Ngay sau khi nói câu “Không làm gì đâu”, Giản Lâm không đáp lại chỉ tiếp tục nằm, nhưng mấy người bên cạnh bao gồm La Hồng đều cảm thấy có chút gì đó.
Khụ…… Cái gì thế này…… Cái gì thế kia…… Hôm nay thời tiết khá đẹp ha……
La Hồng: Mình vừa tính nói gì nhỉ?
Có thể trách bọn họ về chứng mất trí nhớ tập thể nữa sao?
Thật sự lời như vậy rất khiến người ta hoang mang, đặc biệt là khi đó còn là lời từ ông chủ Lạc của hắn nói ——
Thử hỏi toàn bộ đoàn phim có ai chưa từng nghe qua tin đồn bát quát và tai tiếng của Phương Lạc Bắc xem có ai không? Đã nhiều năm như vậy rồi, những lời dị nghị truyền ra trong giới còn ít sao?
Không nói đến cái khác, chỉ cần tám chữ “Nam nữ đều ăn, không phân biệt tuổi”, đã là “danh bất hư truyền” của Lạc đại lão nhà hắn, giới giải trí chỉ có duy nhất một mình anh, không còn bất kì ai nữa.
Lúc trước khi mới biết Phương Lạc Bắc cũng là diễn viên chính, cả đoàn phim trên dưới đều có nghị luận, cũng liên tiếp nhắc tới người diễn chung với anh là Giản Lâm, không chỉ trẻ tuổi mà còn rất đẹp trai, coi đây là bản gốc, hơn nữa cùng với những phê bình trong quá khứ của Phương Lạc Bắc, cũng không có gì kì lạ với những suy đoán được nghĩ ra mỗi ngày.
Đương nhiên, đây đều là nói ở sau lưng. Đến trường quay, công việc vẫn là điều quan trọng nhất.
Cuối cùng, một câu “Không làm gì cả” vừa giống thật lại vừa giống giả, động tác tự mình kéo quần áo của người khác cũng chỉ là động tác nhỏ, vốn không có gì, mà cũng như thật sự có cái gì đó.
Đến cả La Hồng cũng nghĩ: Đừng như thế, tôi đề cử một thiếu niên đến tham gia đoàn phim thật sự là chỉ đến để đóng phim.
May mắn thay, người trong đoàn phim đều rất có ý, mọi người đều rất hiểu những gì không nghe được tuyệt đối không nghe.
La Hồng nhìn vạt áo của Giản Lâm đã bị kéo lên, gật đầu: “Ừm, như vậy cũng được, trông rất tự nhiên.”
Đạo diễn hình ảnh hét lên: “Nhân viên trang điểm lại đây.”
Nhân viên trang điểm bước lại chính sửa lớp trang điểm trên mặt Giản Lâm, rồi kiểm tra quần áo cho cậu, dựa theo sự chỉ dẫn của đám La Hồng, dùng cọ đánh một ít phấn lên phần eo lộ ra ngoài của Giản Lâm.
Lúc nhân viên trang điểm ngồi xổm dùng cọ đánh, đám La Hồng bọn họ vẫn ở bên cạnh bàn bạc.
“Bên này phải có một cái máy.”
“Muốn quay cận cảnh sao? Như thế thì phải thêm lớp phấn.”
“Đợi tí nữa rồi xem thêm.”
Sau khi nhân viên trang điểm đều thật cẩn thận tránh vạt áo, nhẹ nhàng hạ đầu cọ phủ phấn quanh vùng eo lộ ra ngoài.
Gần như cùng một giây, phần bụng dưới đầu cọ hơi siết lại.
Nhân viên trang điểm có kinh nghiệm: “Ngứa đúng không?”
Giản Lâm vẫn giữ im tư thế.
Nhân viên trang điểm từ từ đánh phấn xung quanh: “Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ xong.”
Giản Lâm: “Vâng.” Bụng dưới vẫn còn đang siết lại, không chỉ thế còn càng ngày càng siết chặt hơn.
Nhân viên trang điểm cười sau lớp khẩu trang: “Có phải là vô cùng ngứa hay không?”
Giản Lâm cụp mắt xuống, không nhìn đi đâu nữa mà chịu đựng ngứa, chịu đựng đến mức lỗ tai cũng đỏ lên.
Cậu cho rằng bản thân chỉ có đỏ tai, sau đó lại nghe thấy nhân viên trang điểm nhỏ giọng “Hì” một tiếng, nói: “Là thẹn hay là ngứa thế, cả người em đỏ lên rồi.”
Giản Lâm sau đó mới biết, mình chịu đựng cơn ngứa đến mức phần bụng dưới cũng theo da mà đỏ lên.
Đỏ lên như vậy rất dễ khiến người khác chú ý.
Tiêu điểm của nhiếp ảnh gia có phần tập trung hơn: “Ồ, dáng người của thằng bé không tồi, mặc áo vest có lẽ rất hợp.”
La Hồng: “Cọ trang điểm ngứa đúng không, đừng siết lại, thả lỏng ra.”
Giản Lâm cũng muốn thả lỏng, nhưng cơ thể cậu cứ phản ứng theo bản năng, cậu vừa muốn nói, tầm mắt nâng lên liền thấy ánh mắt của Phương Lạc Bắc từ chỗ phần bụng dưới đến eo rồi dừng trên khuôn mặt cậu——
Hai người lại một lần nữa đối diện.
Giờ phút này, tầm mắt của Giản Lâm không còn là đáy hồ yên ắng nữa, trong mắt cậu có tia sáng không rõ, cứ thế nhìn lại anh.
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, lại nhớ đến con sói nhỏ mình vừa nhìn thấy trong phòng trang điểm, trong lòng buồn cười: Có phải lại nhe răng không thế?
Phương Lạc Bắc trong lúc chờ rất nhàn, cố ý đùa cậu, gõ mấy chữ trên điện thoại rồi đưa đến trước mắt cậu.
Giản Lâm thấy được dòng chữ kia: 【 đừng căng thẳng, tôi chỉ nhìn thoáng qua. 】
“……”
Giản Lâm mím môi, yên lặng hít thở.
Cậu không căng thẳng.
Không, căng, thằng
Phương Lạc Bắc thu điện thoại lại, khóe miệng cong lên, lúc này có thể xác định sói nhỏ đang nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Sau khi đám La Hồng bọn họ bàn bạc xong, liền bắt đầu nói cách quay cho Giản Lâm: “Tí nữa nghe tiếng action, cậu liền nhắm mắt lại nằm, hô hấp thả chậm, giống như đang ngủ ấy.”
“Toàn bộ thời gian chỉ cần nằm, đừng mở mắt, phải giữ im tư thế này. Trước tiên chúng tôi quay bên đó trước, sau đó sẽ kéo một chiếc máy quay từ sau lưng thầy Lạc đến chỗ cậu bên này, có lẽ sẽ còn một cảnh quay cận, cậu tốt nhất đừng động đậy gì hết.”
Cảnh quay đầu tiên của tổ A hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu rồi, những người không liên quan liền lùi khỏi hậu trường, chỉ để lại hai vị diễn viên.
Giản Lâm chỉ cần nằm đó, đến chuẩn bị cũng không cần, Phương Lạc Bắc trở lại con đường nhỏ bên cạnh hoa viên, đứng ở chỗ đã được đánh dấu.
La Hồng cùng phó đạo diễn đứng phía sau máy quay: “Đến trước một chút”
Đánh bản [1], action.
[1]: Thuật ngữ máy ảnh SLR, gương phản xạ của máy ảnh SLR cọ xát hoặc va chạm với thấu kính phía sau của ống kính hoặc vòng điều hợp ống kính trong quá trình nâng, làm cho gương phản xạ bị mòn hoặc thấu kính của ống kính phía sau bị mòn.
【 Sau khi La Dự bước ra khỏi hành lang, anh không đi theo con đường mình vừa mới đến mà lại đi con đường khác chưa đi bao giờ, cũng không biết đi như thế nào, nhưng với anh mà nói đã không còn quan trọng, anh bây giờ có rất nhiều thời gian, chỉ muốn đi dạo một chút.
Khi đi ngang qua một hoa viên nhỏ, anh chuẩn bị sẽ đi dọc theo con đường mòn.
Vừa bước vào đã nhìn thấy có người đang nằm trên chiếc ghế gỗ trong vườn.
Bởi vì góc độ nhìn, La Dự chỉ thấy rõ người kia là một nam sinh, mặc rất ít, bên ngoài chỉ có một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi trắng, áo khoác không đóng lại, vạt áo sơ mi bị kéo lên lộ ra một ít phần bụng dưới. Không động đậy, có vẻ ngủ rất sâu.
La Dự thu hồi ánh mắt, xuyên qua hoa viên rời đi.
Trên ghế Lâm Hi vẫn chưa tỉnh. 】
Một đoạn này nếu chỉ miêu tả qua văn thì vô cùng đơn giản, thế như khi quay nó, từ lối đi bước vào hoa viên, sau đó rời đi đều phải được quay từ nhiều hướng khác nhau.
Cuối cùng chờ đến khi Phương Lạc Bắc hoàn toàn rời đi, một cái camera được kéo lại hướng về phía Giản Lâm trên ghế.
“Cut!”
Sau đó, cảnh này phải điều chỉnh một chút, quay thêm mấy lần, mới chính thức bắt đầu quay.
Giản Lâm không phải làm gì, cũng không có lời thoại, chỉ cần im lặng nằm đó. Nhân viên trang điểm ngẫu nhiên bước lại sửa quần áo và tóc cho cậu, hoặc là La Hồng lại tới dặn dò vài câu, phần lớn thời gian khác cậu chỉ có một mình trên ghế.
Trong lúc đó Trần Dương có tiến vào hai lần, một lần là đưa nước cho cậu, lần nữa là đến đưa ba quả quýt đã được lột vỏ, thế nhưng bởi không rõ cậu có được ăn không, hắn hỏi trước rồi mới đưa.
“Có thể.” Giản Lâm cầm lấy quýt, ngoài ý muốn là đã được lột vỏ, khẽ nhướn mày.
Trần Dương đưa xong liền bắt đầu miệng tiện: “Độc chết cậu.”
Giản Lâm nằm thoải mái, bọc từng múi quýt bỏ vào trong miệng, cái miệng nhỏ nhấm nháp, ăn vô cùng nhàn nhã.
Trần Dương cảm giác câu “Độc chết cậu” của mình đã bị sỉ nhục, trừng mắt rời đi.
Không bao lâu sau liền bắt đầu quay chính thức.
Giản Lâm nghĩ rằng với thói quen của đạo diễn La Hồng, ít nhất cũng phải quay năm sáu lần mới có thể qua, không nghĩ tới mới quay hai lần đã được thông qua.
Sau khi kết thúc, La Hồng liền thả cậu đi, còn cười cười nói: “Rất không tồi.”
Giản Lâm biết ông khách khí, cũng khách khí theo: “Tôi cũng chỉ đến đây nằm.”
La Hồng lắc đầu: “Chỉ là cậu nghĩ thế thôi.” Sau đó lại nói: “Về sau cậu sẽ biết, đi đi, tổ B chắc chuẩn bị quay rồi.”
Giản Lâm cùng Trần Dương về tổ B.
Trần Dương còn kỳ quái hỏi: “La đạo sao có thể từ bộ dạng cậu nằm yên ngủ cũng có thể nhìn ra kỹ thuật diễn xuất của cậu rất được? Sao tôi không thể nhìn ra?”
Giản Lâm cả khịa: “Cho nên anh ấy mới là đạo diễn chứ không phải cậu.”
Trần Dương: Em gái cậu!
Sau khi hai người đi, bên tổ A liền xem cảnh phát lại.
Không phải cảnh của Phương Lạc Bắc, mà là của Giản Lâm.
Trên màn hình, máy ảnh phóng to xuất hiện cận cảnh của Giản Lâm:
Cậu nằm trên ghế, hơi thở chậm rãi nhưng phập phồng, ngủ vô cùng an tĩnh. Màu da thanh tú, trắng nõn mềm mại dưới ánh đèn, hàng lông mi dài nhẹ nhàng rũ xuống như sợi lông vũ, phần vạt áo kéo lên lộ ra phần eo gầy nhỏ.
La Hồng, đạo diễn hình ảnh, một đám người vây quanh màn hình để xem đoạn phát lại. Chỉ vài giây không dài nhưng đủ để bọn họ kinh ngạc cảm thán, giá trị nhan sắc này, hình ảnh này, tuyệt.
Đạo diễn hình ảnh: “Bộ dáng này mà vẫn còn làm diễn viên quần chúng sao?”
“Đúng rồi, đáng ra phải được đào từ sớm mới đúng.”
La Hồng hừ hừ, có chút đắc ý: “Lúc ấy còn nhỏ, vẫn chưa thành niên đâu, còn chưa hoàn toàn nảy nở làm sao có thể đẹp như bây giờ. Không phải vừa mới thành niên đã rơi vào đoàn phim chúng ta sao.”
Có người chậc một tiếng nói: “Lời này nghe giống như đang nói đoàn phim chúng ta là một ổ sói.”
Kế bên.
Cảnh quay lần này bên tổ B là cảnh Lâm Hi, Giang Hiểu Vân, Cảnh Khâu sau khi gặp mặt liền quyết định vừa đi vừa hàn huyên.
Vài tờ kịch bản đều là lời thoại, lúc Giản Lâm trở về cũng là lúc Vân Dao bọn họ mới vừa nhận được, lập tức đưa lời thoại cho Giản Lâm.
Khâu Soái: “Đạo diễn nói chúng ta tập với nhau trước.”
Giản Lâm nhận lấy rồi cùng Vân Dao, Khâu Soái đứng vào trong một góc.
Vài tờ giấy rất nhanh liền lật xong, Vân Dao đang học lời, Khâu Soái lại lần nữa đề nghị: “Chúng ta tập trước một lần đi.”
Vân Dao dừng lại, Giản Lâm gật đầu: “Ừm.”
Kết quả là mới nói được vài câu, Vân Dao cùng Khâu Soái đồng thời kinh ngạc.
Vân Dao không thể tin được mà nhìn Giản Lâm: “Cậu thuộc rồi sao? Không phải cậu mới cầm kịch bản thôi sao?”
Khâu Soái: “Trí nhớ cậu tốt như vậy hả?”
Trần Dương ở bên cạnh nói thầm: “Tiểu Lâm ca của Vũ Châu, đọc một lần đã thuộc, chỉ cần gặp qua là không thể quên.”
Giản Lâm quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Khâu Soái cùng Vân Dao đồng thời tỏ vẻ cũng muốn phát huy kỹ năng này, nhưng gen của họ không được tốt và não cũng không đủ nhạy.
Cho đến khi quay, hai người lại phát hiện hóa ra đến cả diễn bọn họ cũng không đủ nhanh chứ đâu chỉ mỗi đầu óc.
Giản Lâm lúc quay căn bản không mắc lỗi nào, cảm nhận được camera, nhịp điệu chính xác, lời thoại một chữ cũng không sai, Khâu Soái là sinh viên chính quy cũng cảm thấy thẹn khi không bằng, hai mắt Vân Dao đã tối sầm, cảm thấy vô cùng bối rối.
Tính tình của Ngô đạo tổ B rất tốt, thấy Vân Dao không biết làm thế nào liền đến giảng rất tận tình, Giản Lâm cùng Khâu Soái đi bên cạnh cũng diễn với cô, một lần lại một lần nữa.
Nội dung của cảnh này, thực ra là để giải thích tình hình hiện tại của ba người họ ở đầu cốt truyện ——
Giang Hiểu Vân thi trượt năm đầu tiên, đã ở nhà học lại nửa năm, vào ngày Tết Âm Lịch người nhà có hỏi cô ấy cô đã đăng ký chuyên ngành gì, Giang Hiểu Vân muốn học công nghệ thông tin, gia đình lại hy vọng cô ấy sẽ theo kinh doanh, không bên nào thuyết phục được nhau, thiếu chút nữa làm lớn chuyện.
Cảnh Khâu vào đại học nửa năm, cảm thấy hội sinh viên và các câu lạc bộ rất nhàm chán, cho nên anh đã tìm một công việc bán thời gian vào học kỳ hai năm nhất để có thể kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt.
Lâm Hi đang tính nghỉ việc phục vụ ở quán bar, muốn ban ngày đi giao hàng, ban đêm rảnh rỗi có thể đọc sách và chăm sóc em gái.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, lắng nghe câu chuyện của đối phương, mà Giang Hiểu Vân càng chú ý Lâm Hi, Cảnh Khâu lại quan tâm đến trường đại học của Giang Hiểu Vân và ngành của cô sẽ học sau này hơn, Lâm Hi đôi khi sẽ có lúc ngẩn ngơ, cảm thấy mờ mịt về con đường sau này.
Đến khi quay chính thức, hẳn đã quay bảy tám lần mới được thông qua.
Quay xong, cả người Vân Dao đều là mồ hôi, oa một tiếng ngồi xổm xuống, hỏi đạo diễn: “Có phải tôi đã kéo chân mọi người không?”
Ngô đạo giơ tay OK với cô: “Đừng khẩn trương, đây mới là lần đầu cô quay, hơn nữa cảnh này vốn quay không được tốt lắm.”
Vân Dao mờ mịt: “Hở? Diễn không tốt sao?” Nói xong đứng lên, nhìn sang bên cạnh: “Vậy vì sao tôi thấy Giản Lâm diễn dễ như vậy?”
Ngô đạo cười: “Bởi vì cậu ấy có kinh nghiệm a.”
Khâu Soái cũng lau mồ hôi, giơ ngón tay cái lên với Giản Lâm.
Ngô đạo cho bọn cậu coi lại cảnh quay vừa rồi, rồi nói với Giản Lâm: “Diễn rất khá.”
Giản Lâm cười một cái, thừa nhận lời khen này. So với lời khen “Rất được” La Hồng vừa nãy, lần này Ngô đạo tán thành mới khiến cậu cảm thấy cao hứng.
Lúc đang cao hứng, La Hồng từ bên cạnh đi tới chen vào bên cạnh Khâu Soái, cùng nhìn màn hình máy quay trước mắt, nhìn một lúc liền quay đầu: “Tôi đã nói rồi, diễn xuất của Giản Lâm rất được.”
Ngô đạo kỳ quái: “Cậu nhàn như vậy sao, rảnh đến mức qua chỗ tôi luôn hả?”
La Hồng nhún nhún vai: “Chúng tôi quay xong rồi, chuẩn bị chuyển cảnh.”
Ngô đạo: “Nhanh như vậy.”
La Hồng: “Diễn xuất của thầy Lạc nhanh như thế nào chả lẽ ông không biết, muốn chậm cũng không được.” Nói xong xua xua tay, “Được rồi, tôi đi đây, mọi người bận đi.”
La Hồng vừa đi, Vân Dao lại òa lên hỏi: “Thầy Lạc quay phim rất nhanh sao ạ?”
Ngô đạo đã từng hợp tác với Phương Lạc Bắc ở một đoàn phim, nghe vậy liền nói: “Cậu ấy hình như chỉ cần quay hai ba lần là qua.”
Vân Dao bừng tỉnh: “Đúng ha, người ta chính là ảnh đế, sao cháu có thể quên mất chứ.” Nhất thời não bổ quá nhiều: “Vậy nếu tôi quay phim với anh ấy, lại giống hôm nay quay tới quay lui kéo chân mọi người, thì có bị anh ấy mắng không?”
Khâu Soái cười: “Nghĩ cái gì đâu không. Chúng ta có thể có mấy cảnh diễn cùng thầy Lạc, người diễn chung với anh ấy đều là Giản Lâm.”
Vân Dao: “Ai nha, quên mất.” Nghĩ đến Giản Lâm là người diễn liền yên tâm nói,: “Tuy rằng thầy Lạc chỉ cần quay hai ba lần là qua, nhưng kỹ thuật diễn xuất Giản Lâm cũng rất tốt, hai người diễn chung chắc chắn không có vấn đề gì, một giây liền qua.”
Giản Lâm không trả lời, chỉ lo lột quýt cho mình.
Một bên khác, sau khi La Hồng trở về tổ A, vừa đi vừa cười, nói: “Kế bên vừa quay xong, tôi mới xem xong.”
Đạo diễn hình ảnh: “Thế nào?”
Tâm tình của La Hồng rất tốt, nghênh mặt: “Còn có thể thế nào, đương nhiên là diễn rất khá.”
Đạo diễn hình ảnh: “Cậu là đang đặc biệt chỉ Giản Lâm đúng chứ? Xem cậu khoe khoang kìa.”
La Hồng: “Tôi đương nhiên phải khoe! Cậu ấy diễn vô cùng tốt!”
Đạo diễn hình ảnh đùa: “Diễn được như vậy sao, tôi lại thấy diễn không được.”
Mọi người trong tổ A đều đang bận rộn chuẩn bị cho cảnh mới, chỉ có mỗi Phương Lạc Bắc là ngồi sau dãy thiết bị, không hề nhúc nhích, một bộ dáng rất lười biếng lật quyển tạp chí trong tay.
Nghe được những lời La Hồng cùng đạo diễn hình ảnh nói, anh đang đọc sách thuận miệng nói: “Có tốt hay không, ngày mai diễn chung là có thể thấy rõ.”