Na đưa hai ngón tay của mình đi ra đi rô trong người Thanh, Thanh đê mê trong khoái lạc Na đem lại, phải rất rất lâu sau Thanh rên la đến kiệt sức và tuôn trào ra những dòng cực khoái. Na nhìn Thanh mỉm cười nằm bên cạnh.- Em yêu chị.
– Được rồi, chị cũng yêu em.
– Em sẽ bảo vệ chị, bảo vệ gia đình chị và cả đứa con này.
Nó nói rồi xoa cái bụng nhỏ xíu của mợ Ba.
– Đứa con này ấy hả…
– Phải. Em sẽ là cha đứa bé.
– Thôi được rồi, về đi không mợ Cả lại tìm.
– Phải rồi, nãy em khoá mợ với mợ Sáu ở trong, chết em rồi.
– Sao họ lại ở trong làm gì mà em khoá được.
– Làm… Giống chị em mình vừa xong ý…
– Cái gì… Họ… Họ… Giống chúng ta sao?
– Em ở ngoài nghe họ rêи ɾỉ chịu không nổi mới tới tìm chị đó. Đừng nói gì nha, lúc nào em kể cho. Giờ em phải về đã.
Nó nói rồi chạy đi rửa tay chân mặt mũi, vội vàng về phòng mợ Cả để lại Thanh với một loạt dấu chấm hỏi trong đầu.
Bên phía mợ Cả, hai người xong công chuyện thì nằm nghỉ ngơi một lúc. Uyên dạy sửa soạn quần áo đi về thì mới phát hiện ra cửa bị khoá ở ngoài. Vậy là hai người có thời gian ngồi tâm sự với nhau. Quần áo chỉnh tề, sợ có ai mở cửa thấy những cái không nên thấy thì lại không hay.
– Chị về nhà ngoại em sẽ rất nhớ chị đó.
– Ba chị bệnh chị muốn đưa cháu về thăm ông.
– Chị còn giận em nữa không?
– Tại chị nhất thời bị sốc rồi nổi giận vô cớ thôi. Chị biết em vì chị, vì mợ Ba và út Na mà vất vả điều tra, lại còn bị chị trách ngược là chị sai. Chị xin lỗi vì đã làm em buồn.
– Em không sao cả, chỉ cần chị khoẻ mạnh vui vẻ là được rồi. Việc của mợ Ba và cậu Tư, nếu chị không muốn thì cứ ở ngoài cuộc. Chúng em sẽ tự giải quyết, em không ép buộc chị đâu, em tôn trọng lựa chọn của chị.
– Được rồi. Chị biết rồi. Ngoan lắm.
– Mai em xin cậu đưa chị với các con về nha.
– Ừm, quan trọng cậu đồng ý hay không thôi.
– Chị có tin em còn xin được cậu tối nay cho em qua ngủ với chị không?
– Không.
– Vậy chị cứ đợi đấy.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân đang chạy rất vội. Họ nhìn nhau cười vì cái bước chân này đã quá quen thuộc rồi. Họ ngồi nghiêm trang lại. Tay cầm tách trà đưa lên miệng ra vẻ rất quý tộc. Đợi tiếng mở khoá xong xuôi, hai người thấy út Na khép nép đi vào.
– Hai mợ… Con… Xin lỗi.
Nó vừa thở vừa nói. Nhìn quần áo nhầu nhĩ của nó, khuôn mặt thì đỏ bừng, trên cổ còn có cả dấu son. Một con hồ ly và một con yêu tinh ngồi đây thì làm sao qua mắt được. Họ diễn kịch thêm một chút. Mợ Cả cất giọng.
– Đi đâu mới về, dám khoá cửa nhốt hai mợ trong phòng nữa chứ.
– Con, con, thấy hai mợ… Làm chuyện đó… Say sưa quên cả con ở ngoài, nên đi ra ngoài cho hai mợ tự nhiên.
– Vậy là tại chúng tui nên cô bỏ đi à.
– Đấy là mợ tự nói nha, con đâu có đổi tại hai mợ.
Uyên nãy giờ để mặc hai mợ con đôi co, cô đi xuống chỗ út Na.