Khi Lưu Mai dần dần bước tới gần Thẩm Nhược Y, ngay lúc này nàng nhìn thấy phía sau gáy của Lưu Mai có chấm đỏ hơi phát sáng.
Lưu Mai vừa rồi cũng có một kí hiệu như vậy!
Nghi ngờ có vấn đề, Thẩm Nhược Y vừa chĩa kiếm vào vết đỏ sau gáy Lưu Mai thì đột nhiên xuất hiện một người khác từ đằng sau đánh về phía nàng.
“Không được giết tỷ ta!”
Người mới tới là một cô nương khác, nàng ta chắn trước mặt Lưu Mai, ánh mắt hung dữ nhìn Thẩm Nhược Y.
“Vì sao ngươi phải bảo vệ cho Thương gia mặt người dạ thú đó?!”
Bị cô nương kia hét lớn, đầu Thẩm Nhược Y ong ong khó chịu, mệt mỏi bao trùm cơ thể nàng.
Thẩm Nhược Y cũng không hề muốn bảo vệ Thương Kỳ Vũ, lúc nghe chuyện xong nàng đã định cho hắn một kiếm rồi. Nhưng đứa bé không có tội, nếu Lưu Mai là ma tu thì nàng nhất định phải giết.
Không biết nên làm như thế nào, cô nương kia là người, Lưu Mai kia lại không biết rốt cuộc là người hay ma. Thẩm Nhược Y càng nghĩ đầu càng đau, hình ảnh trước mắt cứ dần mờ đi, cơ thể mất sức khiến chân nàng bắt đầu bước loạng choạng.
Thấy Thẩm Nhược Y yếu dần, Lưu Mai lập tức lao về phía nàng đánh một chưởng——
“Sư tôn!”
Hàn Mặc Quân đúng lúc tới nơi, kịp thời một tay chém Lưu Mai, tay còn lại đỡ Thẩm Nhược Y đang dần ngã xuống.
Thẩm Nhược Y theo phản xạ bám vào vai Hàn Mặc Quân, nghe tiếng gọi của hắn, nàng dần lấy lại ý thức.
Đầu vẫn rất khó chịu, nàng nhìn hắn một lúc rồi khó khăn nói: “Đừng giết… Họ không phải ma tu.”
Hàn Mặc Quân gật đầu, đợi Thẩm Nhược Y đứng vững rồi bước ra trước mặt nàng che chắn, trên tay cầm Tu Lam kiếm cuồn cuộn sát khí.
“Thương Kỳ Vũ ta đã giúp cô nương giải quyết rồi.” Hắn nói.
Lưu Mai điên cuồng hỏi: “Thương Kỳ Vũ chết rồi thì sao?! Vậy còn đứa bé, ai trả lại con cho ta?!”
Hàn Mặc Quân thì đang nghĩ xem nên đáp trả thế nào còn Thẩm Nhược Y nãy giờ lại luôn nhìn chằm chằm vào cô nương mới xuất hiện kia.
Thẩm Nhược Y thấy nàng ta chẳng nói gì cả, trên tay cứ như luôn điều khiển cái gì đó.
Nghĩ tới vết đỏ sau gáy Lưu Mai, Thẩm Nhược Y nói nhỏ với Hàn Mặc Quân: “Đừng quan tâm Lưu Mai nữa, đánh về phía cô nương đằng sau, đừng đánh chết.”
Hàn Mặc Quân chém một nhát không chí mạng về phía cô nương kia, cô ta phun một ngụm máu, yếu ớt ngã xuống.
Ngay lúc này Thẩm Nhược Y chỉ trong chớp mắt đã tới gần Lưu Mai, mũi nhọn kiếm gần như chạm tới vết sau gáy, đồng thời xem phản ứng của cô nương kia.
Nàng nói: “Nếu ngươi không làm rõ mọi chuyện thì ta sẽ giết Lưu Mai.”
Cô ta hoảng sợ lập tức nói: “Đừng giết tỷ tỷ ta…”
Một lúc sau cả bốn người cùng nhau vào căn nhà hoang.
Lưu Mai rất nghe lời cô nương kia, ngoan ngoãn cùng ngồi xuống ghế.
Cô nương kia sau khi bình tĩnh lại mới bắt đầu mở miệng nói: “Ta là Lưu Ly, muội muội của Lưu Mai. Chuyện xảy ra năm năm trước… có lẽ hai người cũng biết rồi.”
Nàng ta tức giận nói tiếp: “Bọn ta cũng chỉ có hai tỷ muội nương tựa vào nhau mà sống, tỷ ta đột ngột ra đi còn hung thủ lại vui vẻ thành thân với một người khác làm sao ta có thể chịu đựng được! Ta nhất định phải báo thù!”
Từ trong túi áo, Lưu Ly lấy ra một cuốn sách có đề hai chữ “Tử Hồn” đưa cho Thẩm Nhược Y rồi lại kể.
“Đây là sách mà ta lấy được vào bốn năm trước, ta nghe được cách đây hơn hai mươi năm có một lão già điên ở thành Cẩm Giang rất giỏi tu luyện cấm thuật, ai cũng sợ hãi ông ta. Nhưng lúc đó vì muốn báo thù mà ta không quản nhiều, trực tiếp tìm đến hỏi.”
Lưu Ly suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Ông ta vẫn luôn nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, ta cũng không ngoại lệ. Sau đó ta tìm hiểu được, ông lão này phát điên từ sau khi thê tử chết, ông ta tạo ra cấm thuật này chính là muốn mang thê tử sống lại. Vì vậy ta liền nói ra hoàn cảnh của mình, có lẽ vì đồng cảm nên ông ấy đã giúp đỡ.”
Thẩm Nhược Y mở ra đọc lướt qua, Tử Hồn là cấm thuật dùng hình nhân gỗ để tạo ra một hình dáng con người giống y hệt người thật, và còn kinh khủng hơn thế nữa, nó có thể được hiểu là đem người chết sống lại.
Có hai loại Tử Hồn, một loại là Lưu Mai lần đầu nàng gặp, không có cảm xúc cũng không có suy nghĩ, thực chất đây chỉ là một con rối.
Loại thứ hai là Lưu Mai hiện giờ trông y hệt người thật, lí do là vì trong con rối này có nguyên thần thực sự của Lưu Mai, loại này được gọi là Quỷ Mộc.
Việc này hơi giống với việc làm người chết sống lại, khi người chết này còn chấp niệm quá lớn, vẫn luôn vất vưởng ở dương gian thì có thể bắt được nguyên thần của họ.
Khi đem nguyên thần của người này nhập vào con rối thì chẳng khác nào có thể sống lại lần nữa. Họ có cảm xúc, có nước mắt, có suy nghĩ riêng giống như lúc còn sống.
Nhưng mà chuyện này không thể cho ai biết mới được, vệt màu đỏ mà Thẩm Nhược Y nhìn thấy sau gáy là Huyết Ấn, nó là thứ quyết định sống chết của người này.
Nếu chỉ là con rối, Huyết Ấn có vấn đề thì người này sẽ hiện nguyên hình thành hình nhân gỗ.
Còn nếu đã trở thành một Quỷ Mộc thì người này nhất định không thể vào vòng luân hồi được nữa. Đây cũng là cái giá phải trả cho việc cố gắng níu kéo một người đã chết tại dương gian, làm trái ý trời.
Nhưng mà Thẩm Nhược Y cũng phát hiện ra một điều, mặc dù trông giống như người sống, có cảm xúc nhưng trên người họ không có độ ấm, chỉ thấy lạnh ngắt. Ban đầu nàng cũng để ý chuyện này trong lúc tiếp chiêu của Lưu Mai, cơ mà lúc đó nàng chỉ đơn thuần nghĩ rằng do trời quá lạnh.
“Cô hãy khuyên Lưu Mai sớm đầu thai đi, chấp niệm càng sâu chỉ khiến cho cô ấy đau khổ.” Thẩm Nhược Y nói.
Lưu Ly gật đầu, nhẹ vuốt tóc tỷ tỷ của mình rồi nói: “Nếu nguyên thần đã nhập vào rồi thì người đó sẽ giống như một người sống, không chịu sự điều khiển của người đã tạo ra. Ta chỉ là muốn để tỷ ấy sống lại bên cạnh ta vui vẻ, không nghĩ tới tỷ ấy lại trở nên hận thù như thế này.”
Thẩm Nhược Y gật đầu, nhìn cuốn sách trên tay rồi hỏi: “Ông lão kia hiện giờ đang ở đâu?”
Lưu Ly đáp: “Ông ấy chết rồi.”
Thấy Thầm Nhược Y và Hàn Mặc Quân ngạc nhiên, Lưu Ly buồn bã nói tiếp: “Chuyện này cũng là ta có lỗi… Khi ông ấy nói với ta về chuyện Tử Hồn thì thê tử của ông ấy ở bên ngoài cửa nghe được, biết được cách rồi bà ấy liền tự sát, ông ấy cũng vì thế mà chết theo.”
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân cùng nhau trở về khách điếm.
Trên đường đi Thẩm Nhược Y nghĩ lại chuyện mà Hàn Mặc Quân đã nói, nàng lo lắng hỏi: “Bình thường ngươi không bao giờ xen vào chuyện của người ủy thác, sao lần này…”
Hàn Mặc Quân lãnh đạm nói: “Ta cũng nghe người của Thương gia kể lại rồi, việc Thương Kỳ Vũ trở nên như vậy cũng phần lớn là do Thương phu nhân. Bà ta bao che cho mọi tội ác của hắn, không những thế… Nhiều năm trước bà ta cũng từng đối xử với một thê thiếp của Thương lão gia như vậy, ép chết người đó, tới đứa con của người đó cũng không tha.”
Thẩm Nhược Y đi bên cạnh nhìn Hàn Mặc Quân, ánh mắt hắn vô cùng đau thương, giống như… Hắn chính là người trong câu chuyện đó vậy.
Mặc dù không hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào nhưng vẫn cảm thấy đau lòng cho hắn, nàng nói: “Bà ta nhất định phải chịu trừng phạt.”
“Ừm, bà ta phát điên rồi, cả Thương gia đều phát điên rồi.”
Giọng Hàn Mặc Quân chợt trở nên bất cần, kèm theo đó còn là sự lạnh lẽo.
Thẩm Nhược Y cảm thấy giọng nói của hắn còn lạnh hơn cả cơn mưa tuyết này. Đoán được trong chuyện này có điều gì đó không ổn, nàng cẩn thận suy nghĩ lại.
Trước đó Thẩm Nhược Y cũng nghe đám người hầu nói những gì mà Thương gia đang phải chịu là xứng đáng, người của Thương gia không một ai là tốt. Chuyện mà Hàn Mặc Quân vừa kể nàng cũng nghe qua rồi, chỉ là lúc đó cảm thấy việc này không liên quan tới Lưu Mai nên bỏ ngoài tai.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Nhược Y cũng thấy quả là có nhiều điểm trùng hợp.
Thứ nhất, vị thê thiếp của Thương lão gia mà Hàn Mặc Quân nhắc tới tên Hàn Lăng Xuyên.
Thứ hai, khi Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân tới, người có phản ứng bất thường nhất chính là vị Thương phu nhân.
Lúc đó bà ta cứ luôn nhìn chằm chằm Hàn Mặc Quân, lẩm bẩm nói: “Ả tiện nhân đó cũng trở lại rồi… Đôi mắt này của hắn chính là của ả ta! Là ả ta muốn quay lại báo thù…”
Thẩm Nhược Y đột nhiên đứng sững lại, không dám tin vào những gì mình vừa đoán ra.
Hàn Mặc Quân thấy nàng dừng chân liền lo lắng hỏi: “Người sao rồi? Không đi được sao? Ta cõng người…”
Không để Hàn Măc Quân nói hết, Thẩm Nhược Y nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi: “Hàn Lăng Xuyên là mẫu thân của Mặc Quân, đúng không?”
Tâm trạng lại một lần nữa trùng xuống, Hàn Mặc Quân lặng lẽ gật đầu. Hắn biết Thẩm Nhược Y nhất định có thể đoán được ra, chỉ là hắn không muốn nhắc lại chuyện này.
Thẩm Nhược Y cũng biết điều này, chỉ là muốn hỏi một câu như vậy để Hàn Mặc Quân không cần phải cố gắng che giấu tâm sự với mình nữa. Nàng đương nhiên sẽ không hỏi thêm về chuyện này, nhưng không thể không lo lắng cho hắn.
Kéo Hàn Mặc Quân đi tiếp, Thẩm Nhược Y nắm chặt tay hắn, cười nói: “Có lạnh lắm không?”
Hàn Mặc Quân bị hành động này của Thẩm Nhược Y làm cho ngây người, một lúc sau hắn mới cười nói: “Sư tôn không nên tùy ý cầm tay một người khác như vậy đâu.”
Thẩm Nhược Y không vui nói: “Mặc Quân không phải người khác!” Sau đó nàng lại nhẹ giọng dỗ dành, “Cũng may là ta bị sốt rồi, tay ta rất nóng, có thể sưởi ấm giúp Mặc Quân…”
Còn chưa nói xong thì đột nhiên Thẩm Nhược Y không chịu được nữa mà ngất đi, Hàn Mặc Quân kịp thời đưa tay ra ôm lấy nàng.
– ———————–
Trở về phòng trọ.
Hàn Mặc Quân lo lắng khi thấy Thẩm Nhược Y hiện giờ còn sốt cao hơn lúc tối rất nhiều, có lẽ là vừa rồi đã ở trong tuyết quá lâu.
Chuẩn bị sẵn một thau nước lạnh, một chiếc khăn, Hàn Mặc Quân cứ sấp nước hết lần này đến lần khác đắp lên trán cho nàng.
Mệt mỏi cùng đau đầu khiến Thẩm Nhược Y ngủ không được ngon, cứ nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ. Nàng mơ thấy bóng lưng rộng lớn của Hàn Mặc Quân trong tuyết đứng trước mặt bảo vệ mình, trong lòng không khỏi rung động.
Ở thế giới kia vẫn luôn là Thẩm Nhược Y phải tự bảo vệ mình, bây giờ trở thành Thánh Quân thì lại phải bảo vệ mọi người, ai cũng dựa dẫm vào nàng khiến nàng muốn mệt mỏi cũng không được.
Nhưng mà giờ khác rồi, có một người nguyện đứng trước nàng che đi gió tuyết, sẵn sàng bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm, chăm sóc cho nàng.
Thẩm Nhược Y vì lạnh mà nằm co ro, miệng cứ thế lẩm bẩm: “Mặc Quân… Ta lạnh…”
Hàn Mặc Quân ngồi bên cạnh càng lúc càng lo lắng, hắn cũng đã tạo kết giới xua lạnh, liên tục thay khăn giúp Thẩm Nhược Y mà không hề thấy nàng đỡ hơn.
Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân không kìm được mà đau lòng.
Rõ ràng bản thân còn không chịu nổi mà vẫn muốn lo chuyện của người khác?
Vừa rồi còn ngốc nghếch nói bị bệnh cũng tốt, chỉ cần sưởi ấm cho hắn là được.
Hắn rõ ràng muốn giết nàng mà nàng lại đối tốt với hắn như vậy.
Sư tôn của hắn… Khiến hắn muốn điên mất.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run run của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân dịu dàng giúp nàng vén vài sợi tóc loạn.
“Sư tôn không lạnh nữa, có ta ở đây rồi.”
– ———————-
Thanh Lăng môn nhiều ngày sau.
Sau khi trở về từ Thương gia, Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân lại quay lại mối quan hệ giống như trước, nếu không có việc quan trọng thì không nói thêm câu nào với nhau.
Mặc dù bên ngoài tỏ ra không có gì nhưng thật ra Thẩm Nhược Y vẫn luôn suy nghĩ về ngày hôm đó. Nàng nhớ như in khoảnh khắc Hàn Mặc Quân xuất hiện bảo vệ nàng, từng hành động nhỏ như mua túi hương sưởi ấm, tự tay nấu cháo… Tất cả đều được nàng ghi nhớ trong lòng.
Nằm trên giường nghĩ về những chuyện đã qua, Thẩm Nhược Y chán nản tự mình độc thoại.
“Mặc Quân, nếu ngươi không thích ta thì đừng đối với ta dịu dàng như vậy được không? Ta…”
Cốc cốc!
Thẩm Nhược Y nghe tiếng gõ cửa liền xuống giường, chỉnh lại y phục cho ngay ngắn rồi mở cửa.
Là Nhiên Vân truyền lời của Dương Thừa Tử, gọi nàng tới Kim Quang Điện bàn về tết Nguyên Tiêu. Đêm nay là đêm Trừ Tịch, chính vì thế Thẩm Nhược Y không phải tới Bạch Tri Đường mà có thời gian ở trong phòng suy nghĩ lung tung.
Cả một ngày hôm nay Thẩm Nhược Y vẫn chưa gặp được Hàn Mặc Quân, không biết hắn đi đâu từ sớm. Bởi vì hôm nay các đệ tử đều được nghỉ nên trong phái cũng yên tĩnh lạ thường, Thẩm Nhược Y cứ đi đi lại lại chờ Hàn Mặc Quân trở về, cứ như vậy cho tới tận khi trời tối.