“Dương Mạn Vũ, kĩ năng nói của em còn cần cải thiện rất nhiều.” Du Ánh Hồng gập cuốn sổ đánh giá trên bàn, ánh mắt bất lực nhìn Dương Mạn Vũ đang đứng trước mặt.
“Thầy Brian đã trao đổi với cô, có lẽ là do em không làm theo hướng dẫn của thầy ấy, mỗi ngày đều phải luyện nghe các đoạn hội thoại tiếng anh từ ba mươi phút đến một tiếng.”
Du Ánh Hồng vô cùng lo lắng, học sinh Dương Mạn Vũ của lớp cô là học sinh duy nhất được nhận học bổng thông qua kì thi sát hạch cuối tháng sáu vừa rồi. Thế nhưng nhận được học bổng là một chuyện, vào được Nhất Trung quan trọng nhất vẫn là làm cách nào để có thể duy trì được số tiền trợ cấp ấy trong suốt hai năm đi học còn lại.
“Bài kiểm tra ngữ pháp của em gần như đạt điểm tối đa, thế nhưng điểm thi nói lại kéo thành tích của em xuống. Dương Mạn Vũ, nếu em không thể duy trì được thứ hạng đầu tiên của mình, rất có khả năng năm sau trường sẽ cắt học bổng của em.”
Thầy Brian không phải là người khó tính, nhưng thầy ấy cực kì không hài lòng với những học sinh không chăm chỉ. Đáng lý ra mà nói, thầy ấy sẽ không bao giờ phàn nàn về một học sinh như Dương Mạn Vũ mới phải.
Gương mặt Dương Mạn Vũ căng cứng, môi mím chặt, không nói lời nào mà chỉ im lặng nghe cô chủ nhiệm nói. Cô biết khả năng nghe nói môn tiếng anh của mình còn rất hạn chế, thế nhưng những bài nghe mà thầy Brian giao đều là bài làm trực tuyến, mà chiếc điện thoại đen trắng của cô lại không thể kết nối mạng, mỗi lần muốn làm đều phải mượn máy tính của Hạ Sơ, nhưng món đồ giá trị cao ấy không phải là thứ mà cô có thể mượn người khác mỗi ngày.
“Vâng, em sẽ cố gắng hơn ạ.” Cô cúi thấp đầu nhỏ giọng trả lời.
“Dương Mạn Vũ, tiếng anh là một môn vô cùng đặc thù, chỉ thông minh thôi là không đủ, còn cần phải rất chăm chỉ.”
“Hai tuần nữa là đến bài kiểm tra cuối tháng, cô hi vọng lần này em sẽ không đứng ở vị trí thứ mười hai của khối như vậy nữa.” Du Ánh Hồng nghiêm giọng nhắc nhở, học sinh nhận được học bổng của trường lại không thể lọt vào danh sách năm học sinh có điểm cao nhất khối là điều không thể chấp nhận được.
Bốn giờ hai mươi phút chiều, Dương Mạn Vũ chậm chạp bước khỏi phòng giáo viên, trong lòng vừa nặng nề vừa thất vọng. Cô biết xung quanh còn có nhiều người giỏi hơn mình, nhưng cô không ngờ rằng bản thân lại tệ đến như thế. Trước đây khi còn học ở Đông Sơn, thầy cô giáo chỉ chú trọng vào việc học ngữ pháp tiếng anh, cho đến tận lúc chuyển đến Nhất Trung cô mới nhận ra mình còn kém xa mọi người đến mức nào.
“Học sinh nhận được học bổng năm nay phát âm tiếng anh vô cùng quê mùa, có lẽ cậu ta vẫn còn tưởng rằng mình đang ở thành phố H.”
Những lời người khác bàn tán sau lưng cô, cô đều nghe thấy hết.
Tính từ thời điểm khai giảng năm học mới đến nay đã được ba tháng, tình cảm giữa Dương Mạn Vũ với bạn bè cùng lớp không mặn không nhạt. Mới ban đầu thái độ của mọi người vẫn còn rất thân thiện, họ mời cô cùng đi uống trà sữa sau giờ tan học, hay kéo cô vào tụ tập cùng bàn luận về những chuyện trên trời dưới bể có trong trường. Ví dụ như hôm nay hoa khôi khối mười một có bạn trai mới ở trường khác, hay việc có nhóm học sinh khối dưới lén hút thuốc trong nhà vệ sinh bị thầy cô phát hiện, ngay cả việc sắp tới nhuộm tóc màu gì, buổi hẹn hò đầu tiên với bạn trai nên mặc đồ như thế nào, bọn họ cũng có thể mang ra thảo luận cả một ngày vẫn chưa xong.
Cách nhanh nhất để hòa nhập cùng với một tập thể là tham gia vào những câu chuyện đó càng nhiều càng tốt, nhưng làm thế nào đây, những gì mà những cô bạn cùng lớp ấy nói cô đều không hiểu rõ. Cô không biết hoa khôi khối mười một là ai, cũng không biết kiểu quần áo như nào mới được gọi là phù hợp cho một buổi hẹn hò. Mọi người có thể dành ra cả một buổi tối để nói chuyện với nhau trên mạng, nhưng cô thì vừa không có thời gian, vừa không có bất cứ thiết bị điện tử nào dùng được để có thể tham gia cùng với mọi người. Một chiếc điện thoại thông minh có kết nối mạng với bọn họ không phải là một món đồ quá xa xỉ, cũng giống như cốc trà sữa hai mươi lăm đồng mà bạn cùng lớp cô mua sau giờ tan học, nhưng đối với Dương Mạn Vũ, bỏ ra mười đồng mua một phần cơm trưa cũng cảm thấy xót xa.
Dương Mạn Vũ đã sớm nhận thức được mục đích của mình khi có mặt tại ngôi trường này, tất cả thời gian mà cô có đều dành hết cho việc học. Người ta nói Nhất Trung là ngôi trường của tiền bạc và quan hệ, nhưng không vì thế mà số lượng học sinh giỏi sẽ ít đi. Bạn cùng bàn Hạ Sơ đã từng nói với cô rằng, thế giới của những người có tiền chia thành hai kiểu, kiểu người thứ nhất sẽ dùng tiền dạy con cái làm thế nào để càng ngày càng tiến lên những đỉnh cao hơn nữa, nhưng kiểu người còn lại chỉ dùng tiền để hưởng thụ những đặc quyền đến từ vị thế mà họ đang có, hơn nữa còn luôn luôn sợ hãi rằng người khác sẽ chiếm mất chỗ đứng của mình. Những người mà cô cần vượt qua nằm ở vế đầu, nhưng trên con đường cạnh tranh ấy, những người nằm ở vế sau sẽ dùng mọi cách cản đường cô.
Sau rất nhiều cố gắng hòa nhập mà không thành, Dương Mạn Vũ lựa chọn đặt việc học lên hàng đầu, dù sao thì những người bạn đó không thể giúp cô tiếp tục trụ lại ở thành phố S được. Cô không hề nghĩ xấu về bọn họ, chỉ là do suy nghĩ không cùng một tần số, nếu không quá cần thiết thì sẽ không tham gia nói chuyện cùng nữa.
Dương Mạn Vũ suy tính mọi chuyện đơn giản như vậy, khiến cho những đứa trẻ nhà giàu ấy nhận ra cô không cùng một kiểu người với chúng, hay nói một cách khó nghe, chúng nghĩ rằng học sinh nhận được học bổng năm nay không cùng đẳng cấp với mình.
Đó là khi mà thái độ thật của đa số bạn học cùng lớp được lộ ra, tuy không làm ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của Dương Mạn Vũ, thế nhưng những lời mỉa mai hay hành động trêu chọc khiêu khích ấy không hề vui vẻ một chút nào.
Cô dùng thái độ im lặng để đối diện với việc đó, ngày qua ngày, một Dương Mạn Vũ ít nói lại càng trở nên trầm tĩnh, càng lúc càng thu mình lại.
Dương Mạn Vũ tính cách nhạt nhẽo trái ngược hoàn toàn với bạn cùng bàn tên Hạ Sơ của mình, Hạ Sơ là học sinh nhận được học bổng năm ngoái của trường, đến năm nay học bổng được chuyển sang cho Dương Mạn Vũ, nhưng không giống với cô, cậu ấy vẫn có thể đi học tự túc bằng tiền của gia đình. Chắc hẳn Hạ Sơ có một gia đình vô cùng hạnh phúc và một tuổi thơ êm ấm, bởi vì trên người cậu ấy luôn luôn toát ra nguồn năng lượng tích cực. Hạ Sơ lúc nào cũng vui vẻ và hòa đồng, vừa có thể tham gia bàn luận chuyện học hành cùng những học sinh giỏi khác trong lớp, lại vừa có thể bắt nhịp được với câu chuyện của những cô bạn thời thượng kia.
Dương Mạn Vũ thầm nghĩ, thế giới của những người có tiền nên chia thành ba kiểu, Hạ Sơ thuộc về kiểu người thứ ba, kiểu người độc nhất vô nhị.
Kiểu người giàu nằm ở vế thứ nhất sẽ cảm thấy Dương Mạn Vũ giống như một nhân tố không đáng để bọn họ phải để tâm, bởi bọn họ biết khoảng cách giữa cô và bọn họ quá lớn. Cô cố gắng mười phần mới chỉ bằng bọn họ cố gắng nửa phần. Còn kiểu người thứ hai thì khinh thường Dương Mạn Vũ, những người đó luôn cho rằng cô đang cố gắng bước chân vào một thế giới không thuộc về mình.
Hạ Sơ rất khác, đối với cô cậu ấy thực sự khác biệt. Dù Dương Mạn Vũ tỏ vẻ xa cách thì Hạ Sơ vẫn nhiệt tình sôi nổi, nhưng đôi khi vẫn khiến cô cảm thấy không quen.
Cô biết mình không thể mãi mãi dùng sự lạnh nhạt để đáp lại chân tình của Hạ Sơ như vậy, nhưng nếu bảo cô ngay lúc này hãy tâm sự với Hạ Sơ như hai người bạn vô cùng thân thiết là điều không thể. Dương Mạn Vũ trời sinh khó hòa đồng, có lẽ đó sẽ là việc của rất lâu sau này.
“Tiểu Vũ, cô Du nói gì với cậu vậy?” Hạ Sơ ló mặt vào từ cửa phòng ký túc xá còn đang hé mở, nụ cười vui vẻ của cậu ấy khiến hai mắt híp lại cong cong như hai vầng trăng non.
“Không có gì, cô nhắc nhở tớ phải cố gắng môn tiếng anh nhiều hơn nữa.” Dương Mạn Vũ khẽ thở dài.
Hạ Sơ nghe thấy vậy liền bước vào: “À, nhắc đến môn tiếng anh, trước hết cậu phải nghe thật nhiều, sau đó còn phải luyện nói nữa. Thầy Brian đã nói rồi đó, mỗi ngày nghe các đoạn hội thoại tiếng anh một tiếng, giao tiếp hằng ngày cũng nên dùng tiếng anh nhiều hơn.”
“Nhưng… nhưng… tớ không có máy tính. Mà luyện nói, nếu luyện nói thì có lẽ phải tìm thêm một người nữa?” Dương Mạn Vũ ấp úng, gương mặt bắt đầu đỏ lên, Hạ Sơ kể rằng năm ngoái đã dùng tiền học bổng để tự thưởng cho mình một chiếc máy tính mới, nhưng cô không thể nói thật với cậu ấy được, rằng sinh hoạt phí của cô phần lớn đã được gửi về nhà rồi.
“Ừm, Tiểu Vũ, trường mình cho nhiều tiền như vậy, sinh hoạt tiết kiệm một chút thì tầm nửa năm là có thể mua được máy tính rồi, tạm thời cậu cứ dùng máy tính của tớ đi. Nhưng mà sáu rưỡi tối tớ sẽ cần, cậu làm bài nghe luôn bây giờ được không?” Hạ Sơ tiến đến xếp gọn lại tập phiếu bài tập Dương Mạn Vũ để trên bàn, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế duy nhất có trong phòng.
“Cậu cứ tập trung luyện nghe trước, sau này quen rồi thì có thể luyện nói với tớ. Thực ra phát âm của tớ vẫn còn chưa tốt lắm, hai chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau.”
Dương Mạn Vũ xấu hổ nhìn tập phiếu mà Hạ Sơ đã sắp xếp cẩn thận, hôm qua cô mệt quá nên đi ngủ sớm, sáng nay vội dậy đi học cũng chưa kịp dọn dẹp phòng.
“À, cậu đã biết chưa, Diệp Liên Thành lớp mình đã giành được Huy chương Vàng trong kì thi toán quốc tế, lớp trưởng vừa thông báo trong nhóm lớp, có lẽ tuần sau cậu ấy sẽ quay trở lại trường học.” Rất nhiều thông báo của lớp lẫn trên trường được gửi lên hệ thống trực tuyến, mỗi lần như vậy Hạ Sơ đều chạy sang phòng ký túc của Dương Mạn Vũ để truyền đạt lại tin tức cho cô nghe.
Chưa đầy một giây sau, Hạ Sơ lại cảm thán: “Diệp Liên Thành giỏi thật đấy, đầu năm nay cậu ấy được gọi lên đội tuyển quốc gia, ôn luyện có nửa năm mà đạt được thành tích tốt như vậy, chắc chắn sau này đại học A sẽ tuyển thẳng cho mà xem.”
Nghe đến ba chữ “đại học A”, Dương Mạn Vũ ngẩng đầu.
Thi đỗ vào đại học A, trở thành niềm tự hào của không chỉ Đông Sơn mà còn là của cả thành phố H, sau đó cô sẽ quay trở lại thôn làng nơi cô lớn lên, xây cho bố mẹ một ngôi nhà to đẹp, cho Dương Tịnh Ý ăn học đủ đầy.
Đó là nguyện vọng của Dương Mạn Vũ, từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Đại học A mỗi năm chỉ nhận học sinh nằm trong danh sách hai mươi người có thành tích thi tốt nghiệp cao nhất thành phố, tỷ lệ ấy gần như là một điều không tưởng.
Thế nên lần đầu tiên nghe thấy cái tên Diệp Liên Thành gắn liền với việc “tuyển thẳng vào đại học A”, Dương Mạn Vũ cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
“Chắc cậu mới vào nên không biết, Diệp Liên Thành là một truyền kỳ của trường chúng ta đấy.”
Dương Mạn Vũ âm thầm đồng tình, phải rồi, ôn luyện nửa năm đã có thể đạt được huy chương vàng, người ta học mười thì có lẽ cậu ta đã học được một trăm.
“Tiểu Vũ, lúc đầu tớ cũng như cậu, gật gù công nhận trí thông minh vượt trội của Diệp Liên Thành, nhưng tớ đảm bảo cậu ấy còn xuất sắc gấp mấy lần những gì cậu đang tưởng tượng trong đầu.” Hạ Sơ mỉm cười tỏ vẻ bí ẩn.
“Sao vậy?” Quả thật cách nói chuyện của Hạ Sơ khiến Dương Mạn Vũ càng thêm tò mò.
“Nhắc đến một người giỏi như thế, cậu sẽ nghĩ rằng người đó có diện mạo như thế nào?”
Không đợi Dương Mạn Vũ lên tiếng, Hạ Sơ đã tự trả lời với vẻ mơ màng.
“Cậu đã nhìn thấy ảnh Albert Einstein bao giờ chưa, ừm, trong mắt tớ những nhân tài thật sự sẽ có vẻ ngoài như vậy đấy. Có lẽ ví dụ như vậy thì hơi quá, nhưng mà nói sao đây, Diệp Liên Thành sẽ phải đeo kính cận dày cộp vì thức đêm học bài quá nhiều, mà thức đêm thì không tốt cho làn da lẫn chiều cao của một thiếu niên đang tuổi trưởng thành một chút nào. Không chỉ như vậy thôi đâu, bận rộn học hành còn khiến cậu ấy không có thời gian chăm chút cho bản thân. Vậy nên, Diệp Liên Thành với trí thông minh như vậy sẽ có gương mặt đầy mụn đằng sau cặp kính cận, tóc tai rối bù không được chải chuốt, vóc dáng gầy gò yếu ớt, lúc nào cũng chỉ biết nói chuyện sách vở mà thôi.”
Qua lời kể sinh động của Hạ Sơ, Dương Mạn Vũ đã có thể mường tượng về hình ảnh của một tên mọt sách thứ thiệt.
“Rất hợp lý mà đúng không?”
“Hóa ra tớ đã sai, nhưng không phải vì suy luận của tớ không hợp lý, mà là do Diệp Liên Thành là trường hợp ngoại lệ, cậu ấy thật sự được ông trời ưu ái rất nhiều thứ.”
Diệp Liên Thành nhập học sau mọi người một học kỳ, thế nhưng điểm đầu vào của cậu ấy vượt xa so với học sinh nhận được học bổng năm ngoái là Hạ Sơ.
Hạ Sơ không hề ngờ tới, đó là một ngày đi học rất bình thường, cô còn đang định tranh thủ chợp mắt một chút trước khi vào tiết, thế nhưng cô Du đột nhiên bước vào, theo sau là một thiếu niên có vóc dáng cao lớn.
Hai mắt mờ mịt vì cơn ngái ngủ bỗng trở nên rực sáng, Hạ Sơ cao một mét sáu mươi tám, thế nên cô thường bị ấn tượng bởi những người cao hơn cô ít nhất một cái đầu.
Không rõ thiếu niên ấy cao bao nhiêu, nhưng chắc chắn hơn cả con số một mét tám mươi.
Từ đôi chân quay ngược trở lại khuôn mặt, Hạ Sơ không khỏi ngỡ ngàng, trái tim nóng nảy đập từng nhịp rộn ràng như muốn biết, đây rốt cuộc là ai?
Từng đường nét kết hợp với nhau trở thành một bức tranh mỹ lệ động lòng người, như viên kim cương được người nghệ nhân lành nghề nhất tỉ mỉ mài giũa, đánh bóng cho đến khi trở thành một kiệt tác quý giá không gì sánh được.
Hạ Sơ yêu mến cái đẹp tràn ngập vẻ lạnh lùng từ trong cốt tủy ấy, nhưng lại chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, cô sợ tay mình chạm vào sẽ làm vấy bẩn vẻ đẹp tinh khiết của viên kim cương mang tên Diệp Liên Thành.
“Ngoại lệ như thế nào?” Dương Mạn Vũ nhíu mày, Hạ Sơ mới đề cập đến đó đã dừng lại ngẩn người một lúc mà không nói gì.
“Tóm lại là, có miêu tả đến cỡ nào cũng không lột tả hết được vẻ đẹp đó, đợi đến ngày Diệp Liên Thành đi học trở lại cậu sẽ biết ngay thôi.” Hạ Sơ hoàn hồn vội vàng trả lời, những hình ảnh ấy cô chỉ muốn lưu giữ riêng cho bản thân mình.
Dương Mạn Vũ dở khóc dở cười, đẹp đến mức nào mà có thể khiến Hạ Sơ ngơ ngẩn như vậy?
“Tiểu Vũ, còn một bí mật này nữa, đây là tớ nghe ngóng được từ một chị khối trên, chị ấy nói có người lén xem trộm hồ sơ dự thi của Diệp Liên Thành mới biết, thực ra cậu ấy hơn chúng ta hai tuổi, năm nay đã mười tám tuổi rồi.”