Nhật An lật từng trang một, đọc kỹ không sót một chữ nào. Cha mẹ cô – Hứa Gia Mẫn và Phạm An Nhiên, hai người từng là Nhà nghiên cứu Cấp của Trịnh gia. Vì vậy Từ Lâm tìm ra được tin tức của hai người hết sức dễ dàng. Đống ảnh đó là những hình chụp ba mẹ cô khi đang tham gia dự án, nhưng không có bất cứ thông tin gì về cô và gã đàn ông Hứa Thế Minh kia.
\- “Nhật An, họ đã mất từ 15 năm trước rồi.”
Từ Lâm từ tốn giải thích. Hắn cũng đan tay vào tay cô, khẽ chặt bàn tay nhỏ bé kia lại.
Nhật An chết lặng, trơ ánh mắt trong veo thoáng chút buồn nhìn hắn. Cha mẹ cô, thật sự họ đã mất rồi ư? Cô mân mê tấm hình hai người chụp chung, nụ cười tươi roi như ánh nắng. Nhật An từng mơ được một lần nói chuyện với họ, rằng con mệt rồi, muốn được ôm ấp trong vòng tay của hai người.
\- “Vậy…”
\- “Con chip phía sau gáy của em, đến từ tập đoàn M, là đối thủ của tôi, nhưng ADN của em lại khớp với hai người trong bộ hồ sơ này.” – Từ Lâm vừa nói vừa nhìn sâu vào ánh mắt Nhật An. Đôi mắt trong vắt không một chút giả dối. Cô gái này, thật sự không biết gì.
\- “Thì sao chứ?”
\- “Điều đó chứng tỏ em là một vật thí nghiệm.” – Từ Lâm nhấn mạnh từ “vật thí nghiệm”, từng lời nói của hắn ong lên bên tai.
Nhật An chau mày.
\- “Em nói xem, trước khi được mẹ tôi nhận nuôi, em còn được một gia đình khác nhận, đúng không?”
\- “Ừm…” – Nhật An gật đầu nhìn hắn.
\- “Căn nhà em ở một mình, có rất nhiều rô bôt?”
\- “Sao anh biết?”
\- “Căn nhà đó thuộc vào bất động sản của cha tôi!”
\- “Gì chứ?” – Nhật An khẽ run lên, tay bất chợt sờ phía sau gáy.
\- “Ông ta chính là chủ tịch tập đoàn M.”
Nhật An chợt nhớ lại khoảnh khắc chết chóc đó. Giấc mơ ấy. Người đàn ông trong mơ, cô bị trói chặt trên chiếc băng ca thép lạnh buốt, căn phòng đó, các máy móc kỳ lạ, những người mặc đồ bảo hộ trắng, mọi thứ quay cuồng.
Gương mặt Từ Lâm trước mắt cô nhanh chóng móp méo, ngũ quan lẫn lộn. Rồi dung nhan người đàn ông đó xuất hiện thế vào chỗ mặt Từ Lâm.
\- “Áaaaaaaa!”
Nhật An hoảng sợ, hét lớn, cố vùng vẫy hết sức thoát khỏi người hắn. Nhưng tên đó liền bắt lấy hai tay cô kéo về.
\- “Thả tôi ra!!!”
Nhật An vung tay chống cự. Cô đẩy mạnh hắn ra và thành công chạy đến góc phòng.
Nhật An nhìn tên đàn ông man rợ đang từ từ tiến lại gần mình. Hắn tiến một bước, cô liền lùi về một bước. Cô lùi thêm bước nữa liền làm rơi chậu hoa xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe khắp sàn nhà.
Nhật An nhanh trí chộp ngay một mảnh sứ lớn.
\- “Đừng lại gần!” – cô hét lớn tay chỉa mảnh vỡ về phía hắn.
Người đàn ông đó đứng lại. Xong hắn quan sát cô một lúc, rồi đưa tay vào túi cầm ra chiếc nút kích điện.
\- “Nhật An, đừng ép tôi!” – hắn gầm gừ.
Nhật An sợ hãi, nước mắt tuôn ra. Cô cầm mảnh sứ nhưng cánh tay đầy run rẩy. Tay cô đã bị mảnh sứ đó cắt một mảng, máu đỏ chảy ra, rơi từng giọt xuống sàn.
Cô gái nhỏ, thân mình yếu ớt không một mảnh vải che thân. Màu máu nổi bần bật lên nước da trắng ngần của cô.
\- “Không…” – giọng cô run run. Nhật An mất hết bình tĩnh, đưa mảnh sứ lên cổ.
\- “Nhật An, nghe tôi, đừng dại dột!”
Nhật An không quan tâm, cô không còn cha mẹ nữa, cô không thể để ám ảnh này tái diễn mãi. Cô mạnh tay đè mảnh sứ vào cổ.
Một dòng điện chạy dọc theo sóng lưng. Trước mắt Nhật An tối sầm, viễn cảnh trong mắt đổ ngang.