Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2344



CHƯƠNG 2217.

-Trước mắt cháu không thấy phương án nào tốt hơn, nếu chú đã hội báo, thì chuyện này có khả năng sớm truyền đến lỗ tai người kia, hôm nay chưa có, không có nghĩa là mãi mải không có khả năng, phương thức tốt nhất là cháu tha hương, có lẽ còn có thể sống được khá hơn một chút .

Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói.

Lý Thiết Cương im lặng, Đinh Trường Sinh nói đến việc này ông làm sao không biết, lại cảm thấy mình đúng là có lỗi với Đinh Trường Sinh, thật ra nếu Lý Thiết Cương đem chân tướng của chuyện này nói cho Đinh Trường Sinh biết, thì có lẽ hắn chưa có rời đi, nhưng lời này lại khó có thể mở miệng, căn bản là không có thể nói ra.

Trước đó sau khi cùng Đinh Trường Sinh gặp mặt, ông cầm lấy quyển sổ ghi chép chứng cớ về nhà suy nghĩ, cuối cùng cũng không có được chủ ý nên làm như thế nào cho phải đây? Mình có nên lập tức nộp lên cấp trên, để đề nghị điều tra vụ án này hay không? Nhưng rồi cuối cùng vẫn là quyết định để mình lo cho xong công việc của mình trước đã….
Lần này huấn luyện tại trường đảng, chính là khúc nhạc dạo đầu để đề bạt mình, có thể nói, vấn đề mình tiến vào tầng cao nhất kỷ ủy đã là chuyện ván đóng thuyền, như vậy nếu như lúc này mình lấy ra vụ án này, trước không nói đến chuyện ảnh hưởng sự tình mình lên chức, mà là chuyện này đối với chuyện mình lên chức cũng không có giá trị ảnh hưởng gì, cũng không có bất kỳ sự trợ lực nào.

Suy tính một đêm, Lý Thiết Cương quyết định đem vụ án này nhấn xuống, trước không giao chứng cớ ra mà tiếp tục giữ lại, phải chờ tới khi mình chính thức lên chức cái đã, sau đó thì có thể mang quyển sổ này đưa ra, xem như vụ án lập uy đầu tiên của mình lúc mới nhận chức vụ mới, nhưng ông không nghĩ tới, chuyện này lại mang đến cho Đinh Trường Sinh áp lực lớn như vậy.
-Không đi không thể sao?

Lý Thiết Cương tuy rằng áy náy, nhưng là một người làm đại sự thì phải chấp nhận, Đinh Trường Sinh thì không có khả năng có thuật đọc tâm, làm sao biết được mình đang suy nghĩ cái gì? Cho nên hy sinh một Đinh Trường Sinh thì cũng có thể…

Đinh Trường Sinh gật đầu, không nói chuyện, Đinh Trường Sinh trầm mặc biểu hiện tâm cảnh lúc này, chính Lý Thiết Cương đã bắn ra một phá đạn cuối cùng, điều này làm cho ý chí chiến đấu của Đinh Trường Sinh hoàn toàn tan rã, bởi vì người có ý chí chiến đấu, là bởi vì chính mình nắm chắc được trong tâm trí, nhưng bây giờ Đinh Trường Sinh đã không còn có sức mạnh đó.

Đã có chứng cứ trọng yếu như vậy mà cũng không thể lay động được Lâm Nhất Đạo, Đinh Trường Sinh cảm thấy mình vẫn là quá non rồi, cùng nhóm lão đại này chơi trò tâm nhãn, bất quá mình chỉ là trẻ con vừa mới ra đời mà thôi.
-Ừ…, thôi cũng được, cậu yên tâm đi, sự tình của cậu tôi sẽ chú ý, nếu có người đối với chuyện này có ý đồ, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, chuyện này tôi đảm bảo.

Lý Thiết Cương cảm đến trong tâm áy náy, nên quyết định giúp cho Đinh Trường Sinh lần này..

Đinh Trường Sinh trở lại nội thành, lập tức lao tới sân bay, bay thẳng về Giang Đô, sau khi hạ máy bay liền liên lạc với Thạch Ái Quốc, dù như thế nào trước khi đi thì phải gặp Thạch Ái Quốc một lần, ông từng là ân sư của mình, cũng là quý nhân của mình trên con đường làm quan, không thể nào vô thanh vô tức rơi đi được..

Ghé cư xá tỉnh ủy thì quá lộ liễu, văn phòng đương nhiên càng không được, cho nên Đinh Trường Sinh hẹn gặp Thạch Ái Quốc tại một quán trà, Thạch Ái Quốc sau khi lên lầu, Đinh Trường Sinh lập tức ra cửa nghênh tiếp.
-Tại sao không đến trong nhà? Tìm cái quán như thế này, thật đúng là khó tìm a.

Thạch Ái Quốc nói.

-Chỉ sợ lại mang đến cho chú phiền phức .

Đinh Trường Sinh ngượng ngùng nói.

-Có cái gì mà phiền phức chứ, chú gần đất xa trời rồi, cũng không còn cầu phát triển thêm nữa, thêm một năm nữa thì về hưu rồi, chỉ đáng tiếc là trước mắt thế cục như thế này, rất khó giúp cho cháu từng bước lên cao… .

Thạch Ái Quốc thở dài nói.

Lâm Nhất Đạo còn ở tại tỉnh Trung Nam bao lâu thì không có người biết, nhưng trước mắt nhìn thấy, tuyệt chưa có dấu hiệu rời đi, đây là nguyên nhân Thạch Ái Quốc thở dài, kể từ khi biết được sự tình của Đinh Trường Sinh, thì thấy rõ nếu Lâm Nhất Đạo còn ở tại tỉnh Trung Nam, thì Đinh Trường Sinh tuyệt đối không có cơ hội lại được tăng lên, điều này làm cho Thạch Ái Quốc rất là buồn phiền…
-Không sao đâu chú, nếu không thể tiếp tục tiến lên từng bước, thì cháu sẽ lui từng bước a, lãnh đạo….cháu đã quyết định từ chức, mặc kệ mọi chuyện rồi, rời khỏi con đường làm quan này, xuất ngoại đi làm đầu tư kinh doanh, có lẽ lâu lắm mới có khả năng quay trở về…. .

Đinh Trường Sinh chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình.

Thạch Ái Quốc sửng sốt, sau đó tay nắm chặt chén trà, cùng Đinh Trường Sinh nhìn nhau một phút đồng hồ sau, hỏi:

-Có nghiêm trọng đến mức như vậy sao?

Đinh Trường Sinh liền đem sự tình ở kinh thành gặp Lý Thiết Cương nói cho Thạch Ái Quốc nghe, còn đem vụ việc quyển sổ chứng cớ một loạt kể ra hết, Thạch Ái Quốc càng nghe càng kinh hãi, sau khi nghe được liền khoát tay, ý bảo Đinh Trường Sinh không cần phải nói thêm.

-Chuyện này, đúng ra là cháu không nên đi tìm Lý Thiết Cương, lão gia hỏa này…Aí dà ..thôi quên đi, nếu đã có quyết định, vậy cháu cứ đi đi, bất quá trước khi cháu đi, chú có thể cầu cháu một chuyện…
– Lãnh đạo, nói cái gì vậy…,vô luận là chuyện gì, chú cứ phân phó một tiếng, cháu sẽ làm theo …

Đinh Trường Sinh cản lại Thạch Ái Quốc, nói.

-A Trinh gần đây thay đổi rất nhiều, nếu cháu có phương pháp, hãy mang nó đi theo a.

Thạch Ái Quốc nói lời này phi thường trầm tĩnh.

– Lãnh đạo, cháu hôm nay đến, một là vì hướng chúcáo biệt, còn có chính là sự tình của A Trinh…. kỳ thật cháu rất có lỗi với nàng…

-Chuyện của các người trẻ tuổi, thì chú không hiểu, chỉ cần các cháu thấy tốt là được, A Trinh hận chú bức tử mẹ của nó, cho nên đã nhiều năm như vậy, khúc mắc vẫn khó có thể mở ra, chú nhìn thấy chỉ có cháu là có thể làm cho nó hài lòng, cho nên sau này cháu còn tốn nhiều tâm tư a .

Thạch Ái Quốc nói đến đây, thì nước mắt chảy dài…

-Chú à….một vài năm nữa chú về hưu, cháu ở nước ngoài mua cho chú căn nhà, đến lúc đó chú cũng xuất ngoại định cư đi, nước ngoài an tĩnh, không có như trong quốc nội lung tung lộn xộn sự tình….
Đinh Trường Sinh nói.

-Ai….cứ đi từng bước nhìn từng bước a, cháu cứ làm tốt phần việc của mình, đừng để cho người nắm được đằng cán….

Thạch Ái Quốc dặn dò cuối cùng.

…………………………………………………………………………………….

Đinh Trường Sinh quay trở lại Bạch Sơn, trước tiên là đi gặp Đường Bỉnh Khôn, để hướng đến Đường Bỉnh Khôn trình đơn xin từ chức …

Nhìn đến Đinh Trường Sinh đưa qua đơn xin từ chức, Đường Bỉnh Khôn như là đi trên mây , mắt nhìn Đinh Trường Sinh, nói:

-Đinh Trường Sinh, cậu định giở trò gì vậy? Nếu cậu đối với tôi bất mãn, hoặc là đối với sự sắp xếp công việc không thấy phù hợp, thì chúng ta có thể trao đổi phối hợp lại a, đây là chuyện gì?

-Đường thư ký, nguyên nhân chuyện này hoàn toàn là do cá nhân, cùng với tổ chức không có bất kỳ quan hệ gì, cảm tạ Đường bí thư đối với tôi quan tâm, nhưng tôi thật sự là không còn làm việc nổi nữa…..
Đinh Trường Sinh nói.

-Đinh Trường Sinh, công tác của cậu là do Ấn chủ nhiệm sắp xếp đến đây , vậy cậu gặp ông ấy để trao đổi về chuyện này đi….

Đường Bỉnh Khôn đem đơn xin từ chức của Đinh Trường Sinh để trên bàn, mặt không biểu cảm nói.

-Ấn chủ nhiệm biết rồi, việc này hẳn là Thạch chủ tịch đã báo cho ông ấy…

-Thạch chủ tịch cũng biết sự tình cậu từ chức rồi hả?

Đường Bỉnh Khôn không tin hỏi.

-Đương nhiên, ông ấy là lãnh đạo cũ của tôi, sự tình lớn như vậy tôi làm sao dám không nói choông ấy biết, nếu như Đường bí thư để mắt đến tôi, theo trình tự tổ chức, nhờ ông nói giúp thúc giục giùm nhanh một chút….

Đinh Trường Sinh đứng lên, hướng Đường Bỉnh Khôn bái một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.