Tại một căn phòng tối tăm, rộng lớn dưới lòng đất, hai cô gái đang bị treo lủng lẳng bằng dây thừng trên xà ngang đều bất động. Đối diện với họ là một thanh niên cao lớn bị trói chặt vào chiếc ghế đã được chôn chặt xuống nền.
– Họa Lam! Thanh Y!
Vũ dùng sức giật giật sợ dây trói phía sau lưng và dùng âm lượng nhỏ nhất gọi hai cô gái treo trước mặt.
Thanh Y giật mình mở mắt. Cô bây giờ mới phát hiện suốt đêm qua mình đã ngủ trong tư thế thẳng đứng, hai cánh tay bị trói chặt nhức mỏi cực độ.
Ý thức dần thanh tỉnh, cô nhớ lại màn đấu súng trước đó, thật gay cấn và tàn khốc! Tất cả những người đi theo bọn cô đều trúng đạn chết. Chỉ còn cô và Vũ một mình đấu hơn chục tay súng. Đến cuối cùng, vì đạn mang theo không đủ nên cả hai đành chấp nhạn thất bại, bị chúng đánh ngất bắt về.
– Vũ, anh không sao chứ?
– Tôi không sao!
Vũ dừng lại một lúc rồi tiếp:
– Chỉ sợ cô ấy…
Theo ánh mắt Vũ, Thanh Y bắt gặp Họa Lam cũng đang trong tư thế giống mình. Thấy Họa Lam, cô vừa vui mừng vừa hoảng hốt:
– Họa Lam, Họa Lam! Chị sao vậy? Chị mau tỉnh dậy đi, Họa Lam!
Nhưng Họa Lam vẫn như cũ gục đầu xuống đất, bất động cả người.
Bỗng, một tiếng động vang lên.
“Cạch!”
Từ cánh cửa vừa mở truyền đến một tiếng cười quái đản cùng giọng nói là ngôn ngữ bản địa:
– Ha ha, Vũ, lâu ngày không gặp! Mày còn nhớ tao không?
Căn phòng đột nhiên sáng trưng bởi hệ thống đèn điện mắc trên trần.
Vũ và Thanh Y chưa kịp quen ánh sáng nên vội nhắm mắt tránh đi. Một lúc sau, Vũ mới cười mà lên tiếng:
– Tao không biết là mày còn có thói quen lãng phí năng lượng điện như vậy, Hawk! Đâu cần vì long trọng chào đón tao mà bật hết đèn lên thế!
– Ha ha, lúc này mà mày vẫn còn cứng miệng lắm! Ở đây thứ gì cũng có thể thiếu chỉ không thiếu điện.
Tên Hawk đưa tay ra hiệu cho bọn đàn em làm gì đó rồi tiếp tục nói, mắt hắn hết nhìn Họa Lam lại nhìn Thanh Y:
– Tao cứ tưởng con nhỏ này là bạn gái mày, sao bây giờ mày lại dắt thêm một đứa nữa đến?
Thấy Vũ im lặng, tên Hawk lại cười khoái trá:
– Sao? Mày không sợ trời không sợ đất lại sợ mấy con nhỏ này bị tao hại sao? Nào, bây giờ thì nói đi, đứa nào mới là người mày yêu? Hay cả hai? Tao tiết lộ cho mày biết nhé, tao sẽ xử đứa nào là người yêu của mày thôi, như thế thì mới có thể khiến mày đau khổ trước khi chết chứ!
Hawk chỉ vào Thanh Y:
– Là nó?
Gương mặt Vũ vẫn giữ nét bình tĩnh nhưng trong lòng đã rối như tơ.
Chọn một trong hai cô sao?
Cả hai người đều quan trọng như nhau thì làm sao anh có thể mở miệng. Anh yêu Họa Lam nên tất nhiên không muốn cô bị bọn kia hành hạ. Nhưng Thanh Y, chưa tính đến việc cô là người duy nhất khiến Âu Dương Quân một lần nữa mở rộng lòng mình, chỉ riêng cô là một cô gái tài năng và thánh thiện thì anh cũng đã không hể bỏ mặc. Hơn thế, anh từ lâu đã xem Thanh Y như em gái mình thì làm sao để cô lâm vào nguy hiểm.
– Hay là cô ta?
Hawk lại tiếp tục đổi hướng ngón tay chỉ về Họa Lam.
Lúc này, đáy mắt Vũ đột nhiên thoáng động. Họa Lam không thường xuyên luyện tập như Thanh Y nên thân thể vốn yếu đuối. Bây giờ nhìn cô bị treo lên chẳng khác nào như cái xác không hồn, lòng anh lại dội lên một cơn đau nhói.
– Ha ha, vậy là cô ta rồi!
Hawk khẳng định.
– Là tôi!
Thanh Y bất ngờ lên tiếng, cô nói từng lời rõ ràng bằng tiếng quốc ngữ của chúng:
– Tôi chính là người yêu của Vũ, còn Họa Lam là chị gái của tôi. Vì muốn theo đuổi tôi nên anh ấy mới tiếp cận Họa Lam hòng lấy lòng rồi nhờ chị ấy giúp đỡ.
Thanh Y bịa ra một câu chuyện đầy hợp lí.
Hawk bán tín bán nghi, nheo mắt nghi ngờ nhìn cô:
– Mày tưởng tao dễ bị lừa sao?
– Thế ông có biết bên cạnh Âu Dương Quân chỉ có một thuộc hạ nữ duy nhất không?
Thanh Y hướng mắt về Hawk đặt câu hỏi.
– Tao có nghe nói! Nhưng sao lại hỏi chuyện này?
– Tôi chính là người đó! Tôi biết, ông có thù với Vũ nhưng lại không dám động đến Âu Dương Quân. Vì vậy khi phát hiện Vũ thường xuyên qua lại với Họa Lam, ông mới hiểu lầm mà bắt chị ấy để nhằm dụ Vũ xuất hiện phải không?
Hawk không nói gì, chờ đợi cô nói tiếp.
– Nhưng chia buồn với ông vì ông đã bắt đầu kế hoạch ngu xuẩn này từ một sự nhầm lẫn! Tôi mới chính là người mà Vũ yêu, đồng thời cũng là người Âu Dương Quân thích. Ông nói xem, hôm nay ông trả thù Vũ bằng người yêu của anh nhưng lại hại đến người con gái của Âu Dương Quân thì sẽ phải gánh hậu quả gì đây?
Thanh Y tận dụng triệt để mọi yếu tố để vừa giúp mình thoát thân cũng đồng thời không để Họa Lam bị chúng xử lí. Cô thậm chí còn có thể kể trơn tru một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt.
Cô biết kẻ trước mặt rất hiểu rõ và e sợ tính tình của Âu Dương Quân. Vì thế ông ta mới quyết định bắt Họa Lam, một người không thuộc danh sách thuộc hạ của anh. Ông ta nhất định cho rằng Họa Lam cùng lắm chỉ là nhân viên trong công ty, Âu Dương Quân hẳn không rãnh rỗi để lo đến việc mình bị mất đi một nhân viên.
– Nói vậy, Vũ hắn ta cùng ông chủ của mình, Âu Dương Quân tranh giành một cô gái?
– Im đi! Hawk, tao mới chính là người mày muốn trả thù nên hãy đến đây mà đấu với tao. Đừng có hèn hạ đụng đến bọn họ!
Thấy câu chuyện bịa đặt của Thanh y đã đi quá xa, Vũ không kiềm được lên tiếng. Anh biết rõ ý đồ của cô nhưng không thể chịu được khi bị kẻ khác cho rằng anh tranh giành người yêu với Âu Dương Quân vừa là anh em vừa là thủ lĩnh.
– Ha ha, mày vội gì chứ? Tao còn đang muốn nghe câu chuyện của con nhỏ này bịa đặt đến đâu!
Thanh Y chợt tái mặt.
Hắn biết cô bịa chuyện?
Hawk nhìn cô với nụ cười trào phúng:
– Mày nghĩ tao là ai mà dám đem câu chuyện nhảm nhí đó kể cho tao hả? Nhờ mày mà tao mới có thể khẳng định, đứa bên kia mới là bạn gái của hắn. Vũ, hắn là con chó trung thành của Âu Dương Quân thì làm sao có thể cùng chủ của của mình giành gái chứ! Ha ha…
Đúng lúc này, mấy tên thuộc hạ của hắn kéo đến một thùng nước lớn, hai bên có gắn hai thanh kim loại cùng dây điện.
Vũ và Thanh Y đồng thời tái mặt.
– Chắc mày vẫn muốn biết bạn gái mày còn sống hay đã chết chứ gì? Vậy để tao giúp mày nhận biết!
Giọng hắn ồm ồm như những con ác quỷ hút máu người.
– Hawk, mày muốn làm gì cô ấy? Mau thả cô ấy ra! Thả ra!
Vũ khẩn trương vùng vẫy trong đống dây trói.
– Thả xuống!
Tên Hawk ra lệnh.
Ngay sau đó, Họa Lam đang bất tỉnh treo trên dây theo sự chuyển động của ròng rọc, rơi nửa người vào chiếc thùng nước lớn.
– Á!
Tiếng kêu của Họa Lam vang vọng trong căn phòng lớn.
– Tăng lên!
Theo lời của Hawk, bọn thuộc hạ của hắn lại cho tăng dần dòng điện dẫn vào thùng nước của Họa Lam.
– Á!
Họa Lam ngẩng đầu thét lên một tiếng trong vô thức rồi gục xuống ngất lịm.
– Lũ khốn, dừng lại ngay! Hawk, mày dừng lại ngay cho tao, mày muốn trả thù thì hãy nhắm vào tao đây!
– Dừng lại đi! Ta thề sẽ giết hết bọn cặn bã chúng mày!
Vũ và Thanh Y không ngừng chửi rủa. Thấy hình ảnh Họa Lam bị hành hạ chết đi sống lại ngay trước mặt, họ chỉ muốn nhào đến băm nát hết bọn tàn ác này.
– Yên tâm, cô ta chưa chết được đâu! Đồ chơi này tao vẫn còn muốn sử dụng.
Tên Hawk cười ha hả rồi tiến về phía Thanh Y. Lúc này cô mới quan sát rõ tên xã hội đen này.
Đập vào mắt cô đầu tiên là vết sẹo dài trên mặt hắn. Mỗi lần nói chuyện hay cười thì vết sẹo đó trở nên dữ tợn. Hắn là một người da màu, có thể là dân nhập cư hoặc thậm chí là nhập cư bất hợp pháp.
– Nếu còn la hét nữa thì tao cũng cho mày vào đó thử cảm giác mà chị mày vừa trải qua đấy!
Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt lên gương mặt trơn láng, trắng mịn của cô. Mắt hắn chợt sáng.
– Hừ, thì ra là mỹ nhân! Hay là cô hãy đồng ý về làm nhân tình của tôi? Tôi sẽ lập tức đưa cô rời khỏi nơi này và tha luôn cho chị của cô!
Hawk dụ dỗ. Đôi tay hắn không yên phận trượt nhẹ từ mặt cô xuống cổ rồi dừng lại ở bộ phận mềm mại. Hành động của hắn khiến Thanh Y chợt buồn nôn.
Cho đến khi hắn lại tiếp tục tiến sâu xuống phía dưới thân người cô thì…
– Ọe… ọe…
Toàn bộ thức ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày Thanh Y đều trào ra ngoài, rơi ngay trên đầu và mặt tên Hawk. Có cả một miếng gân bò còn nguyên hình dạng nằm chễm chệ trên áo hắn.
Mặt hắn tối sầm, dùng tay gạt thứ dịch lỏng có mùi chua đặc trưng trên mặt.
– Mày dám!
Hắn vươn người tung một bạt tai vào má trái của Thanh Y khiến đầu cô ngẹo sang một bên. Nhưng sau đó, cô dùng lưỡi dồn tất cả chất dịch sót lại trong miệng rồi phun thẳng vào mặt tên xã hội đen trước mặt
– Phần này là tặng kèm miễn phí, không cần cảm ơn!
Nói xong, cô nhìn gương mặt giận dữ đến đỏ gắt của Hawk mà cười sảng khoái.
– Khốn kiếp! Đợi đấy, tao sẽ quay lại thanh toán bọn mày sau!
Hawk gầm gừ rồi kéo bọn đàn em rời khỏi, chỉ để lại hai tên trong phòng canh giữ.