Doctor

Chương 23



Chương 23:

– Chúng ta sẽ ngừng tim bệnh nhân và sử dụng máy tim phổi nhân tạo trong cả quá trình phẫu thuật.

Tiểu Chủ chăm chú nhìn vào gương mặt của mọi người trong phòng họp.

Cứ như màu u ám đã được tô sắc tươi sống.

Tư Ninh Ninh kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn tiền bối Trương của mình.

– P-Phải rồi! Tim của cô ấy không thể bị đau nếu nó không đập!

Tiểu Chu gật đầu đáp Tư Ninh Ninh.

– Đúng! Tuy nhiên tụ máu đông vẫn có thể ảnh hưởng đến não. Chúng ta chỉ giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất mà thôi.

Không khí đột ngột trùng xuống.

Cô đương nhiên hiểu điều mọi người lo lắng, hơi cười, Tiểu Chu vỗ nhẹ tay lên mặt bàn, hắng giọng.

– Nào, xem mấy người kìa! Chúng ta là bác sĩ kia mà, không thể để bệnh nhân về nhà đợi chết khi nhìn ra chút ánh sáng cho sự sống. Nếu ai không muốn làm có thể báo với tôi, không chút vấn đề!

Quét ánh mắt xung quanh, không có biểu hiện muốn từ bỏ từ mọi người. Tiểu Chu cười thêm sâu sắc, gật đầu.

– Tốt lắm! Thúc lại tinh thần, sáng mai chúng ta sẽ “chiến đấu”. Giờ mọi người quay lại làm việc đi!

– RÕ!!!

. . .

Lã Hứa Lệ nâng mày nhìn Viện phó. Xem ra tin tức cũng rất mau lẹ. Là vì vậy nàng giương khóe môi cong hơn.

Người phụ nữ này trong mắt Doãn Trịnh thực sự rất đáng đề phòng, nhưng chính là… lại chẳng biết nên đề phòng như nào.

Khi thì quá sơ hở, khi thì kín kẽ… là vậy mới làm hắn hoang mang. Khi muốn mưu mô với một con rắn độc, trước hết phải nắm được nguyên nhân cốt lõi.

Mà không có, hoàn toàn không thấy mục đích của đối phương chút đỉnh.

Doãn Trịnh giữ gương mặt bình thản, vắt chéo chân, mắt nhìn nàng dò xét.

– Giám đốc, rốt cục cô muốn đuổi Giáo sư Trương đi hay là không?

Nghe tông giọng thì có vẻ ổn thỏa nhưng nàng lại ngửi được mùi thiếu kiên nhẫn của đối phương.

Lã Hứa Lệ chớp nhẹ mi mắt, kiêu ngạo nhìn Doãn Trịnh.

– Tôi chưa từng có suy nghĩ phải đuổi ai ra khỏi bệnh viện! Việc anh khiến Viện trưởng rời đi đã khiến chúng ta gặp khó khăn lớn về mặt thống nhất. Nếu anh còn đuổi thêm Giáo sư Trương đi nữa, anh sẽ đối mặt với truyền thông ra sao? Hơn nữa, tôi là hiếu kì. Xem nào…

Giả vờ đắn đo gì đó, Lã Hứa Lệ theo dõi phản ứng từ đồng tử đối phương.

Khi nhận ra đối phương đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn, nàng cười, khoát tay thản nhiên.

– Nếu Giáo sư Trương quả thực thất bại, đương nhiên anh có cái cớ ngoạn mục để buộc cô ấy thôi việc. Tôi chỉ hiếu kì một chuyện, sẽ có bao nhiêu bệnh viện lớn bỏ qua lỗi lầm của cô ấy và mong muốn cô ấy đến làm việc cho họ?

– H-Hả?

Quả thực Doãn Trịnh chưa hề nghĩ đến.

Nếu như không giống hắn tính toán, việc này không thể khiến Trương La Chu thân bại danh liệt… thì không phải tự hắn vả vào mặt mình một cái sao?

Lã Hứa Lệ cười càng đậm hơn.

– Lỗi lầm lần này nguyên văn sẽ ra sao? “Vì Giáo sư Trương bất chấp can ngăn của hội đồng bệnh viện mà làm theo nguyện vọng bệnh nhân, giúp bệnh nhân phẫu thuật dù đôi bên đều biết khả năng rủi ro là rất lớn, nên bệnh viện quyết định buộc Giáo sư Trương thôi việc và tước bằng hành nghề của Giáo sư Trương”!? Anh có thể làm giả báo cáo đánh giá, nhưng anh đừng quên, còn gia đình bệnh nhân nữa, họ sẽ không để anh làm như vậy đâu.

Gương mặt Doãn Trịnh ngắn tũn lại, nuốt khan thành nhiều cái khó xử.

Nếu đúng là vậy… hắn vừa mới suýt làm hỏng đại sự.

– Tôi hiểu rồi!

Doãn Trịnh hơi nghiến răng, lập tức cúi chào rồi rời khỏi phòng Giám đốc.

Thở nhẹ một cái, Lã Hứa Lệ nhắm mắt, chỉ cảm thấy toàn thân thật mệt mỏi.

Một gương mặt hiện hữu trong đầu óc nàng.

“Cớ gì lúc đó… cô ta lại tỏa sáng như vậy…???”

* * *

Tiểu Chu nhắm chặt mắt nửa giây rồi mở ra.

Tinh thần, thể chất… mọi thứ đã sẵn sàng.

Cô liếc nhìn phụ mổ số một của mình – Trần Di. Một cái gật nhẹ từ cả hai.

– Chúng ta bắt đầu phẫu thuật! Dao!

– Dao!

Tiểu Chu rạch một đường dài ở ngực bệnh nhân, nhanh chóng, Trần Di đã đưa thiết bị hút vào vết mổ.

– Được rồi! Dụng cụ banh!

– Dụng cụ banh!

Phần bị cắt được tách ra, trái tim bệnh nhân cũng hé mở ra bên ngoài.

– Sử dụng máy tim phổi nhân tạo!

Trần Di theo mệnh lệnh, lập tức đưa thiết bị đến.

Mọi thứ từ đầu đến hiện tại đều trơn chu, căng thẳng như phần nào đã loại bỏ một chút.

– Kẹp động mạch chủ.

Gật nhẹ, thao tác cũng nhanh chóng.

– Đưa dung dịch vào!

Dõi theo thao tác của Trần Di, Tiểu Chu thầm khen ngợi sự bình tĩnh của “đồ đệ” mình. Đến giờ, một milimet cũng không sai lệch, từ hơi thở đến nhịp độ… mọi thứ Trần Di làm rất hoàn hảo.

“Hôm nay, mọi thứ sẽ hoàn hảo…”

Nụ cười của Giáo sư Trương hiện hữu sau lớp khẩu trang.

*Tít………..

Trên điện tâm đồ, nhịp tim đã trở thành một đường ngang dài vô tận.

Tiểu Chu nâng ánh mắt nhìn Trần Di.

– Chuẩn bị mổ bắt lấy đứa nhỏ! Dao Bovie!

“Chắc chắn sẽ hoàn hảo…”

– Dao Bovie!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Doctor

Chương 23: Nhịp tim tăng dần, ý tưởng ùa về



“Nếu chúng ta không mổ, họ có thể kiện chúng ta việc từ chối chăm sóc.”

Rõ ràng người Luật sư mới lên tiếng này có sự tác động của Viện phó, là muốn thúc ép Tiểu Chu tiếp tục thực hiện ca phẫu thuật này.

Lã Hứa Lệ phân tích trong đầu từ trước, thế nào với cái tình huống như bây giờ, việc tác động để Giáo sư Trương tiếp tục ca phẫu thuật sẽ có lợi cho đám người kia hơn.

Là nghĩ vậy nên càng cảm thấy khinh thường, họ lần nữa đem bệnh nhân làm quân cờ trong kế hoạch của mình. Sinh mạng người bệnh quả thực chẳng là cái gì với đám người vô liêm sỉ này.

Giờ sẽ ra sao đây…

Cuộc họp trước tỏ rõ ý tứ không muốn có ca phẫu thuật này. Cuộc họp hiện tại, với tên Luật sư đã bị mua chuộc, là đang nghiêng về việc: phải phẫu thuật.

Lúc trước chính là cuộc chiến về kiến thức y khoa, nàng không thể nắm bắt.

Lúc này lại là cuộc chiến về Luật pháp, Lã Hứa Lệ đương nhiên sẽ có tiếng nói trong cuộc họp này.

“Chúng ta không phải không chăm sóc họ, chỉ là không chăm sóc đúng thứ họ yêu cầu!”

Lã Hứa Lệ lên tiếng kéo theo cái kinh ngạc của tất cả mọi người. Bao gồm cả Tiểu Chu.

Tưởng rằng Giám đốc Lã cùng phe với mình nhưng trước lời này của nàng thì tên Luật sư kia vô cùng kinh ngạc. Mà sau cùng cũng phải thu liễm lại hết, hắn lên tiếng tiếp, là hướng tới giáo sư Trương: “Đây là lỗi của Giáo sư Trương, vì cô đã trao cho họ hi vọng nên hình thành cố chấp. Chúng ta vốn từ đầu đã có thể dùng lý luận để cô ấy không còn ngang bướng với quyết định sai lầm, và cũng là để từ chối khéo những yêu cầu vô lý của cô ta. Mổ hoặc không mổ, từ sau lời chấp nhận làm bác sĩ phẫu thuật cho sản phụ, Giáo sư Trương chính là người chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Tiểu Chu trầm mặc, nhất thời không thể thốt ra câu nào nữa vì lời này thực sự đúng đắn.

Trần Di bước vào phòng bệnh. Cúi chào hai vợ chồng, cô bác sĩ trẻ mỉm cười nhẹ nhàng hỏi han: “Cơn đau quanh vùng mổ của chị thế nào rồi?”

“À, vẫn khá đau nhưng so với trước đó thì đã giảm rồi!”, sản phụ cười nhợt nhạt, đáp lời bác sĩ Trần.

“Được rồi, tôi sẽ hạ liều thuốc. Còn vùng ngực!? Chị thấy có đau chút nào không?”

“Không, tim tôi ổn!”

Trần Di cố căng cơ mặt khi nhìn các chỉ số trên điện tâm đồ, gật đầu nặng nề nhưng không vạch trần lời nói dối của sản phụ: “Tôi biết rồi, vậy chị nghỉ ngơi đi, cứ mười phút tôi sẽ quay lại kiểm tra tình trạng của chị!”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ!”

“Nếu cô ấy không muốn phá thai, chúng ta không thể làm gì được, tốt nhất nên yêu cầu cô ấy chuyển viện!”, một cố vấn bệnh viện lên tiếng, phần lớn đám đông gật gù trừ hai người nào đó.

Trọng điểm vấn đề vì có sự can dự của Lã Hứa Lệ mà thay đổi, hội đồng lại muốn ngừng cung cấp dịch vụ y tế cho sản phụ này.

“Tôi không phải bác sĩ nhưng ít nhất tôi cũng biết rằng một bác sĩ thì không thể để bệnh nhân ra về và nằm chờ chết được!”, Lã Hứa Lệ dừng ánh nhìn hướng cô, chuyển tầm mắt sang người mới phát biểu.

“Đó là quyết định của bệnh nhân. Hoặc nếu muốn ca phẫu thuật xảy ra để bảo toàn mạng sống sản phụ, Giáo sư Trương phải nói dối cô ấy về cách tiến hành phẫu thuật. Vấn đề này chắc Giáo sư hiểu rõ, nhưng hậu quả là khôn lường.”, giọng khiêu khích của cố vấn hướng Tiểu Chu, hắn ta là đang muốn xem kẻ hắn cho rằng vô cùng kiêu ngạo với thiên phú phẫu thuật sẽ xử lý tình huống này ra sao.

Chính là Tiểu chu đâu có quan tâm tới hắn, ánh mắt cô lúc này đang dán lên gương mặt Lã Hứa Lệ.

Một cảm giác kì lạ ập đến lồng ngực Tiểu Chu khi cô biết nàng đang bênh vực mình trong cuộc họp này.

Cô ta đang cố để trách nhiệm sau cùng không đổ lên mình….?

Tại sao cô ta phải làm vậy…?

Cô ta đâu cần phải làm thế…?

Tiểu Chu vô thức nâng tay, áp sát vào ngực với gương mặt như mất hồn.

Nhịp tim mình…

Nhanh quá…

Mà…nhịp tim sao!???

Tiểu Chu căng mắt, hình thành một khối liên kết khổng lồ trong đầu.

Khó hiểu nhìn những biểu cảm kỳ lạ của Giáo sư Trương, cố vấn nghiêng mặt sang Luật sư. Hai kẻ nhận hối lộ ra ám hiệu gì đó với nhau rồi Luật sư gật đầu, lên tiếng lần nữa: “Đó là cách duy nhất để phẫu thuật mà cứu mạng sản phụ. Nhưng nói với bệnh nhân một đằng và làm phẫu thuật một nẻo, việc này là sai trái và bất hợp pháp. Nếu bị kiện sẽ còn nghiêm trọng hơn cả việc trả bệnh nhân về nhà. Tuy nhiên quyết định nằm ở sản phụ và bác sĩ chấp nhận làm ca phẫu thuật này, bọn tôi chỉ là tư vấn về mặt luật pháp mà thôi.”

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về một người.

Lã Hứa Lệ kinh ngạc, còn nghĩ người kia không hiểu vì cớ gì lại nhắm mắt như vậy.

Cô ta bỏ cuộc sao!?

Không đúng, không giống chút nào!

“Giáo sư Trương!?”, tiếng người đại diện hội đồng cất lên.

Tiểu Chu chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt này…

Lã Hứa Lệ ngẩn người nửa giây. Sau đó rất nhanh, trên môi nàng hiện hữu nụ cười nhẹ.

Đôi mắt của cô lúc này rất đẹp đấy, Giáo sư Trương!

Người được nhắc tên đứng dậy, dứt khoát thẳng thừng nhìn vào mắt đại diện hội đồng, tông giọng đều đặn vô cùng bình tĩnh.

“Tôi sẽ làm phẫu thuật!”

Tư Ninh Ninh đứng ngồi không yên, nhận cốc nước ấm từ tay Đinh Khống mà cả cơ thể không bớt căng thẳng nổi.

“Tiền bối, chị đừng lo, Giáo sư sẽ ổn thôi!”, Dịch Minh cười, trấn an đối phương.

“Là tôi làm liên lụy đến tiền bối! Chết tiệt, nếu tôi không nhờ chị ấy giúp có lẽ…”

Bịch bịch bịch…

Hộc hộc hộc….

Tiếng bước chân và thở đứt đoạn của Trần Di làm mọi sự chú ý thay đổi. Ba người trong phòng chờ ngạc nhiên.

“Sao vậy?”, Đinh Khống sửng sốt chạy tới bên Trần Di.

“M-Mọi người, sang phòng họp của khoa ta, Giáo sư sẽ chỉ đạo cụ thể cho ca phẫu thuật vào sáng mai!”, Trần Di nở nụ cười rất tươi, không để tâm đến những giọt mồ hôi trên trán.

“P-Phẫu thuật? Sáng mai????”, Đinh Khống và Dịch Minh nhìn nhau rồi quay sang nhìn cô bạn mình.

Trần Di không giữ nổi cảm xúc vui sướng, gật đầu liên tục: “Đúng, là sản phụ đó, giáo sư đã tìm ra cách, giờ chúng ta mau đi họp!”

“T-THẬT SAO???? AAAAAA, Tiền bối, thật tốt quá, tốt quá! Biết rồi, bọn tôi đi ngay đây! Đi thôi tiền bối!!!!”, Đinh Khống reo lên, điên cuồng lắc lắc vai Tư Ninh Ninh.

Ngẩn người, Tư Ninh Ninh như mất hồn, không tin được mình mới nghe điều gì.

Kì quặc, giây phút này mà mùi thơm của hoa hồng không rõ cớ gì lại xuất hiện trong trí óc Tư Ninh Ninh, để lại một cảm xúc thực khó tả.

Tiền bối… chị thực sự nghĩ ra được cách sao?

Thật không thể tin được….

[“Tư Ninh Ninh, mẹ cô thích hoa hồng đúng không!?”]

[“Tiền bối vẫn nhớ sao?”]

[“Sao lại không nhớ, mẹ cô rất quý tôi, tôi sao có thể không chú ý tới sở thích của bà được!? Đi thôi, chúng ta đi mua hoa hồng tặng mẹ cô!”]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.