Một viên thuốc có thể duy trì thời gian chảy sữa là một tuần, nhưng có người họ Hàn nào đó một ngày ba bữa thêm buổi chiều trà và bữa khuya, cứ như vậy mà uống sữa với tần suất cao khiến cho ngày thứ năm thì sữa không thể chảy ra nữa.
Nguyễn Đào lén lút vui vẻ.
Cậu cứ tưởng rằng phải mất nửa tháng, thậm chí là một tháng, cả ngày bối rối buộc ngực vừa ướt vừa căng, Hàn Mạc phải mua áo ngực cho cậu, cậu chết cũng không mặc, uy hiếp buổi tối sẽ không cho hắn uống sữa nữa, hiệu quả vô cùng.
Hàn Mạc tự tay buộc ngực cho cậu, quấn hai vòng lại thắt một cái nơ nhỏ ở chính giữa, mỗi một lần hắn đều phải mắng vài câu thô tục, sờ nơ bướm khó hiểu hỏi: “Đệch, tại sao lại như vâchứ?”
Tại sao lại vô tội đáng thương như vậy, cứ luôn châm phải kíp nổ dục vọng muốn lăng ngược của hắn?
Nguyễn Đào nghĩ thầm: Bởi vì ngài lớn đầu nhưng tâm hồn thì ấu trĩ.
Hàn Mạc nghĩ thầm: Không liên quan đến nơ con bướm, là tại bé ngốc này quá mê người.
Một tuần sau khi đi công tác về này vô cùng phong phú, Tự Nhiên có thể ăn có thể ngủ, tinh thần rất tốt, chỉ dùng ba ngày đã tìm được phòng, trong đó chuyện ở ngày đầu tiên làm cho Nguyễn Đào tức điên, cậu trai môi giới cưỡi xe máy điện thở hổn hển đi vào chỗ đã hẹn, kết quả liền nhìn thấy hai người lái Porsche tới thì không nói, lớn lên còn vô cùng xinh đẹp mê người, lập tức không biết xấu hổ mà nâng giá, nói thẳng hai người không thiếu tiền, sắc mặt kia không nhìn cũng biết, chắc chắn trong lòng đang nghĩ hai bọn họ không phải là thiếu gia nhà giàu thì cũng là tình nhân được bao dưỡng.
Nhưng Tự Nhiên đang bị thương, muốn kéo dài thời gian cũng không được, thế là hai ngày sau, mặc kệ là đến sớm hay muộn đều dừng xe tại gần đó rồi mới đi bộ vào, cho đến ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng mới tìm được căn nhà vừa ý, cách Kiều Loan rất xa, nhưng mà cũng may giao thông rất thuận lợi.
Tự Nhiên nói: “Tôi muốn sửa lại tên, không gọi là Tự Nhiên nữa, gọi là bay cao*.”
(*): Tui cũng không rõ chỗ này là ý gì, chỉ tên hay chỉ cái khác nên để như cũ luôn.
Nguyễn Đào mừng rỡ thiếu chút nữa là làm rớt tăm bông, lại chấm chấm nước thuốc, vừa thoa vừa nói: “Tự Nhiên cũng rất tốt mà, lá rụng về cội*, hạ xuống an ổn, cuối cùng có tin tức. Bay cao bay cao mệt biết mấy.”
(*): Chỗ này thì tui càng không hiểu Tự Nhiên thì có liên quan gì tới lá rụng về cội nữa? Bạn nào hiểu thì gợi ý giúp tui nha
Lần này đến lượt Tự Nhiên cười lên, y ở trong căn phòng xa lạ, ngoài cửa sổ cũng là quang cảnh xa lạ, cho dù tương lai cũng xa lạ nốt, nhưng tâm lý của y thật sự giống như Nguyễn Đào nói, trước thì cảm thấy mơ màng, sau thì lại cảm thấy an tâm.
Cuối tuần mưa phùn kéo dài, đến thứ hai thì bầu trời lại sáng trong.
Hàn Mạc tham gia hội nghị thường kì xong thì quay lại văn phòng, bận rộn nửa buổi sáng mới nhớ tới nên nghỉ ngơi một lát, hắn kí xong một tờ tài liệu thì buông bút đứng dậy, bưng một ly trà đã lạnh lại bên cửa sổ sát đất nhìn ra nơi xa xa.
Bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra hình ảnh người nào đó mới sáng sớm đã lẩn quẩn ngoài ban công, đứng dậy rồi ngồi xổm không biết là đang làm gì?
Lúc còn chưa rời giường, hai người ôm nhau nằm trong chăn chơi lưu manh, mắt thấy phải chơi đến mức lau súng cướp cò, Nguyễn Đào đã tranh thủ thời gian trốn mất, Hàn Mạc duỗi cánh tay dài cũng không thể bắt được, lười biếng dựa vào đầu giường, cảm thán sinh hoạt thế này thật sự là con mẹ nó tốt đẹp.
Sau đó Hàn Mạc ngậm bàn chải đánh răng đi tới phòng bếp, thấy nồi hấp đang toát ra hơi nóng, tản mát mùi hương canh trứng hành, cũng phát hiện được trên tủ lạnh thiếu một tờ ghi chú, ngày hôm qua hắn nhớ rằng viết xong ‘cá hầm ớt’ vẫn còn dư lại hai dòng trống, bị xé hay bị ném rồi?
Hắn cũng không đặc biệt để ý lắm, Hàn Mạc cầm bút viết thêm một món nữa, viết xong thì muốn đi, suy nghĩ chợt lóe, đi ra ban công coi một chút, thấy Nguyễn Đào không biết đang mân mê cái gì giống như là đang đào đất, thế là Hàn Mạc nắm chặt thời cơ, vội vàng đi súc miệng, lại lén lút quay lại phòng ngủ, mở tủ đầu giường, rất giống như mấy tên đàn ông hèn mọn giấu vợ tàng trữ tiền riêng, nhẹ nhàng lấy cái hộp nhỏ cầm từ hội đấu giá trở về.
Mở hộp ra, bên trong có một túi tiền tinh xảo, có chút cũ, Hàn Mạc đoán rằng thực đơn của hắn nằm ở bên trong, nhưng lại không đoán được trừ cái này ra còn có một tờ giấy viết số điện thoại của mình, cùng với một tờ ghi chú hồng nhạt mà mình viết, trên đó có mấy chữ ‘tỉnh dậy thì nhắn tin cho tôi’.
Thì ra đều cất ở đây, đây là cái đam mê gì thế này, thu thập à? Hay là có sở thích đặc biệt với mấy thứ này?
Hàn Mạc vô cùng sung sướng, cười nhẹ, đắc ý muốn chết.
Giờ phút này khóe miệng Hàn Mạc lại cong lên, nhịn cũng không được, hắn quyết định xuống lầu hai thị sát xem tình huống của nhân viên mới tới như thế nào rồi, hắn chưa thấy được bộ dáng đội mũ đầu bếp của cậu đâu.
Nguyễn Đào không có ở nhà ăn.
Hàn Mạc hỏi bếp trưởng: “Nhân viên mới tới đâu?”
Bếp trưởng nói: “Chúng tôi vừa mới vệ sinh xong, bảo cậu ấy ra phía sau đổ rác rồi ạ.”
Hàn Mạc liền đi tìm, đi tới chỗ cửa sổ sát hàng hiên bên ngoài thì thấy Nguyễn Đào ăn mặc một bộ đồ trắng, ngồi xổm bên cạnh thùng rác, đang ôm đầu gối nhìn một con mèo vừa dơ vừa mập ăn canh cặn.
Đẩy cửa sổ ra rộng hơn một chút, Hàn Mạc đứng im bên cạnh vòng bảo hộ, dựng lỗ tai nghe Nguyễn Đào và con mèo nhỏ kia thảo luận chuyện nhân sinh.
“Mỗi ngày mày có vui vẻ không? Không lo ăn không lo uống, còn mập như vậy, còn có thể chạy khắp nơi, tự do tự tại.”
“Có người… à không, có mèo hẹn hò với mày không?”
“Mày nên giảm béo một chút đi, hoạt động nhiều một chút, thường xuyên liếm lông tẩy rửa, bộ dáng bây giờ của mày người ta sẽ không thích đâu.”
“Có lẽ mày không thèm để ý đâu đúng không, thoải mái dạo khắp nơi, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Sinh mệnh tuy đáng quý, tình yêu cũng quan trọng đấy, nhưng nếu muốn tự do – – ”
“Thì nên vứt hai cái kia đi.” Có một người đàn ông đẩy cửa hàng hiên phía đối diện ra, hoàn thành một câu cuối cùng, anh ta đứng trước người Nguyễn Đào vài bước, quét mắt liếc nhìn con mèo hoang đang ăn đến vui vẻ kia: “Chắc chắn nó rất vui vẻ, có một người xinh đẹp như thế này cho nó ăn mà.”
Hàn Mạc thu hồi tâm tình thưởng thức, hơi hơi nheo mắt.
Chỉ thấy Nguyễn Đào đứng lên, lễ phép lại lãnh đạm cười cười với người đàn ông đang kẹp thuốc trên tay kia, ý cười cơ hồ không thể thấy, ngay sau đó xoay người muốn đi.
Đối phương bật cười: “Sao thấy tôi thì lập tức chạy vậy chứ? Tôi vừa không béo lại không lôi thôi, có chỗ nào làm cho người ta ghét sao?”
Nguyễn Đào dừng chân, nghĩ cũng phải, con người ấy mà, đôi khi bạn càng không để ý thì người ta càng muốn lượn lờ trước mặt bạn, không chịu tự mình hiểu lấy, tự cho rằng mình có bao nhiêu mị lực, cho rằng hút điếu thuốc thì có thể cưỡi mây đạp gió sao?
“Tôi không phải độc thân.” Nguyễn Đào quay người lại: “Lần trước đã nói với anh rồi, anh đừng tốn thời gian nữa.”
Nói xong cậu đi về phía trước một bước, vừa đi vừa duỗi tay cởi bỏ nút áo, lộ ra xương quai xanh, phía trên còn in lại dấu hôn loang lổ tối hôm qua chưa tiêu.
“Tôi đã có bạn trai rồi.” Nguyễn Đào chỉ liếc đối phương một cái, thắt nút lại: “Nếu anh còn tới phiền tôi, vậy thì anh thật sự là làm cho người ta phải chán ghét.”
Một hồi giao phong ngắn ngủi kết thúc, lấy bóng dáng ghét bỏ của Nguyễn Đào cùng với một câu ‘không làm phiền nữa’ của đối phương hạ màn.
Đi vào trong tòa nhà, lên cầu thang, Nguyễn Đào vừa sửa sang lại vạt áo vừa thở dài lẩm bẩm nói: “Miệng lưỡi trơn tru, viên đạn bọc đường.”
Đóng nút xong, vừa ngẩng đầu đã thấy kim chủ đại nhân giống như từ trên trời giáng xuống, một tay đút trong túi quần dựa vào vòng bảo hộ, không biết đã xem kịch bao lâu.
Không khí đọng lại, Nguyễn Đào choáng đầu ù tai, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Thời gian làm việc lấy cớ đổ rác chạy ra sau chọc mèo trêu đàn ông, có vẻ tình thú nhỉ?”
Nguyễn Đào đang tự hỏi bây giờ quỳ xuống liệu có được không… Không, không, cậu vốn không còn tinh thần tự hỏi.
Rõ ràng là không làm sai chuyện gì, có gì lúng túng chứ?
Nguyễn Đào dốc hết sức lực tự cổ vũ mình: Đừng sợ, cái đức hạnh của kim chủ thế nào mày còn không biết sao, nổi lên ý nghĩ xấu xa muốn nhân cơ hội trêu mày đấy, đừng sợ!
Hàn Mạc đè người ta trong góc tường, rất hứng thú mà tiến hành tra hỏi: “Thừa nhận sao?”
Nguyễn Đào vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đội cái mũ cao cao, tóc mái bị kẹp cao trên đỉnh đầu, hai bên rơi ra vài sợi tóc không thành thật.
“Anh ta là ai?”
“Không biết.”
“Họ tên gì?”
“Cũng không biết.”
“Bắt chuyện với em từ lúc nào?”
“Thứ năm tuần trước.”
Đó chính là ngày đầu tiên đi làm, Hàn Mạc hừ cười một tiếng, ngày đầu tiên đã bị người khác để ý!
“Bắt chuyện với em như thế nào? Kể lại toàn bộ cho tôi nghe.”
Nguyễn Đào ngẩng mặt xin tha: “Tiên sinh.”
“Còn gạt tôi tới ba ngày, nếu hôm nay không phải là do tôi thấy được, có phải em sẽ không nói chuyện này ra hay không?”
Vậy không tốt hơn sao, ngài biết để làm gì chứ, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, nếu ngài biết thì em còn có thể yên thân sao?
Nguyễn Đào không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn nói: “Em xuống dưới đổ rác, anh ta đứng đối diện hút thuốc, hỏi em là mới tới à, trước kia chưa từng thấy. Thứ sáu em lại gặp phải anh ta, anh ta nói một ít lời buồn nôn, còn mời em tan làm đi chơi.”
“Chỉ có vậy?”
Nguyễn Đào dùng ánh mắt chân thành khẳng định: “Vâng.”
Đột nhiên vang lên một tiếng ‘bộp’, là chú mèo hoang kia đã ăn uống no đủ rồi nhảy tới trên thùng rác rửa mặt.
Hai người đứng chỗ cầu thang nhìn nhau, Hàn Mạc xoay chuyển đề tài: “Buổi sáng em ở ban công làm cái gì?”
“Em… em muốn mua một cái giàn trồng hoa, đang đo lường kích cỡ một chút, mấy ngày này lên mạng tìm xem, chờ phát tiền lương sẽ hỏi ngài, nếu ngài đồng ý em sẽ mua.”
Hàn Mạc có chút ngoài ý muốn: “Muốn trồng hoa sao?”
Hai bàn tay đang nắm chặt đặt sau lưng Nguyễn Đào từ từ thả lỏng, cậu đã không còn khẩn trương nữa, tuy rằng giọng điệu của kim chủ bây giờ rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại không gạt được, trong mắt chứa đầy ôn nhu mà cậu quen thuộc, sáng nay lúc ầm ĩ trong ổ chăn cậu vẫn còn thấy được.
“Muốn trồng một ít hành, cà chua và ớt cay các loại. Trước kia em đã từng trồng rồi, chờ nó lớn lên sẽ không cần mua nữa.”
Bây giờ ngay cả giọng điệu cũng không giả vờ được nữa, Hàn Mạc không phải là một bá tổng đủ tư cách, hắn vươn tay sờ cổ Nguyễn Đào, ngón tay bò vào trong cổ áo: “Trong thẻ không có tiền sao? Chẳng lẽ đã cầm đi tiêu xài cho tên lúc nãy rồi hả?”
Nguyễn Đào cạn lời, chẳng lẽ sau khi uống sữa sẽ biến thành trẻ con ba tuổi sao?
Câu nói: “Em, em muốn dùng số tiền mình tự kiếm được.”
“Không được.” Hàn Mạc làm khó dễ: “Xài tiền của tôi.”
Nguyễn Đào cứng đờ, tức khắc cảm thấy chính mình thật sự là hèn mọn đến nỗi không bằng cả một con mèo hoang.
Chóp mũi cậu có chút chua xót, trong lòng ngũ vị tạp trần, dang tay tiến lên một bước ôm lấy Hàn Mạc, vùi mặt vào trong hõm vai nam nhân.
Thiếu chút nữa Hàn Mạc đã bị cái mũ đập trúng mặt, hắn nghiêng mặt mút hôn lỗ tai lộ ra dưới mũ, nhẹ giọng hỏi: “Làm nũng gì đây?”
Nguyễn Đào không hé răng.
“Tủi thân à?”
“…”
Hàn Mạc muộn màng phát hiện mình đã trêu đùa quá mức, cười than dỗ dành: “Ngốc. Em không xài tiền của tôi thì sẽ bị người khác xài mất, em có xài hay không?”
Nguyễn Đào nghẹn đến cực hạn, đỏ mặt đứng thẳng: “Xài.”
Hàn Mạc nắm tay cậu thở dài một hơi, lại nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, nói: “Phải mang cái vòng cho em mới được, để cho người khác biết em đã có chủ rồi.”
Trong nháy mắt, tâm trạng của Nguyễn Đào đã từ ấm áp biến thành hoảng sợ, hoàn toàn không phát hiện ngón tay của mình đang được nắm lấy nhẹ nhàng xoa.
Cậu không kịp thích nghi với tốc độ lật mặt của kim chủ, sao một giây trước còn ôn nhu chậm rãi, một giây sau đã như bị ác ma bám vào người?
Cậu nghĩ, toi rồi, mình sắp phải đeo vòng cổ rồi!