Những cơn gió nhẹ thổi qua cùng sao mai đang treo lơ lửng trên bầu trời báo hiệu đã đến hừng đông. Tia sáng êm dịu đầu ngày len lỏi trong phòng của Asisu, khiến nàng cảm thấy khoan khoái lạ thường, dù cho cả đêm không ngủ và vết thương nhức nhối. Sự dễ chịu này không phải vì không khí ngọt ngào của Ai cập, mà là màn kịch sắp diễn ra đây. Một câu chuyện hấp dẫn chết người ấy chứ.
Dù Nakuto vừa nghe tin, bất quản thời gian chạy vào cung, mới sáng sớm đã đứng bên ngoài muốn diện kiến. Nhưng để không ai chú ý, Asisu không gặp trực tiếp mà để Ari truyền tin. Nàng lệnh cho Nakuto điều tra từ phía bà Nafutera và Minue, hy vọng sớm xác minh được sự việc.
Menfuisu vừa từ chỗ của tên ngự y kia trở về chính điện. Tên này, theo như những gì xảy ra tại chỗ ở của ông ta cho thấy là tự sát bằng thuốc độc, và các ngự y khác đều nói trong đơn kê thuốc có thứ gây xảy thai. Hắn điên đầu, hắn sắp bị ép cho nổ tung, hắn chắc chắn có ai đó sắp xếp chuyện này, kẻ thù của Ai Cập bây giờ không thiếu. Nhưng mà là ai mới được, quá hoàn hảo, không chút sơ hở. Làm sao mà chứng minh được mọi chuyện không phải do Ai Cập làm, lại còn chị…chị có vì tức giận mà gây ra nhiều chuyện bất lợi cho hắn và Carol không.
Chết tiệt, Menfuisu thấy quay cuồng, những bông hoa chớp đỏ chớp xanh, nhấp nháy trước mắt hắn. Cả đêm hắn không được nghỉ ngơi, lại còn tất bật chạy đông chạy tây lo mọi chuyện. Menfuisu thở dài, về thẳng tẩm cung, trực tiếp đến phòng tìm Carol, mong rằng sẽ có tìm được chút sự bình yên từ cô, lại còn hắn một đêm đều không đến, sợ cô lo lắng. Mà hắn cảm thấy may mắn, khi tối qua Carol đã về điện từ sớm, mong rằng cô vẫn chưa kịp biết tin này, nếu không cô lại đòi đi thăm chị này nọ, thật phiền phức. Một tay vừa mở cửa, miệng đã liên hồi gọi:
_Carol, ta về rồi đây.
Nhưng trong phòng không có tiếng trả lời, đáp lại hắn chỉ có tiếng leng keng của đồ đạc bị gió thổi. Menfuisu khó chịu nhìn xung quanh tìm kiếm người vợ cao quý của mình. Hắn thất vọng, khi tìm kiếm khắp xung quanh mà không thấy ai. Carol có thể đi đâu được chứ, lại chạy đi lung tung rồi. Tính Carol vốn dĩ ham vui mà. Menfuisu đi ra bên ngoài, vơ đại một cung nữ đang chạy đến, giận dữ hỏi:
_Hoàng phi đi đâu rồi.
_Dạ, tối qua, nô tỳ thấy lệnh bà đi về phía hành lang cung điện phía đông.
_Được rồi, đi đi.
Menfuisu lập tức đi về hướng cung nữ đã nói. Khoan đã, có chuyện gì không đúng ở đây, đó là hướng đến tẩm cung của Nebanon kia mà, Carol làm gì ở bên đó. Tên Nebanon này đang dụ dỗ gì hoàng phi của hắn, vì vợ hắn là cô gái đẹp, tài năng và trí tuệ, con gái thần linh, người khiến ai cũng muốn cướp lấy bằng được, nên không loại trừ hoàng đệ “rơi” kia đã phải lòng Carol như bao người. Hắn bực nhọc khi nghĩ đến điều đó, mà kể cũng lạ, chẳng phải hoàng đệ này rất muốn can dự vào việc triều chính với hắn hay sao, thậm chí còn rất biết lợi dụng thời cơ, nhưng sao chuyện lớn xảy ra tối qua, Nebanon lại không có mặt, không có bất kì hành động nào, giống như chưa từng biết đến chuyện này. Đành rằng tối qua, hắn muốn cảnh cáo Nebanon đừng ảo tưởng quá nhiều vào quyền lực của hắn, nên đã kiếm cớ không cho phép cùng tham dự cuộc bàn luận liên minh với Babylon. Nhìn bóng dáng Nebanon buồn bực lui ra, hắn vô cùng hài lòng.
Trên suốt dọc đường đi, hắn không thấy Carol, bà Nafutera cũng không, mà tên Ruka kia cũng chẳng có chút tăm hơi nào.
Menfuisu càng nghĩ, càng nôn nóng chạy thật nhanh đến cung của Nebanon. Vừa đến nơi, không để bọn nô tỳ và lính canh hành lễ, hắn lập tức hỏi:
_Hoàng phi có đến đây không.
_Dạ..chúng thần…
Hắn sốt rượt, cái tính nóng nảy làm hắn cư xử thật thô lỗ, đạp mạnh cửa xông vào, vừa đi vừa hét gọi tên Carol, còn bọn lính canh và nô tỳ một mực chạy theo sau hắn. Hắn trút hết tất cả vào đồ đạc, nhưng mọi gian điện đều không thấy, cuối cùng chỉ còn một nơi duy nhất…Vì rằng chỗ nghỉ ngơi, nên thường cánh cửa được làm rất dày, giống như mọi căn phòng ngủ khác trong hoàng cung. Menfuisu dùng lực hai tay, bật tung cánh cửa.
Và…cảnh tượng hắn nhìn thấy…
Carol đang ngồi trên giường của Nebanon, ánh mắt xanh mơ màng chớp chớp nhìn xuống chàng trai đang gối đầu vào lòng mình, một tay vuốt ve mái tóc, một tay vỗ nhẹ trên lung như dỗ dành, miệng cười mỉm dịu dàng, tóc vàng được gió luồn qua ru êm. Còn hoàng thân Nebanon, đang ngủ say ngọt ngào trong vòng tay của cô gái sông Nile, nằm sấp người, mặt úp vào Carol như thưởng thức hương thơm hoa sen thanh mát.
Trông họ như vợ chồng, một hoàng thân và chính cung của ngài ấy. Hai người tình nồng ý đượm. Và giờ đây Menfuisu như một đứa trẻ con vô phép tắc đang làm phiền đến người khác.
Không chỉ có thế, trên khắp thành tường, đều có những chữ viết bằng máu, rất to, rất rõ:” Thần linh chỉ chúc phúc cho những ai xứng đáng với tước vị Pharaoh.”
Menfuisu dùng hai tay của mình bám chặt trên hai thành cửa, cấu vào chúng như tìm điểm tựa cho mình đứng vững, lực mạnh đến nỗi, đầu móng tay có máu chảy xuống, cánh cửa liền có độ rung, nhịp theo cánh tay của hắn. Đầu hắn cũng lắc lư nhẹ theo nhịp thở đã trở nên gấp gáp từ lâu, răng nghiến lại, hàm trên như muốn bóp chẹt hàm dưới. Đôi mắt trắng dã, tròng ngươi xoáy sâu vào hai con người phía trước.
Menfuisu bây giờ như người bị khuyết tật, tai bỗng chốc ù đi, mắt cố ý để nhòe cảnh vật, cổ họng bị nắm tay của ai đó dội ngược vào chặng ngang, hắn chỉ đứng im nhìn, đứng im để cố gắng cho bản thân được nạp không khí, không phải vì hắn không muốn xông đến, mà vì cú sốc này…quá sức chịu đựng của bản thân.
Sau cùng, với một nỗ lực lớn lao, hắn dùng hết hơi sức mình có được, rống lên được một tiếng
_CAROL
– — —— —-