Diệp Lan

Chương 2



10

Tôi mới quay lại thành phố X năm nay, học xong đại học có tìm vài công việc nhưng đều không làm được lâu. Tôi chúa ghét loại công việc làm từ chín giờ sáng tan lúc năm giờ chiều, thản nhiên từ chức rồi cầm số tiền đã tích cóp mấy năm mở một cửa hàng bán kẹo ở đây. Có ngoại hình đẹp sẽ thu hút khách mua hàng dễ dàng hơn nhiều, dù sao thu nhập mỗi tháng đủ để nuôi sống tôi và Cookie.

Tôi cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ lặng như mặt nước, không nghĩ sẽ gặp lại Yến Trạch.

Trong khi tôi còn mải đắm chìm trong hồi ức thì con chó ngốc nghếch kia đã kéo tôi lết đến gần Yến Trạch rồi, cái đuôi nó còn quẫy như điên. Trước lúc nó lôi tôi đến trước mặt Yến Trạch, tôi vội kéo cái khăn quàng cổ lên che mất nửa khuôn mặt, cảm thấy giờ là mùa đông quá ư may mắn, bản thân tôi lại cực kỳ sợ lạnh, ra ngoài đã quàng một cái khăn quàng.

11

Yến Trạch xoa xoa cái đầu chó của Cookie, yên lặng nhìn tôi vài giây, hỏi: “Chú chó này tên là gì vậy?”

Tôi không thể nghĩ ra cái tên nào hay chỉ trong một chốc được, tôi nhanh trí đáp tên nó là Đại Hoàng, Cookie gâu gâu vài tiếng tỏ vẻ phản đối.

“Đại Hoàng? Cái tên này hơi bình thường.” Hắn khom lưng sờ sờ Cookie, xong đứng thẳng lưng lên đối diện với tôi “Chẳng bằng để tôi đặt tên cho nó, gọi là Cookie được không?”

Chả phải hỏi nữa cũng biết hắn nhận ra tôi rồi, nhưng tôi không muốn nối duyên: “Chẳng ra cái gì cả.”

Tôi túm lấy dây chó, hô: “Đại Hoàng, mình đi thôi.”

Đáng tiếc, đi không nổi. Con chó ngốc kia còn bận bám vào cha nó không chịu buông kìa.

Yến Trạch khẽ cười, vươn tay cầm lấy sợi dây trong tay tôi, tay còn lại mạnh mẽ siết chặt các ngón tay của tôi, tiếng cười càng lớn hơn kéo kéo dây chó nói với Cookie: “Cookie, mình đi thôi.”

12

Thậm chí tôi còn không cần hỏi Yến Trạch có biết nhà tôi ở đâu không, bởi vì con Cookie cực kỳ hưng phấn dắt chúng tôi về nhà, quẫy đuôi liên hồi đôi khi còn quay đầu nhìn thử, chắc nó sợ lại lạc mất cha.

Chờ đến khi hắn đưa tôi về tới cửa tôi mới lấy lại tinh thần. Chuyện chúng tôi đã là quá khứ rồi, tôi vào nhà thuận miệng chào tạm biệt, đang định đóng cửa nhốt hắn ở ngoài đột nhiên hắn mạnh bạo chen tay vào.

Khi tôi còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, hắn đã đè tôi lên huyền quan hôn môi, tay cũng vói vào vạt áo ngủ rộng thùng thình của tôi sờ soạng lung tung, đến lúc tôi sắp tắt thở rốt cuộc hắn cũng chịu thả tôi ra.

Hắn hôn tàn nhẫn đến mức khơi dậy được ngôn ngữ cơ thể bấy lâu nay chưa từng bị lộ của tôi, tôi nắm tay hắn nhắm thẳng chỗ quen thuộc mà cắn, do không khống chế được lực độ khiến một giọt máu bị trào ra.

“Em vẫn giống như trước.”

13

“Mà anh cũng còn giống như trước.”

Giống lắm ư, tôi không chắc. Có vẻ giống thật, thời gian bốn năm tựa như không để lại dấu vết trên tôi và Yến Trạch. Hắn vẫn đẹp trai như vậy, đương nhiên tôi cũng vẫn đẹp như xưa. Cứ nhìn ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi vào bụng của Yến Trạch là biết.

“Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm chuyện mà bốn năm trước chưa hoàn thành.” Hắn nói sát vào tai tôi.

Tôi giả vờ không hiểu, hỏi anh muốn đưa tôi đi du lịch hả. Hắn không đáp, nhưng cánh tay trên eo tôi lại chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Tôi không vờ vịt được nữa, vội nói bây giờ không có chuẩn bị dụng cụ gì cả sẽ không làm được đâu.

Đôi mắt hắn trở nên nguy hiểm trong nửa giây, giận dữ hỏi tôi: “Em đã làm cùng người khác? Tại sao em lại hiểu rõ cái này như thế!”

Tôi cạn lời. Cả hai chúng ta đều đã ngoài hai mươi, mà kể cả có là bốn năm trước dù chưa thấy bao giờ, tôi cũng không phải không biết: “Chưa từng ăn thịt heo cũng chưa từng nhìn thấy heo chạy* sao? Yến đại thiếu gia.”

*Câu tục ngữ Trung thường được dùng để chỉ những người chưa từng trải qua sự việc, nhưng đã nghe nói, thấy và có một chút hiểu biết.

Nghe tôi nói vậy, Yến Trạch cười gian xảo, tôi ngay lập tức nhận ra là hắn đang trêu đùa mình.

Với loại tính cách thích não bổ như hắn, chắc hẳn hắn đã tưởng tôi thủ thân như ngọc vì mình.

Hiểu lầm này quá lớn mà tôi không dám lên tiếng giải thích.

14

Yến Trạch bảo không làm cũng được nhưng hắn cần thu lãi. Sau đó tôi ngáo ngơ bị hắn đè trên giường chân giao. Hắn hôn rồi sờ toàn thân tôi, còn mút cho tôi bắn. Tôi đây còn không biết làm tình thực tế lại đa dạng đến vậy cơ. Đáng lẽ ra tôi nên từ chối.

Thời điểm tôi cho rằng mình sẽ bị Yến Trạch ép khô trên giường, rốt cuộc hắn cũng chịu ngừng lại, giam cầm tôi trong lòng tinh tế hôn môi.

“Lan Lan.” Hắn gọi biệt danh của tôi “Dọn qua sống với anh, được chứ?”

15

Không thể phủ nhận Yến Trạch rất biết cách theo đuổi người. Chu đáo mọi mặt về cả ăn, mặc, ở, đi lại. Hắn cứ thế mà chen chân vào cuộc sống của tôi, ngay cả Cookie cũng được thơm lây, thức ăn cho chó từ hãng bình dân trong nước nhanh chóng thăng cấp thành loại nhập khẩu.

Hắn còn để ý cả cửa hàng kẹo của tôi nữa, hắn có thể tìm về cho tôi mọi loại kẹo dù đắt hay hiếm, còn không lấy tiền của tôi. Càng thêm nhiều loại kẹo, kinh doanh càng tốt, tôi càng không phải lo thiếu kẹo ăn.

Đông đi xuân tới, tôi chính thức chuyển đến sống với Yến Trạch vào dịp Tết Âm Lịch năm đó.

16

Lòng tham con người không đáy, sau khi bắt được tôi về hắn đã nghĩ ngay tới chuyện khác – kết hôn.

Hôm đó Yến Trạch thế tới rào rạt, ép tôi lăn lộn đến nỗi không nhúc nhích nổi, kết thúc liền rúc trong ngực hắn uể oải không muốn động đậy.

Đột nhiên tôi cảm giác được có chiếc nhẫn được tròng vào ngón tay mình, xúc cảm lạnh lẽo đánh tan phần nào cơn buồn ngủ.

“Lan Lan, kết hôn với anh đi, anh muốn chăm sóc em cả đời.” Hơi thở nóng rực của hắn, giọng nói còn khàn khàn sau trận làm tình. Cái tình cảnh này ấy à, với người đã yêu đương với hắn nhiều năm hẳn là nên gật đầu đồng ý.

Nhưng tôi thì không. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, có kết ắt có ly, phiền lắm.

Hắn mất mát nói: “Em vẫn chưa tin tưởng anh đúng không?”

Tôi không đáp, thực ra hắn đoán đúng rồi.

Hắn thấy tôi lề mề không nói, lại tiếp: “Nếu anh tìm được nơi để kết hôn mà mãi mãi không chia lìa, em sẽ đồng ý chứ?”

Tôi thầm nghĩ làm quái gì có nơi như vậy? Đây là một thế giới không tồn tại cái gọi là vĩnh viễn đấy nhé.

Khi đó tôi buồn ngủ quá rồi, thêm cả không tin hắn sẽ tìm được nơi nào như vậy, thế nên tôi đồng ý.

17

Rồi kết quả là hắn tìm được thật, ở cái quốc gia nào châu lục nào ý. Hắn lập tức đưa tôi đi làm visa, hiện tại tôi đang ngồi trên máy bay tư nhân của hắn chuẩn bị bay tới đó kết hôn.

Lúc máy bay cất cánh, đột nhiên tôi nhận ra, lỡ tôi muốn ly hôn thì sao? Hơn nữa kết hôn ở nước ngoài, lúc ly hôn tôi có thể chiếm tí tài sản nào của hắn ư, đệt, thất sách quá!

Tôi vẫn hy vọng giãy giụa được, hỏi rằng cha anh đồng ý cho chúng ta kết hôn à?

Hắn chỉ đáp vỏn vẹn một câu, hiện tại toàn bộ Yến thị là của hắn, không một kẻ nào đủ khả năng kiểm soát hắn.

Tôi hiểu, ý của hắn là hiện tại hắn chính là chủ.

Dường như hắn phát hiện ra gì đó, ghé sát vào tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Cưng à, em muốn đổi ý hửm?”

Tôi nào dám nhận chứ, tôi dám mở miệng nói mình đã hối hận chắc hắn đè tôi ra lột sạch rồi làm mấy trò đồi bại trên máy bay quá. Tôi lắc đầu lia lịa, vội dựa lên vai hắn cọ cọ cọ, kêu tôi mệt tôi muốn ngủ.

Hắn kéo cửa sổ xuống, điều chỉnh lại tư thế cho tôi được thoải mái: “Ngủ đi, tỉnh dậy anh đưa em tới cửa hàng kẹo lớn nhất địa phương, có thể ăn những loại kẹo mà ở các nơi khác không có.”

Tôi hỏi chắc không? Hắn gật đầu nói chắc.

Ừ cuộc hôn nhân này cũng không hẳn là không thể.

Tôi thề, tôi kết hôn với hắn không phải vì kẹo đâu, không hề nhé.

HẾT.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.