Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 30: 30: Trường Mộng



Một khung cảnh ảm đạm, thê lương hiện lên trước mắt, khói bụi bay mịt mù làm cay xè cả mắt, xác người nằm ngỗn ngang, cong queo dưới đất.

Dường như có một trận tử chiến vừa xảy ra.

Trong lớp đất đá bỗng nhiên có một bàn tay trồi lên.

Người đó đang cô gắng thoát khỏi đống đất đá đó.

Người đó là Bạch Đình.

Sau khi đã thoát ra, dù đã sức cùng lực kiệt nhưng nàng vẫn gắng gượng mở mắt.

Hình ảnh Đàm Phong mờ nhòe trước mắt nàng và có hình bóng của một tên hắc ý nhân thần bí.

Bỗng nàng cảm nhận được một luồng áp bức vô cùng lớn đến từ tên hắc y nhân đó.

Hắn cười đầy ma mị rồi đùng một tiếng, một ánh sáng cực chói lóe lên, một luồng ma lực khổng lồ đang tiến về phía Đàm Phong.

Nàng liền gào lên đầy tuyệt vọng:
– KHÔNGGGGGGGG!
Nàng bừng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, hơi thở dồn dập, gương mặt tái đi vì hoảng sợ, mồ hôi ướt nhễ nhại.

Phải một hồi lâu sau nàng mới có thể bình thần lại được.
*Hóa ra là mơ! Lại là giấc mơ đó! Lại là khoảnh khắc đó! Tại sao? Tại sao ta cứ bị ám ảnh về nó?*
Bây giờ nàng đã lấy lại được bình tĩnh, nàng nhìn xung quanh mới phát hiện ra điều không đúng.

*Khoang đã! Mình đang ở đâu vậy? Căn phòng này từ nội thất đến cách bày trí đều không giống chỗ nào trong Bách Xuân cung.

Rốt cuộc đây là nơi nào? Còn Phàn Long và Đàm Phong đâu?*
Để giải đáp thắc mắc, nàng tốc chăn chạy ra ngoài để tìm kiếm.

Vừa chạy ra khỏi cửa thì có một tiên tì vừa hay đi đến.

Cô ta là người được Đàm Phong phái đến để chăm sóc nàng.

Thấy cô nàng liền hỏi:
– Đây là đâu?
Cô cũng rất cung kính trả lời:
– Bẩm thượng thần, đây là hậu viện của Quang Tinh điện ạ!
Vừa nghe cái tên đó nàng liền ngờ ngợ như nhớ ra điều gì.
*Quang Tinh điện à? Hình như có nghe qua.

Là chỗ ở của Đàm Phong mà nhỉ?*
– Đàm Phong ở đâu? Mau dẫn ta đến đó!
– —
Đi một lúc nàng cũng đến được chỗ của hai người bọn họ.

Nhìn thấy nàng Phàn Long liền bất ngờ, nhanh chóng hỏi thăm tình hình của nàng:
– Ủa sao cô chạy ra đây rồi? Đã khỏe hơn chưa? Sao cô đổ nhiều mồ hôi vậy? Thấy chỗ nào không ổn hả?
Đối diện với một loạt những câu hỏi của chàng nàng chỉ cảm thấy phiền, liền lạnh lùng đáp lại:
– Ngươi nói nhiều quá! Bình thường lãnh đạm lắm mà sao nay lắm lời thế? Cứ như ta với ngươi thân lắm.
Không chỉ một mà là tận hai lần chàng bị nàng tạt nước đến bay màu.

Lần này chàng không nhịn nữa trực tiếp cãi lại:
– Nè cô có thái độ gì vậy hả? Ta chỉ là quan tâm cô nên hỏi thăm cô.

Có cần phải cáu gắt như vậy không hả?
Tính nàng vốn nóng nảy lại không thích bị người khác bật lại những gì mà mình nói nên đã quát lại chàng:
– Ta nói sai sao? Ta và ngươi vốn chẳng phải loại thân thiết gì.

Ngươi cũng biết điều đó mà cần gì phải giả đò quan tâm!
– Cô…
*Nói còn chẳng ra hơi thế mà cứ cố cãi.

Bướng thế không biết!*
Nói rồi chàng thở dài một hơi, hạ giọng xuống liền nói:
– Được rồi ta chịu thua! Cô nói gì cũng đúng!
Lời nói của chàng khiến Bạch Đình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Bình thường tuy chàng không cãi lại nàng nhưng cũng không hề tự chủ động nhận thua lại còn nói ra thành lời trước mặt nàng.

Nàng cảm thấy hoài nghi nhân sinh:
*Hắn…cứ thế nhận thua rồi? Hôm nay ai nhập hắn vậy?*
Đàm Phong cũng khá ngạc nhiên vì bình thường thì hai người họ cãi nhau rất hăng, nếu không có ai ngăn cản thì có khi là choảng nhau sứt đầu mẻ trán luôn không chừng.

Chàng cũng đang định ngăn cản thì Phàn Long lại chủ động hạ mình như thế đương nhiên chàng cũng có chút bất ngờ.

Nhưng chàng chỉ cười nhẹ vì dù sao mọi chuyện cũng êm xuôi rồi.

Chàng có một thứ phải lo hơn.
– Muội đưa tay đây! Để ta bắt mạch lại cho muội!
Bạch Đình ngoan ngoãn đưa tay ra để Đàm Phong kiểm tra.

Thấy mạch tượng của nàng đã bình ổn trở lại không còn yếu và rời rạc như lúc nãy nữa chàng cũng đã an tâm.

Nhưng chàng vẫn không quên trách lại nàng:
– Muội làm ơn, sau này đừng bộc phát quá mức cũng đừng quá liều lĩnh nữa.

Mạng chỉ có một cái thôi, mất rồi không kiếm lại được đâu!
– Ta biết rồi!
Giọng điệu của nàng không nhanh cũng không chậm, dường như nàng chẳng mấy để tâm đ ến lời răn dạy của Đàm Phong.

Có lẽ bây giờ nàng vẫn đang canh cánh trong lòng nỗi lo lắng cho an nguy của yêu giới nhưng nàng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn người khác điều tra chuyện của yêu giới mà không thể làm được gì.

Thấy nàng cứ ủ dột như thế, Đàm Phong biết không thể làm nàng hết lo trong một sớm một chiều, chỉ có thể dời sự chú ý của nàng sang chuyện khác mà thôi.
– Được rồi không nói muội nữa.

Chúng ta mau về chuẩn bị đi! Nhân gian còn đang đợi chúng ta, không thể trì hoãn lâu thêm nữa đâu!
Nàng bất giác nhìn về phía bầu trời.

Lúc này trời đã ửng sáng nhưng vẫn còn một chút màu sẫm của ban đêm, áng mây trôi lơ lửng ánh hồng của buổi sáng lúc bình minh.

Quả là một khung cảnh tuyệt đẹp và thanh bình nhưng trong lòng Bạch Đình, nàng không nghĩ như vậy.
*Trời sáng rồi sao? Đêm qua quả là một đêm thật dài! Và cũng là cơn ác mộng dài nhất đời mình!*
Nàng rũ mắt nhìn xuống, gương mặt phảng phất nỗi buồn thấu tận tâm can.

Nhưng bây giờ nàng biết mình cần phải công tư phân minh, dù lòng nàng vẫn rất lo cho yêu giới nhưng nhiệm vụ của nàng là ở nhân gian, nàng phải thực hiện nhiệm vụ của mình.

Chỉ vì nàng mà đã lỡ rất nhiều thời gian rồi, nàng không thể chứ chần chừ mãi được.

Nàng liền lấy tay vỗ vỗ lên mặt để trấn tỉnh bản thân.

Chốc sau nàng liền lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, nghiêm nghị vốn có.

Nàng quay sang nói với Đàm Phong:
– Không cần! Khi ta đi vắng trong cung tự có sắp xếp, ta không cần phải về đó.

Chúng ta đi thôi!
Đàm Phong quay sang hỏi ý kiến của người bận rộn nhất ở đây:
– Thế huynh thì sao Phàn Long?
Phàn Long cũng có câu trả lời giống như Bạch Đình vậy.
– Ta cũng không cần.

Ban nãy ta đã truyền tin dặn dò họ rồi nên giờ ta không cần về nữa.
– Được vậy chúng ta xuất phát ngay bây giờ!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 30: Xuất phát



Đột nhiên có một tiên tì chạy đến và nói:

– Thưa thiên quân! Có một tiên tử tự xưng Hương Ngọc đang đợi ở ngoài sảnh. Y nói là đến tìm nhị hoàng tử ạ!

Tiên tì vừa dứt lời thì liền có hai cặp mắt nghi hoặc nhìn Phàn Long. Chàng cũng khó hiểu và tự hỏi:

*Muội ấy đến đây làm gì?*

– —

Lát sau ba người họ cùng đến đại sảnh. Hương Ngọc đang ngồi chờ ở đó. Thấy cô tay xách nách mang nhiều đồ như dọn nhà đi đâu đó Phàn Long liền hỏi:

– Sao muội biết ta ở đây?

Vừa nhìn thấy chàng, ánh mắt cô liền sáng rực hẳn lên. Cô tươi cười đáp lại chàng:

– Muội nghe Hàm Khiết nói huynh ở đây nên đến tìm.

– Muội đến đây có việc gì tìm ta? Còn mang nhiều đồ thế làm gì?

Cô thật thà trả lời:

– Hàm khiết nói huynh xuống nhân gian nên muội cũng muốn đi theo huynh, chăm sóc cho huynh!

– Không được!

Cô vừa dứt lời thì Phàn Long lặp tức phản đối ngay.

– Muội có biết ta đi làm gì không? Muội có biết nó nguy hiểm lắm không? Muội không thể theo được!

Bị chàng quát lớn tiếng, nụ cười trên mặt cô liền vụt tắt, gương mặt đầy tủi thân, rơm rớm nước mắt nhìn chàng. Đứng trước cảnh tượng ấy thử hỏi có nam nhân nào không xiêu lòng cho được. Nhưng chàng thì ngoại lệ. Chàng tặc lưỡi một cái, ánh mắt lộ vẻ khó chịu, đang định mở lời từ chối thì đột nhiên Hương Ngọc quỳ xuống khiến chàng không kịp phản ứng. Nước mắt cô chảy dài trên má và mếu máo nói:

– Huynh cho muội theo đi! Muội muốn theo để chăm sóc huynh mà! Muội biết y thuật, sẽ không làm kẻ vô dụng làm phiền các huynh đâu mà!

Bạch Đình và Đàm Phong cũng ngơ ra tại chỗ không biết nên xử sự làm sao. Nhưng rồi Đàm Phong cũng lên tiếng:

– Ta thấy dẫn Hương Ngọc tiên tử theo cũng không phải là không được. Hơn nữa, cô ấy cũng biết y thuật, dẫn theo thì sẽ có người trị thương cho chúng ta không phải rất tốt sao?

Nghe được lời bênh vực của Đàm Phong, Hương Ngọc liền rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt ngập tràn hy vọng nhìn Phàn Long. Còn chàng thì vẫn giữ nguyên nét mặt khó chịu đó, cau mày nhăn mặt tỏ ý từ chối.

– Vẫn không được! Muội ấy không có khả năng tự bảo vệ thì sao đi được. Chúng ta ai cũng làm nhiệm vụ thì làm sao bảo vệ được muội ấy. Tóm lại không được!

Phàn Long đúng là giỏi đẩy người khác vào nỗi tuyệt vọng. Hương Ngọc lại đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Đàm Phong và Bạch Đình để cầu cứu. Nhưng làm sao đây, cô hiểu tính Phàn Long hơn ai hết, đương nhiên biết dù có năn nỉ thế nào thì chàng cũng không đổi ý. Lần này cô đánh liều một phen nhưng xem ra là công dã tràng rồi. Giữa lúc tuyệt vọng cùng cực thì một giọng nói vang lên:

– Ta bảo vệ cô ấy là được chứ gì?

Phàn Long ngạc nhiên quay đầu lại. Hóa ra người nói là Bạch Đình. Chàng khó hiểu nhìn nàng.

*Con hổ này vừa nói cái gì vậy?*

Thấy nàng lộ ra vẻ mặt ấy, nàng kiên nhẫn nói lại một lần nữa:

– Ta nói, ta sẽ bảo vệ cô ấy nên cứ dẫn cô ấy theo đi!

Chàng khó chịu nói:

– Chuyện của ta cô xen vô làm gì?

– Ngươi nghĩ ta thích lo chuyện bao đồng à? Chuyện của ngươi thì ta lại càng không thích. Nhưng ta thấy cô ấy rất tội nghiệp nên mới lên tiếng.

Song nàng đi đến bên chỗ Hương Ngọc, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô. Nhìn cô, nàng như thấy bản thân mình lúc đó, lúc mà nàng cũng nài nỉ Đàm Phong dẫn nàng theo ra chiến trường. Lúc được đi cô vui biết bao nhiêu còn khi về thì…

Nàng cười đầy thân thiện với Hương Ngọc rồi đứng lên, ngay trước mặt Phàn Long, nói với giọng điệu chắc nịch:

– Ngươi nói cần ngươi bảo vệ cô ấy mà? Giờ ta hứa sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn là được rồi chứ?

Lời đã nói ra thì sao có thể rút lại được chứ, Phàn Long cũng chỉ đành nghe theo Bạch Đình.

– Được rồi! Muội có thể đi theo! Nhưng nhớ là không được làm liên lụy mọi người đó biết chưa!

Được sự đồng ý của Phàn Long, cô suýt nhảy cẩn lên vì vui mừng. Cô rối rít cảm ơn:

– Đa tạ huynh! Đa tạ Bạch tướng quân

– Được rồi đi thôi!

– —

Họ đang đi đến ranh giới giữa Thiên-Phàm. Đi được nữa đường thì có tiếng người vọng đến từ đằng sau:

– Bạch Đình tỷ tỷ chờ một chút! Bạch Đình tỷ tỷ!

Nghe thấy tiếng gọi nàng liền quay lại. Thì ra là Hồ Trâm, cô đang chạy đến với món đồ cầm trên tay. Thấy nàng dừng lại cô càng chạy nhanh hơn để không làm lỡ thời gian của nàng. Chạy sắp đến nơi rồi nhưng vì đã thấm mệt lại cố chạy nhanh nên cô đã vấp phải váy và ngã nhào về phía trước. Những tưởng cô sẽ lại té đo ván như lần trước nữa, may sao Đàm Phong đã kịp đỡ được cô. Cô nhắm tịt mắt vì sợ té. Cô cứ nhắm như thế mà mãi vẫn không thấy đau nên cô đã mỡ mắt ra và nhìn lên. Ánh mắt của cô đã bắt trúng ánh mắt của Đàm Phong. Ánh mắt đen lay láy và sâu thẳm khiến cô như chìm vào một dãy ngân hà vô tận mà không thể thoát ra.

– E HÈM!

Tiếng tằng hắng của Bạch Đình đã cắt ngang mọi mạch cảm xúc. Đàm Phong đỡ cô đứng lại ngay ngắn, cô cũng ngượng nghịu nói lời cảm ơn:

– Cảm..cảm ơn ngài đã đỡ ta!

Đàm Phong đáp lại với giọng điệu vừa dịu dàng nhưng cũng vừa lạnh nhạt:

– Không sao! Vị tiên tử này, cô đến tìm Bạch Đình à?

Nghe hai từ “Bạch Đình” thì cô mới sực nhớ ra mục đích mà mình đến đây.

– A đúng rồi! Muội đến để đưa cái này cho tỷ

Vừa nói cô lôi ra một cái túi cũng không to lắm. Cô đưa nó cho Bạch Đình rồi nói:

– Đây là túi Càn Khôn! Trong này có rất nhiều pháp khí lợi hại đó. Muội nghe tỷ phải xuống nhân gian trừ yêu nên đã đến Bách Xuân cung tìm tỷ tỉ. Nhưng đợi cả tối cũng chằng thấy tỉ đâu nên muội dùng Truy Thiên kính để tìm mới biết tỉ ở Quang Tinh điện. Muội tới thì tỷ lại đi mất, hên sao là đuổi kịp tỷ.

Nhìn cô em ngây thơ lại quá đỗi nhiệt tình, Bạch Đình không kiềm nổi sự xúc động, liền xoa xoa đầu cô an ủi:

– Ta cảm ơn muội nhiều lắm! Ta sẽ giữ thật kĩ món đồ này. Muội ở lại phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Chuyến này ta đi lâu lắm mới về, nhờ muội nói với Kim Đan lo liệu việc trong cung giúp ta.

Cô gật đầu ngay và nói:

– Tỷ cứ im tâm giao cho muội! Tỷ nhớ đi đường cẩn thận!

– Ừm! Ta đi nha!

Nói xong cô quay sang nói với mọi người:

– Chúng ta xuất phát thôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.