Người đàn ông đội mưa vội vã chạy về phía chiếc xe SUV màu đen rồi ngồi vào ghế lái.
Trong xe đột nhiên vang lên 1 tiếng nói lạnh lùng từ ghế sau.
-” Sao rồi?”.
Người đàn ông hơi ngoảnh về sau rồi nói với giọng điệu hơi ấp úng.
-” Vương tổng,… cô gái đó… có vẻ không ổn…. hay là… hay là chúng ta… tránh đi thì hơn.”
Ngay khi câu nói kia vừa dứt, khoảng lặng chết người liền bao trùm trong xe, người đàn ông cảm nhận được vị Vương tổng này đang nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo làm anh ta lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên một tiếp bộp như vật gì đó rơi vang lên phía sau rồi sau đó là tiếng mở cửa xe. Người đàn ông ngoảnh lại thì chỉ kịp nhìn thấy gọng kính vàng của Vương tổng lóe lên ở ghế ngồi còn anh ta đã bước xuống trong màn mưa tiến thẳng về phía cô.
Đôi chân dài thẳng tắp cùng bộ vest đen vẫn giữa được khí chất ngút trời của anh, nếu mái tóc được vuốt gọn kia không rũ xuống thì không ai biết anh đang dầm mưa.
Đôi giày da sáng bóng như tráng gương dừng lại trước chiếc ô, cả thân hình anh cao lớn cúi đầu xuống đôi mày kiếm cau lại, anh đưa tay cầm chiếc ô lên.
Cô gái yếu ớt sau chiếc ô từ từ hiện ra trước mặt anh, hơi thở của cô yếu ớt đều đều nghe ra tiếng phì phò, cả khuôn mặt đã trắng bệch đi còn xung quanh vết thương đã bị nước mưa rửa qua hiện rõ viền thâm trên trán.
Nghe thấy tiếng động, cô chậm rãi mở hé mắt nhìn anh rồi lại yếu ớt nhắm lại.
Anh ném chiếc ô đi khiến cô cảm nhận được nước mưa rơi xuống, đôi mày lá liễu hơi cau lại vì khó chịu.
Sau đó, cả thân người của cô bị anh bế ngang lên, cô không còn sức lực bàn tay không thể ôm lấy vai anh nhưng Vương tổng vẫn bế cô gọn gàng.
Anh đưa cô đi về phía chiếc xe, vừa đi anh vừa nói nhỏ.
-” Muốn tự tử sao?…Nếu muốn chết thì cũng đừng làm phiền người khác.”
Anh bế cô đi vào trong xe, để cô ngồi tựa đầu vào vai rồi cẩn thận dùng khăn lau mặt cho cô, vừa lau anh vừa nói.
-” Tử Dương, tới Lam Hi, liên hệ với viện trưởng… cứu người khẩn cấp… vượt hết đèn đỏ cho tôi.”
Tử Dương nghe giọng điệu của anh biết rõ độ nguy cấp nên không dám chậm trễ. Sau khi dứt lời chiếc xe lao nhanh trong màn mưa cả đèn đỏ cũng vượt.
Trong suốt quãng đường Vương tổng vẫn để đầu của cô tựa lên vai mình, chốc chốc anh lại đưa tay lên cổ để kiểm tra mạch đập của cô.
Tới nơi, Kiều Nguyệt Nga được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Cả người anh ướt nhẹp ngồi xuống ghế chờ, cả thân người cao lớn ngồi dựa vào tường, đôi mắt nhắm nghiền lại không rõ cảm xúc, mái tóc ướt nhẹp cũng đã khô hơn một nửa, bộ đồ mà anh mặc cũng hơi xộc xệch đi, chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng cũng chẳng còn phẳng lì nữa.
Một lúc sau, Tử Dương từ hành lang hớt hải chạy tới đứng trước mặt của anh, sắc mặt của anh ta không mấy tốt liền gặng hỏi vài câu.
-” Vương tổng, cô gái đó được đưa vào rồi sao?.”
Anh vẫn không mở mắt ra chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng đậm âm mũi.
Tử Dương nhìn về phía đèn phòng cấp cứu 1 chút rồi quay sang nhìn anh.
-” Vương tổng, hay anh về nghỉ ngơi trước, ngày mai anh còn có một cuộc họp quan trọng ở phía Nam.”
Anh khẽ mở mắt ra nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới chống đầu gối đứng dậy, vẻ mặt của anh thoáng chút mệt mỏi.
Trước khi quay lưng rời đi anh lạnh giọng giao phó.
-” Báo cáo đầy đủ về ca phẫu thuật cho tôi.”
Nói xong anh nhanh chân rời đi, vừa đi anh vừa cởi chiếc áo khoác để lộ ra bờ vai vạm vỡ sau lớp áo sơ mi trắng tinh.
Tử Dương nhìn theo đến khi anh đi khuất mới rời mắt.
Theo anh đã 3 năm nhưng đây là lần đầu tiên Tử Dương thấy Vương tổng quan tâm tới người khác nhiều như vậy… chẳng lẽ là do anh cảm thấy tội lỗi sao?
Nhưng điều này cũng không có khả năng… nhớ lại Vương tổng cao cao tại thượng lạnh lùng có tiếng thì cảm giác tội lỗi có lẽ chẳng hề tồn tại.
Nhớ lại ánh mắt lạnh đến âm độ của anh mà rùng mình.
Nhớ lại những lúc mấy tiểu thư nhà quyền quý được lão phu nhân đưa tới văn phòng để anh xem mắt, sau khi bọn họ rời đi điều mà Vương tổng nhắc nhở đầu tiên chính là loại bỏ tất cả những thứ mà cô gái đó đã đụng vào…. thái độ rất căm ghét.
Tử Dương cũng không hiểu vì lí do gì mà Vương tổng nhà anh ta là đàn ông mà cứ thủ thân như ngọc, chưa từng thấy Vương tổng gần gũi với cô gái nào… anh ta luôn giữ khoảng cách với đối phương mỗi khi buộc phải gặp mặt.
Không biết Vương tổng có nỗi khổ gì hay không?
Tử Dương còn lắc đầu ngao ngán thầm nghĩ, không biết sau khi trở về, hôm nay Vương tổng có ngâm mình trong bồn tắm tới sáng không.
Người đàn ông đội mưa vội vã chạy về phía chiếc xe SUV màu đen rồi ngồi vào ghế lái.
Trong xe đột nhiên vang lên 1 tiếng nói lạnh lùng từ ghế sau.
-” Sao rồi?”.
Người đàn ông hơi ngoảnh về sau rồi nói với giọng điệu hơi ấp úng.
-” Vương tổng,… cô gái đó… có vẻ không ổn…. hay là… hay là chúng ta… tránh đi thì hơn.”
Ngay khi câu nói kia vừa dứt, khoảng lặng chết người liền bao trùm trong xe, người đàn ông cảm nhận được vị Vương tổng này đang nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo làm anh ta lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên một tiếp bộp như vật gì đó rơi vang lên phía sau rồi sau đó là tiếng mở cửa xe. Người đàn ông ngoảnh lại thì chỉ kịp nhìn thấy gọng kính vàng của Vương tổng lóe lên ở ghế ngồi còn anh ta đã bước xuống trong màn mưa tiến thẳng về phía cô.
Đôi chân dài thẳng tắp cùng bộ vest đen vẫn giữa được khí chất ngút trời của anh, nếu mái tóc được vuốt gọn kia không rũ xuống thì không ai biết anh đang dầm mưa.
Đôi giày da sáng bóng như tráng gương dừng lại trước chiếc ô, cả thân hình anh cao lớn cúi đầu xuống đôi mày kiếm cau lại, anh đưa tay cầm chiếc ô lên.
Cô gái yếu ớt sau chiếc ô từ từ hiện ra trước mặt anh, hơi thở của cô yếu ớt đều đều nghe ra tiếng phì phò, cả khuôn mặt đã trắng bệch đi còn xung quanh vết thương đã bị nước mưa rửa qua hiện rõ viền thâm trên trán.
Nghe thấy tiếng động, cô chậm rãi mở hé mắt nhìn anh rồi lại yếu ớt nhắm lại.
Anh ném chiếc ô đi khiến cô cảm nhận được nước mưa rơi xuống, đôi mày lá liễu hơi cau lại vì khó chịu.
Sau đó, cả thân người của cô bị anh bế ngang lên, cô không còn sức lực bàn tay không thể ôm lấy vai anh nhưng Vương tổng vẫn bế cô gọn gàng.
Anh đưa cô đi về phía chiếc xe, vừa đi anh vừa nói nhỏ.
-” Muốn tự tử sao?…Nếu muốn chết thì cũng đừng làm phiền người khác.”
Anh bế cô đi vào trong xe, để cô ngồi tựa đầu vào vai rồi cẩn thận dùng khăn lau mặt cho cô, vừa lau anh vừa nói.
-” Tử Dương, tới Lam Hi, liên hệ với viện trưởng… cứu người khẩn cấp… vượt hết đèn đỏ cho tôi.”
Tử Dương nghe giọng điệu của anh biết rõ độ nguy cấp nên không dám chậm trễ. Sau khi dứt lời chiếc xe lao nhanh trong màn mưa cả đèn đỏ cũng vượt.
Trong suốt quãng đường Vương tổng vẫn để đầu của cô tựa lên vai mình, chốc chốc anh lại đưa tay lên cổ để kiểm tra mạch đập của cô.
Tới nơi, Kiều Nguyệt Nga được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Cả người anh ướt nhẹp ngồi xuống ghế chờ, cả thân người cao lớn ngồi dựa vào tường, đôi mắt nhắm nghiền lại không rõ cảm xúc, mái tóc ướt nhẹp cũng đã khô hơn một nửa, bộ đồ mà anh mặc cũng hơi xộc xệch đi, chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng cũng chẳng còn phẳng lì nữa.
Một lúc sau, Tử Dương từ hành lang hớt hải chạy tới đứng trước mặt của anh, sắc mặt của anh ta không mấy tốt liền gặng hỏi vài câu.
-” Vương tổng, cô gái đó được đưa vào rồi sao?.”
Anh vẫn không mở mắt ra chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng đậm âm mũi.
Tử Dương nhìn về phía đèn phòng cấp cứu 1 chút rồi quay sang nhìn anh.
-” Vương tổng, hay anh về nghỉ ngơi trước, ngày mai anh còn có một cuộc họp quan trọng ở phía Nam.”
Anh khẽ mở mắt ra nhìn lên trần nhà một lúc rồi mới chống đầu gối đứng dậy, vẻ mặt của anh thoáng chút mệt mỏi.
Trước khi quay lưng rời đi anh lạnh giọng giao phó.
-” Báo cáo đầy đủ về ca phẫu thuật cho tôi.”
Nói xong anh nhanh chân rời đi, vừa đi anh vừa cởi chiếc áo khoác để lộ ra bờ vai vạm vỡ sau lớp áo sơ mi trắng tinh.
Tử Dương nhìn theo đến khi anh đi khuất mới rời mắt.
Theo anh đã 3 năm nhưng đây là lần đầu tiên Tử Dương thấy Vương tổng quan tâm tới người khác nhiều như vậy… chẳng lẽ là do anh cảm thấy tội lỗi sao?
Nhưng điều này cũng không có khả năng… nhớ lại Vương tổng cao cao tại thượng lạnh lùng có tiếng thì cảm giác tội lỗi có lẽ chẳng hề tồn tại.
Nhớ lại ánh mắt lạnh đến âm độ của anh mà rùng mình.
Nhớ lại những lúc mấy tiểu thư nhà quyền quý được lão phu nhân đưa tới văn phòng để anh xem mắt, sau khi bọn họ rời đi điều mà Vương tổng nhắc nhở đầu tiên chính là loại bỏ tất cả những thứ mà cô gái đó đã đụng vào…. thái độ rất căm ghét.
Tử Dương cũng không hiểu vì lí do gì mà Vương tổng nhà anh ta là đàn ông mà cứ thủ thân như ngọc, chưa từng thấy Vương tổng gần gũi với cô gái nào… anh ta luôn giữ khoảng cách với đối phương mỗi khi buộc phải gặp mặt.
Không biết Vương tổng có nỗi khổ gì hay không?
Tử Dương còn lắc đầu ngao ngán thầm nghĩ, không biết sau khi trở về, hôm nay Vương tổng có ngâm mình trong bồn tắm tới sáng không.