Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 29



Nguyễn tổng một đêm hát ca.

Người khác vui vẻ không thì không biết, nhưng hôm sau, A Luân mang theo đôi mắt đỏ ngầu đánh cái hắt xì đi vào.

Tiểu Vũ đang thỏa mãn dọn dẹp, hôm qua được nghe tiếng hát của Nguyễn tổng cả đêm, tâm tình cô rất tốt, nhìn thấy A Luân kinh ngạc hỏi: “Chị, chị làm sao vậy? Bị cảm sao?”

A Luân lau mũi, tức giận trắng mắt liếc cô một cái, lướt qua đi thẳng đến phòng Nguyễn tổng.

Tiểu Vũ bối rối. Chuyện gì đã xảy ra?

Trước cửa sổ sát đất.

Nguyễn Ức bưng một ly cà phê trong tay, cô uống một ngụm, khóe miệng hơi giơ lên.

A Luân đi vào, “A, Nguyễn tổng, ngài đang uống mật ong phải không? Vui vẻ như vậy?”

Lời này cố ý châm chọc Nguyễn tổng, nếu là mọi khi, A Luân đã không có can đảm này, chính là hôm qua hơn nửa đêm còn phải ngồi canh chừng bên cầu dao điện, lửa giận xâm chiếm liền bất chấp nhiều hơn.

Nhưng Nguyễn tổng chính là Nguyễn tổng, tạt pháo cũng không để người khác triệt mất đường sống.

“Ừ, là Tiểu Vũ pha cho tôi.”

A Luân đau răng, hít hít mũi: “Em không đến mức…”

Có nhất thiết phải ái muội như vậy không.

Bàn tay trắng nõn của Nguyễn Ức che lại cái ly của mình, nhíu mày ghét bỏ: “Chị sao lại bị cảm? Trở về nghỉ ngơi.”

A Luân mới vừa có chút vui mừng, Nguyễn tổng cuối cùng vẫn còn lương tâm.

Nguyễn Ức bổ sung một câu: “Hắt xì bắn vào cà phê của tôi.”

A Luân:….

A a a a! Tôi muốn từ chức!

Thấy Nguyễn Ức đắm chìm trong tình yêu, gan hùm mật gấu trong bụng A Luân lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cô nhỏ giọng hỏi: “Đã như vậy, Nguyễn tổng, em còn bất mãn với lời Tiểu Vũ nói sao?”

Thân mình Nguyễn Ức cứng đờ, cô nhìn A Luân, nhàn nhạt: “Không vội.”

Không vội?

A Luân nhướng mày, cười trêu chọc: “Nguyễn tổng, có phải em không thể?”

Nguyễn Ức không nói gì, ánh mắt cô bình tĩnh, mặt lại không biểu cảm nhìn A Luân nửa ngày, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, tôi chỉ biết khai trừ người, chỉ biết trừ tiền lương.”

A Luân:…

Được rồi, Nguyễn tổng, tôi lăn đi đây, tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngài vui vẻ.

A Luân vừa mới đi, ngoài văn phòng, một cô gái mặc váy công sở, tóc búi, mang theo đôi mắt hẹp dài ôm văn kiện gõ cửa.

A Luân ngẩn người, đối phương thấy cô hơi mỉm cười, vươn tay: “Chào chị A Luân, tôi là trợ lý được chi nhánh điều tới, Susan.”

A Luân nhìn cô, lễ phép mỉm cười, cũng không vươn tay.

Susan cảm thấy cô kháng cự, nhưng cũng không để trong lòng, hơi mỉm cười, nghe thấy tiếng “vào đi” của Nguyễn Ức liền bước tiếp.

A Luân nhìn chằm chằm bóng dáng cô, Susan này vừa nhìn đã thấy là người có năng lực, hơn nữa dáng người này, đặc biệt là phía trước, tuyệt đối có thể dùng mấy chữ “sự mê hoặc của đồng phục”.

Tiểu Vũ đang ở bên cạnh quét tước, có điểm trầm xuống.

A Luân thò lại gần, “Đây là làm sao? Có chị gái xinh đẹp như vậy đến mà không vui sao?”

Tiểu Vũ thở dài, “Tôi vẫn thích chị Yên hơn.”

A Luân cười, đang định duỗi tay xoa đầu Tiểu Vũ an ủi một chút, nhưng nhớ tới cái nhìn cảnh cáo chết người của Nguyễn tổng, lại nhanh chóng rút tay về.

Trong văn phòng.

Nguyễn Ức cùng Susan đơn giản nói chuyện vài câu, Susan đối đáp trôi chảy, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, cô đã cùng Lý Yên đã trao đổi công việc một cách gần như hoàn mỹ, căn bản không cần thời gian làm quen, lập tức có thể bắt đầu làm việc.

Năng lực công tác tự nhiên được Nguyễn tổng chấp nhận, Nguyễn Ức như suy tư gì nhìn cô một lát, “Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Susan ra ngoài, tuy rằng đã cố gắng bình tĩnh tự nhiên hết mức có thể trước mặt Nguyễn tổng, nhưng vừa ra tới cửa vẫn phải thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô là một người có khả năng, rất nhanh liền có thể làm quen với những người xung quanh.

Để tiếp cận Tiểu Vũ, Susan còn cố ý mua đồ ngọt cô thích ăn.

Tiểu Vũ thoải mái cười: “Cảm ơn chị Susan.”

Một buổi sáng bận rộn, Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức vẫn luôn không ngừng nghỉ, ở trong văn phòng tiếp một nhóm lại một nhóm người, căn bản không có khoảng trống. Cô vẫn luôn duy trì trạng thái tinh thần no đủ, trang dung tinh xảo, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng đêm qua chỉ ngủ một giờ.

Tiểu Vũ nhìn mà đau lòng, thừa dịp thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, cô đi vào đổi ly cà phê của Nguyễn Ức, trộm pha cho cô ấy một cốc nước chanh.

Cô nghe giọng nói của Nguyễn tổng có điểm không thông.

Nguyễn Ức vốn đang khép nửa mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, ngày thường phòng cô chỉ cần kéo cửa chớp lên là sẽ không có người đến, nhưng hôm nay, Tiểu Vũ càng thêm to gan.

Rón ra rón rén đối cốc nước xong, Tiểu Vũ đang chuẩn bị đi ra ngoài, Nguyễn Ức lại đột nhiên mở mắt.

Tiểu Vũ:…

Thật là xấu hổ.

Chỉ khi ở bên Tiểu Vũ, Nguyễn Ức mới có thể biểu lộ mệt mỏi, cô nâng mắt, “Lại đây.”

Một tiếng “lại đây” này như mang theo ma lực.

Tiểu Vũ bước nhanh đến, Nguyễn Ức dựa vào trên ghế nhắm mắt lại.

Đứng vài giây, Tiểu Vũ thử tính hỏi: “Mệt không?”

Nguyễn Ức không nhúc nhích: “Vẫn ổn.”

Tiểu Vũ nghĩ ngợi: “Mệt quá thì không cần ở lại nơi này, vào trong phòng nghỉ được không? Chỗ đó có giường.”

Nguyễn Ức giống như không muốn đi vào, giường đối với người khác mà nói là nơi để hoàn toàn thả lỏng, nhưng đối với cô lại giống như uống cà phê đậm đặc, tinh thần đặc biệt thanh tỉnh.

Đây là một loại rối nhiễu trong tinh thần, một loại tự ám thị mãnh liệt.

— Mình không buồn ngủ

Mình không thể buồn ngủ.

Thấy Nguyễn Ức không nói gì, Tiểu Vũ nhẹ nhàng mang theo một chút làm nũng: “Tôi tranh thủ giúp cậu ấn đầu một chút được không?

Ừ…

Cuối cùng cũng đồng ý.

Nguyễn tổng như bị dỗ dành đi vào, cô cởi giày nằm lên giường, Tiểu Vũ rửa sạch tay đi đến, nhẹ nhàng xoa trán cô.

Nguyễn tổng nhắm mắt lại, nên không nhìn thấy biểu tình của Tiểu Vũ.

Ở góc độ của của Tiểu Vũ, trong mắt lại là đường cong trên dáng người yểu điệu của Nguyễn tổng, là khuy áo kín mít cài trên cổ, còn có đôi chân thon dài bị vây dưới lớp tất kia.

Khuôn mặt Tiểu Vũ hơi nóng lên, nhanh chóng dời lực chú ý: “Có thoải mái chút nào không?”

Nguyễn Ức gật đầu, thân thể cô tuy rằng thả lòng, nhưng vẫn không buồn ngủ chút nào.

“Không ngủ một lát sau?”

Tiểu Vũ thật đúng không sợ Nguyễn Ức, chuyện gì cũng dám nói, Nguyễn Ức trầm mặc một lát, nói: “Ngủ không được, lấy thuốc cho tôi.”

Tiểu Vũ đã biết trước, nhưng lúc này nghe được vẫn thấy chua xót. Trước kia Nguyễn Ức dùng thuốc, cô không dám cũng không thể ngăn cản, hiện tại lại cực kỳ không thích, cô nghĩ ngợi: “Nguyễn tổng, tôi kể chuyện cổ tích cậu nghe, kể xong rồi uống.”

Nguyễn Ức tuy rằng không mở to mắt, nhưng lại nhịn không được cười, “Lại muốn thôi miên tôi sao?”

Tiểu Vũ gật đầu, “Chiêu này của tôi tuy hơi cũ, nhưng rất hữu dụng.”

Nguyễn Ức thật ra lại hứng thú, cô mở to mắt nhìn Tiểu Vũ, mi đẹp hơi chọn, trong mắt đều là tò mò cùng quyến rũ.

Tâm của Tiểu Vũ run run, lập tức dùng tay che lại đôi mắt cô: “Đừng mở ra, nhanh nhắm lại.”

Nguyễn tổng nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng thật ra lại muốn biện pháp hơi cũ Tiểu Vũ muốn dùng là gì.

Tiểu Vũ bắt đầu kể, “Trước kia trong rừng rậm có một con sói xám, nó đặc biệt tàn nhẫn, muốn bắt cừu con ăn, sau đó, nó chạy rồi chạy, rốt cuộc phát hiện ra một đàn cừu ở sâu trong rừng, thật nhiều thật nhiều, đếm như thế nào cũng không hết, như vậy à, Nguyễn tổng, chúng ta cùng nhau giúp nó đi.”

Nguyễn Ức:…

Tiểu Vũ: 1 con.”

Nguyễn Ức trầm mặc rất lâu, “2 con.”

Tiểu Vũ: “3 con.”

Nguyễn Ức: “4 con.”

Mười phút sau…

Tiểu Vũ dựa vào vách tường, thậm chí có chút không rõ, “1045 con.”

Nguyễn Ức: “1046 con.”

“10…4…con” Thân mình Tiểu Vũ nghiêng sang bên cạnh, mềm mại dựa vào tường, Nguyễn Ức ngồi dậy, ôm bả vai Tiểu Vũ, đặt đầu cô lên vai mình.

Tiểu Vũ ngủ rồi.

Lại một lần thôi miên chính mình thành công.

Tóc mái bông xù trên trán cô chọc vào xương quai xanh của Nguyễn tổng, Nguyễn Ức cúi đầu nhìn cô thật lâu thật chăm chú, duỗi tay nhéo nhéo cái miệng nhỏ đang chu lên: ” Tôi sẽ ăn thịt cậu, cừu bé.”

Bạn học Tô Tiêu Vũ ngủ một giấc thoải mái, buổi chiều vẫn là Susan gọi điện thoại đánh thức, cô nằm trên giường của bà chủ trong phòng nghỉ ngây ngốc một trận, nửa ngày mới lập tức nhảy dựng từ trên giường lên, nhanh nhanh tiếp điện thoại.

Giọng nói Susan có chút sốt ruột: “Tiểu Vũ, em ở đâu? Buổi chiều ba rưỡi quên rồi sao? Chúng ta còn phải đến phòng họp.”

Tiểu Vũ:…

Cô vừa nhìn đồng hồ, không xong, đã ba giờ.

Nguyễn tổng đâu?

Bất chấp nhiều như vậy, Tiểu Vũ chạy nhanh ra ngoài, Susan đang vội vàng ôm tài liệu muốn đến phòng họp, nhìn thấy Tiểu Vũ ra khỏi phòng tổng giám đốc, sửng sốt một chút.

Tiểu Vũ không thở đều nổi: “Chị, chúng ta mau đi đi”

Kỳ thật các cô cũng không cần chuẩn bị bố trí cùng theo dõi trong phòng họp.

Nhưng Susan yêu cầu các bộ môn cần phải kết nối quá trình làm việc một chút với nhau, mà nhiệm vụ của Tiểu Vũ càng đơn giản, chỉ cần tải các tư liệu Nguyễn tổng cần lên máy tính, điều chỉnh thử máy chiếu, bảo đảm không có vấn đề gì.

Ở cùng Lý Yên lâu như vậy, Tiểu Vũ cũng đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngốc nghếch mới tốt nghiệp, cô phải lặp lại điều chỉnh đến bốn lần mới yên tâm xác định.

Vừa lúc giám đốc Lam đến, cô cùng Tiểu Vũ đã sớm thân thiết, liền tóm cổ Tiểu Vũ ra ngoài nói chuyện phiếm.

Susan nhìn Tiểu Vũ: “Đều đã chuẩn bị tốt rồi?”

Tiểu Vũ gật đầu.

Susan kinh nghiệm phong phú, không yên tâm, thấy Tiểu Vũ ra ngoài nói chuyện linh tinh, chính mình lại đến chỗ máy tính thử lại, bảo đảm không còn vấn đề.

Các vị quản lý đều đến cuối cùng, nhưng hôm nay Nguyễn tổng vậy mà không hề trốn tránh, cùng A Luân hai người đi đến, không may chút nào, vừa vặn thấy hình ảnh Tiểu Vũ cùng giám đốc Lam khe khẽ nói nhỏ trên hành lang.

Nguyễn Ức dừng bước, quay đầu nhìn A Luân, A Luân nhíu mày: “Tình huống như thế nào nhỉ? Giám đốc Lam không bận gì sao, quay lại đây tôi hỏi chút, năm nay nhận sinh viên tốt nghiệp thế nào rồi?”

Ánh mắt Nguyễn Ức mang theo một chút tán dương, dư quang Tiểu Vũ cuối cùng cũng thấy Nguyễn Ức, lập tức quay lại: “Nguyễn tổng!” . Truyện Xuyên Không

Giám đốc Lam hoảng sợ, cũng lập tức đứng lên theo.

Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, lại nhìn sang giám đốc Lam, không nói gì, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

Hội nghị chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là báo cáo của các bộ môn, Nguyễn Ức nghiêm túc ngồi nghe, cô chính là như vậy, vô luận mệt mỏi thế nào, đến khi bắt đầu làm việc liền sẽ biến thành nữ siêu nhân.

Vì trên cơ bản mọi người đều dùng máy chiếu trình bày, ánh đèn trong phòng rất tối.

Tiểu Vũ đứng phía sau, si mê nhìn góc nghiêng của Nguyễn Ức. Nguyễn tổng…thật sự rất đẹp, thật sự. Lãnh đạo các bộ môn không thiếu khí chất, đặc biệt là mấy người phụ trách khối giải trí Ức Dương. Cảnh đẹp ý vui ăn mặc thời thượng, trước kia Tiểu Vũ mê nhất, thích ngắm trai xinh gái đẹp. Nhưng hiện giờ, ánh mắt đặt trên Nguyễn tổng muốn rút cũng không chịu lui.

Nguyễn Ức nghiêm túc nghe, tay ngẫu nhiên chuyển động bút một chút, Tiểu Vũ lại cảm thán, đến tay còn xinh đẹp như vậy.

“Nguyễn tổng vẫn luôn khôn khéo cơ trí như vậy.”

Susan cũng cảm khái. Tiểu Vũ sửng sốt một chút quay đầu nhìn sang: “Chị, trước kia chị cũng biết Nguyễn tổng?”

Susan thẳng băng nhìn chăm chú Nguyễn Ức, trong mắt đều là sùng bái: “Nguyễn tổng là thần tượng của tôi, trở thành trợ lý của cô ấy là mục tiêu để tôi luôn nỗ lực phấn đấu mấy năm nay.”

Đã nghe được nhiều lời nói như vậy ở Ức Phong, chính là khi Tiểu Vũ nhìn thấy ánh mắt của Susan, không biết làm sao, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái. Cô chuẩn bị tan tầm sẽ đến thăm chị Yên một chút, thật là nhớ chị ấy.

Tới lúc Nguyễn Ức nói, đột nhiên xuất hiện vấn đề.

Thiết bị Tiểu Vũ đã kiểm tra đến bốn năm lần đột nhiên có vấn đề, đoạn băng trên máy tính vẫn đang chạy, nhưng màn chiếu làm thế nào cũng không hiện ra.

Cô đi lên xem xét nửa ngày, trên trán đều là mồ hôi, A Luân ngồi dưới cũng đổ mồ hôi vì cô.

Mấy người phụ trách bộ môn đều biết Tô Tiêu Vũ, nhìn nhau cười không để trong lòng, chính là mấy vị quản lý chi nhánh có điểm bất mãn, ghét bỏ nhìn cô.

Lại điều chỉnh thử một phút, Nguyễn Ức vẫy tay: “Xuống dưới đi, Tiểu Vũ.”

Tiểu Vũ sắp khóc đến nơi, chuyện gì đã xảy ra? Cô rõ ràng đã kiểm tra rất nhiều lần mà.

Susan an ủi cô, “Không có việc gì, Nguyễn tổng không trách em đâu.”

Tiểu Vũ đi xuống, đầu đầy mồ hôi đứng sau Nguyễn Ức, trong lòng đầy căng thẳng.

Nguyễn Ức quả thật không trách cô, có thể cảm thấy mấy người phía đối diện đang bất mãn, Nguyễn tổng bình thản liếc nhìn A Luân, “Bật đèn lên.”

Đèn vừa sáng.

Biểu tình của mọi người bị thu hết vào đáy mắt Nguyễn Ức, cũng không ai dám nói gì nữa, tuy rằng trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng cũng không dám để bị mất mặt.

Vốn là quá trình gặp lỗi, Nguyễn tổng lại được dịp thể hiện kỹ năng.

Cô viết xong, cái gì cũng không xem, bình thản trình bày hết tất cả những gì màn chiếu cần trình bày, vì không cần chờ đợi hình ảnh, thời gian được tiết kiệm rất nhiều, Nguyễn tổng lại thuận tiện bình luận mấy sai lầm rất nhỏ trong số liệu của mấy bộ môn khi nãy.

Cuối cùng, cô nhìn người phụ trách của Ức Dương: “Nếu là tổng công ty gọi đến họp, số liệu không cần làm bộ, tôi hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”

Mọi người nhìn nhau, có người thậm chí đang thầm tưởng, Tiểu Vũ lần này không phải do Nguyễn tổng cố ý sắp xếp chứ?

Nguyễn Ức nhìn về phía những người của chính mình: “Về sau mọi người cũng bớt mang mấy thứ hoa hòe lòe loẹt đến lừa gạt tôi, tôi muốn đồ thô.”

Không ai dám thở mạnh.

Nguyễn Ức lạnh nhạt: “Tan họp.”

Một câu ra lệnh, đám người tản đi, giống như nếu ở lại thêm một giây đồng hồ liền bị Nguyễn tổng bắt lấy.

Nguyễn Ức quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cúi đầu tràn đầy mất mát trong lòng, vốn dĩ muốn an ủi cô vài câu, nhưng nhiều người như vậy, Nguyễn Ức cũng không tiện nhiều lời, đứng dậy rời đi. Có rất nhiều loại bảo vệ, nếu được lựa chọn, cô càng hy vọng Tiểu Vũ sẽ được trưởng thành trong vòng bảo hộ.

Lời nguyền 40 tuổi…

Rốt cuộc giống như lưỡi dao nghẹn ở trong lòng, nếu cô thật sự không thể ở bên Tiểu Vũ lâu như vậy, con đường tương lai vẫn còn dài, cậu ấy nên dựa vào ai bây giờ? Cô không đành lòng cũng không yên tâm giao Tiểu Vũ cho bất luận kẻ nào.

Rõ ràng không muốn bi quan như vậy, nhưng con người luôn không cách nào khống chế.

Càng sợ hãi, càng lo lắng, Nguyễn Ức lại càng nhịn không được thâm nhập xé mở, tra tấn chính mình.

Về đến nhà, cảm xúc của Tiểu Vũ vẫn không ổn lắm, không chỉ bởi sai lầm trong công việc hôm nay, càng bởi vì thời điểm rời đi, cô thấy Susan giúp Nguyễn Ức sửa sang lại cổ áo, mà Nguyễn tổng…không hề né tránh.

Tiểu Vũ về nhà liền khóa chính mình trong phòng, A Luân đến ăn chực được một lát, Nguyễn Ức tắm rửa xong ra ngoài, ném bộ đồ công sở trong tay lên sô pha, “Lúc nào chị đi, giúp tôi ném.”

A Luân đã quá hiểu cô, cười nói: “A, đây là ai chạm vào em?”

Nguyễn Ức không nói lời nào.

A Luân ngẫm nghĩ, nhìn Nguyễn Ức: “Em không cảm thấy chuyện trong phòng họp hôm nay hơi kỳ lạ sao? Tiểu Vũ tuy không có kinh nghiệm gì, nhưng không đến mức gây ra chuyện như vậy? Hơn nữa…còn cố tình ở thời điểm có mặt nhiều quản lý lãnh đạo như vậy.”

Nguyễn Ức nhìn thoáng qua A Luân: “Susan từ chi nhánh đến, gần đây nắm rõ công tác như lòng bàn tay, không ít tâm tư.”

A Luân nghe xong lời này, tâm dừng trong bụng, thả lỏng tâm tình, cười tủm tỉm: “Nếu biết là người bên kia phái tới, em còn dung túng như vậy làm gì?”

Thế này không phù hợp với tính cách Nguyễn tổng.

A Luân nhướng mày cười xấu xa: “Hơn nữa tôi xem cái cô Susan kia mới đến bao lâu, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào em, cứ như sợ người khác không biết cô ta có bao nhiêu sùng bái yêu thích.”

Nguyễn Ức nghĩ ngợi: “Chị không phải không biết tính Mục Tâm, chị ấy vốn chịu áp lực thì nhất định phải bùng nổ, khó được kiềm chế so chiêu với tôi, tôi liền cùng chị ấy chơi, hơn nữa —”

A Luân nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức nhìn cửa phòng đóng chặt của Tiểu Vũ, nhàn nhạt: “Nên làm cậu ấy cảm thụ một chút cái gì gọi là hậu cung ba nghìn cũng dính thống khổ.”

A Luân:…Gì…gì, Tiểu Vũ?

Ai thống khổ?

Thống khổ hay đau khổ, không ai biết.

Nhưng mấy ngày này, Tiểu Vũ xác thật biểu hiện rất trầm, ít nói hẳn đi, quà vặt cũng không ăn nhiều nữa.

Susan còn an ủi cô vài câu, Tiểu Vũ đáng thương hề hề trò chuyện cùng cô ấy, nói đến chuyện áp lực thế này, hai người còn kết bạn cùng ra ngoài dạo phố một lần.

Nguyễn Ức uống cà phê, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt không thể hiểu được.

Lần này A Luân cũng mơ hồ, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Vũ này rốt cuộc đang làm gì? Em ấy…không phải mấy ngày trước còn chán ghét Susan sao?”

Nguyễn Ức không đáp lại, nhất thời cũng không đoán được ý tứ của Tiểu Vũ.

A Luân nhún vai, “Rốt cuộc vẫn là mới tốt nghiệp đại học, rất đơn thuần.”

Nguyễn Ức xoay người: “Chị đi nhìn xem, đừng khiến cậu ấy thật sự bị thương.”

A Luân gật đầu.

Buổi tối Nguyễn tổng có một bữa tiệc, vẫn là hình ảnh cũ, cô cùng mấy vị lãnh đạo ngồi xuống. Tiểu Vũ, Susan ngồi cạnh nhau. Một bàn vài người vốn dĩ không quen thuộc, nhưng rốt cuộc mọi người vẫn trẻ tuổi, trong chốc lát, tiếng hàn huyên cất lên, không khí còn tốt hơn so với bên lãnh đạo.

Nguyễn Ức vốn muốn tập trung ứng phó một bàn này để về sớm, muốn về nhà nghe Tiểu Vũ ca hát, chính là sau đó, cô phát hiện Susan liên tiếp mời rượu Tiểu Vũ, hai người này một ly lại một ly uống không ít, còn kịch liệt hơn so với bên mình.

Cuối cùng, mọi người cũng phải tản ra, bên kia vẫn đang nói chuyện, còn có ai đấy đang ồn ào làm Susan cùng Tiểu Vũ uống rượu giao bôi.

Nguyễn Ức đi qua, không nói lời nào liền đứng bên cạnh Tiểu Vũ.

Một đại thần đứng ở nơi này như vậy, dù không nói lời nào, khí tràng kia cũng che trời lấp đất đè ép không khí.

Mọi người nhanh chóng chạy mất, Susan liếc sang Tiểu Vũ một cái, gõ gõ ly rượu: “Tôi…tôi..tôi tìm người lái thay cho em?”

Thật là uống quá nhiều. Susan làm lơ sự tồn tại của Nguyễn tổng.

Tiểu Vũ phất tay, lảo đảo đứng dậy, “Không có việc gì, tôi vẫn có thể uống, có thể uống…”

Trong mắt Nguyễn Ức một mảnh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Susan, Susan rụt đầu lại.

Tiểu Vũ cười một cái lui về phía sau, dựa vào trong lòng Nguyễn Ức, Nguyễn Ức nhíu mày đang muốn nói chuyện, Tiểu Vũ lại hạ giọng, đôi mắt đen sáng lấp lánh nhìn Nguyễn Ức: “Yên tâm, Nguyễn tổng, tôi không uống nhiều.”

Nguyễn Ức ngẩn người.

Tiểu Vũ trộm dựa vào cô: “Tôi đều uống rượu pha lẫn nước.”

Nguyễn Ức:…

Pha nước lúc nào? Tốc độ tay của Tiểu Vũ nhanh thế nào, cô không thấy?

Tiểu Vũ liếc mắt khắp nơi, xác định ở xa cũng chỉ có A Luân, đeo lên một bộ đặc vụ 007, nói với Nguyễn Ức: “Nguyễn tổng, tôi phát hiện chị Susan có thể là gián điệp chi nhánh phái tới!”

Nguyễn Ức:…

Tiểu Vũ đang say, dựa hết lên người cô, lời nói vừa rồi mang theo từng đợt mùi rượu cùng hơi ấm, làm cả người Nguyễn Ức đều không được tự nhiên, “Cậu đã biết, vì sao không nói cho tôi?”

Thanh âm của Tiểu Vũ đặc biệt thấp, rồi lại thật kiên định: “Tôi không thể rút dây động rừng mà, phải thăm dò mục đích thật sự của chị ta, nhỡ chị ta gây thương tổn cho cậu thì làm sao bây giờ? Tôi phải bảo vệ cậu.”

Đảm đương chức vụ trợ lý của tổng giám đốc, vị trí thân mật như vậy, không cần phải nói, có thể chĩa mũi dao về phía Nguyễn tổng bất cứ lúc nào.

Nguyễn Ức nghe xong, trong lòng cảm động rối tinh rối mù, từ lúc tiến vào công ty, có ai dám nói với cô lời bảo vệ như vậy? Tuy rằng hết thảy mọi việc đều nằm trong khống chế của cô, nhưng đến khi Tiểu Vũ nói ra lời này, cô vẫn cảm thấy vui mừng rồi cảm động vô cùng. Nguyễn Ức khắc chế cảm xúc, hỏi: “Cậu muốn bảo vệ thế nào?”

Giờ khắc này, Nguyễn Ức phát hiện Tiểu Vũ thật ra rất thông minh, hơn nữa thủ đoạn cùng phương thức xử lý sự tình không giống người bình thường.

Tiểu Vũ như đã tính kế từ sớm, giơ tay sờ lên cằm mình, ném ra một ánh mắt mê hoặc: “Mỹ nhân kế.” Cô vỗ vỗ ngực, “Tôi chuẩn bị lấy thân lao vào hiểm nguy, mê hoặc Susan, tìm ra hung phạm phía sau tấm màn.”

A Luân phải gọi điện cho tài xế, cô cũng uống rượu không thể lái xe.

Cô vẫn luôn cười trộm nhìn Nguyễn tổng cùng Tô Tiêu Vũ dính vào nhau, nhưng không biết làm sao, một giây trước Nguyễn tổng còn đang mang vẻ mặt cảm động lại đột nhiên đẩy Tiểu Vũ ra, lạnh mặt đi ra ngoài.

A Luân ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng ngốc ngốc nhìn cô.

“Aishh, Nguyễn tổng, Nguyễn tổng? Nguyễn tổng!”

A Luân nhanh chóng đuổi theo, gần như chạy chậm mới đuổi kịp Nguyễn Ức chân dài, cô có chút mơ hồ: “Nguyễn tổng, em —”

Lời còn chưa kịp nói xong, Nguyễn Ức đột nhiên xoay người, hung thần ác sát nhìn A Luân nói: “Đuổi, đuổi! Lập tức đuổi Susan cho tôi! Giục nợ, giục nợ, lập tức đi giục nợ cho tôi!”

A Luân:…

Gì vậy?

Không phải nói còn muốn cho Tiểu Vũ cảm thụ một chút hậu cung ba nghìn cũng dính thống khổ sao?

Bây giờ…sao Nguyễn tổng mới là người thống khổ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.