Dỗ Em Thêm Xíu Đi

Chương 11: Choáng váng



Editor: Jenny Thảo

Toàn trường không một ai phát ra tiếng động, dám nói ra quá khứ của Sở lão gia tử, cho dù trong lòng bọn họ có ngàn lần muốn nói, nhưng ngoài miệng lại không dám nói.

Sở Kiên con trai trưởng của Sở Vạn Minh không có sức chịu đựng như cha mình, hắn đi nhanh xông tới, tức giận nói với nhân viên bảo vệ: “Bảo vệ, bảo vệ đâu! Đuổi người đi cho tôi!”

Bộ Thiển nhìn Sở Kiên đang nổi trận lôi đình, cả người thậm chí cũng không hoảng hốt.

Cô vừa dùng một tay chống ghế sô pha, vừa nhìn chằm chằm lão gia tử đang ngồi trên xe lăn.

Quả nhiên, không đợi Sở Kiên xông tới, lão gia tử đã vỗ mạnh lên chiếc xe lăn, lạnh lùng nói: “Sở Kiên, không được thất lễ với khách nhân.”

Tuy tính tình của Sở Kiên kém, xấu xa, nhân phẩm cũng không được tốt nhưng có một điều khiến lão gia tử rất vừa lòng đó chính là: Hắn rất nghe lời.

Sở Kiên bị lão gia tử gọi lại, vừa tức giận vừa không cam lòng lui về.

Hiện trường còn có nhiều người nhìn như vậy, cho dù trong lòng lão gia tử bây giờ có tức giận đến đâu thì trên mặt cũng phải bình tĩnh ép xuống. Ông ta đưa đứa cháu trai cho bảo mẫu đứng bên cạnh.

“Cảm ơn vị tiểu thư có lòng tốt nhắc nhở, lần này đặt tên ta có chút suy nghĩ không thấu đáo. Cho nên ta quyết định, sẽ đổi tên cho đứa cháu này.”

Tố chất tâm lý của Sở Vạn Minh rất tốt, ông ta sớm đã nghĩ ra nên sửa tên cho cháu mình là gì, một lần nữa đặt tên: “Sau này cháu trai tôi sẽ có tên là Sở Huy, chữ Huy trong tương lai chói lọi rực rỡ.”

Cái tên được đặt lần này, rốt cuộc không còn ẩn ý bí mật gì nữa.

Bộ Thiển thấy thế thì cũng yên lặng đi xuống dưới.

Gương mặt của cô ửng đỏ, ngồi trở lại trên ghế sô pha. Nhưng rất nhanh, người bên cạnh Sở lão gia tử đã đi tới, dò hỏi tên của Bộ Thiển: “Lão gia nhà tôi có ý muốn cảm ơn sự nhắc nhở của tiểu thư, cho nên cố ý để tôi đến đây hỏi một chút, tên tiẻu thư là gì?”

Người tới hỏi chuyện thái độ cung kính, nhưng vẻ mặt của Hạ Văn Bân đứng bên cạnh Bộ Thiển lại biến sắc.

Hắn không tiếng động chắn trước mặt Bộ Thiển, không nhắc đến nhà họ Bộ: “Đây là bạn gái của tôi, tên là Thiển Thiển. Cô ấy vừa rồi có uống say, nên có chút không tỉnh táo.”

Hạ Văn Bân lấy lý do thoái thác, căn bản là muốn lừa gạt cho qua chuyện.

Bộ Thiển ấn huyệt thái dương, lấy ra một thẻ danh thiếp từ trong bóp tiền: “Cho ông, nếu lão gia tử có ý muốn cảm ơn thì có thể ủng hộ và chú ý đến tòa soạn chúng tôi nhiều hơn.”

Danh thiếp của Bộ Thiển là do lần trước Phó chủ biên tâm huyết dâng trào, in danh thiếp cho toàn bộ nhân viên tòa soạn. Trên danh thiếp có tên, số điện thoại và địa chỉ công tác của Bộ Thiển.

Trừ cái này ra, không còn gì nữa.

Bộ Thiển biết Sở lão gia không phải là người tốt, bản thân mình dám ở trước mặt mọi người làm xấu mặt mũi của ông ta. Ông ta chắc chắn sẽ đến gây phiền toái với cô, nếu chỉ muốn gây phiền toái với một mình cô thì không sao cả.

Cô không muốn kéo theo nhà họ Bộ vào chuyện này.

Danh thiếp của Bộ Thiển còn chưa kịp đưa đi thì đã bị một bàn tay phía sau cầm lấy, trực tiếp lấy danh thiếp của cô đi. Bộ Diên khom lưng chống tay lên sô pha, không biết đã lại đây vào lúc nào.

Anh cất danh thiếp đi, vươn tay sờ cái trán của Bộ Thiển.

Có chút nóng.

“Thiển Thiển, chúng ta về nhà thôi.” Bộ Diên nhắc nhở một tiếng. Sau đó, anh vừa giúp em gái kéo khóa túi xách lại, vừa ngẩng đầu nhìn người đến hỏi chuyện: “Đây là em gái của tôi. Em gái tôi có chút nhiệt tình, Sở lão gia tử không cần phải để ý rồi cảm ơn, em gái tôi không thèm để ý mấy chuyện này đâu.”

Nói xong, anh đeo túi xách có đính ngọc trai màu trắng của Bộ Thiển lên vai, đưa tay về phía Bộ Thiển.

Bộ Thiển giật mình.

Lúc cô đưa danh thiếp ra, cô có ý định là sẽ không công khai mối quan hệ giữa cô và nhà họ Bộ, để không liên lụy đến người nhà họ Bộ.

Nhưng cô lại không nghĩ tới, Bộ Diên sẽ đứng ra.

Bộ Diên mặc một bộ tây trang màu đen, đeo túi của cô, nhìn trông có chút không hài hòa. Anh đưa đôi bàn tay đã có vài vết chai ra, vết chai được lưu lại sau bao năm chơi đua xe.

Sở Yếm cũng có.

Nhưng vết chai trên tay Sở Yếm, một phần là do chơi đua xe, một phần là do việc phải làm việc nặng dọc lâu ngày lưu lại.

Bộ Thiển đứng lên, đi theo Bộ Diên đi ra ngoài.

Hạ Văn Bân nhìn bọn họ rời đi, theo bản năng đi tìm phương hướng Sở Yếm đang đứng. Đúng lúc, đôi mắt hắn quét qua một góc tối và thấy Sở Yếm đang đứng ở đấy.

Sở Yếm đang nhìn Bộ Thiển.

Lúc anh nhìn bóng dáng của Bộ Thiển, đáy mắt rõ ràng cuồn cuộn nổi lên cảm xúc mạnh mẽ và chán nản.

Hạ Văn Bân: “…”

CP gương vỡ lại lành này, hắn chắc chắn rồi!

Bộ Thiển bị Bộ Diên mang đi, nhưng yến hội vẫn tiếp tục diễn ra. Chỉ là những người tham gia yến hội đều không còn ý định ăn những món ăn nguội đã được trưng bày, họ chỉ dang quan tâm đến mấy quả dưa nóng hổi mới vừa diễn ra.

Cái vòng dành cho các thiên kim tiểu thư ở giới thượng lưu rất nhỏ hẹp, ai quen tốt với ai, ai trở mặt với ai, đều được nhận biết rõ ràng.

Đúng lúc này, trong một cái vòng nhỏ, một người đã dẫn đầu đăng một biểu tượng cảm xúc ăn dưa trong nhóm.

“Hôm nay đến nhà họ Sở thật đúng lúc!”

“Cười chết, quá xuất sắc, tôi đúng lúc đứng gần chỗ Sở lão gia tử, tận mắt nhìn thấy sắc mặt ông ta thay đổi! Cô gái đó là ai? Rốt cuộc sao lúc sau cô ấy được Bộ Diên đưa đi?”

“Không biết, đứng quá xa, không nghe rõ Bộ Diên đã nói cái gì!”

“Tôi nhớ rõ lúc đó Hạ Văn Bân đứng gần, hãy xuất hiện và cho chúng tôi ăn dưa! @Hạ Văn Bân.”

@ Hạ Văn Bân không xuất hiện, trong nhóm nhỏ bắt đầu bàn luận hai chữ Minh Tâm mà Bộ Thiển đã nói. Tập đoàn Minh Tâm là cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Sở, nhưng bọn họ từ trước đến nay đều không biết chữ Tâm trong Minh Tâm, lại xuất phát từ tên của mẹ Sở Yếm.

“Này, các cô có nghe nói có một vụ cả gia đình nhà họ Dung chết trong trận hỏa hoạn vào hai mươi năm trước không…”

“Không trùng hợp như vậy chứ?”

“Tâm trạng của tôi rất phức tạp. Trước kia tôi thấy trên Sở Yếm có một vị anh trai, còn tưởng rằng hắn là con riêng. Nhưng chuyện xảy ra vào đêm nay, thật là khiến tôi phải suy nghĩ lại.”

Vợ hiện giờ của Sở Vạn Minh, sinh cho nhà họ Sở ba người con, lão đại tên là Sở Kiên, lão tam là Sở Thân, lão tứ là Sở Thanh. Theo như lời của Sở phu nhân hiện tại thì bà ta và Sở Vạn Minh là thanh mai trúc mã.

Cho nên những năm gần đây, rất nhiều người cho rằng bà ta là người vợ chính thức, căn bản không biết người vợ chính thức chân chính của Sở Vạn Minh là thiên kim đã chết gần hai mươi năm của nhà họ Dung.

Bộ Thiển đã phát tác tin tức này, đêm nay trong các nhóm nhỏ, mọi người trò chuyện đến sôi nổi ngất trời.

Mà Bộ Thiển, người đã gây ra tất cả những chuyện này đang ngồi trong xe xin lỗi Bộ Diên: “Rất xin lỗi, có phải em đã gây ra phiền toái cho nhà họ Bộ hay không?”

Bộ Diên nhìn thái độ thận trọng của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Anh thở dài trong lòng, sau đó nghiêm túc nói với Bộ Thiển: “Thiển Thiển, em có còn nhớ ba mẹ đã nói gì với em hay không, em bây giờ là bảo bối nhà họ Bộ chúng ta. Mặc kệ em đã làm cái gì, đều có người nhà họ Bộ ở phía sau chống lưng.”

“Việc làm tối nay của Sở lão gia tử khiến người ta phải thấy ghê tởm. Thứ nhất em không đánh ông ta, thứ hai cũng không mắng ông ta, chỉ có lòng tốt nhắc nhở ông ta thôi, không có làm gì sai.”

Bộ Thiển: “…”

Bộ Thiển đã bị dẫn đi thành công, cô chần chờ hỏi: “Em, em sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người?”

Bộ Diên nhướng mày cười, vân đạm phong khinh(*) nói: “Cái này gọi là phiền toái cái gì. Về sau em lấy hết can đảm, muốn làm gì thì làm. Chỉ cần không phạm pháp, vi phạm pháp luật là được. Còn mấy chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ.”

​​​​(*) Vân đạm phong khinh: 云淡风轻: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo – Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn dể biẻu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

Bộ Diên nói xong, còn nhắc đến Bộ Trầm.

Anh nói ra chức vị hiện giờ của Bộ Trầm, cho em gái mọt liều thuốc an thần: “Có anh cả ở đây, cho dù tay Sở lão gia tử có dài đến đâu cũng không dám đụng đến em.”

Bộ Thiển cuối cùng an tâm.

Mấy chai rượu vang đỏ cô uống lúc nãy, bắt đầu có tác dụng. Xe còn chưa chạy đến nhà thì cô đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Bộ Diên nhìn khuôn mật ngủ say của cô, nghĩ đến việc cô bảo vệ Sở Yếm như vậy, lại thở dài một lần nữa.

Haiz.

Anh dường như đã đánh giá thấp việc em gái mình quan tâm đến Sở Yếm nhiều như thế nào.

Bộ Diên có một khuôn mặt điển trai phong lưu lãng tử, nhưng anh thật sự chưa từng bộc lộc cảm xúc của mình nhiều. Từ trước đến nay, anh cũng chưa từng nhiệt tình quá với ai, cho nên anh không hiểu, vì sao em gái anh lại có tình cảm mãnh liệt như vậy với Sở Yếm.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến nhà họ Bộ. Bộ Diên ôm em gái mình xuống xe, đưa lên phòng.

“Ba mẹ. Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Bộ Diên đặt người sứ nhỏ vào trong tay em gái, quay đầu nói nhỏ với ba mẹ đang đi theo mình: “Thiển Thiển uống say, để em ấy nghỉ ngơi một buổi.”

“Được.”

Không lâu sau đó, cả nhà họ Bộ đều biết mọi chuyện đã xảy ra trong yến hội. Bộ Phong nhăn mày lại, không cố kỵ gì nói thẳng: “Tập đoàn Minh Tâm hiện giờ đang nằm trong tay Sở Yếm, Sở lão gia tử đặt tên cho đứa cháu trai là Minh Tâm, này không phải có lòng Tư Mã Chiêu(*), người qua đường nhìn vào đều biết sao?”

Nhiếp Vi cũng cảm thấy việc này rất ghê tởm: “Rốt cuộc Sở Yếm cũng là hậu bối, cho dù lão gia tử có chọn cái tên này thì hắn cũng không thể làm chuyện gì, chỉ có thể chịu đựng. May có Thiển Thiển của chúng ta đứng ra bảo vệ hắn.”

Cả nhà họ Bộ đều là người đàng hoàng, cho nên khi nghe thấy mấy loại chuyện như vậy, cũng cảm thấy khó chịu.

Cho nên việc Bộ Thiển “nhắc nhở”, bọn họ thật lòng cảm thấy con gái mình đã làm rất tốt.

Một bên khác.

Nhà cũ nhà họ Sở, khách khứa đã về hết, chỉ còn lại người một nhà họ Sở.

Sở Vạn Minh ngồi trên xe lăn, trên tay lần chuỗi hạt Phật, ánh mắt ông ta nhìn mặt từng đứa con trai của mình một cái, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng.

“Sở Yếm, tuổi của anh cũng nên kết hôn rồi. Ta sắp xếp Lâm tiểu thư cho anh. Anh có không hài lòng chỗ nào hay không?”

“Tất cả đều không hài lòng.”

Một đám người trẻ tuổi đứng chung với nhau, duy chỉ có Sở Yếm là ngồi. Đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ nhướng lên, không chút để ý mặt mũi cha ruột mình: “Sau này, nếu còn để tôi nhìn thấy loại này, Lâm tiểu thư, tôi bảo đảm cái công ty nho nhỏ đó của nhà họ Lâm sẽ phải đóng cửa trong vòng hai tháng.”

Nhà họ Lâm và vợ của Sở Vạn Minh có mối quan hệ khá tốt gần đây, đưa tiểu thư nhà họ Lâm cho anh, còn muốn anh tiếp nhận, chuyện có ý nghĩ kỳ lạ như vậy cũng chỉ có người đàn bà ngu xuẩn kia mới nghĩ ra.

Sở Vạn Minh còn muốn nói thêm gì đó nhưng Sở Yếm đã đứng lên.

Đôi mắt lạnh lùng kia của anh rất giống với ông ngoại đã mất, nhìn một người chằm chằm từ trên xuống dưới, nó mang lại cho người ta cảm giác kinh hãi như bị một con sói theo dõi. Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào Sở Vạn Minh.

“Đúng rồi.”

Sở Yếm làm như không phát hiện ánh mắt của mình có bao nhiêu lạnh lùng, anh chỉ nhàn nhạt dặn dò trước mặt Sở Vạn Minh: “Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở con gái của ông, tối nay đừng có cử động.”

“Nếu không, tôi sẽ không vui.”

Sở Yếm nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu tôi sẽ không vui, khiến cho Sở Kiên và Sở Thân đang chạy tới trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng lần trước lúc anh nói câu này, sau đó chợt thấy rùng mình.

Chết tiệt.

Mẹ nó hắn chính là người điên.

Ngày nào kẻ điên này còn tồn tại, cuộc sống của bọn họ chắc chắn sẽ không tốt!

Sở Thân và Sở Kiên ánh mắt chạm nhau, đáy mắt đều hiện lên tia kiêng kị và sợ hãi dành cho Sở Yếm, cũng có vô vàn tia căm hận và tinh toán.

Sở Yếm vừa đi, Sở Kiên nhịn không được lên tiếng: “Ba! Chúng ta thật sự không có biện pháp nào đối với Sở Yếm sao? Trong tay ba cũng có cổ phần công ty, chỉ cần có nhiều thêm một chút, chúng ta nhất định…”

“Câm miệng.”

Sở Vạn Minh quát ngăn cản con trai cả của mình, đứa con trai vô dụng không biết gì về công ty. Nếu không phải bất đắc dĩ bị cưỡng ép, thì sao ông ta lại giao công ty lại cho Sở Yếm!

Dưa của nhà họ Sở bí mật bị ăn, mấy ngày sau mới nguôi ngoai một chút.

Sau khi Bộ Thiển trở về nhà từ yến hội, sau khi ngủ dậy thì đầu óc ong ong. Cô mê màng ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu, Nhiếp Vi vội cho người bưng canh lên.

“Thiển Thiển, đầu có đau không con?”

“Không đau lắm ạ.”

Bộ Thiển ngồi xuống, nhanh chóng ăn xong một chén canh bổ dưỡng cho dạ dày. Cô nhìn Bộ Diên đang ngồi đối diện, Bộ Diên đã ăn xong, lúc này đang ngồi đợi cô.

“Thiển Thiển, có muốn anh hai xin nghỉ phép cho không?”

Bộ Diên vẫn còn lo lắng cô thấy không thoái mái, cho nên dứt khoát muốn cô nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi: “Sáng em ở nhà, chiều đến toà soạn cũng được.”

“Không cần đâu.”

Bộ Thiển lắc đầu cự tuyệt: “Hôm nay vốn dĩ là thứ sáu, đi làm xong, ngày hôm sau sẽ được nghỉ ngơi, em không cần xin nghỉ.”

Bọn họ sớm sẽ được thông báo kết quả thực tập, loại thời điểm này Bộ Thiển không muốn trở nên cẩu thả.

Ăn cơm xong, Bộ Thiển ngồi xe Bộ Diên đi tới toà soạn.

Bộ Diên vốn muốn đề cập với cô tiến triển của vụ tai nạn xe lần trước, nhưng sau khi lên xe, Bộ Thiển liền cúi đầu nhìn điện thoại, anh không tìm được cơ hội để lên tiếng.

Bộ Thiển cúi đầu trả lời tin nhắn của Hạ Văn Bân.

Sau khi Hạ Văn Bân nhắn tin quan tâm hỏi han cơ thể cô xong thì cũng đề cập với cô về kế hoạch hợp tác mà họ đã đề ra.

Hạ Văn Bân nghiêm túc đưa ra những lời chỉ dẫn: “Bước đầu tiên của chúng ta chính là có được WeChat của Sở Yếm!”

Hạ Văn Bân nói tiếp: “Bước thứ hai, bắt đầu trêu chọc hắn trên WeChat!”

Bộ Thiển: “…”

Bộ Thiển không đợi hắn nói đến bước thứ ba đã nhắn tin hỏi: “Anh có chắc phải làm vậy không, có đáng tin không đó?”

Hạ Văn Bân: “Đáng tin.”

Hạ Văn Bân: “Tôi bảo đảm với cô, nếu trong vòng một tháng cô không chiếm được Sở Yếm, tôi sẽ đánh Sở Yếm hôn mê rồi đưa vào phòng cô.”

Bộ Thiển trầm mặc.

Bộ Thiển xem xét trong vài giây, rồi trả lời: “Nếu không bây giờ anh trực tiếp đánh anh ấy ngất xỉu luôn đi.”

Hôm nay thiếu chút nữa không thể nói chuyện tiếp được.

Sau khi nhắn tin qua lại, Bộ Thiển dưới sự tẩy não và cổ vũ của Hạ Văn Bân, hoảng hốt cảm thấy chính mình ngay bây giờ có thể lãnh chứng, kết hôn, sinh con với Sở Yếm.

Xe dừng lại, cô đi xuống xe. Một trận gió thổi tới, thổi tan đi sự hoảng hốt trong cô, thổi cô trở về hiện thực.

Ồ.

Cô bây giờ không có WeChat của Sở Yếm.

Bộ Thiển bị gió thổi cho tỉnh táo, sau đó vẫy tay tạm biệt với Bộ Diên rồi đi vào toà soạn.

Toà soạn.

Đồng nghiệp thấy cô đi vào, lập tức gõ vào bàn làm việc của cô, nói với cô: “Bộ Thiển, chủ biên tìm cô.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thiển Thiển: Đánh chồng ngất xỉu, giấu đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.