Sau khi bãi triều, tất cả mọi người đều ra về, các chư tiền đều vây quanh các chiến thần để chúc mừng họ:
– Chúc mừng mọi người đã trở về bình an nhá, chúc mừng.
– Mọi người thật tài giỏi đó, ước gì tiểu tiên nhà ta có thể có thể thành duyên với người như vậy thì ta đỡ lo.
Nghe thế Ngô Phỉ vội đáp:
– Suỵt, bé thôi, giỡn thế không vui đâu đấy!
Thấy thế tiểu tiên kia cũng biết mình đã sai ở đâu liền chấp tay xin lỗi Ngô Phỉ rồi chạy mất.
Hồng Ngài liền vỗ vai Ngô Phỉ và nhẹ nhàng trấn an:
– Thôi, chẳng sao đâu, người ta chỉ đùa chút thôi đừng căng quá mất vui.
Lúc này thì Bạch Đình và Phàn Long cũng đi tới.
Đột nhiên Phàn Long quay sang nói với Bạch Đình:
– Xin chúc mừng cô nha, Bạch Đình, công nhận một CON HỔ như cô cũng mạnh thật đó, đánh trận nào là thắng trận nấy.
Nghe thấy câu nói ấy, Ngô Phỉ và Hồng Ngài đều xanh mặt nhìn về phía Bạch Đình.
Vì họ biết tuy Phàn Long đang khen nhưng lại ngụ ý trêu chọc xuất thân hổ tinh của nàng, cũng chính xuất thân này mà nàng bị phân biệt đối xử suốt khoảng thời gian đầu lên thiên giới bởi vì nàng là hổ tinh tu luyện thành tiên chứ không phải sinh ra đã là tiên thai.
Bọn họ đều thấy nàng rất kinh tởm, lúc nào cũng gây khó dễ cho nàng.
Và điều này Bạch Đình cũng phát giác ra được nhưng nàng không vội nổi nóng mà lại điềm tĩnh lạ thường.
Nhưng chính sự im lặng này của Bạch Đình mới làm cho không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt.
Xong, nàng hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói:
– Đa tạ nhị hoàng tử, ngài quá lời rồi, so với việc ta không có trận thua nào mà ngài lại có thì tức là ngài đã giỏi hơn ta rồi còn gì?
– Cô…!
Không để cho Phàn Long kịp phản công, nàng tiến tới ghé sát tai chàng và nói:
– Ngày tỷ đây ra chinh chiến ở đời thì ngươi còn chưa được thành hình nên ngươi không có tư cách để bình phẩm ta đâu!
Nghe xong lời của nàng thì Phàn Long vô cùng điên tiếc nhưng chẳng thể làm gì còn Ngô Phỉ và Hồng Ngài đứng một bên cười khúc khích nhưng họ lập tức kiềm chế lại.
Nói xong, Bạch Đình cất đi nụ cười thay vào đó là một ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống Phàn Long.
Còn Phàn Long cũng chẳng kém cạnh, chàng gồng lên như đang tự ngăn cản chính mình để không lao vào đánh nhau với nàng.
Nhận thấy không khí sặc mùi thuốc súng giữa hai người, Hồng Ngài liền đổi chủ đề:
– À..ừm…hôm nay ta có mở yến tiệc để chiêu đãi các tướng sĩ, các ngươi có muốn đi chung không?
– Đi, có dịp ăn chực thì ta đương nhiên đi rồi, nhớ chuẩn bị nhiều chút để ta dẫn binh lính của ta theo luôn
– Ngươi cũng cơ hội phết đấy, Ngô Phỉ, cũng được thôi, ta sẽ cho ngươi đi đến nhưng lăn về.
Nói xong hắn liền quay sang Bạch Đình hỏi:
– Còn cô, ý cô thì sao?
Lúc này Bạch Đình vẫn còn đang bận đấu mắt với Phàn Long.
Thấy mình bị bơ đẹp thì Hồng Ngài liền tức giận kéo tay Bạch Đình và lớn tiếng nói:
– Nè, ta đang hỏi cô đấy, đừng có mà coi thường người khác như vậy nha!
Bạch Đình liền hất tay ra và khó chịu đáp:
– Này, đừng có mà quát vào mặt ta, ta không đi đâu, bây giờ ta chỉ muốn về tắm táp rồi nghỉ ngơi thôi, xin phép cáo từ!
Nói xong nàng quay lưng bỏ đi một nước, nhưng trước khi đi nàng cũng không quên liếc Phàn Long một cái xém mặt.
– Còn huynh thì sao, Phàn Long?
– Ta cũng không đi đâu, ta phải về để còn ghi báo cáo trình lên cho thiên đế về vụ việc lần này nữa, xin phép!
Nói xong chàng cũng bỏ đi để hai con người đang khó hiểu ở lại.
Ngô Phỉ liền bá vai Hồng Ngài và hỏi:
– Ủa chúng ta có làm gì đâu mà họ khó chịu với chúng ta chứ, rõ ràng là họ không ưa nhau thế sao lại không đánh nhau một trận đi mà lại đem chúng ta ra xả giận?
Hồng Ngài cũng bất lực trả lời:
– Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, thôi kệ họ không đi chúng ta đi
– Đi gì mà đi, mất hết cả hứng, tại ngươi không đó, ngươi có tiệc đãi thì ta cũng có vậy, mắc gì phải đi bên ngươi!
Nói xong Ngô Phỉ cũng bỏ đi trong sự cay cú bỏ lại Hồng Ngài đứng ngơ ngác:
– Ủa, sao lại là lỗi ta chứ, ta chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi mà, sao lại trút giận lên một mình ta, khó hiểu thật!.
Tây Long cung-nơi ở của nhị hoàng từ Phàn Long.
Hiện chàng đang đứng trước cánh cửa làm bằng cẩm thạch, những hoa văn trên đó được chạm khắc vô cùng tinh xảo, chàng đã biết mình đã quay về cái nơi được gọi là “nhà”. Nhưng sao gương mặt chàng lại có một cảm xúc kì lạ, chẳng có nét gì gọi là hứng khởi, vui vẻ khi được quay về nhà cả mà thay vào đó là một gương mặt lạnh tanh như chiếc cửa cẩm thạch này vậy. Chàng nhắm mắt lại, thở dài một hơi rồi quyết định đưa tay đẩy cánh cửa ấy. Cánh cửa chầm chậm mở ra và ngay đằng sau cánh cửa là các tiên tì và tiên đinh trong cung đang xếp thành hai hàng thẳng tấp để thực hiện lễ nghi chào đón chàng. Chàng vừa bước vào họ liền hành lễ:
– Cung chúc điện hạ trở về bình an!
Nghe lời chúc được thốt ra từ miệng họ với một sự đồng đều tuyệt đối thì chàng biết họ đã tập luyện vô cùng kĩ càng trước đó. Nhưng chàng lại chẳng thấy vui vì chàng biết họ chẳng qua chỉ là làm theo lễ nghi mà thôi. Nhìn những gương mặt lạnh lùng, không đổi sắc của tất cả họ, thật sự, chàng hoài nghi liệu họ có đang thật lòng chúc mừng khi chủ tử của họ bình an trở về hay không. Chàng chán nản khuơ tay và bảo họ:
– Được rồi lui xuống đi!
Tất cả họ đều cung kính tuân lệnh rồi lui xuống. Lúc này trong đầu chàng thoáng qua một suy nghĩ:
*Ở chung với đám người Ngô Phỉ vẫn tốt hơn, dù thường xuyên cãi nhau với “con hổ” kia nhưng vẫn vui hơn là ở cái nơi tẻ nhạt này!*
Bỗng có một âm thanh cắt ngang luồng suy nghĩ này của chàng:
– Thiên hậu giá đáo!
Chàng giật mình quay ngoắt đầu lại thì thấy thiên hậu đang gấp rút đi tới cùng với Hương Ngọc. Khi nhìn thấy chàng, bà lặp tức chạy tới và vội vàng hỏi han:
– Long nhi, con sao rồi? Vết thương có nặng không? Có đau không? Có…
– Mẫu thần à, người bình tĩnh!
– Đúng đấy thiên hậu, chúng ta vào trong trước đi dù sao ở đây cũng không tiện để nói chuyện- Hương Ngọc tiếp lời
– Là tại ta qua lo lắng mà quên mất, mau vào trong để mẫu thần xem con thế nào!
Hương Ngọc và Phàn Long cùng dìu thiên hậu vào trong chính điện.
Vừa ngồi xuống, bà liền nóng lòng muốn biết tình hình của con trai.
– Nào, mau để mẫu thần xem nào!
Vừa nói bà liền nhẹ nhàng cầm tay con trai. Bà đau lòng khi thấy máu ướt đẫm cả tay áo, bà cố nén nước mắt vào trong, bàn tay bà run rẫy vén tay áo chàng lên. Sau khi nhìn thấy vết thương thì bà liền không kìm được mà thốt lên:
– Con xem đi, rõ ràng là đã được băng bó mà vết thương vẫn chảy nhiều máu thế này, vậy mà lúc nãy con vẫn nói không sao. Thân thể này là phụ mẫu cho con, con không đau nhưng ta đau lắm biết không?
Bà nói mà nước mắt rơi lã chã khiến chàng không khỏi xót xa và tự trách:
– Con…con xin lỗi!
– Không phải lỗi do huynh ấy đâu ạ, tại con, con không xử lí vết thương kĩ lưỡng cho huynh ấy nên mới thành ra thế này!
– Hương Ngọc à, con không cần nói đỡ cho nó, tại nó xem nhẹ thân thể này nên mới để bị thương như vậy chứ con đã làm hết sức mình rồi, ta còn chưa kịp cảm tạ con đã giúp nó xử lí vết thương nữa là- Bà vừa nói vừa lau nước mắt
– Dạ là chuyện con nên làm thôi ạ!
Hương Ngọc vừa nói vừa đưa ánh mắt ngại ngùng sang nhìn Phàn Long nhưng rồi vội thu lại ánh mắt. Nhưng dù có nhanh đến đâu cũng chẳng thể qua mặt được thiên hậu đang ngồi đấy. Bà vừa nhìn là biết hết sự tình liền cười nhẹ một cái.
– Để con xử lí lại vết thương cho Long ca người đừng quá lo lắng.
– Ừ, con làm đi, ta sẽ về dặn dò xuống dưới làm ít canh tẩm bổ cho tên chết bầm này!
– Ơ kìa, mẫu thần!- chàng hờn dỗi thốt lên còn Hương Ngọc thì cười phì một cái như đang chọc quê chàng.
– Cung tiễn thiên hậu nương nương!
– Mau đưa tay đây muội băng bó lại cho!
Nàng ngồi xuống cạnh bên Phàn Long rồi hóa phép biến ra một chiếc hộp gỗ bên trong là những thứ cần thiết để trị thương và một chậu nước. Nàng ân cần, dịu dàng rửa sạch vết máu trên tay Phàn Long rồi nàng mở chiếc hộp lấy ra một dây vải trắng và thuốc đặc trị để băng bó vết thương cho chàng. Vừa làm nàng vừa tra hỏi:
– Khai mau, có phải trước khi về huynh không cầm máu vết thương đúng không?
– Ta…
– Muội biết ngay mà, đã dặn bao nhiêu lần là thể chất huynh đặc biệt phải dùng thuốc cầm máu cho đến khi vết thương khô lại thế mà huynh vẫn quên là sao. Cũng may những vết thương khác trên người huynh đã khô và đang lành lại nếu không thiên hậu nhìn thấy sẽ đau lòng chết mất- nàng vừa giận dỗi vừa bất lực nhìn chàng.
– Ta xin lỗi, tại ta gấp về quá nên….
Nàng thở dài, nói:
– Haizz, huynh đó, cả bản thân mình cũng quên, chỉ có muội mới ngu ngốc đi lo lắng cho một kẻ não cá vàng như huynh.
Nói tới đây bỗng Phàn Long trưng ra vẻ mặt đăm chiêu khiến Hương Ngọc cảm thấy lo lắng:
– Muội…muội nói vậy huynh buồn sao? Cho muội xin lỗi, muội không có ý xúc phạm huynh đâu. Muội chỉ…
– Không đâu, ta biết muội lo cho ta, cả mẫu thần nữa. Cảm ơn hai người rất nhiều. Cảm ơn hai người cho ta biết được trên thiên giới này còn có người thật sự yêu thương, quan tâm và chăm sóc ta
Bây giờ chàng đã cảm nhận được sự ấm áp len lói ở nơi thiên giới lạnh lẽo này