Độc Quyền Chiếm Hữu: Lão Đại Cuồng Si Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 45: THẾ MẠNG CÔ ẤY



Sở Hạ uể oải ngả lưng ra phía sau, cô cầm lấy tách cà phê trên bàn rồi nhấp một chút. Tối hôm đó sau khi anh trở về Du gia cô cũng quay về Ngụy Ẩn, tính đến nay đã là hai ngày. Giấc ngủ của cô luôn bị gián đoạn bởi những cơn ác mộng, có lần sẽ giật mình tỉnh dậy, cơ thể lại vô cùng mệt mỏi đau nhức. Có lẽ bệnh cũ tái phát, vốn dĩ sức khỏe cô là như vậy. Do không ăn uống và ngủ nghỉ đầy đủ nên cô cũng cạn sức, ngày ngày vùi đầu vào đống công việc khiến thời gian một ngày của cô trôi qua vô cùng ảm đạm.

” Cốc, cốc, cốc. ”

Cô nhíu mày đặt ly cà phê xuống bàn rồi hướng ánh nhìn về phía cửa.

– Vào đi.

” Cạch. ”

Chẳng biết là lại có chuyện gì mà Dịch Mộ Thiếu lại đến tìm cô sớm như vậy. Hắn bước vào trong phòng, vừa nhìn thấy cô liền cúi đầu cung kính.

– Tiểu thư, Du Kinh thiếu gia bên ngoài nói muốn gặp người.

Cô nhíu mày quay lên nhìn Dịch Mộ Thiếu.

” Sớm vậy mà đã đến rồi sao? “

– Được rồi nói anh ta chờ ở phòng khách tôi sẽ ra ngay.

Dịch Mộ Thiếu gật đầu rồi bước ra ngoài, cô theo đó cũng chỉnh trang lại quần áo, chải lại tóc và đứng trước gương để nhìn gương mặt của bản thân. Hốc mắt sâu cùng với quầng thâm đã đậm dần, cô thở dài đi đến cầm lấy kem che khuyết điểm dặm lại để che đi sự mệt mỏi trong đôi mắt. Xong xuôi Sở Hạ khoác áo khoác rồi bước ra bên ngoài.

Phòng khách của Ngụy Ẩn khá gần với cầu thang máy nên cô cũng phần nào dễ dàng di chuyển hơn. Chẳng tốn nhiều thời gian Sở Hạ đã có mặt ở phòng khách, anh đang ngồi ở bàn uống nước, quay lưng lại với cô. Bước chân cô chợt khựng lại khi nhìn thấy người đàn ông kia, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lí nhưng không hiểu sao khi thấy bóng lưng của anh cô lại lưỡng lự.

– Chào anh.

Cô lấy hết can đảm bước đến trước mặt anh rồi ngồi xuống. Vừa nhìn thấy cô Du Kinh đứng hình mất vài phút, anh như không tin vào mắt mình phải định thần lại một lúc mới lên tiếng.

– Sở Hạ, sao em lại ở đây?

Cô ngồi đối diện anh nhận lấy ly cà phê mà vệ sĩ của Ngụy Ẩn đưa rồi nhấp một ngụm. Hương vị cà phê sớm đã quen thuộc đối với cô, cô luôn phải uống nó để bản thân tỉnh táo nhất có thể để làm việc.

– Chuyện đó có quan trọng hay không?

Cô nghiêng đầu quay sang hỏi anh, gương mặt lãnh đạm vô tình đến phát sợ. Du Kinh nhìn cô như thôi miên, đây rõ ràng không phải là Lưu Sở Hạ mà anh từng quen biết.

– Tại sao em lại ở Ngụy Ẩn?

Du Kinh nhìn cô mang đầy vẻ thắc mắc, từ ngạc nhiên đến hoang mang, anh không biết cảm xúc của bản thân lúc này rốt cuộc là gì nữa. Cô mỉm cười nhìn anh rồi trả lời.

– Không phải quá rõ ràng rồi sao? Anh đang được gặp người đứng đầu của Ngụy Ẩn theo đúng như nguyện vọng, kẻ đã bắt Vũ Uyển đứa em gái nuôi đáng thương của anh.

Cô trả lời anh như thể chuyện này là điều hiển nhiên. Du Kinh dường như vẫn chưa tin vào những gì bản thân mình nhìn thấy, anh nhỏ giọng nhìn cô rồi hỏi.

– Chẳng phải em nói Vũ Uyển không có ở chỗ em sao?

Trong ánh mắt của anh chứa vài phần hoài nghi, dường như Du Kinh đã dần dần đang mất đi niềm tin nơi cô. Nhưng như thế cũng tốt, như vậy cô sẽ không phải đắn đo suy nghĩ khi rời đi cũng thoải mái hơn không còn gánh nặng đè nén.

– Anh tin sao? Ngu ngốc, lời phụ nữ nói anh chỉ có thể tin một phần. Nhất là lời của tôi, anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho Vũ Uyển mà không bắt nó phải trả giá sao?

Du Kinh thở dài thả người về phía sau. Bàn tay anh cuộn tròn lại, đối diện với người con gái anh hết mực tin tưởng và yêu thương hiện tại anh vốn dĩ là không trách cô. Khi anh biết cô là người đứng đầu của Ngụy Ẩn, là người đã bắt Vũ Uyển anh chỉ ngạc nhiên nhưng không hề trách cô. Bởi lẽ xét cho cùng thì cô không sai, người sai chính là Vũ Uyển.

– Em… có thể thả Vũ Uyển ra được không?

Anh quay lên nhìn cô, ánh mắt như mong chờ vào một điều gì đó. Sở Hạ khẽ mỉm cười, một nụ cười chua chát đến nhói lòng. Cô muốn gặp anh lần cuối chỉ để bản thân buông bỏ được vấn vương, còn anh gặp cô cũng chỉ là để xin tha mạng cho Vũ Uyển. Sở Hạ quay sang nhìn anh, đôi mắt phượng mang nhiều tâm tư giấu kín.

– Anh nghĩ tôi sẽ tha cho nó sao?

Du Kinh nhìn cô, ánh mắt mông lung đến lạc lõng. Khi bước vào đây anh đã định sẵn bản thân muốn cứu Vũ Uyển là rất khó chỉ là anh không ngờ tới người giữ Vũ Uyển lại là cô. Du Kinh đã chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả anh cũng chỉ mong rằng nếu hôm nay bản thân xảy ra chuyện cô sẽ không đau lòng. Nhưng có lẽ anh đã lo lắng quá nhiều rồi.

– Vậy em có thể cho anh gặp em ấy được không?

Sở Hạ im lặng không trả lời anh, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía anh như đang dò xét. Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng.

– Được.

Sở Hạ đứng dậy đi trước để anh đi phía sau và Mộ Thiếu đi cùng bên cạnh. Người của Ngụy Ẩn vừa nhìn thấy cô lập tức rẽ sang hai bên cung kính mà cúi đầu chào. Du Kinh bước sau lưng cô, anh nhìn bóng dáng nhỏ bé nhưng lẻ loi đơn độc mà có chút chạnh lòng.

” Cuộc sống như hiện tại đối với em là tốt rồi sao? Em thực sự là hài lòng chứ? ”

Thang máy đóng lại, cô nhấn nút tầng không rồi chờ đợi. Thang máy chật hẹp nhưng anh cũng không dám đưa tay nắm lấy tay cô. Nhớ ngày trước lúc nào cô cũng đòi nắm lấy tay anh, khi ra đường cũng là sợ sẽ lạc anh mà giữ lấy anh không buông. Nghĩ đến đây Du Kinh lại cười khổ, đó cuối cùng cũng chỉ còn là quá khứ.

” Ting, ting, ting. ”

Cánh cửa thang máy nhanh chóng mở ra, cô dẫn anh đến phòng giam của Vũ Uyển. Mấy ngày nay cô cũng chẳng buồn lui tới, Vũ Uyển hoàn toàn là giao cho Dịch Mộ Thiếu quản thúc cô cũng chẳng biết cô ta ăn uống và sống ra sao.

Cánh cửa căn phòng bật mở, ánh sáng đèn lập tức làm cho cô chói mắt. Trước mặt cô là Vũ Uyển với toàn thân thương tích đầy mình, cô ta nằm la liệt dưới sàn nhà với những vết máu khô, những vết máu mới còn đang chảy. Quần áo sớm đã rách đến tả tơi, bên cạnh là một tô cơm nhỏ nhưng chưa được đụng đũa.

– Vũ Uyển.

Vừa nhìn thấy Vũ Uyển anh liền chạy vào bên trong gọi cô ta. Nghe thấy giọng nói quen thuộc cô ta liền như vớ được tia sáng cuối cùng mà lồm cồm bò dậy. Sở Hạ thở dài tùy tiện đi đến ghế mà ngồi xuống chứng kiến một cảnh gặp lại người thân sướt mướt.

– Anh à, chị ta… chị ta tra tấn, chị ta dùng hình với em. Em ở đây khổ lắm, chị ta muốn giết em.

Vũ Uyển bám lấy tay của Du Kinh rồi kể khổ. Sở Hạ không phản bác lại cô ta mặc cho cô bôi lên cô biết bao nhiêu là tội danh đi chăng nữa.

Du Kinh bên cạnh không ngừng an ủi cô ta, Vũ Uyển được đà lập tức lao vào lòng Du Kinh mà khóc lớn. Ánh mắt cô ta hướng về phía cô, sâu bên trong ánh mắt ấy cô nhận thấy nó vẫn chưa có một chút hối lỗi nào.

– Sở Hạ em cần điều kiện gì mới thả Vũ Uyển?

Bàn tay anh vỗ lưng an ủi Vũ Uyển rồi quay sang hỏi cô.

– Điều kiện? Cô ta phải chết chứ làm gì có điều kiện nào cho cô ta.

Cô nhìn Vũ Uyển rồi lạnh nhạt trả lời. Đối với cô mà nói để anh gặp Vũ Uyển lần cuối đã là quá khoan dung với cô ta rồi.

– Em muốn mạng của Vũ Uyển đúng không? Vậy anh sẽ đổi mạng của anh với em ấy, em có thể tha cho Vũ Uyển được không? Em tra tấn con bé như vậy là đủ rồi.

Cô nhướn mày quay lên nhìn anh. Cô tra tấn cô ta như vậy là đủ rồi sao? Sở Hạ ngả người ra sau, khóe môi cong lên ý cười khinh miệt.

– Đủ rồi sao? Mạng của ba mẹ tôi đổi bằng mấy cái đòn roi như vậy là đủ rồi sao? Du Kinh, anh có phải là quá coi thường hai mạng người rồi hay không hả?

Cô lớn giọng nhìn anh rồi quát. Du Kinh ngồi ở dưới đất cũng không dám phản bác cô, anh lặng lẽ ngồi nghe cô nói, mãi một lúc sau mới chịu lên tiếng.

– Vậy anh đổi mạng cho Vũ Uyển, anh sẽ đổi mạng của anh với Vũ Uyển em có thể thả con bé đi không?

Cô quay sang nhìn anh, trong lòng có vài phần là kích động. Người đàn ông cô yêu bây giờ lại vì một người con gái khác sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống sao? Có xứng đáng không? Sở Hạ bật cười thành tiếng, cô không ngờ rằng bản thân và anh sẽ đi đến bước đường này.

– Được, vậy anh uống một ly nước có kali xyanua tôi sẽ thả nó đi cả đời này cũng không chạm đến một sợi tóc của nó nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.