Edit: Kidoisme
Lục Liên Trà nháy mắt cứng đờ….
Ngũ vị tạp trần… có nghĩa là gì?
Đôi mắt Lục Liên Trà quay như chóng chóng, cậu ta cảm thấy câu tục ngữ này thật quen thuộc nhưng hoàn toàn không nhớ cách dùng.
Hay cậu ta dùng sai nhỉ?
Thấy bát đĩa trên bàn đã sạch, Lục Liên Trà à một tiếng, làm như tự nhiên hỏi: “Anh ăn no rồi hở?”
Mục Nhiên gật đầu nói ừ.
Lục Liên Trà nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm mình đúng là thông minh phản ứng nhanh, tí thì lòi ra cái đuôi chưa tốt nghiệp cấp ba.
Cậu ta cầm kính lên thổi: “Anh có muốn uống thêm nước ngọt không?”
Mục Nhiên cả tháng trời không động đến đồ ngọt, không chút do dự nói: “Cho tôi thêm bốn miếng bánh kem.”
Lục Liên Trà đè thái dương, thuật lại nguyên văn với chị nhân viên.
Mục Nhiên khó hiểu: “Cậu không ăn à?”
Lục Liên Trà cười hì hì: “Anh gọi nhiều lắm.”
Mục Nhiên khẽ nhíu mày: “Cậu muốn ăn chung với tôi?”
Cậu không thích ăn với người lạ, nhất là chia sẻ đồ ăn.
Lục Liên Trà mới gặp Mục Nhiên được khoảng ba lần, trước đây cũng ta cũng nghe người đại diện bảo Mục Nhiên tính tình hiền lành thích giúp đỡ người khác….
Đột nhiên nhìn được Mục Nhiên nhíu mày, Lục Liên Trà hơi ngạc nhiên mãi mới phản ứng lại, đứng dậy gọi chị nhân viên: “Cho tôi thêm một miếng Tiramisu.”
Đồ ngọt là đồ ăn sẵn, không bao lâu sau đã được bê lên.
Mục Nhiên lấy bốn phần bánh kem, đẩy miếng Tiramisu về phía Lục Liên Trà.
Lục Liên Trà múc một miếng nhỏ tinh tế cảm nhận: “Òa… ăn vào là tan, đúng là đồ ngon giá rẻ.”
Khoe khoang đống từ vựng chữa quê ban nãy, cậu ta lại nói: “Anh biết không, tổng tài Diệu Tinh Tạ Tắc Nghiêu ấy, hắn cũng thích ăn đồ ngọt.”
Mục Nhiên nuốt miếng bánh kem xuống, chậm rãi bảo: “Anh ấy không thích, tôi thích.”
Lục Liên Trà không nghe rõ lắm: “Anh nói gì-”
Lời vừa đến miệng đã im bặt, bởi vì Mục Nhiên đã ăn xong bốn miếng bánh kem.
Lục Liên Trà:???
Mẹ kiếp, quỷ chết đói ăn cũng không ăn như anh!
Cậu ta khó tin hỏi: “Anh, anh ăn khiếp thế?”
Mục Nhiên buông thìa, bĩnh tĩnh gật đầu: “Tôi ăn xong rồi, có chuyện nên đi trước.”
Lục Liên Trà mặt gỗ gật đầu, vừa đắm chìm trong lượng cơm đáng sợ của Mục Nhiên vừa đưa thìa lên ăn hết miếng bánh Tiramisu.
Mãi đến khi người đại diện gọi đến cậu ta mới tỉnh cả người, ý thức được mình đang làm chuyện ngu ngốc.
“Á á á á á á á….tôi ăn bánh kem!!!!”
Người đại diện hết hồn: “Sao đấy!!! Cậu bị dị ứng à????”
“Hai ngày nữa phải quay gameshow rồi, tôi bảo bao nhiêu lần đừng ăn linh tinh sao?”
Lục Liên Trà bĩu môi: “Bánh kem chứ có ăn linh tinh đâu.”
“Nhưng nhiều calo quá.”
“Đã lâu rồi em không ăn no -” Cậu ta dừng một chút, sửa lời nói: “Đã lâu không được ăn ngũ vị tạp trần….”
Người đại diện:???
Là ăn cái quỷ gì?
Mục Nhiên vừa đi đến bãi đỗ xe đã thấy có cậu thanh niên mặt nhỏ eo thon đứng cạnh người đàn ông cao cao gây gầy.
Người đàn ông đưa đồ cho Tịch Đồng rồi tươi cười chào hỏi.
Tịch Đồng đứng đờ tại chỗ, trông mong nhìn người đàn ông bước ra khỏi Diệu Tinh, thở dài ngao ngán.
Mục Nhiên tò mò hỏi: “Bạn trai cậu hở?”
“Sao cậu lại ở đây?!” Tịch Đồng bị Mục Nhiên từ đâu chui ra dọa nhảy lên theo bản năng giải thích: “Đó là nghệ sĩ mới của tôi, tôi đưa cậu ấy đến Diệu Tinh ký hợp đồng.”
Ngoài ra Tịch Đồng còn muốn đi tìm Tạ Tắc Nghiêu hỏi chi tiết về sức khỏe của Mục Nhiên.
Tịch Đồng thìn Mục Nhiên sắp sửa mơ mơ màng màng ngủ tiếp: “Tôi tưởng cậu tỉnh rồi?”
“Tỉnh rồi…” Mục Nhiên đáp rồi lại hỏi: “Bạn trai tương lai của cậu hở?
“Không, là thẳng nam…” Tịch Đồng thở dài: “Đàn ông tốt ấy à… đều là thẳng nam hết.”
Cậu ta giơ tay đưa túi cho Mục Nhiên: “Nà, bánh kem của cậu.”
Mục Nhiên nhìn chằm chằm cái bánh xinh đẹp, do dự mãi rồi không nhận.
“Tôi no rồi, cậu ăn đi đừng để lãng phí.”
“Cậu có thể ăn no ở Diệu Tinh?”
Mục Nhiên gật đầu: “Lục Liên Trà mời tôi ăn cơm.”
“Lục Liên Trà?” Sắc mặt Tịch Đồng biến đổi, phun lời như phun đạn hỏi một đống vấn đề: “Cậu gặp cậu ta ở đâu? Mẹ kiếp thằng trà xanh con đó tự nhiên sao tốt tính vậy? Ăn cái gì, có độc không?”
Thậm chí còn buột miệng xổ: “Chuyện đầu óc cậu có bị lộ?”
Mục Nhiên kỳ quái hỏi cậu ta: “Đầu tôi có vấn đề gì à?”
Ánh mắt Tịch Đồng mờ mịt: “Cậu mới bị đập vào đầu mà…”
Sau đó cậu ta vội vàng lảng sang chuyện khác: “Cậu nói gì với cậu ta?”
“Tôi chả nói gì cả.” Mục Nhiên lắc đầu: “Cậu ta cứ lẩm bẩm bên tai tôi.”
Tịch Đồng thở ra: “Nói gì?”
“Chủ yếu là muốn đề cử tôi đến một chương trình thực tế.”
Tịch Đồng cười lạnh: “Trà xanh con miệng ngọt sớt, thích lừa người. Tôi chắc chắn cậu ta thấy cậu xinh đẹp hiền hiền dễ lừa nên cố ý khoe khoang ban ơn huệ, cậu ta mà có tiềm lực thế thì đã chả flop đến giờ…”
Mục Nhiên ngày thường chỉ thích nằm nhà lười biếng chơi game, hoàn toàn không có hứng thú với mấy trò game show vận động.
Cậu hơi tò mò hỏi: “Giờ mấy game vận động rất hot sao?”
Tịch Đồng giải thích: “Ừ, mấy minh tinh tuyến một đều muốn đi, cậu biết Lý ảnh đế đúng không, hắn hot lên nhờ một chương trình thực tế đấy, còn có cậu idol vừa nãy….”
Thấy Mục Nhiên ngửi được mùi ngon, Tịch Đồng dừng một chút cẩn thận hỏi: “Cậu cũng muốn đi à?”
“Nhưng mà tôi phải cảnh báo trước đi rất là mệt, phải quay cả ngày đã thế còn hay va đập bị thương lung tung… Muốn đi thì cũng phải đợi máu bầm trong não cậu tan hết đã rồi tôi chọn chương trình cho.”
Mục Nhiên chớp chớp mắt: “Tôi có thể chọn hả?”
“Đương nhiên rồi.” Tịch Đồng lập tức cười nói: “Nếu không phải vì cậu bị thương tôi đã kiếm thêm cho cậu hợp đồng.”
Mục Nhiên ngạc nhiên: “Vậy mà tôi tưởng vì tôi flop.”
Tịch Đồng: “……………”
Một lúc sau cậu ta không nhịn được bảo: “Cậu flop vì cậu lười.”
Mục Nhiên vào giới giải trí được bốn năm đóng được bốn bộ web drama, ngoại trừ bộ [Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa] bị Quảng Điện cấm sóng còn có 3 bộ phim chuyển thể khác. Tuy nhiên chả hiểu duyên trời số chó kiểu gì mà chìm không thể chìm hơn, chìm từ vai chính cho tới vai phụ.
Bốn năm, Weibo của Mục Nhiên chỉ có khoảng 10 000 người, trong đó có 5000 fan là do Tịch Đồng mua hộ.
Vừa nghĩ đến cái acc Weibo của Mục Nhiên, Tịch Đồng lập tức u oán: “Cậu nhìn cậu đi, nhà có quyền, chồng có thế, cậu lại đẹp như tiên trên trời, rõ ràng sinh ra là để làm ngôi sao. Nói thật cậu mà bớt lười thì kịch bản phim lại chả tùy ý cho cậu lựa!”
Mục Nhiên nghĩ nghĩ, nếu cậu muốn hot lên thì phải sống rất cực khổ, ăn không đủ no, nước không đủ uống đã thế suốt ngày còn phải lo mấy chuyện phiền toái.
“Mệt lắm, không làm đâu.” Cậu lắc đầu: “Hơn nữa tôi cố gắng lắm mới có được đứa con này, tôi không muốn nó chưa đến nhân gian mà đã phải chịu tội.”
Tịch Đồng: “………………..”
Mục Nhiên vô tội chớp mắt: “Cậu còn chuyện gì nữa không, đưa tôi về nhà nhé?”
Tịch Đồng: “Cậu không đợi Tạ tổng luôn à?”
Mục Nhiên lắc đầu, nhấc chân đi ra ngoài: “Tôi chỉ là một thế thân nho nhỏ, tôi không có tư cách chờ anh ấy tan làm.”
Tịch Đồng: “…………..”
Tạ Tắc Nghiêu họp xong, vừa ra ngoài đã chạy về phía văn phòng.
Thư ký Dương vận hết công lực mới đuổi kịp hắn, vội vàng nói: “Tạ tổng, ngài Mục đã về với ngài Tịch rồi.”
Tạ Tắc Nghiêu dừng chân: “Lúc nào?”
Thư ký Dương: “Khoảng hai tiếng trước.”
Tạ Tắc Nghiêu nhìn di động, không có điện thoại của Mục Nhiên.
Hắn nghiêng đầu bảo cô: “Không còn chuyện gì thì tôi tan làm đây.”
Thư ký Dương: “Vương tổng của truyền thông Tất Hỏa vẫn đang chờ ngài.”
Tạ Tắc Nghiêu bước vào thang máy bấm nút: “Bảo cậu ta tôi hết giờ làm rồi.”
Lúc Tạ Tắc Nghiêu về đến nhà, Mục Nhiên đang chơi game.
Cậu thoáng nhìn thấy người thay giày ngoài cửa, ôm máy đứng dậy: “Dì Trương, con không ăn cơm chiều…”
Tạ Tắc Nghiêu vội vàng đuổi theo, há miệng thở: “Mục–”
Rầm!
Phòng ngủ bị người ta đóng lại, tiếp theo còn vang lên tiếng khóa.
Tạ Tắc Nghiêu: “……….”
Hắn đành phải trở lại phòng khách, TV đang chiếu phim truyền hình máu chó.
Một nữ nhân mặc đồ cổ trang hoa lệ rít gào: “Không, đây không phải sự thật, ngươi lừa ta!!!”
“Tiểu thư, ta sao có thể lừa ngài, ta nghe chính miệng Vương gia nói hắn chỉ coi ngài là thế thân của Trương gia tam tiểu thư…”
“Không!!!!!!!!” Nữ nhân ngửa mặt lên trời thét lớn.
Mí mắt Tạ Tắc Nghiêu giật đùng đùng, hắn hỏi dì Trương: “Bình thường em ấy cũng hay xem cái này?”
Dì Trương vừa lau bàn ăn vừa chẹp miệng đáp: “Bình thường cậu ấy hay xem phim nghệ thuật, chả hiểu sao nay lại xem mấy bộ kia.”
Cùng lúc đó, TV vang lên tiếng gào như gà cắt tiết: “AAAA, không thế nào! Ta không thể là thế thân của Trương Tam!!!”
“Vương gia nói lúc ngài, ngài cười lên rất giống Trương gia tam tiểu thư….”
“Khó trách, khó trách chàng ấy thích nhìn ta cười…”
Tạ Tắc Nghiêu đau đầu tắt TV, thuận miệng hỏi: “Hôm nay lúc tôi không ở đây có ai đến tìm Mục Nhiên không?”
“Trừ Đồng Đồng ra thì không còn.” Dì Trương thở dài: “Hay là bên ngoài gặp phải ai, nghe được mấy chuyện nhảm nhí?”
“Haiz, Mục Nhiên về nhà còn chưa ăn cơm, giờ chờ ngài về rồi cũng chả ăn, đói thì phải làm sao bây giờ?”
Dì Trương nói xong rồi lại nhìn Tạ Tắc Nghiêu: “Ngài muốn ăn gì?”
Tạ Tắc Nghiêu: “Bún thịt.”
Dì Trương quay đầu đi vào phòng bếp: “Chết, thịt lợn trong tủ không đủ, ngài ăn tạm quả dưa chuột nhé?”
Tạ Tắc Nghiêu: “………..”
Điện thoại trên bàn trà vang lên, Tạ Tắc Nghiêu cúi đầu nhìn xuống, là của Mục Nhiên.
Hắn cầm di động lên, điện thoại không để mật mã. Tạ Tắc Nghiêu nghĩ đến bệnh tình của Mục Nhiên, do dự một lát rồi mở điện thoại.
[Tiểu thuyết Tấn Giang] xanh mơn mởn.
[Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa]
Web ổn phết nhờ, còn có cả app.
Tạ Tắc Nghiêu click mở, trực tiếp chạy tới thư viện.
Mục Nhiên cho rằng thế giới này là giả thuyết của tác giả.
Hắn liếc nhìn cái tên “Đúng lúc viết đến đoạn H]”.
Tác phẩm tiêu biểu:
[Anh trai lạnh lùng hung hăng yêu tôi](*)
[Sau khi gả vào hào môn, đạo quán của tôi đột nhiên hot](*)
[Beta mà cũng bị cắn?](*)
[Giả O là sẽ bị cắn](*)
…
(*) mấy bộ khác của tác giả nha, có bộ “Giả O” đã edit hoàn đọc cute xỉu.
Ánh mắt Tạ Tắc Nghiêu đi xuống, đột nhiên hơi cứng lại.
[Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa] [Khóa].
Tạ Tắc Nghiêu ngó qua thư viện của cậu, có hơn 500 quyển.
Đọc hơn 500 quyển truyện mà lại nhập vai vào cái bộ này, chẳng nhẽ nó hay lắm à?
Buổi tối, Tạ Tắc Nghiêu tìm chìa khóa mở cửa bê đồ ăn lên hầu hạ cậu.
Mục Nhiên ôm chăn ngủ không biết trời đất là gì.
Hắn nhẹ nhàng đặt cái khay lên tủ đầu giường, cúi người nói nhỏ vào tai Mục Nhiên: “Nhiên Nhiên, nói anh nghe em là thế thân của ai?”
Lông mi Mục Nhiên run rẩy, làu bàu đáp: “Cái, cái gì á….”
Tạ Tắc Nghiêu lặp lại vài vấn đề.
Thế thân?
Mục Nhiên mơ màng nói: “Là, là-”
“Là ai?”
“Đúng lúc viết đến đoạn H.”
“……………”