Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 23: 23: Ký Ức



Nàng quay ngoắt đầu lại thì bỗng *uỳnh*.

Hắn tấn công nàng một cách bất ngờ, vẫn may nhờ có kinh nghiệm chiến đấu và thân thủ nhanh nhẹn nên nàng đã kịp dùng thanh kiếm để đỡ.

Nhưng lực tấn công của đòn đánh quá mạnh khiến nàng mặc dù đỡ được nhưng không thể trụ vững mà bị đánh lùi xa về sau.

Lực tấn công đó mạnh như thế nào nhìn nét mặt nàng cũng đã có thể đoán được.

Nhưng có một thứ khiến nàng bất ngờ hơn đến nỗi không thể dấu được sự hoang mang trên gương mặt.
*Khí tức này…thật giống..!*
____
Một dòng hồi ức tăm tối chạy qua trong đầu nàng.

Hình ảnh nàng của 4000 năm trước-khi lần đầu dẫn binh cùng Đàm Phong trên cương vị của một phó tướng.

Lúc đó cả đoàn quân đều đang trở về trong hoan hỉ sau trận thắng thì đột nhiên có một toán quân khác tập kích họ.

Bọn chúng chính là đám tàn quân mà lúc nãy Đàm Phong đã tha chết cho.

Nhưng không biết bằng cách nào mà chúng trở lại và có sức mạnh dồi dào như thế.
*uỳnh* *đùng*
Thoáng chốc bọn chúng đã sang bằng cả một khu, khói bay mịt mù, xác người nằm ngỗn ngang.

Do họ đã sử dụng hết pháo binh và cả sức lực cho trận đánh vừa rồi nên đối với đợt tập kích bất ngờ này họ không kịp trở tay.

Bạch Đình lúc này cũng đang nằm thoi thóp trong lớp đất đá.

Nàng cố mở mắt thì thấy bóng lưng của Đàm Phong mờ ảo trong làn khói.

Chàng cũng đã bị thương, máu chảy xuống thành dòng đỏ thẫm dưới chân.

Đối diện với chàng là một kẻ mặc áo đen cũng giống như hắc y nhân này.

Dù cho khói có làm đôi mắt nàng đau rát đến đâu thì nàng vẫn nhìn rõ mồn một và khắc sâu trong tâm trí cái khoảnh khắc đó.

Khoảnh khắc hắn cười một cách quái dị rồi có ánh sáng lóe lên, một nguồn sức mạnh khổng lồ đến bức chết con người đang giáng xuống.

Giọng nàng gào lên trong vô vọng:
*-“KHÔNGGGG! ĐÀM PHONGGGG!”*
Phải, người hứng chịu đòn tấn công đó chính là Đàm Phong.

Chính điều đó đã khiến chàng mãi mãi giã từ chiến trận.

Cũng từ đó nàng mang theo một cái bóng tâm lý suốt một thời gian dài.

Và từ khi Thiên giới có thêm một nữ tướng là Bạch Đình thì trên chiến trường không còn một quân địch nào sống sót.

Đó cũng là cách để nàng ghi nhớ nỗi hận thù trời cao khó thấu này.
Phàn Long thấy nàng đứng thất thần với như thế bèn gọi lớn:
– Bạch Đình cô không sao chứ?
Tiếng gọi đó đã kéo nàng thoát ra khỏi đoạn kí ức đau buồn đó.

Nàng bừng tỉnh, thấy chàng và hắn đang giao đấu với nhau.

Nàng tự trách bản thân mình:
*Chết thật, lại nhớ về nó! Ta lại lơ là trong lúc chiến đấu sao!*
Rồi nàng vội lấy lại bình tĩnh đáp:
– Không sao! Vẫn chưa chết!
Thấy nàng không sao, Phàn Long cũng thở phào nhẹ nhõm.
*Con hổ ngu ngốc này.

Tính tình bộp chộp quá đi! Thật là…!*
Nhưng chàng lại nhận ra điều không đúng:
*Quái lạ! Mắc gì mà mình lo cho cô ta chứ! Cô ta bị thương cũng là do nghiệp quật.

Ai kêu bình thường mỏ hỗn quá trời.

Cô ta bị thế là đáng.

Mình không việc gì phải lo cho cô ta! Ừm!*
– Đánh nhau với ta mà ngươi lơ là thì thất lễ quá rồi đó!
Nói rồi hắn tung một cước khiến chàng không kịp đỡ mà bị đá văng ra xa.

Nhân cơ hội trọng tâm chàng chưa vững, hắn ngưng tụ pháp lực tung một chưởng hòng kết liễu chàng.
*Tiêu rồi!*
Đột nhiên có một cái bóng phủ lên người chàng.

Chàng ngơ ngác nhìn người đang chắn trước mặt mình.
*Bạch Đình? Sao cô ta lại…?*.

||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
Hóa ra lúc nãy…
* Cái tên này đánh đấm chán thế?*
Khi nhìn thấy tên hắc y nhân đang tung sát chiêu nàng liền lo lắng:
*Khoang đã, hắn định gi3t chết Phàn Long ngay lúc này luôn à! Ta không cho phép.

Mạng của “con giun” đó phải là của ta!*
Vừa mới suy nghĩ nàng liền vụt lao đến để ngăn cản đòn tấn công.
*Chết rồi không kịp né rồi!….!Kệ đi!*
*hự*
Nàng đã đỡ thay chàng cú chưởng ấy.

Nàng cắn răng cố nhịn cơn đau xoay mình vung tay đáp trả lại chiêu thức vừa nãy của hắn.

Hắn bị đánh bật bay ra xa.

Đòn tấn công của nàng có vẻ đã ảnh hưởng đến hắn.

Tay hắn ôm chỗ bị thương, mím chặt môi chịu đựng cơn đau nhói đến tận xương đang ập đến.

Sự phản đòn của nàng khiến hắn ngạc nhiên, sững sờ:
*Cô ta bắt kịp tốc độ của ta sao? Bực thật! Đúng là không nên để cô ta sống!*
Hắn vùng đứng dậy, dồn hết toàn lực thi triển chiêu thức đối phó nàng.

Một luồng sức mạnh khổng lồ đang từ từ cuộn trào làm rung chuyển đất trời.

Mây đen từ đâu kéo tới che kín cả bầu trời, gió nổi lên cuồng cuộn, cát đá bay lên mịt mù làm mờ tầm nhìn của nàng.

Cảnh tưởng này thật giống với khoảnh khắc đó nhưng lần này nàng không nằm đó chờ chết mà nàng vẫn đứng đây, sừng sững và đã sẵn sàng để đối mặt với nó.

Tưởng chừng như sẽ có một cuộc đụng độ đến kinh thiên động địa thì đột nhiên cơn lốc yếu dần, chân khí mà tên hắn y nhân kia ngưng tụ đột nhiên tiêu tán đi hết.
*Chó chết! Tại sao cứ phải lúc này…!*
Hắn lúng túng vì mọi sự không theo kế hoạch đã vạch ra.

Hắn vẫn cố tỏ ra như mình là kẻ ban phát:
– Hôm nay đến đây thôi! Ngày sau hẵn còn dài!
Nói rồi hắn dần biến mất, trời đất trở lại dáng vẻ của một buổi đêm yên bình.
*tí tách*
– BẠCH ĐÌNH CÔ KHÔNG SAO CHỨ!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 23: Cứu hay không cứu ?



Bạch Đình loạng choạng, đầu óc choáng váng không thể đứng vững. Cũng may Phàn Long đã kịp đỡ lấy nàng. Chàng hoảng loạn khi thấy miệng nàng toàn là máu, máu chảy xuống cổ, chảy xuống áo nhuộm đỏ một vùng trên chiếc áo trắng của nàng, máu chảy cả xuống đất đọng lại cả một vũng dưới chân. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chàng cảm thấy vô cùng áy náy và có chút xấu hổ. Chàng ngượng nghịu hỏi nàng:

– Có phải…vì lúc nãy cô cứu ta nên mới bị thương không?

Thấy chàng như thế nàng lại cảm thấy thích thú, muốn trêu chọc chàng.

– Còn phải hỏi nữa! Thế này chắc cũng cả tháng cũng chưa khỏi được!

Lời nói đùa của nàng mà chàng lại tưởng thật, cảm giác tội lỗi của chàng lại càng tăng thêm. Chàng nhỏ giọng nói:

– Đa tạ!

Nàng lại vờ như không nghe thấy:

– Ngươi nói cái gì cơ ta không nghe rõ!

– Cô..! Không nghe thì thôi!

Nàng phụt cười một cái liền nói:

Thông cảm đi! Ta mấy ngàn tuổi rồi nên tai có chút lãng. Nói lớn một chút thì lăn đùng ra chết liền hay sao mà không dám nói.

Chạng thẹn quá hóa giận, móc mỉa lại nàng:

– Cô bị thương mà mồm mép cũng dẻo hoặt quá ha. Thế ta lo làm gì cho mất công.

– Ta cần ngươi lo chắc. Đừng có mà tưởng bở, ai thèm đỡ cho ngươi, chỉ là…sơ xuất tí thôi.

Chàng hờn dỗi đáp lại:

– Ờ coi như là ta tưởng bở đi. Nhưng cô bị thương cũng một phần do ta thì ta cũng nên tỏ ra lo lắng chút thôi.

– Hơ, ngươi cũng biết thế à. Biết vậy ta đã không đi cùng ngươi rồi. Rách việc!

– Cô…!

– Cô cô cái gì? Đi về báo cáo! Đàm Phong còn đang chờ ta, không rảnh đôi co với ngươi đâu!

Cảm giác áy náy, tội lỗi ban nãy không biết đã bay đi đâu hết chỉ lại sự giận dỗi, bực tức và bất lực.

*Con hổ này! Cũng sẽ có ngày ta trả lại hết những gì cô đã đối đãi với ta. Chờ đó!*

– —

Theo bóng lưng của tên hắc y nhân đó, ta đến được một nơi vô cùng tăm tối và u ám đến rợn người. Đây là nơi hắn ở sao? Nó chẳng giống bất kì nơi nào trong lục giới này cả. Hắc bước vào một căn phòng, căn phòng này cứ như một nhà giam. Không! Nó chính xác là nhà giam ở địa ngục. Những tù nhân ở đây đều đã thân tàn ma dại, tay chân của họ đều bị xiềng xích trói giữ, cơ thể họ đều là những vết thương đang rỉ máu và dần thối rửa. Trong căn phòng không hề có cửa sổ, không có ánh sáng, chỉ có duy nhất một ánh sáng từ ngọn đuốc được gắn ở mỗi phòng giam mà thôi. Một không gian ngột ngạc, mùi dầu hỏa hòa với mùi ẩm mốc xộc lên đầy ám ảnh.

Tên hắc y nhân đi dần về phía chiếc ghế duy nhất được đặt ở đó giành riêng cho hắn. Bước đi của hắn cứ chao đảo, khập khiểng và lụm khụm như một ông lão già nua. Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế, nặng nhọc lên tiếng:

– Đem lên đây!

Câu nói chỉ vỏn vẹn ba chữ, không đầu không đuôi nhưng thuộc hạ của hắn chỉ gật đầu rồi rời đi ngay cứ như đây là điều xảy ra rất thường xuyên vậy. Tên thuộc hạ đi đến đâu, người trong ngục liền run sợ đến đó. Họ sợ đến nỗi co quắp người lại, nhắm tịt đôi mắt và run lên từng hồi. Chốc sau chỉ thấy hắn mở một cửa ngục, thô bạo bắt người trong đó đi ra và dẫn đến trước mặt chủ nhân của hắn. Nhưng hắc bắt người này để làm gì? Tên hắc y nhân chậm chạp mở mắt, nặng nề đứng dậy và đi tới trước mặt người đó và nói:

– Là đàn ông à?

– Phải thưa chủ nhân! Tên này vừa bắt về, hắn đã tu luyện 300 năm, linh lực rất dồi dào!

Tên hắc y nhân nở một nụ cười ma mị tỏ vẻ hài lòng.

– Rất tốt!

Người đàn ông vẫn không ngừng run sợ, hắn lén ngước nhìn thì liền trở nên hoảng loạn khi thấy đôi mắt đầy sự chết chóc ấy. Hắn liền cầu xin:

– Xin…xin…ngài….AAAAAAAAAA!

Chưa kịp nói hết hắn liền kêu lên vô cùng thảm thiết. Từng dòng linh lực của hắn đang dần bị rút cạn bởi tên hắc y nhân kia. Đôi mắt hắn liền trở nên vô hồn, cơ thể gầy xơ xác như một thây ma. Chốc sau, nội đan của hắn cũng bị moi ra, hắn liền biến thành một cái xác nằm cong queo dưới sàn hóa thành một con sói. Hắn là yêu sao? Vậy những tù nhân khác cũng là…

Tên hắc y nhân nuốt trọn luôn viên nội đan ấy, sức mạnh của hắn lại tràn trề như cũ. Hắc lấy lưỡi lém qua môi như thể hắn đang rất hài lòng vì “bữa ăn”.

*Bạch Đình. Phàn Long. Rồi sẽ có ngày ta nuốt luôn nội đan tinh nguyên của các ngươi!*

– —

Ở trước sân của Vạn Bảo các, Đàm Phong cứ đi qua đi lại, trong lòng cứ bồn chồn, phấp phòng mãi không yên, đôi mắt cứ nhìn mãi về hướng mà Bạch Đình và Phàn Long rời đi lúc nãy.

*Sao muội ấy đi lâu thế nhỉ? Đã gần một canh giờ rồi mà sao vẫn chưa về? Không biết có gặp chuyện gì nguy hiểm không nữa?*

Đột nhiên đôi mắt chàng mở lên sáng rực, gương mặt hớn hở vui mừng thấy rõ. Từ trong màn đêm xuất hiện hai bóng người đang tiến về phía chàng. Hóa ra là Bạch Đình và Phàn Long đã về chẳng trách chàng lại vui mừng đến thế. Họ nhẹ nhàng tiếp đất. Do vừa bị đả thương nên Bạch Đình tiếp đất không vững vàng như mọi khi, nàng loạng choạng suýt ngã nhưng may là Phàn Long đứng ngay kế bên đã kịp thời đỡ nàng. Chàng nhẹ giọng hỏi:

– Nè cô không sao chứ?

Nhưng Bạch Đình không nói gì chỉ lạnh lùng đẩy chàng ra rồi chậm rãi bước đi. Phàn Long liền ngơ ra tại chỗ.

*Ơ! Con hổ này dám bơ ta!*

Đàm Phong lúc này cũng đang tiến về phía họ, nhìn thấy bước chân nàng không vững liền đoán ra được điều gì đó.

*Muội ấy…bị thương rồi?*

Chàng liền vội chạy tới đỡ lấy nàng và sốt sắng hỏi:

– Muội bị sao vậy? Sao mình mẩy máu me không vậy? Muội bị thương ở đâu?

Nàng liền ngước mặt lên, tươi cười và trấn an chàng:

– Ta không sao! Vết thương nhỏ thôi huynh không phải lo!

Chàng nhìn nàng mà lòng không khỏi xót xa. Gương mặt nàng trắng bệch, môi miệng thì tái mét, thở từng hơi nặng nhọc vậy mà vẫn cố tỏ ra là mình ổn.

*Muội nhìn muội đi, nói không sao thì ai tin chứ. Sao cứ phải cố tỏ mạnh mẽ như vậy?*

– CẤP BÁO!

Chàng giật mình liền giật mình liền quay lại hỏi:

– Chuyện gì?

– Khởi bẩm thiên quân thiên đế cho đòi ngài, Bạch Đình tướng quân và cả nhị hoàng tử vào đại điện ạ!

Đàm Phong và Phàn Long đều trố mắt nhìn Bạch Đình. Còn nàng thì lòng rối như tơ vò.

*Cuối cùng cũng đến! Yêu giới này nên cứu hay không cứu đây?*


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.