Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm

Chương 31: Tranh cãi



“Hai tên Huyền Nhất, Chích Dương này quả thực không đáng tin cậy.” Thiên Khải tức giận vọt đến Triêu Thánh điện. Chích Dương thấy Thiên Khải vọt vào, suýt chút nữa dẫm chết rùa của hắn, giành trước một bước cà khịa Thiên Khải, nói: “Ui, sao đệ lại tới đây? Hiếm có nha!”

“Biết rõ còn hỏi.” Thiên Khải tức giận mà trừng hắn một cái.

“Huyền Nhất, Thiên Khải Chân thần của chúng ta sao vậy. Tới thăm huynh với ta sao còn mang theo lửa giận nữa?” Chích Dương không để ý tới sắc mặt giận dữ của Thiên Khải, tiếp tục trêu chọc hắn: “Này, chẳng lẽ là chịu ủy khuất gì ở Yêu giới? Không thể nào, đường đường Thiên Khải Chân thần nào ai dám ức hiếp chứ? Không thể nào, trước nay đều chỉ có đệ chọc người ta thôi!”

Nói xong còn gác tay lên vai Thiên Khải, vỗ hắn, quay đầu như đang xem kịch vui:

“Có phải không, Huyền Nhất?”

Nói xong còn đem con rùa rụt cổ của hắn đến trước mặt Thiên Khải thoắt ẩn thoắt hiện.

Chẳng đợi Huyền Nhất mở miệng, Thiên Khải đột nhiên ngẩng đầu, nói năng hùng hồn:

“Chích Dương, huynh còn không biết xấu hổ mà hỏi ta? Trước khi đi Yêu giới ta đã giao phó hai người bọn họ cho huynh thế nào? Huynh đã đồng ý với ta ra sao?”

“Chuyện này…”, Chích Dương bị Thiên Khải hỏi đến có chút xấu hổ, có hơi ngập ngừng: “Cái này, ta cũng là……”

“Này cái gì này, đệ cái gì đệ, rõ ràng huynh đã hứa với ta sẽ chăm sóc tốt cho hai người bọn họ, mà nay ta trở về bọn họ lại bị khi dễ?” Thiên Khải không khống chế được cảm xúc, kích động gào lên, quay đầu nhìn về phía Huyền Nhất: “Còn huynh nữa Huyền Nhất, sẽ không trách phạt Nguyệt Di và Tử Hàm vì chút chuyện nhỏ này? Huynh điều tra rõ nguyên nhân chưa?”

Thường ngày họ đều là hai đứa nhóc được mình cưng như bảo bối, cứ như vậy bị mấy tên tạp chủng bỉ ổi bỡn cợt khi dễ, Thiên Khải thở gấp, hoàn toàn không màng Chủ Thần tôn sư, lễ nghi huynh đệ. Tình sâu nghĩa nặng, tức giận tận trời, hai tròng mắt đỏ tươi trừng lên, đôi tay không nhịn được run rẩy.

Thiên Khải chờ câu trả lời từ Huyền Nhất và Chích Dương.

Huyền Nhất nghe Thiên Khải chất vấn mình như vậy, cả giận nói:

“Thiên Khải? Bản tôn hành sự không cần đệ hỏi đến!”

Chích Dương nhìn lên, Huyền Nhất thực sự oan ức, xác thật Thiên Khải nên tức giận, hắn nhanh chóng đứng giữa giảng hòa:

“Thiên Khải, đều tại ta, trách ta, là ta nhất thời sơ sẩy không thể chăm sóc tốt cho hai người bọn họ. Nhưng việc này đệ cũng chớ nên trách Huyền Nhất. Y thân là Chủ Thần, cần phải chấp pháp theo lẽ công, không thể để chúng thần dị nghị, y không thể không suy xét cho Thần giới. Huống hồ Thần giới mới lập, còn chưa yên ổn, vẫn cần chúng thần trợ giúp.”

Thiên Khải nghe xong, cười nhạo nói:

“Thế thì ta đây phải đa tạ Chủ Thần rồi.”

“Cũng không cần đâu.” Chích Dương không đoán được ý tứ Thiên Khải thế nào, chỉ phải thử thăm dò tiếp lời: “Ta còn chút thuốc trị thương hảo hạng, sau khi bôi lên hiệu quả tức thì.”

“Vậy thì cũng không cần!” Thiên Khải đáp trả lại Chích Dương, quay lưng bỏ đi, chỉ nghe được hắn để lại một câu thoáng qua: “Chủ Thần muốn lấy đại cục làm trọng, ta không cần!”

Giờ phút này, nếu bốn bề vắng lặng, hắn thật muốn đánh hai cái miệng mình, đều do mình tham rượu. Sao lại không quản được chính mình, sao lại nói bậy chứ!

Trời ơi tổ tông hỡi, tha cho ta đi, nhanh chân đuổi theo đi!

“Rầm” đụng vào cấm chế. Chích Dương ngẩng đầu kêu lên một tiếng, chửi Thiên Khải:

“Ranh con bản lĩnh gớm? Thế mà dám bày cấm chế dưới mí mắt bọn ta.”

Nói rồi giơ tay lên định phá cấm chế. Huyền Nhất vội ngăn cản hắn, nói:

“Đừng, cấm chế này của nó dùng bản thân làm pháp khí, chúng ta không thể thẳng tay phá đi. Nếu không Thiên Khải……”

Chích Dương thật sự cảm thấy câu nhãi ranh vừa rồi mắng sớm quá. Lúc này mới phản ứng lại: “Tóm lại tên nhãi này tới thử chúng ta!”

“Xong rồi, mau phá trận đi.” Vừa nói nhị thần vừa nghĩ cách phá trận.

Bên kia Thiên Khải cưỡi gió bay đến, tử phong gào thét, từng đợt từng đợt xẹt qua bọn xấu xa. Hồi lâu cũng không hiện thân, tra tấn bọn họ.

Tai thần, Ôn thần mới vừa chịu gió giật sấm đùng, cảm thấy làn gió ôn hòa này lướt qua cơ thể từng chút từng chút cực kỳ sảng khoái, là liều thuốc an ủi tốt nhất sau lôi hình. Bọn họ đắm chìm trong đó, gương mặt tham lam viết đầy hai chữ khát cầu. Thiên Khải cong môi, cười tà mị, biến gió hồi nóng hồi lạnh, hết ôn hòa lại dữ tợn, luân phiên lặp lại như thế, đột nhiên một trận gió lạnh thấu xương ùa tới, thổi đến mức bọn họ không ngừng rên lên, không ngừng xin tha, cho đến khi thiên tướng chạy tới, hắn tức giận mắng:

“Đám chuột nhắt xấu xa, chỉ mấy đợt sấm đánh đã nhịn không được, đúng là không có cốt khí! Ta thấy mười đạo thiên lôi cuối cùng trực tiếp cho các ngươi hồn phi phách tán luôn đi.” Phỉ nhổ, rời đi.

Vừa rồi Thiên Khải hiện thân, nhìn vết thương do lôi hình gây ra trên người bọn họ, cảm thấy mình đã nhẹ tay với Huyền Nhất, Chích Dương rồi. Vậy thì thế nào, hừ! Nâng đầu cao ngạo, bước chân thư thả đi mất.

Chỉ thấy hắn chắp tay trước ngực, làm một vài động tác tay phức tạp, khởi động trận pháp, nháy mắt đưa bọn họ vào trận, cuốn cát vàng mịt mù vào, trong lúc nhất thời quỷ kêu mấy ngày liền, ngay cả cơ hội giải thích cũng chẳng cho bọn họ.

“Thống khoái như thế, đúng là hời cho các ngươi rồi.” Nói xong đi mất.

Trước khi hắn rời khỏi, Tai thần còn chưa có chết hẳn nói: “Yêu thần, tự ý giết thần, Tổ thần sẽ không tha cho ngươi. Ngươi tùy tiện giết thần như vậy nhất định sẽ bị trời phạt.”

Tiếng Thiên Khải bá đạo trong gió: Nguyệt Di, Tử Hàm là của ta, ngươi không thể trêu vào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.