Hôm đầu tiên học thử Nhật Huy dẫn Đăng Hiệu sang nhà Phong Đại. Nhà Phong Đại cách chỗ trọ gần 2 kilomet, chỉ cần bắt bus một chuyến là đến. Nhà Phong Đại trong khu đô thị Pizzan, là cái biệt thự lớn nhất trong đấy. Hai anh em tròn mắt nhìn, hoành tráng dã man, gấp bốn lần nhà cũ hai đứa, so với cái nhà hồi nhỏ chơi với Phong Đại thì hiện đại, xa hoa hơn nhiều.
Phong Đại ra đón, dẫn hai người vào nhà. Quang Nhật thấy bạn cùng lớp, nó xáp đến hỏi han, tính nó vốn cởi mở, ai cũng thân được.
– Tớ học cùng lớp với cậu đấy. Cậu tên Hiệu phải không? Ở trên lớp tớ ngồi sau cậu hai bàn, cùng bàn với cái Chi béo đó.
Đăng Hiệu ở trên lớp cũng biết Quang Nhật, lại được Phong Đại kể trước nên không bị lạ lẫm và ngại ngùng.
– Ừ, tớ tên Hiệu. Cậu tên Nhật phải không?
Hai đứa chẳng mấy mà ngồi tụm lại một chỗ. Nhật Huy nhìn em mình thoải mái vậy thì mừng thầm. Từ lúc nhà có chuyện Đăng Hiệu càng lúc càng nhát, cũng may giờ mọi thứ đã ổn định, tính cách Đăng Hiệu cũng bạo hơn. Phong Đại chống cằm nhìn cậu, trong mắt hắn có vẻ quyến luyến khó miêu tả.
Thầy giáo đến, Quang Nhật dắt Đăng Hiệu lên phòng học. Học ở phòng của Quang Nhật, học từ bảy giờ đến chín rưỡi. Phong Đại hỏi:
– Cậu lên xem chúng nó học không? Lên một lúc không ảnh hưởng gì đâu, thầy giáo cũng thoải mái nữa.
Cậu lắc đầu, Đăng Hiệu rất tự giác, có phụ huynh ngồi cạnh còn làm nó mất tập trung. Cậu cũng không muốn Quang Nhật để ý có người lạ trong phòng rồi phân tâm. Cậu không ngồi lâu, chào Phong Đại rồi bắt xe bus về phòng trọ. Phong Đại giữ cậu lại:
– Ở lại nhà tớ chơi thêm đi, ngày mai trên lớp không có bài tập mà.
Cậu lắc đầu, từ chối:
– Chỗ tớ đăng ký luyện thi cho làm đề nhiều lắm. Lúc nào hết giờ học tớ đến đón Hiệu, cậu bảo nó chờ tớ nhé, đừng tự bắt xe bus về.
Phong Đại biết Nhật Huy ôm hy vọng rất lớn với đại học, không giữ cậu lại nữa. Cậu không đồng ý học thêm cùng hắn, tự tìm chỗ khác, hắn không vui, ngoài mặt vẫn bình thường. Hắn tỏ vẻ mình hiểu:
– Lát tớ bảo Hiệu. Chỗ ôn thi kia không ổn thì sang học với tớ nhé. Quan trọng là phương pháp học và mẹo giải những câu khó, chứ cày đề liên tục không phải cách học hiệu quả, vẫn phải có thời gian nghỉ ngơi.
Hắn chỉ nói đơn giản vậy, không thuyết phục quá nhiều. Cậu gật đầu, nghĩ bụng nếu học thêm mấy buổi không hiệu quả sẽ đổi chỗ, chỗ này không tốt bằng chỗ cũ cậu học, được cái học phí rẻ. Hôm qua Phong Đại cho cậu xem thông tin của người đang gia sư cho hắn, cậu nhìn mà thèm. Thầy Tấn ôn thi cực tốt, ôn cho cả ba môn của khối tự nhiên, không phải đi nhiều nơi, cách dạy cũng mới mẻ, cập nhật hàng năm, kiến thức tiếp thu triệt để. Tốt vậy nên phí gia sư cũng cao, thường sẽ ôn theo nhóm năm người, nếu kín lớp rồi sẽ không nhận thêm. Phong Đại mời thầy về gia sư một tuần ba buổi, học vào buổi chiều, nếu có vấn đề gì khó có thể mail cho thầy. Cậu thèm thật, nhưng ví tiền eo hẹp nên cậu đành tìm chỗ khác.
Phong Đại đi bộ cùng cậu ra trạm xe bus, thấy cậu lên xe rồi mới về. Hắn về nhà, bật camera lên, đợi cậu mở cửa phòng trọ mới mỉm cười. Hắn nhìn cậu lấy đề ra làm, ánh mắt hơi dịu đi, vuốt ve màn hình điện thoại. Được một lúc ánh mắt hắn đảo qua đảo lại mấy lần, suy nghĩ một vài thứ.
Đăng Hiệu học thử hai buổi gia sư với Quang Nhật rất thích. Thầy giáo trẻ, vui tính, hay mua đồ ăn vặt cho bọn nó. Cách dạy của thầy linh hoạt, phù hợp với tư duy và sức học của từng học sinh. Thêm nữa Đăng Hiệu với Quang Nhật hợp cạ, lúc nào cũng tíu tít. Nhật Huy quyết định cho nó học cùng Quang Nhật hết năm học. Cậu nhắn tin cho Phong Đại hỏi tiền học thêm:
– “Đại ơi, tiền học thêm của Hiệu hết bao nhiêu đó? Cậu hỏi bố cậu chưa?”
Phong Đại chưa hỏi, hắn cũng không muốn hỏi, rất phiền. Hắn trả lời:
– “Bố tớ bảo không cần, bảo chút tiền không quan trọng, cứ học cho tốt.”
Nhật Huy đoán năm, sáu phần bố hắn sẽ bảo vậy, trong lòng càng ngại. Cậu nhắn thêm mấy lần cũng không được, đành chuyển khoản luôn cho Phong Đại hai triệu. Chuyển xong lại thấy hối hận, hình như hơi ít. Hắn gọi điện cho cậu:
– Cậu còn chuyển nữa tớ giận đấy.
Hắn cúp máy, ngay sau đấy máy cậu báo có tiền chuyển đến. Cậu chép miệng, hai triệu một trăm nghìn, nội dung chuyển khoản là mai mua trà sữa. Cậu nhắn tiếp:
– “Như vậy ngại lắm. Cậu giúp tớ nhiều quá.”
– “Đừng để ý. Sau này cậu làm cho chúng nó ít đồ ăn để ăn giữa bữa giải lao hoặc ăn khuya đi. Coi như tớ lo cho chúng nó kiến thức còn cậu lo chúng nó sức khỏe.”
– “Được.”
Mặc dù không thấm vào đâu nhưng cũng đỡ hơn không góp cái gì. Từ đấy trở đi mỗi tối học thêm Đăng Hiệu sẽ cầm theo hộp đồ ăn. Mỗi hôm một món, nào là bánh chuối, bánh sữa chua, hoa quả dầm… lúc nào cũng có bốn phần, cho Đăng Hiệu, cho Quang Nhật, cho Phong Đại và cho thầy giáo. Mấy hôm đầu Nhật Huy dẫn Đăng Hiệu đến nhà Phong Đại, sau quen đường nó tự đi, mỗi lần xuống xe bus sẽ nhắn tin cho cậu, cậu cũng có thêm thời gian rảnh để ôn thi.
Nhật Huy sau việc học thêm của Đăng Hiệu càng cảm kích Phong Đại. Buổi sáng cậu mua thêm mấy thứ bánh kẹo nho nhỏ, đến giờ nghỉ giải lao sẽ dúi cho hắn. Hắn thích lắm, tủm tỉm cười, nhìn cái mặt lầm lì của hắn cười lên càng đẹp trai, cậu cũng cười theo. Hiện hắn còn hay xoa đầu cậu, cậu lại càng… thích hơn. Cậu nghĩ thầm chắc hắn cũng thích cậu nên mới giúp cậu nhiều vậy. Mặt cậu đỏ lên, cảm giác nong nóng, vội xoa xoa má, không cho bản thân nghĩ linh tinh và ôm kỳ vọng. Phong Đại thấy cậu là lạ, xoa tóc cậu hai ba phát, lúc rút tay về còn vô tình cọ qua gáy cậu vuốt một cái.
– Làm sao thế?
Cậu lắc đầu, úp mặt xuống bàn, giả vờ chợp mắt một chút. Hắn chống tay lên bàn, tựa cằm vào, lẳng lặng nhìn cậu, ngón tay cách vành tai cậu vài milimet vuốt ve hờ quanh.
Bích Hân nhìn qua chỗ ngồi của Nhật Huy, cái nhìn chăm chú hơn so với bạn học cùng lớp. Cô hơi hơi thích cậu. Cậu hoạt bát, vui vẻ, rạng rỡ như mặt trời nhỏ, lúc nào cũng đầy năng lượng tích cực. Đã vậy còn rất hòa đồng với mọi người. Cô muốn rủ cậu đi chơi riêng, muốn tìm hiểu cậu. Bích Hân tìm lịch chiếu phim, chọn mấy bộ phim đang nổi gần đây.
Tìm xong, Bích Hân ngẩng đầu nhìn về phía Nhật Huy. Cô giật mình, Phong Đại nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phát ra tia cảnh cáo. Cô nhếch mép, không thèm để ý, nhướn mày khiêu khích. Alpha có tính chiếm hữu với bạn đời hay người yêu, Phong Đại làm vậy chứng tỏ đang có ý với Nhật Huy, hai người họ cũng thường xuyên đi cùng nhau, nghe nói là bạn từ nhỏ. Hừ, chơi từ nhỏ thì sao, chưa phải người yêu cô vẫn còn cơ hội. Cô cũng là alpha, đã quyết tâm cái gì là phải đạt được, không có chuyện vì cái lườm nguýt mà bỏ cuộc.
Bích Hân đi tới chỗ Nhật Huy, chọc chọc tay cậu để cậu tỉnh, gọi:
– Huy ơi, tớ bảo cái này.
Nhật Huy nhắm mắt giả vờ ngủ, lúc ngước dậy mắt hơi mơ màng, chưa rõ tiêu cự. Bích Hân hú hét trong đầu, đáng yêu vãi chưởng. Nhật Huy xoa xoa mặt cho tỉnh, hỏi:
– Gì thế Hân?
Bích Hân không thèm đếm xỉa tới Phong Đại, cúi người xuống, chìa điện thoại trước mặt Nhật Huy.
– Đang có mấy phim hay lắm. Lúc nào cậu rảnh đi xem phim với tớ nhé?