Asisu được bế về tẩm cung ở thần điện Iris, nơi gần với điện của Nebanon nhất. Nàng được đặt trên cái giường quen thuộc, khăn ướt cùng thảo dược cầm máu được đem vào với số lượng lớn, môi nàng trắng bệch đang hô hấp thế cho mũi, mắt nhắm nhưng thần trí nàng vẫn đang tỉnh táo, đầu nhức dữ dội như bị hàng chục cây kim đâm vào.
Nàng nghe tiếng bọn họ hò hét, lo lắng, giận dữ, trách phiền, thúc dục. Lát sau, nàng cảm nhận được mấy ngón tay chạm trên gân mạch ở cổ tay nàng, sau đó, có tiếng người lắp bắp buồn phiền vang lên, đó là tiếng của tên thái y Babylon.
_Bẩm…bẩm..
_Nói ra nhanh lên. Hoàng phi sao rồi.
Lapis thật rất sốt ruột, lệnh bà bị thương thế nặng thế kia, lỡ mà…lỡ mà…thì không chỉ có hắn, mà tất cả những người ở đây sẽ thế cái đầu của mình để trả giá cho sự sơ xuất ngớ ngẩn kia.
_Bẩm…hoàng phi…đã xảy…xảy…thai rồi…
_CÁI GÌ, ngươi nói lại xem, không có cách nào cứu được sao.
_Cứu…cứu được lệnh bà…đã là may mắn lắm rồi thưa ngài…
_Chết tiệt, thật vô dụng, còn tên ngự y cuả chúng ta đâu, sao chưa tới.
Menfuisu quát nạt, khiến bọn lính sợ xanh mặt, tại sao thời điểm dầu sôi lửa bỏng thế này, tên kia lại xuất hiện chậm trễ như vậy, sau chuyện này, hắn sẽ trừng trị tên kia thật thích đáng, còn bây giờ, hắn đang rất cần tên kia, vì dù gì, cũng là ngự y bậc nhất, được đặc trách sức khỏe của các vị sứ giả, mong rằng có thể cứu vãn được tình thế. Không đầy mấy giây sau câu nói của Menfuisu, tên lính được phái đi kêu ngự y liền xuất hiện, chạy vội vãn khiến hắn bị té xuống trượt dài một đoạn, miệng khó khăn thốt lên:
_Hoàng thượng, nguy to rồi…Ngự y nhị phẩm, đã uống thuốc độc chết rồi. Trên bàn còn vương vãi một số thuốc được các cung nữ nói là có hại cho thai nhi. Mong hoàng thượng hãy nhanh chóng đến xem tình hình.
_KHỐN KHIẾP, LOẠN CẢ RỒI.
Nghe giọng Menfuisu rống lên, Asisu vờ chớp chớp mi, nhẹ nhàng mở mắt và nhìn sang Ari.
_Lệnh bà tỉnh rồi. Người cảm thấy thế nào rồi.
_Làm sao rồi.
_Nô..tỳ…
_Ta hỏi làm sao rồi.
_Nô tỳ có lỗi với lệnh bà.
_Thần, có tội với hoàng phi.
_Lapis xin hoàng phi giáng phạt.
_Chị, em…
Không khí bỗng chốc bị sự im lặng đáng sợ bao trùm, mọi người đều thấy rõ bàn tay Asisu nắm chặt lại, cuồng nộ, bi ai.
_Ra ngoài hết cho ta, ta muốn ở một mình.
_Là do chúng thần vô dụng
_Tội thần xin chịu phạt.
_TA NÓI CÁC NGƯƠI RA NGOÀI.
_Xin hoàng phi đừng xúc động quá, ảnh hưởng đến sức khỏe, chúng thần sẽ lui ngay.
Cả đoàn người Babylon, cả Menfuisu và quan thần Ai Cập cũng kéo nhau ra ngoài, chỉ trong một phút, không gian lại trở nên yên tĩnh. Menfuisu, Minue cùng Unasu chạy thẳng đến chỗ quan ngự y, còn những kẻ khác trở lại vào vị trí nhiệm vụ của mình. Một lát sau, Ari đem một chậu nước ấm vào phòng Asisu, khi chắc chắn không có ai nghe lén, Asisu ngồi bật dậy, nhưng cơ thể đau nhức nhối, xảy thai là giả, nhưng bị thương vì ám sát là thật.
_Lệnh bà, từ từ thôi.
Nàng chỉ nhìn hướng thẳng cái chậu nước trước mặt, không rời đi, chống hai tay lên thành giường, ngồi đung đưa chân, ánh mắt có chút giễu cợt, cười nhếch môi mỉa mai, không biết là mỉa mai hoàng đế Ai Cập, hay đang nhạo báng chính mình.
_Ngươi nói xem, Menfuisu lần này, là lo cho ta, hay là lo cho liên minh giữa Ai Cập và Babylon hơn.
_Người nói gì lạ vậy, bệ hạ chắc chắn phải lo cho người hơn, vì dù gì người là hoàng tỷ ruột thịt của Ngài ấy.
_Ngươi sai rồi Ari, hắn chính là lo cho cái thứ liên minh báng bổ kia hơn, chắc hắn đang tự hỏi, sao lần này ta không chết quách đi cho rồi, khiến hắn mừng hụt một phen. Ta đang tự hỏi hắn có vì tiếc nuối quá mà bỏ độc vào thuốc trị thương của ta không.
_Nữ hoàng…người đừng nghĩ như vậy, không phải vậy đâu. Nô tỳ chắc chắn, sau khi hoàng đế biết chuyện sáng mai, sẽ không còn yêu thương con Carol đó nữa. Lúc nãy, trước khi đưa nước ấm vào đây, nô tỳ đã đi kiểm tra, mọi chuyện theo như chúng ta dự tính.
_Ồ, ta đoán rằng sau khi hắn thấy cảnh đó, chắc chắn sẽ lại chạy đến đây la réo ta làm hại hoàng phi yêu dấu của hắn. Hắn sẽ lại đòi giết ta. Ha ha, ngươi tưởng tượng xem, hắn chạy xộc vào đây, rồi cầm kiếm chỉa vào ta thế này, sau đó sẽ nói câu gì đầu tiên nhỉ. Nói ta là rắn độc, không bằng xúc vật, hay đáng chết. Sao nào, thú vị quá phải không. Ha ha
_Làm sao có thể vậy được thưa lệnh bà…hoàng thượng sẽ không…
_Vậy chúng ta cá cược đi Ari. Nếu ta thắng, ngươi hãy kiếm cách đem thật nhiều rượu nho Ai Cập về Babylon cho ta. Nếu ta thua, ngươi muốn gì ta sẽ đáp ứng.
_Nô tỳ không dám…nô tỳ không dám.
_Có gì mà không dám chứ…
Asisu chuyển người nằm trên giường trở lại, mắt nhìn lên phía trên, vết trầy xước trên cánh tay khiến nàng thật khó chịu. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay lại hỏi Ari:
_Chuyện tên ngự y Ai Cập kia, là do ngươi làm phải không.
_Dạ đúng thưa lệnh bà.
_Ta chỉ muốn trả thù Menfuisu và Carol, việc gì phải giết nhiều người như vậy.
_Nữ hoàng, hắn đã từng ủng hộ cho con nô lệ đó, coi như phản bội lệnh bà. Vả lại, hắn đã biết quá nhiều, khiến hắn như vậy, cũng có thể làm tăng khả năng thuyết phục mọi người. Còn nữa, nếu như hoàng đế Menfuisu bận lo mọi chuyện bên đó, thời gian mê hương dược trong rượu của con Carol đó sẽ càng ngấm, hiệu nghiệm sẽ càng cao.
_Được rồi, tùy ngươi quyết định. Ta muốn đi nghỉ một lát. Mấy vết thương này, làm ta đau nhức không ít.
_Nô tỳ sẽ đứng canh bên ngoài, lệnh bà có việc gọi, nô tỳ sẽ lập tức có mặt ngay.
Khi cánh cửa khép lại, Asisu cũng trở mình, quay mặt vào trong. Nàng thật mong đến ngày mai, dù chỉ còn mấy canh giờ nữa là trời sáng, nhưng nàng nóng lòng muốn xem thấy, phản ứng của Menfuisu có thú vị hay không.
Và còn, Ai Cập nữa, sắp chìm trong biển lửa chiến tranh rồi.