Tôi sợ bố mẹ lại cãi nhau nên nói khéo:
– Thôi mẹ cứ về đi, chừng nào con muốn lấy chồng con sẽ nói với mẹ. Còn bây giờ con còn nhỏ, con không muốn lấy chồng sớm.
Mẹ nghe tôi xuống nước thì cũng quay lưng ra về, tôi nhìn theo cái bóng dáng ấy mà có chút xót xa. Mẹ năm nay cũng gần 50, cái độ tuổi chẳng còn trẻ trung gì nữa. Dù mẹ có chăm chút cỡ nào thì gương mặt ấy cũng bắt đầu xuất hiện nốt chân chim.
Mẹ và ông ta lấy nhau nhiều năm nay nhưng cả hai không có con chung nguyên nhân do ai thì tôi không rõ chỉ thấy mấy bà nhiều chuyện trong xóm có nói rằng:
– Hai cái đứa ấy cũng đi khám rồi uống thuốc mà mãi chả có.
– Gớm hai đứa con lù lù kia nó còn chả lo thì sinh thêm chắc cũng thế thôi. Vô tâm như thế tốt nhất đừng có đẻ cho con trẻ nó đỡ khổ.
Mấy bà này tuy nhiều chuyện thật nhưng họ nói cũng có lý của họ, có lẽ mẹ tôi không sinh thêm được lại tốt cho tất cả. Tôi với cái Hương cũng đỡ tủi thân mỗi khi nghe ai đó nhắc đến mẹ. Cũng không có đứa trẻ nào đó lo sợ sẽ bị mẹ bỏ rơi như chúng tôi.
– Chi.
Tiếng bố gọi giật giọng làm tôi thoáng giật mình, thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia tôi nhìn bố hỏi:
– Bố gọi con hả.
– Bố nói nấy giờ mà sao con cứ ngẩn ngơ thế.
– Con không để ý, mà bố nói gì cơ.
Bô thở dài bảo tôi đi vào trong nhà cho mát rồi mới từ tốn nói:
– Bố không muốn can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con nhưng bố vẫn phải nói. Con mới 19 tuổi cái tuổi quá nhỏ để lập gia đình nên đừng có vội vàng con ạ.
– Tưởng bố nói chuyện gì chứ chuyện này thì bố không phải lo, con sẽ ở với bố cả đời không lấy chồng.
– Không được, trai lớn thì dựng vợ gái lớn phải gả chồng đó là quy luật tự nhiên. Bố cũng già rồi chẳng sống mãi với hai đứa được. Nguyện vọng của bố chỉ mong sao cho hai đứa thành đạt hạnh phúc. Chỉ có điều con còn trẻ suy nghĩ chưa chín chắn chỉ sợ lấy chồng sớm sẽ khổ. Hơn nữa bố phản đối cái việc mai mối, mọi thứ phải để tự nhiên có duyên ắt sẽ gặp. Chừng nào con thương người ta, người ta cũng thương lại con và phải tìm hiểu thật kỹ thì hẵng lấy.
Tôi biết bố sợ tôi nghe theo lời mẹ nên mới lo lắng. Ôm chặt lấy cánh tay bố tôi nũng nịu ông:
– Bố yên tâm chừng nào bố duyệt con mới cho người ta cơ hội nên bố không phải lo đâu. Ai có ý với con con sẽ dắt về cho bố chấm điểm trước, bố duyệt con mới gật đầu được chưa.
– Bố chỉ sợ quan điểm của bố khác con, rồi lúc ấy con cứ nằng nặc đòi theo người ta mặc bố phản đối thôi.
– Không có chuyện đó đâu, bố mãi là số 1 bố nói không con sẽ không làm.
Bố nở một nụ cười hài lòng rồi dặn thêm:
– Yêu ai cũng được lấy ai cũng được, không nhất thiết phải chọn người giàu con ạ. Thanh niên nghèo một tí nhưng có chí tiến thủ là được chứ giàu quá nhà mình không môn đăng hộ đối bên ấy lại coi khinh. Còn nghèo mà lười thì cũng vứt.
– Vậy con chọn người như bố được không.
– Đừng lấy người như bố con sẽ khổ đấy, con hãy nhớ đừng lấy người vũ phu, vô tâm, ích kỷ và gia trưởng nếu không con sẽ không thể nào sống theo ý mình được.
Tôi nhìn bố không biết bố đang tự nói mình hay là hàm ý về mẹ. Đúng là bố đã từng vũ phu, hay đánh chửi mẹ nhưng bố không hề vô tâm, ích kỷ. Mà người ấy lại chính là mẹ, hai người ai cũng đều có cái sai riêng nên dù trước đó đã tìm hiểu nhau một thời gian vẫn không thể đi cũng nhau đến suốt cuộc đời.
Con người thì chẳng ai hoàn hảo cả nhưng để biết được chính xác được bản chất thì chỉ có khi nào về chung một nhà mới thấy. Chứ còn lúc yêu thì ai chẳng ngọt ngào tử tế, đến lúc cưới về mới biết chăn có rận hay không.
Tôi từng đọc được ở đâu đó rằng “cuộc hôn nhân nào cũng có góc khuất, cũng giống như con người. ai cũng có tật xấu riêng. Điều quan trọng là bạn có thể dung hòa được tật xấu ấy hay không, có cảm thấy thoải mái trong chính cuộc hôn nhân ấy hay không.
Nếu có xin chúc mừng bạn, bạn đã tìm đúng một nửa của cuộc đời mình. Còn nếu không thì bạn chỉ còn lại hai lựa chọn. Một, cố gắng dung hòa nó để giữ gia đình, hai là sẽ vì tật xấu đó mà buông tay nhau.”
Tôi chưa từng trải qua hôn nhân nhưng tôi thấy câu ấy rất đúng, đời thì làm gì có ai hoàn hảo, cũng chẳng có ai sinh ra là để dành riêng cho ai cả. Chúng ta chỉ có thể tìm một người đồng điệu với mình nhất để đồng hành mà thôi.
Dù sao thì đó cũng là chuyện của tương lai, đến đâu thì tính tới đó, còn hiện tại tôi phải cố gắng làm việc cái đã, nắng đã bắt đầu lên tới đỉnh đầu mất rồi, không bắt tay luôn vào công việc thì lát nữa sẽ không làm được vì nóng.
Tôi cùng bố ra làm nốt đám cỏ ngoài vườn để mai con trồng ít rau muống, chỗ khu ấy đợt trước bố tôi đau lưng nên bỏ hoang không trồng trọt gì thành ra cỏ với cây dại lên rất nhiều. Mấy lần định làm mà ngại, đợt này rau muống được giá nên hai bố con mới có quyết tâm.
Làm muộn trời nắng nên cơ thể tôi mồ hôi ướt đầm, muốn cố thêm mà không trụ nổi nên lại đành bỏ dở mà đi về.
Tranh thủ lúc chưa nấu cơm tôi xao thuốc lá cho bố đắp lưng. Cái lưng của bố hình như càng ngày càng yếu đi, chỉ cần làm nặng một chút thôi là hôm sau không thể nào ngồi dậy được nữa. Cũng vì vậy mỗi khi có việc gì khó bố con tôi lại phải thuê người, thành ra số tiền để ra được cũng ít đi.
Cơm nước đã nấu xong chỉ chờ cái Hương về nữa là ăn, buồn buồn tôi lại lôi điện thoại ra nghịch lúc này mới phát hiện ra Khôi có gửi cho tôi mấy tin nhắn liền. Anh cũng biết tầm này tôi bận nên ít khi gọi điện mà chỉ nhắn tin rồi chờ đến lúc tôi rảnh sẽ trả lời.
Vẫn mấy câu thăm hỏi quen thuộc cũng một lời chúc mừng sinh nhật không thể ngọt ngào hơn nữa:- Anh biết hôm nay là một ngày đặc biệt đối với em, ngày mà cô gái mạnh mẽ nhất anh từng biết chào đời. Anh luôn muốn hôm nay cũng như tất cả các ngày sau này đều đặc biệt hơn với em. Chúc mừng sinh nhật em, chúc em thêm tuổi mới nhiều yêu thương, luôn vui vẻ và thật hạnh phúc. Hãy nhớ đừng cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ mỗi ngày nhé cô gái. Em hãy thử một lần thả lỏng bản thân, thử một lần mà con gái đúng nghĩa sẽ thấy được xung quanh còn rất nhiều người quan tâm em. Đừng vì một lần vấp ngã mà mãi mãi chui vào vỏ ốc của riêng mình. Anh tin rồi một ngày em sẽ hiểu anh.
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn ấy thật kỹ, phân tích từng câu từng chữ rồi lại cười một mình. Đây chẳng phải lần đầu tiên anh nói với tôi mấy câu này, nhưng vẫn như mấy lần trước tôi hoặc là im lặng hoặc lại lảng tránh sang chuyện khác.
Không phải tôi không muốn một lần tỏ ra yếu đuổi, mà hoàn cảnh của tôi lúc này chẳng thể như thế. Tôi phải mạnh mẽ để còn làm trụ cột cho bố và em dựa vào.
Quan trọng hơn đó là tôi sợ, sợ bản thân mình không xứng với anh. Sợ đến với nhau một ngày nào đó anh sẽ lôi cái quá khứ ấy ra để dày vò tôi, hoặc không thì gia đình anh sẽ xem đó là cái cớ để khinh thường tôi. Thật sự có quá nhiều nỗi sợ hãi mơ hồ khiến tôi chẳng thể nào mở lòng mình ra nổi.
Ting.. Ting.
Là tin nhắn của cái Nga:
– Chúc con bạn thân sinh nhật vui vẻ, hôm nay sinh nhật mày nên tao sẽ nghỉ làm một hôm, tối nay sẽ có bất ngờ cho mày.
Nghe thấy bất ngờ tôi háo hức nhắn lại:
– Có vụ gì đấy.
– Bí mật tối sẽ biết.
Có năn nỉ cỡ nào con Nga cũng chẳng chịu nói cho tôi biết bí mật ấy là gì. Đành hồi hộp chờ tới tối vậy.
Sinh nhật tôi vào thứ 7 nên tối ấy tôi rủ cả cái Hương đi cho vui. Tôi vốn không có quá nhiều bạn bè, mấy người cùng trang lứa ở làng hầu như còn đang ngồi trên ghế nhà trường, có mình tôi là nghỉ học sớm nên có cảm giác tự ti không muốn tiếp xúc lại với mọi người. Bạn thân của tôi cũng có duy nhất cái Nga bởi vậy lúc nào đi đâu mà vào cuối tuần tôi sẽ cố rủ cái Hương đi cùng cho vui. Vừa để hai chị em thân thiết hơn, vừa là để nó được ra ngoài cho khuây khỏa.
Ăn cơm xong tôi xin bố ít tiền rồi cũng cái Hương đến điểm hẹn. Mọi lần tụi tôi hay đi ăn ốc hoặc đi ăn bánh xèo chẳng hiểu sao hôm nay nó cứ 1 2 đòi vào quán café Hồng Hương.
Quán này tôi rất ít khi vào vì nhìn nó sang trọng quá nên sợ tốn tiền. Nó còn thuê một phòng nhỏ rồi nhắn số phòng cho tôi khi nào đến thì tự vào.
Tôi với cái Hương nhìn nhau chẳng hiểu vì sao hôm nay nó lại chọn một nơi sang trọng thế này. Sờ vào túi nơi cất mấy đồng tiền bố vừa cho tôi lại dấy lên một nỗi lo, lo sẽ không đủ tiền trả thì quê mặt ở đây.
Có điều cái Nga đã thuê, chị em tôi cũng đã tới chẳng lẽ lại không vào. Dù từ bên ngoài nhìn vào thấy mọi thứ tối om nhưng biết bên trong có con bạn thân nên tôi vẫn mạnh dạn đẩy cửa. Cánh cửa vừa đẩy ra lập tức tôi nghe có tiếng pháo giấy bắn về phía mình, tiếp đến là tiếng hát chúc mừng sinh nhật vang lên.
Trước mặt tôi là Cái Nga cùng chiếc bánh kem hình trái tim xinh xắn. Ngạc nhiên tới mức tôi cứ thế há hốc mồm ra nhìn nó, có khi nào nó mới lĩnh lương không mà mua bánh kem to thế.
Cái Hương cũng bất ngờ chẳng kém tôi, nó cứ nhìn về phía chiếc bánh kem rồi ngưỡng mộ thốt lên:
– Bữa nay chị Nga chịu chi thế.
Bài hát mừng sinh nhật kết thúc, tôi khom người thổi nến. Cùng lúc đó ánh điện trong phòng được bật sáng, hóa ra ở đây không phải chỉ có 3 người bọn tôi mà còn có 2 người con trai nữa. Một người tôi không quen còn người còn lại chính là Khôi, tôi cứ đứng chôn trân một chỗ mà nhìn anh không chớp mắt. Nhà tôi ở Hà Nam, còn anh thì ở tận Thái Bình, tôi không nghĩ anh có thể đi một quãng được xa thế để tới chúc mừng sinh nhật tôi.
Anh đang nhìn tôi nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, trên tay anh là bó hoa hồng đỏ, anh tiến tới đưa cho tôi rồi nói:
– Chi, chúc mừng sinh nhật em.
Hạnh phúc xen lẫn ngại ngùng tôi bối rối mãi mới dám nhận bó hoa từ tay anh. Bất ngờ anh quỳ một gối xuống nên nhà, đưa chiếc hộp bằng nhung đỏ lên hỏi tôi:
– Làm bạn gái anh nhé.
Anh nhiều lần bóng gió nói cho tôi biết tình cảm của anh nhưng tỏ tình thế này thì thật sự đến trong mơ tôi cũng không dám nghĩ tới. Tim tôi run lên từng nhịp vì hạnh phúc, tôi khóc, lần đầu tiên khóc trước mặt anh. Anh thấy vậy thì lo lắng hỏi:
– Em sao thế, anh làm em không vui à.
– Không phải, không phải đâu…
Trong lúc ấy tôi vô tình bắt gặp ánh mắt cái Nga đang nhìn mình, chỉ là thoáng qua thôi nhưng hình như có một chút đố kỵ. Nhớ lại ngày ấy nó từng khen anh hết lời, thậm chí còn đỏ mặt khi bị tôi trêu. Có khi nào nó có tình cảm đặc biệt với anh hay không, nếu thế thì tôi càng không thể nhận lời.
Tôi trân trọng tình cảm của anh, nhưng cũng không mất đi đứa bạn thân là cái Nga. Hơn nữa tôi cũng sợ bản thân mình không xứng với anh nên chẳng dám nhận lời.
Anh vẫn kiên nhẫn nhìn tôi mà nhẹ nhàng nói:
– Em đừng suy nghĩ quá nhiều, quá khứ của em anh biết nhưng anh không vì thế mà bớt yêu em. Thậm chí còn thương em hơn nữa vì em đã chịu nhiều khổ cực. Em đừng lo sợ nhiều quá, đừng tự tạo áp lực cho bản thân mình. Nếu em chưa sẵn sàng anh vẫn có thể chờ em được. Hai chúng ta còn trẻ, còn nhiều thời gian bên nhau mà.
Tôi nhìn anh, nếu chỉ có tôi và anh sẽ khác, nhưng còn mấy người kia tôi sợ nếu từ chối anh sẽ xấu hổ. Bản thân tôi cũng sợ sẽ bỏ lỡ anh vì thật lòng mà nói tôi cũng có tình cảm với anh.
Tình cảm ấy có từ bao giờ tôi không hề biết, chỉ biết ngày nào tôi cũng nghĩ đến anh, mong chờ tin nhắn của anh. Nếu một ngày không được nói chuyện cùng anh tôi buồn héo hon đến mức nhìn đâu cũng thấy sầu bi.
Tôi yêu anh, chính vì yêu anh nên mới phải phân vân, sợ anh sẽ chịu nhiều thiệt thòi khi có bạn gái như tôi.
Có lẽ sốt ruột nên con Nga oang oang cái mồm chửi:
– Con kia, nghĩ đ.éo gì mà lâu thế, nhanh lên trả dép cho anh Khôi con về.
Biết là nó đang đùa để cho tôi bớt căng thẳng nên cả bọn cùng bật cười. Trong tiếng cười ấy tôi thấy người con trai còn lại đi sát lại gần cái Nga. Hai người bọn họ cùng nhìn nhau cười vô cùng tình tứ.
Nhờ thế gánh nặng trong lòng tôi được trút bỏ được mối lo trong lòng mình mà gật đầu cai rụp.
Anh nhận được sự đồng ý của tôi thì cười tươi trong hạnh phúc để lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp. Đôi mắt ánh lên niềm vui mà rối rít cảm ơn tôi:
– Cảm ơn em, cảm ơn vì đã cho anh cơ hội được bên cạnh em.
– Em mới là người phải cảm ơn anh mới đúng, nhờ có anh luôn bên cạnh động viên nên em mới có thể mạnh mẽ vượt qua chuyện cũ.
– Suỵt… chuyện đã qua không nên nhắc lại nữa, từ nay có anh rồi, chúng ta sẽ chỉ nói về tương lai có được không.
Tôi hạnh phúc nhìn anh đang lồng chiếc nhẫn nhỏ vào tay mình, miệng không nhịn được mà cười thật tươi.
Con Nga ở bên cạnh cũng phải thốt lên:
– Thái à, nhìn họ kìa, lãng mạn quá đi.
Hóa ra cậu con trai kia tên Thái, nhìn cái ánh mắt họ nhìn nhau đủ biết họ đang có thứ tình cảm cao hơn tình bạn. Đang muốn hỏi xem giữa họ là gì thì cái Hương bất ngờ nói:
– Chị Chi có người yêu mà không nói nhé, tí em về em khoe bố.
Tôi giật mình thảng thốt nhìn nó mà nịnh:
– Đừng mà Hương, đừng nói với bố nhé.
– Muốn em không nói thì anh rể phải đút lót em đi.
Nhìn cái mặt của nó mà cả tôi cả Khôi đều không nhịn được mà bật cười. Tôi đã quên mất lời hứa với bố là nếu ai ngỏ lời sẽ dẫn về cho bố duyệt trước. Nhưng lần trước gặp bố đã từng hết lời khen Khôi. Vậy nên tôi tin lựa chọn của tôi sẽ khiến bố hài lòng.