Như thường ngày, mẹ cô vẫn thức dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho khách, trong căn bếp nhỏ thi thoảng vang lên tiếng lạch cạch của bát đũa… mọi thứ im ắng tới mức cô đơn.
Kiều Nguyệt Nga khoác trên mình 1 chiếc áo khoác khá dày, cô đeo ba lo từ bậc thang đi xuống, ánh đèn hắt vào đôi mắt làm cô hơi khó chịu che lại. Đứng trước cửa một lúc rồi cô đi vào phòng bếp, mẹ của cô vẫn tất bật với công việc bà không nhìn cô lấy một lần… hoặc cũng có thể là do bà đang giận.
Cô đứng như chôn chân ở đó một lúc, trong lòng nặng trĩu… con người của cô là vậy… hơi nặng tình… dù cãi nhau với ai cũng không biết giận… mọi thứ lúc tức giận nói ra đều là tất cả… chẳng giữ lại chút gì để giận nữa.
Cô nhìn bà rồi mới chậm rãi lên tiếng, giọng của cô hơi khàn vì tối qua cô đã khóc rất nhiều, đôi mắt cũng sưng húp.
-” Mẹ, con lên Lạc Dương tìm việc, sau này con sẽ liên lạc lại.”
Nói xong cô đứng đó chờ bà hồi âm nhưng bà vẫn như cũ … không hề nhúc nhích cuối cùng cô đành ngậm ngùi mở cửa đi ra khỏi nhà.
Kiều Nguyệt Nga đi tới bến xe, cô phải ngồi xe 8 tiếng mới tới được Lạc Dương – Thành phố xa hoa bậc nhất cả nước.
Đến chiều cô mới dừng chân xuống xe, bình thường vào giờ này trời vẫn còn chút tia nắng le lói nơi chân trời nhưng hôm nay trời âm u từ sáng nên có cảm giác tối rất nhanh.
Cô đi xuống lấy đồ rồi tự mình thoát khỏi khung cảnh chen chúc đi ra đường lớn. Ở đây có rất nhiều tòa nhà cao tầng, đường xá cũng sạch sẽ khách hẳn với quê của cô – một thị trấn nhỏ.
Nơi đây tuy là lần đầu cô đến nhưng cũng không phải như nhà quê lên thành phố bởi vì 4 năm đại học cô cũng học ở 1 thành phố xa hoa tương tự nơi này.
Cô dựng chiếc vali lên rồi móc chiếc điện thoại ở trong túi ra, ánh mắt thoáng chút buồn… mẹ vẫn không liên lạc với cô.
Bầu trời đen cuối cùng cũng thả những giọt nước nặng trĩu xuống nhân gian, những người đi đường vội vã chạy đi trốn còn cô thì vẫn đứng đó để mặc cho mưa tuôn mưa xối.
Kiều Nguyệt Nga buồn rầu bỏ điện thoại lại vào túi, cô đưa tay cầm lấy chiếc vali rồi kéo đi ngang qua đường.
Đột nhiên một chiếc xe lao nhanh tới, tiếng phanh xe kêu rất chói tai, trên đường còn hằn một vệt đen dày.
Kiều Nguyệt Nga nằm thoi thóp trên mặt đường, hơi thở của cô trở nên nặng về, đầu óc choáng váng mơ hồ. Cô đưa tay chạm lên đầu của mình rồi đưa ra… một vệt máu đậm màu in trên những ngón tay…
Lúc này đầu óc của cô càng lúc càng mơ hồ hơn, hơi thở cũng chậm rãi nhưng rất nặng nề, nhưng hạt mưa liên tục lao xuống xối xả như những nhát dao phi thẳng về phía cô… trong mơ hồ cô vẫn cảm nhận được cảm giác ran rát, bàn tay cô dang rộng đặt thõng trên mặt đường, ánh mắt của cô mờ nhạt nhìn theo ánh đèn đường vàng ươm trong màn mưa.
Ngay sau đó, tiếng lộp độp vang lên, những ngọt mưa ngừng tấn công cô. Trong mắt cô xuất hiện 1 người đàn ông mặc vest đang cầm ô che cho cô, anh ta ngồi xuống đưa tay lay nhẹ vai cô
-” Cô gì ơi, cô có sao không?… Cô chờ chút… tôi gọi cấp cứu rồi….”
Kiều Nguyệt Nga mệt mỏi ngoảnh đầu đi, anh ta lại nói.
-” Cô có muốn gọi người nhà không?”.
Cô lắc đầu rồi thều thào nói.
-” Anh đi đi, mặc kệ tôi…tôi không sao!.”
Người đàn ông vẫn ngồi đó che ô cho cô, nghe cô nói vậy anh ta suy nghĩ một chút rồi mới nói.
-” Là tôi tông vào cô nên tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô cố chịu 1 chút… .”
Lúc này trong tâm trí của cô không để ý nhiều tới lời mà anh ta nói, cô chỉ cảm thấy trong hơi thở yếu ớt nhưng tâm trí lại suy nghĩ rất nhiều… những chuyện cô vừa trải qua… tất cả đều là lí do khiến cô muốn buông bỏ… tất cả đều quá mệt mỏi.
Nước mắt của cô rơi xuống hòa lẫn với nước mưa, đôi mắt của cô hơi cay cay.
Không thấy cô trả lời người đàn ông kia lại nói.
-” Cô cố gắng lên.”
Kiều Nguyệt Nga cảm thấy những cơn lạnh đang kéo tới làm cô rợn người, cảm giác nằm trên mặt đường không còn “chill” như ban nãy. Nhưng cơn lạnh làm cơn thể của cô run lên từng cơn, đôi khi nó xuất hiện như 1 điểm chấm rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, đôi môi của cô cũng tái nhợt thấy rõ.
Cô quay sang nhìn anh ta một lượt nữa rồi nói.
-” Không cần, anh cứ đi đi… tôi không cần anh chịu trách nhiệm… mặc tôi!.”
Vừa nói xong, cô ho kịch liệt làm cơ thể co giật, vũng máu trên đầu của cô ngày càng loang rộng.
Người đàn ông thấy vậy mặt tái mét, anh ta luống cuống nhìn trước nhìn sau. Vì đây là thành phố lớn nên xe cấp cứu cũng tới hơi trễ.
Anh ta đặt lại chiếc ô che lấy thân trên của cô rời hớt hải chạy đi.
Như thường ngày, mẹ cô vẫn thức dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho khách, trong căn bếp nhỏ thi thoảng vang lên tiếng lạch cạch của bát đũa… mọi thứ im ắng tới mức cô đơn.
Kiều Nguyệt Nga khoác trên mình 1 chiếc áo khoác khá dày, cô đeo ba lo từ bậc thang đi xuống, ánh đèn hắt vào đôi mắt làm cô hơi khó chịu che lại. Đứng trước cửa một lúc rồi cô đi vào phòng bếp, mẹ của cô vẫn tất bật với công việc bà không nhìn cô lấy một lần… hoặc cũng có thể là do bà đang giận.
Cô đứng như chôn chân ở đó một lúc, trong lòng nặng trĩu… con người của cô là vậy… hơi nặng tình… dù cãi nhau với ai cũng không biết giận… mọi thứ lúc tức giận nói ra đều là tất cả… chẳng giữ lại chút gì để giận nữa.
Cô nhìn bà rồi mới chậm rãi lên tiếng, giọng của cô hơi khàn vì tối qua cô đã khóc rất nhiều, đôi mắt cũng sưng húp.
-” Mẹ, con lên Lạc Dương tìm việc, sau này con sẽ liên lạc lại.”
Nói xong cô đứng đó chờ bà hồi âm nhưng bà vẫn như cũ … không hề nhúc nhích cuối cùng cô đành ngậm ngùi mở cửa đi ra khỏi nhà.
Kiều Nguyệt Nga đi tới bến xe, cô phải ngồi xe 8 tiếng mới tới được Lạc Dương – Thành phố xa hoa bậc nhất cả nước.
Đến chiều cô mới dừng chân xuống xe, bình thường vào giờ này trời vẫn còn chút tia nắng le lói nơi chân trời nhưng hôm nay trời âm u từ sáng nên có cảm giác tối rất nhanh.
Cô đi xuống lấy đồ rồi tự mình thoát khỏi khung cảnh chen chúc đi ra đường lớn. Ở đây có rất nhiều tòa nhà cao tầng, đường xá cũng sạch sẽ khách hẳn với quê của cô – một thị trấn nhỏ.
Nơi đây tuy là lần đầu cô đến nhưng cũng không phải như nhà quê lên thành phố bởi vì 4 năm đại học cô cũng học ở 1 thành phố xa hoa tương tự nơi này.
Cô dựng chiếc vali lên rồi móc chiếc điện thoại ở trong túi ra, ánh mắt thoáng chút buồn… mẹ vẫn không liên lạc với cô.
Bầu trời đen cuối cùng cũng thả những giọt nước nặng trĩu xuống nhân gian, những người đi đường vội vã chạy đi trốn còn cô thì vẫn đứng đó để mặc cho mưa tuôn mưa xối.
Kiều Nguyệt Nga buồn rầu bỏ điện thoại lại vào túi, cô đưa tay cầm lấy chiếc vali rồi kéo đi ngang qua đường.
Đột nhiên một chiếc xe lao nhanh tới, tiếng phanh xe kêu rất chói tai, trên đường còn hằn một vệt đen dày.
Kiều Nguyệt Nga nằm thoi thóp trên mặt đường, hơi thở của cô trở nên nặng về, đầu óc choáng váng mơ hồ. Cô đưa tay chạm lên đầu của mình rồi đưa ra… một vệt máu đậm màu in trên những ngón tay…
Lúc này đầu óc của cô càng lúc càng mơ hồ hơn, hơi thở cũng chậm rãi nhưng rất nặng nề, nhưng hạt mưa liên tục lao xuống xối xả như những nhát dao phi thẳng về phía cô… trong mơ hồ cô vẫn cảm nhận được cảm giác ran rát, bàn tay cô dang rộng đặt thõng trên mặt đường, ánh mắt của cô mờ nhạt nhìn theo ánh đèn đường vàng ươm trong màn mưa.
Ngay sau đó, tiếng lộp độp vang lên, những ngọt mưa ngừng tấn công cô. Trong mắt cô xuất hiện 1 người đàn ông mặc vest đang cầm ô che cho cô, anh ta ngồi xuống đưa tay lay nhẹ vai cô
-” Cô gì ơi, cô có sao không?… Cô chờ chút… tôi gọi cấp cứu rồi….”
Kiều Nguyệt Nga mệt mỏi ngoảnh đầu đi, anh ta lại nói.
-” Cô có muốn gọi người nhà không?”.
Cô lắc đầu rồi thều thào nói.
-” Anh đi đi, mặc kệ tôi…tôi không sao!.”
Người đàn ông vẫn ngồi đó che ô cho cô, nghe cô nói vậy anh ta suy nghĩ một chút rồi mới nói.
-” Là tôi tông vào cô nên tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô cố chịu 1 chút… .”
Lúc này trong tâm trí của cô không để ý nhiều tới lời mà anh ta nói, cô chỉ cảm thấy trong hơi thở yếu ớt nhưng tâm trí lại suy nghĩ rất nhiều… những chuyện cô vừa trải qua… tất cả đều là lí do khiến cô muốn buông bỏ… tất cả đều quá mệt mỏi.
Nước mắt của cô rơi xuống hòa lẫn với nước mưa, đôi mắt của cô hơi cay cay.
Không thấy cô trả lời người đàn ông kia lại nói.
-” Cô cố gắng lên.”
Kiều Nguyệt Nga cảm thấy những cơn lạnh đang kéo tới làm cô rợn người, cảm giác nằm trên mặt đường không còn “chill” như ban nãy. Nhưng cơn lạnh làm cơn thể của cô run lên từng cơn, đôi khi nó xuất hiện như 1 điểm chấm rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, đôi môi của cô cũng tái nhợt thấy rõ.
Cô quay sang nhìn anh ta một lượt nữa rồi nói.
-” Không cần, anh cứ đi đi… tôi không cần anh chịu trách nhiệm… mặc tôi!.”
Vừa nói xong, cô ho kịch liệt làm cơ thể co giật, vũng máu trên đầu của cô ngày càng loang rộng.
Người đàn ông thấy vậy mặt tái mét, anh ta luống cuống nhìn trước nhìn sau. Vì đây là thành phố lớn nên xe cấp cứu cũng tới hơi trễ.
Anh ta đặt lại chiếc ô che lấy thân trên của cô rời hớt hải chạy đi.