Khi Asisu đi không lâu, vì quen có nàng ngủ bên cạnh, nên hắn giật mình thức giấc, quờ tay vài cái không thấy Asisu, hắn liền bật dậy hỏi thị nữ, thì mới biết nàng đi hóng gió. Hắn cũng không để tâm lắm, nếu nàng muốn thoải mái một chút hắn cũng không ép, nhưng vừa khi nghe đến chỗ nàng đến, hắn liền tức tốc chạy đi.
Nơi đó, vốn dĩ hắn muốn làm mồi nhử, dụ Izumin vào. Dù rút binh lính đi, nhưng bên trong hắn có đặt rất nhiều bẫy. Nếu nàng chỉ hóng gió bên ngoài, lỡ mà bị tên kia bắt được…Nghĩ đến đấy hắn lại thấy lo lắng bội phần. Hắn không muốn nói cho nàng biết, vì không muốn nàng suy nghĩ nhiều đến việc khác, nhất là khi nàng đang chịu đựng chuyện của đứa em trai ngỗ nghịch.
Và khi đến nơi, chuyện xảy ra đúng như những gì hắn tưởng tượng. Ragashu nhìn vết thương vừa xót xa, vừa tức giận. Hắn vẫn nghe theo lời nàng nói, giam Izumin chung chỗ dưới mặt đất, gần tháp Hammurabi, và đặc biệt, nhốt cùng một căn phòng với Carol
– — —— ——-
Carol đang ngồi phỗng người im lặng trong bóng tối. Thực ra căn phòng luôn được thắp sáng, nhưng trước mắt cô chỉ nhìn thấy một màu đen. Đôi mắt xanh mơ màng, giống như biển cả quá rộng khiến nước không biết nên chảy về đâu. Menfuisu đâu rồi? Sao không đến cứu cô? Cô nhớ đến phát điên những giây phút được ở cạnh chàng. Chị đã cứu được chàng chưa? Chàng đã ra khỏi được Babylon rồi không?
Carol khóc rất nhiều, khóc đến nỗi không còn nước để tuôn, tiếng thút thít cũng không thể cất lên. Nới thiếu ánh sáng này khiến cô trở nên xanh xao hơn hắn. Cô không thể biết đã qua bao nhiêu ngày rồi. Chỉ biết nến được đốt lên đã rất nhiều, rất nhiều. Dù cho cô muốn đói mà chết đi cho rồi, nhưng ý chí muốn gặp Menfuisu lại thúc đẩy cô mạnh mẽ. Cô cần phải sống cho đến ngày ra được đây. Công dân Mỹ đã được học nhiều về kỹ năng như cô, không thể coi nhẹ sự sống còn của mình.
Rồi cánh cửa đột nhiên mở toang, Carol suýt chút nghĩ rằng Menfuisu đến cứu mình. Nhưng người tên canh giữ thô bạo đẩy vào trong…không…không phải là Menfuisu.
Là ai? Ai đang bị thương?
Cánh cửa đóng cái rầm không thương tiếc. Carol chạy lại bên cạnh tính hỏi han, lại nhận ra là Izumin. Vết thương trên vai do đạn lại phát tác, cũng chính do anh trai cô gây nên, cùng với một vết cắt trên bắp tay. Không nói gì nhiều, Carol nhanh chóng dìu hắn Nằm lên giường. Izumin chớp mắt, thoát khỏi thuốc mê, nhưng đầu hắn đau như có ai châm kim vào. Hắn mơ màng nhìn sang Carol, trán chảy mồ hôi rất nhiều.
_Nàng đây rồi, hoàng phi của ta…
_Nói gì lạ vậy, tôi đã là hoàng phi Ai Cập. Chắc hoàng tử bị thương nên mê sảng rồi. Nằm xuống một chút, tôi kêu người giúp.
Nói rồi Carol đi ra gõ cửa, chính xác hơn là đập cửa rầm rập
_Mau giúp người, mở cửa, tôi có chuyện muốn nói
Do quá ồn ào, một tên bặm trơn mở cửa, nhưng hắn đi vào trong, không cho nàng bước ra nửa bước.
_Chuyện gì?
_Xin giúp cho, người kia bị thương máu chảy rất nhiều.
_Liên quan gì đến ta. Đừng phiền.
_Xin ông, chỉ là một chút nước ấm và khăn sạch.
_Thôi vậy cũng được, chờ chút.
Hắn đóng sầm cửa lại. Rất nhanh liền quay trở lại và đưa chúng cho Carol. Cô nhanh chóng lau sạch vết thương cho Izumin. Nhưng xem xét tình hình đã nghiêm trọng lắm rồi, chắc viên đạn vẫn còn bên vai, nếu không lấy ra rất có khả năng sau này dẫn đến hoại tử. Cô suy nghĩ một chút, rồi lại đánh liều một lần nữa, đi ra đập cửa và kêu xin.
_Lại chuyện gì nữa.
_Xin cho tôi thêm một con dao, một bình rượu và băng hoặc vải sạch cũng được. Tôi xin ông, hãy giúp cho trót.
_Thật phiền phức, chỉ lần này thôi đấy.
_Thật cám ơn ông.
Lát sau, hắn đem đến những thứ Carol yêu cầu. Cô cũng lấy làm lạ sao hôm nay tên canh giữ kia lại hoà nhã đến vậy, nhưng chẳng có thời gian để ý nhiều. Dù cô biết mình không phải bác sĩ, tuy vậy với tình thế cấp bách hiện tại, cô chỉ đành thử mà thôi. Izumin trước giờ có cứu cô mấy lần, lại do anh Raian mà bị thương như vậy, nên cô muốn chuộc lỗi. Lòng thương người của cô trỗi dậy, cô quyết tâm phải hành động.
Vì không có thuốc mê, nên Carol cho Izumin uống rượu say thay thế. Izumin một mực nghe lời, hễ là Carol đưa đến, hắn đều chấp nhận không hỏi han. Khi thấy Izumin đã gần thiếp đi, cô cầm cao dao hơ trên lửa của ngọn nến, rồi lấy hết dũng khí, trấn áp ban tay run lẩy bẩy của mình. Cô hít một hơi thật sâu, nhằm chỗ có viên đạn, rạch một đường sâu. Izumin dù đã say, nhưng cơn đau thấu vẫn đánh thức khiến hắn cảm nhận được, nhưng hắn cắn răng, không la hét, hai bàn tay bấu chặt trên giường, khiến chúng lúc xuống một chỗ lớn. Carol lại nhắm mắt, dồn hết sự can đảm cùng sức mạnh lên đầu, lại lấy một đợt sâu oxi vào phổi, tiếp tục rạch để lấy viên đạn ra. Máu tuôn trào, cô phải dùng khăn thấm lau liên tục.
Đạn không giống như mũi tên, tên còn có cán để người ta nắm mà khẩy nhẹ kéo ra. Còn đạn cắm sâu, chỉ có cắt thật sâu vào theo nó, mới mong lấy được.
Thấy viên đạn rồi!
Ngay khi viên đạn vừa lọt được ra ngoài, cũng là lúc Izumin ngất đi. Carol nhanh chóng cầm máu và băng bó cho hắn. Trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Izumin chuyển sang trạng thái hôn mê, tay lắm lấy tay Carol liên tục kêu sảng, khiến cô lo lắng không dời đi được sang chỗ khác.
Asisu đứng bên ngoài nhìn ra khe cửa thì thấy hài lòng với mọi chuyện, khẽ mỉm cười. Dĩ nhiên, nếu không có nàng bên ngoài ưng thuận cho phép và sắp xếp, tên canh giữ hung tợn kia làm sao đồng ý đem những thứ đó đến. Tên dẫn đường có đôi mắt hai màu vô cùng thắc mắc nhìn nàng, nhưng không dám hỏi chuyện. Asisu thở dài một cái, quay sang nói với hắn:
_Được rồi, chuyện bên đây đã xong, cũng đã đến lúc rồi. Ngươi dắt ta gặp hoàng đế Menfuisu đi.
– — —— —-
Giữa các chap sẽ có lồng tâm lí nhân vật, nên truyện hơi kéo dài tình tiết, mong các bạn thông cảm cho Fia.