạn không gần tim, mà ghim vào cũng không sâu, để cho Carol không phải bác sĩ chính quy nhưng có khả năng lấy ra.
Ban đầu, khúc đó Fia tính cho Carol gây hoạ đó chứ, nhưng Fia không thích dìm cô ấy quá và để cho Izumin thê thảm hơn. Vì là truyện, có nhiều chi tiết ảo từ đầu tập 1 rồi, Fia chỉ cố gắng hướng đến đời sống chân thật nhất thôi. Carol may mắn từ đầu đến cuối, nên lần này xem như Carol cũng may mắn, ăn hên thuận lợi mổ ra, làm nên kì tích mới.
Mình còn suy đến chuyện thiếu điều kiện nên để lại di chứng, biến chứng v.v.. Nhưng Fia thật tình không nỡ làm thế với Izumin, nên bạn cứ xem anh ấy được thần linh phù hộ tai qua nạn khỏi. Trường hợp vô cùng hi hữu
Fia không có ý coi nhẹ việc quan trọng cần trình độ chuyên môn cao trong y học đâu nhé. hì hì
Kết luận: do Fia không thể viết ác hơn cho Izumin được.
Cho bạn nào muốn hiểu thêm: những đoạn phim tư liệu về mổ rất nhiều (trên youtube có, nhưng Fia coi chưa dc nửa ám ảnh tắt đi luôn: mổ đạn trong mắt, mổ đạn ở bắp đùi…)
Fia cám ơn bạn đã phản hồi.