Đôi Cánh

Chương 29



Trời vừa chập tối, mặt trăng đã treo lơ lửng trên cao.

Trong căn biệt thự rộng lớn ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp, Âu Dương Quân nhẹ nhàng bế Thanh Y lên phòng.

Suốt mấy hôm nay, trong lễ tang của Nhật, Thanh Y dường như không ăn cũng không ngủ. Tuy cô chẳng rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa nhưng ai cũng thấy rõ, tinh thần cô hoàn toàn suy sụp.

Mặc dù Âu Dương Quân luôn an ủi rằng cái chết của Nhật không phải lỗi của cô, nhưng cô vẫn như cũ chỉ nói một câu: “Không phải lỗi của tôi nhưng vì tôi mà chết!”

Âu Dương Quân đặt Thanh Y lên chiếc giường rộng rãi và mềm mại rồi kéo chăn giúp cô. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà.

Cái chết của Nhật là một sự đã kích đối với Thanh Y. Cô luôn cho rằng mình đã khiến anh thành ra như vậy.

Âu Dương Quân chau mày. Anh lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Nhìn thấy người con gái mình yêu đau lòng vì người khác nhưng anh chẳng thể được làm gì. Anh chỉ có thể ở bên cạnh và cho cô một bờ vai vững chải để dựa vào.

– Anh Quân!

Vũ mở cửa với sắc mặt không tốt, trông anh có vẻ khẩn trương.

– Suỵt!

Âu Dương Quân đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu Vũ im lặng. Anh đứng dậy chỉnh lại chăn cho Thanh Y lần nữa mới chịu rời đi.

Trong thư phòng, Vũ nhanh chóng tường thuật lại tin tức vừa nhận được.

– Họa Lam?

Âu Dương Quân chau mày nhìn Vũ xác nhận.

– Đúng vậy, người của chúng ta bên Anh báo về cô ấy đã bị tên Hawk bắt đi. Hắn muốn tôi đến gặp thì mới thả người.

Hawk là một tên xã hội đen có thù với Vũ. Năm năm trước, anh từng đụng đầu với hắn và để lại trên mặt hắn một vết sẹo dài sâu. Có lẽ bây giờ hắn muốn đến trả thù lại biết rằng anh cùng Họa Lam có quan hệ thân thiết nên mới bắt cô để dụ anh xuất hiện.

– Cậu biết rõ cho dù cậu đến đó thì hắn cũng không thả người!

Âu Dương Quân nhắc Vũ.

– Tôi biết!

Vũ khẳng định. Anh đương nhiên hiểu một kẻ tiểu nhân như Hawk làm sao có thể tuân thủ lời hứa.

– Vậy cậu hãy cẩn thận, chọn và mang theo những người có khả năng tốt nhất. Nếu có điều gì bất ngờ hoặc bất lợi thì phải liên lạc ngay!

– Rõ!

Vũ cúi đầu.

Anh vừa định xoay người đi thì Âu Dương Quân lại lên tiếng:

– Việc này tạm thời đừng để Thanh Y biết. Cô ấy vẫn còn sốc trước cái chết của Nhật!

– Tôi hiểu!

Vũ cúi đầu lần nữa rồi lui ra ngoài, chuẩn bị lên chuyến bay tối nay.

Trên đường phố rộng lớn, chiếc Lexus RX lao vút đi như gió.

Từ khi nhận được tin về Họa Lam, lòng Vũ nóng như lửa đốt. Anh chỉ sợ mỗi giây chậm trễ thì Họa Lam sẽ càng chịu thêm một giây đau khổ.

Phía trước, đèn giao thông đã báo hiệu chuẩn bị chuyển sang đèn đỏ. Vũ nhấn mạnh ga phóng nhanh qua.

Bất ngờ, một chiếc xe chạy ngang khiến anh phải vội đạp phanh.

– Á!

Vũ đang bực tức lườm tên lái xe trước mặt thì đột nhiên nghe tiếng kêu đằng sau. Anh liền quay đầu.

Vì vội vàng nên lúc đi anh không bật đèn trong xe, hơn nữa, tinh thần anh bị xáo trộn nên không nhạy cảm phát giác bên trong xe còn thêm một người.

– Thanh Y?

– Anh tiếp tục lái đi!

Thanh Y ngồi ở ghế sau bị Vũ bất ngờ đạp phanh nên theo quán tính ngã về trước.

– Sao cô lại theo tôi chứ? Hãy mau về nghỉ ngơi!

– Tôi muốn cứu Họa Lam!

Thanh Y kiên quyết.

– Sao cô lại biết?

Vũ kinh ngạc nhìn cô.

– Lúc nãy đứng bên ngoài phòng tôi đã nghe thấy hết.

– Không được, cô phải trở về!

Vũ dứt khoát đánh tay lái quay đầu xe rồi chạy theo hướng ngược lại. Thanh Y không phản kháng mà chỉ bình tĩnh nói một câu tường thuật như lời tâm sự.

– Tôi vừa mất đi một người bạn, không thể chịu nổi việc mất thêm một người thân!

Giọng cô nhẹ nhàng phảng phất nét buồn bã.

Vũ bị thái độ của Thanh Y làm cho suy nghĩ trở nên mông lung. Anh hiểu rõ Họa Lam đối với cô quan trọng không kém anh. Anh cũng chứng kiến cô suốt mấy hôm nay trong lễ tang chỉ như khúc gỗ, không nói không cười cũng không hề khóc.

Tuy nhiên, Âu Dương Quân nhất định không đồng ý anh đưa cô theo cùng!- Vũ nghĩ.

– Tôi nhất định phải gặp được Họa Lam! Vì vậy, nếu anh không để tôi theo cùng thì tôi sẽ tự mình hành động, không ai cản được. Anh thừa biết tôi có khả năng đó mà, phải không?

Lời nói của Thanh Y khiến suy nghĩ của Vũ rối tung. Cô không phải tự dưng có thể trở thành người con gái trong lòng Âu Dương Quân và đồng thời nhận được sự nể phục của những người còn lại. Năng lực của cô là điều mà ai cũng phải công nhận.

Tinh thần con người trong lúc bấn loạn sẽ bị người khác dễ dàng dẫn dắt!

Thấy Vũ giảm tốc độ nhưng vẫn theo hướng cũ cho xe chạy, Thanh Y lại tiếp tục:

– Mỗi giây anh lưỡng lự là mỗi giây Họa Lam có thể gặp thêm nhiều nguy hiểm!

Câu nói của Thanh Y nhẹ nhàng nhưng lại như chiếc búa lớn, thành công phá vỡ hoàn toàn bức tường phòng vệ cuối cùng của Vũ. Anh lập tức cho quay đầu xe, hướng về sân bay với tộc độ nhanh nhất.

Sớm hôm sau, Âu Dương Quân vào phòng Thanh Y thì phát hiện trên giường trống không. Anh vội đi tìm khắp căn biệt thự.

– Tối qua cô ấy lên xe của Vũ rồi cùng đi ạ! Tôi cứ tưởng hai người ấy đi làm nhiệm vụ nên không dám hỏi gì.

Tên vệ sĩ trực ở cửa thành thật khai báo.

Âu Dương Quân gắt gao cuộn tay thành nắm đấm kiềm chế cơn giận.

– Cô ấy dám rời đi mà không cần sự cho phép của tôi? Vũ cậu ta cũng hùa theo không báo lại?

– Cậy ấy không phải là đối thủ của Thanh Y về mặt tâm lý! Cô ấy có thể dễ dàng thuyết phục Vũ!

Hàn từ sau bước đến nói đỡ.

Âu Dương Quân tức giận quay người đi vào trong rồi phân phó với Hàn:

– Liên lạc với Vũ bảo cậu ta nếu còn muốn tôi giữ lại cho mạng sống thì canh chừng Thanh Y cho cẩn thận. Đến lúc tôi sang đó sẽ hỏi tội câu ta!

– Vậy bây giờ…

– Sang Anh!

Âu Dương Quân dứt khoát.

———-

Anh quốc một buổi sớm trời đầy âm u.

Những đám mây xám xịt nặng trĩu như chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ đổ cả tấn nước lên mặt đất.

Khu nghĩa địa nhấp nhô những cây thánh giá đủ loại to nhỏ. Làn khói từ hương được thắp trên các ngôi mộ bay mù trong không gian. Tiếng quạ kêu oang oác mang mùi chết chóc vang vọng xa gần. Chúng bay lượn lờ trên không trung chờ đợi những mớ thịt thối rữa.

Không gian tràn ngập sự quỷ dị đến rợn người.

Âu Dương Quân dẫn theo một đám người rảo quanh khu vực mồ mã.

Từ lúc nhận được tin một nhóm gần hai mươi người bao gồm cả Thanh Y và Vũ mất tín hiệu liên lạc tại địa điểm này, Âu Dương Quân vừa đáp máy bay đã vội đến đây.

Anh bất ngờ ngồi xuống rồi đưa tay chạm vào đất.

– Là máu!

Phong vẫn theo sau lưng Âu Dương Quân lên tiếng.

– Ở đây nhất định đã xảy ra một trận đấu súng!

Âu Dương Quân khẳng định.

– Tại sao lại là đấu súng?

– Trên một số bia mộ xuất hiện những vệt máu tròn và nhỏ chứng tỏ máu bắn đến đó từ vị trí khá xa với tốc độ nhanh. Người của chúng ta không phải dễ dàng mà cho kẻ khác tiếp cận để ra tay. Vì vậy, họ là bị hạ bới súng. Không thể khẳng định máu trên đó là của bên nào, nhưng người của ta thiệt hại là điều chắc chắn. Chỉ e…

Âu Dương Quân không nói thêm. Sắc mặt anh chợt bao trùm một màn lạnh lẽo.

Nếu bọn chúng dám động vào một sợi tóc của Thanh Y, anh nhất định cho chúng nhận cái chết đau khổ nhất!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.