“Đoàng”
Một tiếng súng lớn nổ ra.
Tên kia đã trở mặt. Hắn ta sau khi cầm được thanh đoản dao thì đã không ngần ngại chĩa thẳng súng về phía Corbett. Nụ cười lạnh tanh, hắn ta bắn một phát về phía cậu.
Mùi khói thuốc phảng phất, vài con kền kền với đôi mắt háu ăn nhìn xuống mặc kệ những con chim nhỏ khác sợ hãi bay đi.
– Hừ, nguy hiểm thật. – Corbett nhếch một bên miệng, cười khẩy.
Nụ cười của tên kia vừa hiện lên thì đã vội tắt.
Corbett đã né được phát súng đó. Cậu nhanh chóng lôi lưỡi dao mà cậu giấu sẵn trong người ra chạy về phía tên kia. Giật mình, hắn ta lùi một bước chân về phía sau tính chuẩn bị bắn phát tiếp theo, nhưng Corbett đã nhanh chóng áp sát lại, hắn ta sợ hãi, cố bước về phía sau nhiều hơn. Nhưng không ngờ khi tiến lại gần tên kia cậu lại buông lưỡi dao xuống, tên kia cũng vì ngạc nhiên bởi hành động này mà đã bước hụt khiến hắn ta ngã về phía sau. Nhân lúc này, cậu nhanh chóng xoay người sang bên trái, đem khẩu súng mà lúc sáng Darick để lại cho cậu mà bắn một phát dứt khoát về phía tên đó.
“Đoàng”
Mùi khói thuốc lại một lần nữa bay lên.
– Haha, suýt thì chết rồi. – Tên kia nằm vật ra trên thảm cỏ, vắt tay lên trán rồi cười to.
Nhăn mặt lại, Corbett khó chịu nghĩ lại lúc nãy.
Khi cậu vừa bắn phát đạn ấy ra, cậu đã nghĩ mình thắng chắc rồi nhưng, một phát súng khác không biết từ đâu ra đã bắn lệch hướng phát súng của cậu.
Nghiến răng lại cậu vùng dậy tính cướp lấy khẩu súng từ tên kia thì đột nhiên Darick hét lớn:
– Được rồi, Corbett, dừng lại đi!
Cậu giật mình nhìn lại.
– Phù, tôi tưởng cậu bỏ chạy cơ. – Arice vươn vai.
– Nhưng mà cũng ngạc nhiên thật, không ngờ cậu làm được tới vậy. – Wiliam phủi đất trên người.
Lilith lau vệt đỏ ở một bên mắt rồi đứng dậy.
Cậu chưa kịp định hình lại chuyện gì vừa xảy ra thì ở một cái cây gần đó, một người thiếu niên nhảy xuống. Đặc biệt trên tay cậu ta cầm một khẩu súng trường.
– Là cậu ta bắn bay phát súng của cậu. – Darick vươn tay đỡ người đàn ông mà vừa mới lúc nãy cậu còn chĩa súng vào.
– Đừng ngạc nhiên vậy chứ… à chắc do diễn xuất bọn tôi đỉnh cao quá nên ngạc nhiên nè. – Arice đẩy nhẹ Corbett đang đứng yên như phỗng. Rồi nói chuyện với những người kia, vừa mới một lúc trước bọn họ còn chĩa súng về phía nhau bây giờ lại vui vẻ bắt tay nhau như không hề có chuyện gì xảy ra. – À mà Lilith, cô ngày càng kinh khủng hơn rồi, đến tôi mà cũng suýt bị cô lừa.
– Tất nhiên rồi. – Lilith thong thả đi về phía Corbett – Hôm trước có nói với cậu rằng là sẽ có kiểm tra mà, bây giờ vẫn ngạc nhiên sao?
– Kiểm tra? Ý cô là nãy giờ mọi người chỉ kiểm tra tôi thôi. – Sau một hồi im lặng, Corbett mới lên tiếng ngạc nhiên.
– Đi về đã rồi nói sau. – Darick quay lại nhắc nhở.
– Vâng. – Lilith đá chân Corbett một cái rồi cầm súng quay trở về.
– Này, khoan đã… – Corbett lớn tiếng rồi vội chạy theo.
=========
Ôi, tôi điên mất. Hôm qua viết xong chương 12 nhưng quên đăng….