Phí Diêm Điện.
Không ngoài dự đoán của Thẩm Nhược Y, sau khi Tuyết Nhã rời đi thì Thiên Viêm đã vào trong phòng tìm nàng cho bằng được.
Kết quả là Thẩm Nhược Y bị bắt, ông ta trói nàng rồi ném ra trước mặt Ma Tôn.
Chật vật mãi mới quỳ được dậy, Thẩm Nhược Y sợ hãi nhìn gương mặt của ông ta. Nàng bị khiếp sợ bởi cơ thể gầy tới mức chỉ còn da bọc xương bị mất hết sinh khí này.
Ôn Trụy Phong nhíu mày khó hiểu nhìn Thiên Viêm rồi lại nhìn Thẩm Nhược Y, nói: “Ngươi đưa một nữ nhân tới đây làm gì? Bổn tôn sớm đã không cần hút dương khí của lũ nhân loại bẩn thỉu.”
“Đây là người chúng ta cần tìm, Tuyết Nhã đã cho nàng ta uống đan dược khống chế linh lực, hơn nữa còn tạo kết giới bảo vệ nàng ta ở trong phòng. Chính vì vậy mà trước đây thuộc hạ không thể tìm ra khí tức của nàng ta.”
Vừa nghe xong Ôn Trụy Phong đã đột ngột nhảy vồ đến trước mặt Thẩm Nhược Y, nâng mặt nàng lên, ông ta khoái chí hét: “Còn không mau lấy dao cho ta!”
Thiên Viêm chưa kịp đi thì đột nhiên Ôn Trụy phong lại gằn giọng: “Phản bội Ma Giới, Tuyết Nhã nên làm thế nào ngươi biết chưa?”
“Mọi thứ đã giải quyết xong thưa Ma Tôn.” Thiên Viêm cúi đầu nói.
Thẩm Nhược Y tránh mặt khỏi bàn tay bẩn thỉu của Ôn Trụy Phong, nàng tức giận nói: “Tuyết Nhã là con gái ông! Ông đã giết Ma Hậu rồi, sao lại có thể…”
Lời còn chưa dứt thì Thẩm Nhược Y đã bị Ôn Trụy Phong cho một cái tát.
Ông ta trừng mắt nói với nàng: “Nó là con của Nguyệt Dạ chưởng môn năm xưa, mẹ nó cũng chính là thê tử của ông ta, nếu không phải vì nó có tác dụng thì ta đã giết…”
Mấy lời ngông cuồng của Ông Trụy Phong còn chưa ra hết thì Thiên Viêm đã mang dao tới.
Thẩm Nhược Y còn chưa kịp định hình chuyện gì sắp xảy ra thì ông ta đã đột ngột lấy dao đâm một nhát vào tim nàng.
Xoẹt!
Thẩm Nhược Y cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lưỡi dao truyền tới khắp cơ thể, thân thể đau tới không cử động nổi nữa, tim giống như bị thủng một lỗ vậy.
Quá đau.
Con dao kia không biết là bảo vật gì, nó dường như đang mãnh liệt hút máu từ tim Thẩm Nhược Y, nàng rất nhanh chóng đã không chịu nổi mà ngã xuống.
Cơ thể dần dần muốn chìm vào giấc ngủ, Thẩm Nhược Y đau tới không còn lí trí, mắt nặng trĩu muốn nhắm lại.
Một chút ý thức đang cố níu kéo nàng chính là suy nghĩ về Hàn Mặc Quân.
Hàn Mặc Quân vẫn đang chờ nàng quay về, nàng sợ mình lại thất hứa… Sợ hắn sẽ không tin nàng nữa.
“Mặc Quân, ta muốn gặp ngươi…”
Bên ngoài Phí Diêm Điện xuất hiện một tiếng nổ lớn.
Thẩm Nhược Y theo phản xạ mệt mỏi hướng mắt về phía đó. Không biết có phải do ước vọng quá lớn hay không, nàng thực sự đã nhìn thấy bóng lưng rộng lớn quen thuộc, quen thuộc tới mức nàng không dám tin đây là sự thật.
“Mặc Quân…”
Ngay sau đó Thẩm Nhược Y liền ngất đi.
Xung quanh là tiếng đánh nhau ồn ào, mạnh tới nỗi trời đất rung chuyển.
Hàn Mặc Quân vừa tới nơi đã nhìn thấy Thẩm Nhược Y với bộ dạng đau đớn đã ngất dưới đất, lam y của nàng cũng thấm đẫm máu.
Hắn đau xót muốn phát điên, không giữ nổi bình tĩnh nữa mà vội vàng ôm lấy Thẩm Nhược Y, cứ thế gọi nàng: “Sư tôn, tỉnh lại…”
Còn chưa kịp nhìn Thẩm Nhược Y thêm một chút thì Hàn Mặc Quân bị Thiên Viêm đánh tới, Nam Cung Nhạc Vận vội vàng giúp hắn đỡ lấy Thẩm Nhược Y.
Vừa rồi khi Hàn Mặc Quân mở ra kết giới của Ma Giới thì ma tu cũng theo đó thoát ra ngoài. Chỉ có thể để vài người tiến vào trong, những người khác bắt buộc phải ở lại giữ kết giới, ngăn chặn ma tu.
Nhóm người Hàn Mặc Quân chia nhau ra tìm một lúc rất lâu mới thấy Thẩm Nhược Y, Lục Thần đi theo hướng khác giờ vẫn chưa quay lại.
Hàn Mặc Quân mang thương cũ chưa khỏi lại thêm tốn quá nhiều linh lực mở kết giới, hiện giờ cùng lúc chống chọi với cả Thiên Viêm và Ôn Trụy Phong là quá sức với hắn.
Trong lúc có Thiên Viêm chống đỡ, Ôn Trụy Phong đã nhanh chóng đem máu của Thẩm Nhược Y đi khôi phục thân xác.
Lần này quả thực đã thành công.
Sau khi nhập thần hồn vào bên trong xác của mình, Ôn Trụy Phong đột ngột mở mắt.
Sức mạnh hai mươi năm nay tu luyện ngay lập tức được ông ta dùng thử, một chưởng không nặng không nhẹ phá tan cả Phí Diêm Điện.
Tất cả mọi người đều vì một chưởng đó mà bắn ra xa, ai cũng mang trọng thương.
Hàn Mặc Quân nằm bò trên đất, một chưởng vừa rồi bị ảnh hưởng là những người khác, còn người chính diện bị đánh trúng là hắn.
Gắng gượng ngóc đầu dậy, việc đầu tiên hắn làm là tìm xem Thẩm Nhược Y đang ở đâu nhưng lại chỉ thấy một đống hoang tàn.
Thật sự là quá kinh khủng, ai cũng không thể ngờ tới sức mạnh này của ông ta. Chấn động vừa gây ra khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được Ma Tôn thực sự đã quay trở lại rồi.
Toàn Tu Chân giới đều bị ảnh hưởng bởi ma khí, ma tu cùng oán linh đói khát điên cuồng lao ra khắp nơi.
Sau một hồi thì nhìn thấy Nam Cung Nhạc Vận, Hàn Mặc Quân cảm thấy an tâm hơn nhiều, biết Thẩm Nhược Y tạm thời cần thời gian để chữa trị nên hắn liền tìm cách đánh lạc hướng của Ma Tôn, liên tiếp tấn công ông ta.
…
Lần thứ mười hai Hàn Mặc Quân bị đánh tới hộc máu, với người bình thường thì sớm đã không chịu nổi rồi.
Chỉ là Hàn Mặc Quân mang một chấp niệm to lớn, hắn sống vì Thẩm Nhược Y, muốn hắn chết thì cũng chỉ có thể là do Thẩm Nhược Y.
Hàn Mặc Quân giống như một tên ngốc cứ thế ngã rồi lại cố gắng đứng dậy chịu từng trận đòn của Ôn Trụy Phong, lần này hắn đã yếu tới mức không đứng dậy được nữa.
Vừa rồi Thiên Viêm bị ảnh hưởng cực lớn từ Ma Tôn nên một lúc sau ông ta mới tỉnh dậy, đột nhiên La Bàn Tinh Hỏa có phản ứng.
Thấy Ma Tôn định kết thúc sinh mạng của Hàn Mặc Quân thì Thiên Viêm vội tới ngăn lại: “Ma Tôn, tên tiểu tử này cũng có mệnh cách tương thông với ngài. Nàng ta là Thánh Quân sẽ khó thao túng, chuyển thành tên này đi.”
Hàn Mặc Quân lập tức hiểu được mục đích của Ma Tôn, hóa ra là muốn đem hắn luyện thành con rối.
Hắn cảm thấy trong lòng vừa đau xót lại vừa vui vẻ.
Xót bởi vì hắn còn lời quan trọng chưa kịp nói với nàng. Lại vui vẻ bởi vì nếu được như thế thì cũng tốt, hắn có thể giúp được nàng rồi.
Nếu có thể đổi thành hắn thì cứ đổi đi, được chết vì Thẩm Nhược Y cũng là một niềm khao khát của hắn.
Lục Thần chạy tới nơi trùng với lúc Hàn Mặc Quân bị đem đi mất, hắn định đuổi theo thì nhìn thấy đằng xa là Nam Cung Nhạc Vận và Thẩm Nhược Y.
“Hàn sư huynh bị đưa đi rồi.” Lục Thần vội vàng nói.
Nam Cung Nhạc Vận lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi cũng không có thời gian rời mắt khỏi Thẩm Nhược Y. Nàng đang cực kì lo lắng vì tới lúc này linh lực của Thẩm Nhược Y vẫn chưa có tiến gì.
“Vậy phải làm sao? Hắn…” Nam Cung Thừa Vận lo lắng hỏi.
“Chúng ta đưa sư tôn về Thanh Lăng môn trước.”
Ở bên phía kết giới đã có một số người chờ sẵn, nhóm người Lục Thần vừa chạy ra ngoài thì những người khác cũng giúp sức đánh đuổi đám ma tu đang theo ba người.
Cõng Thẩm Nhược Y trên vai, Lục Thần lo lắng hỏi: “Sư bá, sao sư tôn còn chưa tỉnh?”
Nam Cung Nhạc Vận chán nản lắc đầu: “Là Dẫn Căn độc, nó đã tạm thời hủy linh lực của Bạch Ân rồi. Độc này chỉ Ma Giới mới biết, ta chưa kịp chế thuốc giải.”
Lục Thần đột nhiên vừa nghĩ tới vài lời mà đám nô tì ban nãy nói với mình, lập tức nói cho Nam Cung Nhạc Vận: “Tuyết Nhã bị nhốt ở Ngọc Tư Các cách một dặm về phía tây, có lẽ muội ấy biết.”
– ———————–
Trước đó.
Tuyết Nhã bị tên thân cận của Thiên Viêm lừa đi qua đi lại hết Ngọc Tư Các, thời gian trôi qua khá lâu thì Tuyết Nhã mới bắt đầu nghi ngờ.
Không tìm thấy mẹ, nàng chỉ nhặt được chiếc trâm ngày xưa mẹ làm cho mình còn chưa kịp đưa. Bên trên chiếc trâm ngọc có một vệt ố cực giống với vết máu đã khô, trong đầu nàng cũng nhớ lại những lời mà Thẩm Nhược Y đã nói.
Hít một hơi thật sâu, Tuyết Nhã hỏi tên thân cận kia: “Mẹ ta còn sống không?”
Hắn cười khẩy một cái, không do dự nói: “Công chúa vừa đi thì bà ta đã bị Ma Tôn giết rồi.”
Tuyết Nhã cảm thấy cả người như không cử động được, tai nàng ù đi, tim đập thực nhanh.
Nàng nhớ lại suốt quãng thời gian vừa rồi ở Tu Chân Giới. Rõ ràng là cứ nửa năm một lần, mỗi khi giao nhiệm vụ Ma Tôn đều nói mẹ luôn ở đây chờ nàng trở về. Thế mà nàng lại một mực tin ông ta như một con ngốc.
Chờ đợi bao nhiêu năm, làm bao nhiêu việc ác, tất cả đều trở thành vô nghĩa.
Thật nực cười, rốt cuộc những năm qua nàng đã làm cái gì? Để rồi được cái gì?
Chỉ là việc quan trọng bây giờ không phải xem ai đúng ai sai, Tuyết Nhã như thất thần khi nghĩ lại những hành động vừa rồi của Thiên Viêm.
Ông ta lừa nàng tới đây chẳng lẽ vì… Thánh Quân?!
Không đôi co với tên ma tu này nữa, Tuyết Nhã chuẩn bị một chưởng đánh tới thì chân tay bỗng nhiên không còn sức lực, cứ thế ngã khụy xuống.
Tên ma tu kia châm một mồi lửa, hắn ta sờ vết bỏng trên mặt mình rồi nhìn Tuyết Nhã, điên cuồng nói: “Con gái của Nguyệt Dạ chưởng môn, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác bị thiêu cháy là như thế nào.”
…
Nam Cung Nhạc Vận tìm thấy Ngọc Tư Các thì nơi đây đã chìm trong biển lửa.
Không màng nguy hiểm, Nam Cung Nhạc Vận lập tức xông vào. Đi được một lúc thì nàng bắt đầu cảm thấy không thở nổi, nhiều trụ gỗ do bị đốt cháy đã bắt đầu rơi sập xuống, đâu đâu cũng là lửa, không nhìn rõ được thứ gì.
Sau đó nàng nghe thấy tiếng kêu cứu ở phòng đối diện, nhanh chóng chạy tới thì ngay lập tức nhìn thấy Tuyết Nhã.
Tuyết Nhã cũng vừa mới tỉnh lại sau khi hương mê hết tác dụng, cứ luôn miệng kêu cứu không ngừng.
Nàng biết mình còn nợ Thánh Quân, nàng tuyệt đối không thể chết!
Nam Cung Nhạc Vận cõng Tuyết Nhã rồi nhanh chóng đưa nàng rời khỏi đây, miệng không ngừng gọi “Tuyết Nhã, Tuyết Nhã”.
Tuyết Nhã trước khi mất đi ý thức còn cố gắng nói: “Trưởng lão mau báo cho mọi người, Thánh Quân…”
Chưa kịp nói hết câu liền bất tỉnh.
Vừa rồi nhìn thấy khoảnh khắc Nam Cung Nhạc Vận xuất hiện trong ánh lửa, Tuyết Nhã đã luôn cảm thấy rất quen, dường như là… Khung cảnh này đã từng xảy ra rồi.
– ———————–
Tỉnh dậy ở trong phòng của mình, Thẩm Nhược Y mơ mơ hồ hồ không biết mình đã về Thanh Lăng môn từ lúc nào, cũng chẳng biết mình đã bất tỉnh bao lâu rồi.
Cảm thấy thân thể không còn mấy đáng ngại, chỉ có nơi tim vẫn quá đau. Trong đầu Thẩm Nhược Y ngay lập tức hiện lên hình ảnh của Hàn Mặc Quân trước khi mình ngất đi.
Vội vàng chạy ra ngoài, Thẩm Nhược Y thấy bầu trời vẫn dày đặc ma khí, chứng tỏ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Mọi người ở đâu rồi?
Hàn Mặc Quân thế nào rồi?
Trong đầu là những câu hỏi hỗn loạn không có lời giải đáp, Thẩm Nhược Y nhanh chóng tới Kim Quang điện. Không ngoài dự đoán, bên ngoài không có bất cứ ai là do tất cả đều đang tập trung tại đây.
Thẩm Nhược Y bước vào trong Điện, một nửa trong số đó thì vẫn cung kính bái kiến Thánh Quân, một nửa thì đến nhìn cũng không muốn nhìn nàng.
“Chẳng phải là Thánh Quân đây sao? Đấng cứu thế của Tu Chân Giới suốt mấy trăm năm qua lại đột nhiên lòi ra một Thánh Quân như thế này.”
“Chuyện này cũng không thể trách Thánh Quân, suốt trăm nay nay có ngũ đại môn phái cùng chống lại Ma Giới, giờ đây chỉ còn ba quả là thất sách, không những thế mà Ma Tôn cũng chưa từng mạnh mẽ như bây giờ.”
“Môn phái lớn nhất không phải là do Thánh Quân hủy sao? Ma Tôn sau khi bắt được Thánh Quân liền có sức mạnh cường đại, lí do là gì cũng chỉ có Thánh Quân mới biết.”
“Năm đó Nhạc Vân môn bị tiêu diệt là do sự đồng ý của tất cả. Còn nữa, ngươi nói như vậy là đang ám chỉ Thánh Quân phản bội Tu Chân Giới hay sao?”
Tiếng cãi nhau qua lại ồn ào cả Kim Quang Điện, không ai chịu nhường ai. Vừa tỉnh dậy nên đầu óc của Thẩm Nhược Y vẫn ong ong, chẳng nghe được lời nào vào tai.
Nàng định cất tiếng hỏi thì một người bỗng tức giận nói: “Cứ cho là Thánh Quân không có lỗi nhưng dạy ra một đệ tử như thế còn có thể chấp nhận được hay sao?”
Thẩm Nhược Y nghe xong trong đầu liền nghĩ ngay tới người bị nhắc là Hàn Mặc Quân, kinh hãi hỏi: “Hàn Mặc Quân sao rồi?”
“Đồ đệ của Thánh Quân đương nhiên không có vấn đề gì, hắn làm việc cho Ma Tôn thì có thể có chuyện sao? Người có chuyện là chúng ta.”