Phàn Long thấy thế liền chạy đến đỡ lấy nàng. Nhìn gương mặt nàng đã tái đi, môi miệng cũng chẳng còn tí hồng hào chàng không kiềm được mà ân cần hỏi han nàng:
– Nè… cô có sao không?
Nàng không nói gì chỉ khẽ lắc đầu nhưng Phàn Long nhìn sơ là biết nàng đang khổ sở như thế nào, đau đớn như thế nào.
*Lại hấp tấp nữa rồi! Vết thương chồng chất vết thương như thế không sao mới lạ đó! Cố tỏ ra mạnh mẽ cho ai xem!*
Đang lúc chàng định mở lời quan tâm nàng thêm nữa thì Đàm Phong cũng lo lắng chạy đến. Chàng sốt sắng hỏi dồn dập:
– Muội có sao không? Có bị thương không? Vết thương cũ có bị tái phát không? Có ảnh hưởng gì không? Có….
– COI CHỪNG!
Đột nhiên nàng vùng thoát khỏi vòng tay của Phàn Long, lao đến chắn đòn tấn công của tên dánh lén phía sau lưng Đàm Phong. Nhưng lạ một điều là nàng đả thương được hắn, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên:
*Chẳng phải ta luôn không đụng được bọn chúng sao? Sao lần này lại….*
Nàng ngờ ngợ như đã hiểu ra nhưng lại đứng ngây ra như không hiểu. Nàng vẫn còn đang phân vân liệu những suy nghĩ của nàng là đúng hay sai. Nàng quyết định đánh liều một phen, mặc kệ bản thân vẫn đang bị thương, nàng vụt bay lên, một lần nữa dùng Hiên Ánh kiếm, giáng một đòn mạnh mẽ xuống đám đối địch với Đàm Phong. Thật kì lạ là bọn chúng không những bị ảnh hưởng mà còn bị đánh cho tan tác đến không ngốc đầu dậy được. Sau đòn đánh đó nàng liền hiểu ra mọi chuyện, nàng đã tìm ra điểm yếu chết người của bọn chúng. Nụ cười của sự tự tin một lần nữa nở trên môi nàng. Nàng quay sang nói với Đàm Phong và Phàn Long:
– Ta biết rồi!
Hai người họ nghe xong vẫn chưa hiểu chuyện gì thì nàng liền nói tiếp:
– Đối thủ của ta, ta không đánh được, vậy thì ta đổi đối thủ cho nhau đi!
Vừa dứt lời nàng liền vụt chạy đi để lại hai thanh niên ngáo ngơ vẫn chưa hiểu dụng ý của nàng nhưng vẫn làm theo lời nàng nói. Phàn Long đổi chỗ cho Đàm Phong và lần này họ đã dùng được tuyệt chiêu của mình.
Sau khi đả thương được bọn chúng thì Phàn Long đã hiểu được những gì nàng nói.
*Thì ra là vậy! Cái đầu hổ đó của cô ta cũng xài được đó chứ!*
Chàng đã trở lại là một Hỏa thần dũng mãnh với hàng loạt những tuyệt chiêu cường mạnh.
– Các ngươi chỉ chặn chân được “con hổ” kia thôi chứ ta thì còn lâu! Cửu Ngọc Chân Hỏa!
Bên Đàm Phong cũng khả quan hơn rất nhiều, chàng đánh đấm cũng rất sảng khoái và ra đòn rất dứt khoát.
– Phép thuật hệ thủy à? Xin lỗi nhé, không có nguồn nước nào không chịu sự chi phối của cái tinh tú cả! Bạch Nguyệt Minh Quang!
Nhìn thấy hình ảnh một Đàm Phong xông pha như thế, Bạch Đình không khỏi vui mừng và nhẹ nhõm bởi vì hình ảnh đó nàng đã không được nhìn thấy từ rất lâu rồi.
*Đàm Phong, huynh ấy vẫn mạnh như ngày nào! Mình không thể thua được!*
Nàng vụt bay lên không trung, ánh mắt nàng rực sáng, vận khí tập trung toàn bộ linh lực cho đòn kết liễu.
– Bách Phong Ánh Kiếm!
Nàng vừa dứt lời, hàng vạn thanh kiếm liền được gọi ra xếp thành vòng tròn xung quanh nàng và sẵn sàng xả xuống đâm chết đám sâu mọt bên dưới. Nàng ngạo nghễ nói:
– Các ngươi nên nhớ! Đám người các ngươi được đào tạo để đấu với MỘT NGƯỜI trong bọn ta, nhưng bọn ta được đào tạo để giết chết TẤT CẢ các ngươi! Bách Phong Ánh Kiếm! Đi!
Một trận mưa kiếm dày đặc trút xuống khiến cho đám hắn y nhân không thể chạy đi đâu cả mà phải chịu chết ở đó. Bọn chúng kêu la đầy thảm thiết và bỏ mạng dưới cơn thịnh nộ của Bạch Đình. Chỉ trong chốc lát ba người họ đã xử lý xong đám rác rưởi này. Tuy có chút khó khăn nhưng kết quả vẫn như vậy-họ đã chiến thắng. Phàn Long vui vẻ hớn hở nói:
– Lần đầu tác chiến đã thắng lợi thế này rồi! Chắc về sau công việc sẽ thuận lợi lắm đấy.
Bạch Đình vẫn không quên một nhiệm vụ khác của mình, nàng tiến về chỗ Hương Ngọc đang ngồi co ro sau tảng đá, thi triển tiên thuật xóa bỏ kết giới cho cô và cũng không quên trấn an cô:
– Đừng sợ! Bây giờ chúng ta an toàn rồi!
Không biết vì quá hoảng sợ hay vì quá lo lắng cho Phàn Long mà khi vừa mở kết giới, Hương Ngọc liền chạy xông đến chỗ chàng mà chẳng ngó ngàng gì đến Bạch Đình. Bạch Đình cũng bị làm cho bất ngờ nhưng nàng cũng chỉ cười một cái rồi quay lại với mọi người.
Hương Ngọc chạy đến liền nhào lên ôm lấy Phàn Long và không ngừng khóc lóc:
– Muội sợ quá, may mà huynh không sao!
Phàn Long liền tỏ vẻ khó chịu, dùng lực đẩy mạnh cô ra và nói với giọng bực bội:
– Muội yên nào! Sợ thì sao còn một mực muốn đi? Giờ khóc lóc ỉ ôi thì được gì?
Bạch Đình thấy cô bị mắng liền ra mặt bênh vực:
– Nè, ngươi sao lại lớn tiếng với một tiểu cô nương? Cô ấy lần đầu ra gặp cảnh này đương nhiên là sợ rồi! Vài ngày nữa sẽ quen thôi mà!
Chàng đang bực bội, tính cãi lại nàng như mọi khi, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy nàng, lần này, chàng không cãi nữa. Có thể do nàng bị thương chưa khỏi nên chàng nhượng bộ chăng? Nhưng cái tính háu thắng thì vẫn còn đó, chàng không muốn cãi nhưng cũng không muốn lép vế nên vọt miệng nói:
– Chuyện của ta không phiền đến cô!
– Ngươi…..
Nàng muốn cãi lại nhưng biết cãi thế nào đây khi đúng thật là nàng không có quyền xen vào chuyện nhà người ta, chỉ đành ôm bực tức một mình thôi. Nhìn khung cảnh trước mặt, Đàm Phong cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán và bất lực.
*Haizzz. Lại cãi nhau nữa rồi!*
Chàng đi đến bên Bạch Đình, quan sát kĩ lưỡng một lượt. Vốn định bắt mạch thử để kiểm tra tình hình của nàng nhưng có vẻ chàng không cần phải làm thế nữa. Gương mặt nàng đã tái xanh không một giọt máu, môi cũng đã khô lại vì nàng đã mệt đến nỗi phải thở bằng miệng mới đủ dưỡng khí và hơi thở cũng vô cùng nặng nhọc. Nhưng từ nãy đến giờ nàng vẫn không thèm than vãn lại còn tỏ ra như không có hề gì mà đánh đám rất hăng say. Nhìn nàng của bây giờ khiến Đàm Phong không khỏi xót xa. Tuy nàng của ngày trước cũng mạnh mẽ như vậy nhưng nàng có thống soái là chàng để dựa dẫm và sẻ chia, còn bây giờ…nàng phải một mình chịu đựng tất cả, một cô gái vốn mạnh mẽ nay lại càng cứng rắn hơn. Cứng rắn đến nỗi khiến người khác đau lòng.