– Đầu bù tóc rối, quần áo nhăn nheo. Lại còn có cả dấu son, vừa vào phòng là sực mùi của nữ nhân. Hazz, xem ra có người vừa được ăn, vừa được nói, vừa được gói mang về rồi. Chắc chị em ta phải lên gặp mợ Ba một chuyến thôi.Út Na thấy Uyên cứ vừa nói vừa đi vòng quanh người mình thì chột dạ, nó lấy hai tay che mặt lại xấu hổ nói.
– Mợ này…
Mợ Cả sắp không giữ được phong độ nghiêm túc nữa rồi. Cố nhịn cười nói với nó.
– Đi tắm rồi thay quần áo đi. Thật không ra sao cả.
– Dạ, xin phép hai mợ con đi ạ.
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, nó chạy thật nhanh để đi tắm không hai mợ đổi ý thì xong, mà hai bà kinh nghiệm đầy mình có khác, nhìn cái là đoán được ra việc mờ ám liền.
Nó chạy đi rồi Uyên mới nhìn Như nói.
– Mợ Cả có người ở chất thật nha.
– Chứ không phải từ lúc em vào phủ nó mới vậy à?
– Lại là do em sao?
– Chứ nãy đứa nào vào thả dê tui trước, để nó phát hiện ra.
– Được rồi, là em. Thôi nãy giờ ở đây lâu lắm rồi. Em phải về làm việc của mình đây. Chị nhớ nằm nghỉ ngơi nha. Em thấy chị khoẻ hơn rồi đấy, nhưng mà không được để cậu biết là chị đã đỡ bệnh đâu.
– Gớm, khỏi cần dạy.
Uyên đi rồi Như mới nghĩ. Nó giả bộ hay nó không biết mình giả bệnh thật đây.
Còn Uyên thì mới được “làm chút” với mợ Cả, tâm trạng nào mà để ý xem giả bệnh hay thật, dù có nghi ngờ cũng chả để tâm, quan trọng là giờ chị ấy khoẻ hơn rồi. Giờ cô phải ghé thăm mợ Năm một chút đã.
Vừa bước vào tới cửa đã thấy mợ Năm hất đổ hết đống ly chén trên bàn. Người ở thì van xin rồi rít. Uyên nghĩ thầm trong bụng. Có chuyện hay để coi rồi.
– Ui, chị Năm, có chuyện gì mà giận dữ thế này? Không tốt cho em bé đâu. Còn mấy người không lo dọn dẹp đi, để mợ dẫm phải thì to chuyện đấy.
Bọn người làm thấy mợ Sáu nói thì như được giải nguy, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ. Uyên lại ghế ngồi đối diện mợ Năm. Mợ Năm bực bội.
– Tới đây làm gì? Cười chê tôi à?
– Chị cứ nghĩ xấu cho em, từ lúc chị bầu bì em chưa qua thăm. Hôm nay qua tâm sự với chị một chút.
– Chưa thân tới mức tâm sự cùng nhau.
– Thì chị cứ nghe em nói thôi, chị muốn nói với em hay không em nào dám ép.
– Được rồi, nói nhanh đi, không có thời gian.
– Chị cũng biết rồi đấy. Mợ Cả thì ốm, mợ Hai thì vừa chăm con vừa lo việc nhà, mợ Ba đang lo ăn chay niệm phật, mợ Tư thì mới sinh con xong, còn em thì cậu giao cho trăm công ngàn việc, tối đến lại phải hầu cậu nữa.
– Cô đến để khoe khoang với tôi à.
Mợ Năm bực bội cắt ngang lời. Uyên biết ngay là sẽ vậy nên vội nói tiếp.
– Chị đừng nghĩ xấu cho em vậy, chỉ là em muốn chia sẻ với chị một chút thôi. Công việc giờ bàn giao lại thì mất thời gian. Em muốn chị giúp em hầu hạ cậu thôi. Chút nữa tới bữa cơm, chị cho em tung hứng một chút.