Đào Đào Ô Long

Chương 19: Lên Lầu Thay Quần Áo Đàng Hoàng Đi



Thời điểm Ninh Dã quay về, bà Ninh đang ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn TV thở dài.
Gần đây tâm trạng của bà đều như vậy, trừ lúc buổi tối Tô Đào quay về thì bà sẽ khống chế hơn, nhưng hầu như đều là thế này.
Ninh Dã thấy bà đang bị chuyện gì đó làm cho khó chịu, hơi nhướng mày.
Anh đem chìa khóa xe ném lên bàn trà, lười biếng ngồi xuống ghế đơn bên cạnh bà.
“Lão phật gia nhà chúng ta hôm nay bị làm sao vậy?”
Bà Ninh vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa sợ.
Bà tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, hỏi: “Tại sao cháu lại quay về? Không phải công ty gần đây rất bận rộn sao?”
Bà Ninh gần đây có điện cho anh hai lần, nhưng đều là lúc Ninh Dã đang ở công ty.

Bà biết tiểu tử thối này vừa đoạt một hạng mục trong tay của Ninh Hoài, phỏng chừng là đang chú tâm vào chuyện kia, cho nên bà cũng không điện làm phiền anh nữa.
Nhưng tại sao bà còn chưa đi tìm, người liền tự quay về?
“Gì giúp việc tìm cháu.” Ninh Dã nói, “Dì ấy biết gần đây tâm tình bà không tốt, ăn uống cũng không khỏe, cũng không biết lý do, nên kêu cháu quay về xem thử.”
Bà Ninh vừa nghe, vừa ngẩng đầu về phòng bếp liếc một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại giống bị đi mách lẻo thế này.”
Ninh Dã bị bà làm cho bật cười, hiếm khi mặt mày thả lỏng, lười nhác cười cười.
” Bà cũng không nghĩ có ngày mình bị mách lẻo sao hả, mà cũng kỳ nha, gần đây cháu có làm gì khiến bà phật lòng đâu, Ninh Đổng cùng Ninh Hoài vẫn đang ở nước ngoài, cũng không chọc giận bà, sao bà vẫn bực bội như vậy chứ?”
Bà Ninh nhìn Ninh Dã, muốn nói rồi lại thôi, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Còn không phải chuyện của cháu sao!”
Bà Ninh thở dài, “Tiểu Tô Đào đã từ chối bà chuyện hôn ước của hai đứa, con bé không muốn đính hôn với cháu.”
Ninh Dã vẫn đang nghiêng đầu châm thuốc, nghe tới đây, động tác chợt dừng lại.
“Con bé đã nói với bà rồi sao?”
Bà Ninh ngẩn người, “Có ý gì? Cháu đã sớm biết rồi?”
Ý cười trên mặt anh nhạt dần, nhưng vẫn là bộ dáng không quá để ý.
“Vâng, lúc trước ở thành phố S, tiểu cô nương đã nói với cháu.”
Ninh Dã gạt tàn không hút thuốc nữa, nhích lại gần bà, không chút để ý nói: “Từ chối thì từ chối thôi, bà buồn cái gì chưa? Cháu đây bị con bé chướng mắt cũng phải là chuyện không bình thường à?”
Bà Ninh không nhịn được bộ dáng bất cần đời này của Ninh Dã, cũng không quen nhìn cách anh phớt lờ mọi chuyện này.
“Cháu đứng đắn lại cho bà!”
Bà Ninh trừng mắt liếc anh một cái, lại tiếp tục thở dài, “Thật ra thì chuyện hôn ước này bà rất hi vọng có thể thành công.

Bà rất thích Tô Đào, bà cũng cảm thấy nếu chuyện này thành thật thì về sau bà sẽ có thể chăm sóc con bé tốt hơn.

Nhưng thật ra, bà cũng thấy bản thân cũng có chút ích kỷ thật.”
“Bà đây cũng già rồi, không biết sẽ đồng hành cùng cháu được bao lâu nữa.

Ta biết mấy năm qua cuộc sống của cháu cũng không dễ dàng gì, máy tháng qua bà cũng chú ý đứa nhỏ Tô Đào này, thật sự cảm thấy vô cùng phù hợp với cháu.

Con bé ngoan ngoãn, nhưng một khi đã quan tâm ai, sẽ rất nhiệt tình.

Tiểu Tô Đào đối với ta giống như một mặt trời nhỏ vậy, khi có con bé bên cạnh, trái tim dù đã bị đóng băng thì phỏng chừng cũng sẽ bị con bé làm cho tan chảy.”
Bà Ninh say sưa nói chuyện làm hiện ra trong đầu Ninh Dã một ít hình ảnh, không bao lâu, anh cười như không cười, nhếch miệng.
“Cũng không có biện pháp nào cả, một khi con bé đã không đồng ý, chúng ta cũng không thể bắt ép được đâu ạ.”
Bà Ninh nghiêm túc nhìn anh trong chốc lát, hỏi: “Cháu không nghĩ đến cái hôn ước này dù chỉ một chút sao?”
“Không có.”
“Tô Đào tuyệt vời như vậy, con thật sự một chút thích cũng không có?”
Ninh Dã ngừng lại một chút, lúc mở miệng, nụ cười trên mặt có chút lạnh nhạt, lại còn có hơi trào phúng.
“Chỉ là một nhóc con thôi mà, có thì đáng để cháu thích?”

Ninh Dã cùng bà Ninh nói chuyện một lát liền rời đi.
Anh hôm nay thật ra tính ở lại bên này một đêm, nhưng hiện tại ý định gì cũng không có.
Trong có một chút bực bội không rõ, anh ngậm điếu thuốc, tựa vào cửa xe châm thuốc,
Làn khói tản ra trước mặt, anh nghiêng người, trên mặt không chút biểu cảm.
Thật ra lời bà nội vừa nói, anh một nửa cũng chưa nghe vào, chuyện tiểu cô nương từ chối hôn ước vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh.
Thật sự thì chuyện hôn ước này ngay từ đầu anh cũng không nghĩ là sẽ thành công.
Bà Ninh rất có nghị lực, lúc trước bởi vì chuyện của bà và Ninh Đổng mà mỗi ngày đều rất mệt mỏi, Ninh Dã thấy có người tới đánh lạc hướng sự chú ý của bà, tâm tình bà cũng tốt lên thì cũng không có gì là không tốt.
Cho nên lúc ấy anh cũng không có trực tiếp cự tuyệt.
Nhưng không cự tuyệt không có nghĩa là đồng ý.
Chuyện hôn ước này trong lòng anh vô cùng khinh bỉ, nếu cô không nhắc tới, anh sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách hủy bỏ.
Cứ tưởng mọi chuyến sẽ như vậy, nhưng không ngờ cô gái nhỏ sẽ đem chuyện này nói rõ ràng ra, anh không khỏi bực bội.
Đặc biệt nhớ tới lúc cô nhút nhát sợ sệt nói sau này sẽ không làm phiền anh nữa.
Ninh Dã yên lặng hút thuốc, vẻ mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, tầm mắt tùy ý liếc một cái chỗ góc sân biệt thự.
Không lâu sau, động tác của anh chợt dừng lại.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng nhẹ nhàng soi chiếu mặt đất, có một người nào đó gắt gao nép vào bờ tường bên cạnh, trên mặt đất hiện lên một nửa bóng người.
Ninh Dã nhìn thấy, trong nháy mắt liền đoán được tiểu cô nương đang cố ý trốn tránh mình, sự bực tức trong cổ lòng ngày càng tăng lên, tức đến nỗi muốn bật cười:)
Anh đem điếu thuốc trực tiếp ném vào thùng rác, đi về ghế lái, cúi người ngồi vào.
“Ầm.”
Cũng không biết là do trong sân biệt thự có phải có yên tĩnh hay không, tiếng đóng cửa xe so với bình thường lớn hơn rất nhiều.
Người đàn ông theo kính chiếu hậu nhìn thoáng qua góc sân bên kia, đáy mắt ngày càng lạnh xuống, lát sau, dẫm ga, xe thể thao trực tiếp phóng ra ngoài.
Bên kia, Dương Phàm vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Ninh Dã.
Người anh em đầu bên kia giọng nói vô cùng lạnh lùng, ném một câu “Tới đây uống rượu”, liền trực tiếp cúp máy.
Dương Phàm nghe điện thoại mà ngẩn người.
Vị thiếu gia này hôm nay bị làm sao vậy?

Đầu tháng sáu, 3 ngày thi đại học cuối cùng cũng kết thúc.
Tất cả học sinh mấy năm qua đã vất vả học hành, cho dù có hài lòng hay không, thì ít nhất bọn họ cũng đã có thể thở phào một hơi.
Tất nhiên, có chia tay thì sẽ có liên hoan.
Đêm hoàn thành kỳ thi, các bạn học trong lớp Tô Đào tổ chức một bữa tiệc liên hoan, chủ nhiệm lớp cũng có tham gia.
Ngay từ đầu không khí vẫn rất rôm rả, vẫn luôn tràn đầy tiếng nói cười, lúc thì người này hẹn người kia chơi game thâu đêm, lúc thì lại hẹn nhau nghỉ hè liền đi du lịch, trò chuyện sôi nổi không ngừng.
Nhưng lúc sau, cũng không biết là ai phát biểu một câu—
“Chúng ta cũng sẽ giống như người ta vẫn thường nói trên mạng, qua đêm nay, những bạn học ở đây sẽ không bao giờ tụ họp đông đủ như thế này nữa sao?”
Không khí trong nháy mắt bỗng nhiên ngưng đọng.
Ý cười hi hi ha ha trên mặt dần dần tan biến, vẻ mặt cũng không thoải mái như vừa rồi.
Cô chủ nhiệm vẫn luôn nhìn lũ nhóc vừa nãy còn ầm ĩ bây giờ lại hoàn toàn im lặng, cô chậm rãi đứng dậy.

“Không ai nói gì sao? Vậy thì để cô.”
“Cô đây đều dặn dò mỗi đứa nha, Lưu Kỳ này, em về sau ít chơi điện thoại lại đi, độ cận ngày một tăng thêm không biết sao? Hãy yêu quý đôi mắt của mình, không thể tiếp tục trì trệ như thế này nữa.”
“Còn có Lý Triết, tuy rằng trước đây vẫn luôn phê bình em chơi game, còn tức giận với em vài lần.

Nhưng cô có khinh thường em nha, nếu em cứ tiếp tục kiên trì trên con đường thể thao điện tử này, trước sau gì cũng sẽ có một ngày, em đại diện quốc gia tham dự Á Vận Hội!”
……
Chủ nhiệm lớp ngồi dựa trên ghế, lần lượt nói từng học sinh.
Đến lượt Tô Đào, cô dừng lại một chút, tiếp theo lại nói với cô một lời thấm thía: “Em nên tùy ý một chút, ở tuổi này, không cần quá hiểu chuyện như vậy.”
Hốc mắt Tô Đào trong nháy mắt liền đỏ lên.
Cuối cùng cũng đã nói xong hết tâm tư của mình với học trò, kìm nén cảm xúc, gượng cười nói với bọn họ.
“Cô không biết tương lai có còn cơ hội gặp lại các em nữa hay không, các em có điều gì thì cứ nói hết ra ở đây đi.
Trước mắt các em là một chặng đường rất dài, tương lai có vô số khả năng, có lẽ sẽ có lúc thăng trầm, có lẽ sẽ gặp cám dỗ, có lẽ về sau các em sẽ nhận ra rằng thế giới sẽ rất khác so với những gì mà các em tưởng tượng, càng có lẽ, các em sẽ phải cúi đầu trước thế giới này một lần nữa.
Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, cô đều hy vọng các em sẽ không quên từ bỏ ước mơ của mình.

Đừng bao giờ từ bỏ con đường các em muốn đi, ngay cả khi thất bại thì hãy luôn khắc ghi trong lòng.
Cô hy vọng mỗi người các em đều có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, cũng hy vọng các em sẽ trở nên xuất sắc và ưu tú như bây giờ.”
Chủ nhiệm lớp hốc mắt ươn ướt, cơ hồ có thể thấy được nước mắt trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
“Ba qua đồng hành cùng các em, nhìn mỗi người ngày càng tiến bộ, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Bây giờ thì nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, con thuyền này cũng đã cập bến thành công!”
“Chúc mọi người may mắn trên chặng đường phía trước!”

Chung Giai Giai trong phòng bao đã khóc một lúc lâu, Tô Đào thấy cô uể oải không có tinh thần, liền không rủ cô, tự mình ra ngoài hít thở không khí.
Lúc đang rửa tay, ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, hai mắt cô còn phiếm hồng.
Không khí đêm nay thật sự quá cảm động, Tô Đào vẫn luôn cảm thấy bản thân mình ở phương diện này không quá nhạy cảm, nhưng vẫn có chút xúc động.
Cô cầm khăn trên bệ đá cẩm thạch lau khô tay, sau khi đi từ nhà vệ sinh ra, vừa ngẩng đầu, lại thấy Trần An Bắc.
Trần An Bắc như là đang cố ý đứng chỗ này chờ cô, lúc này thấy cô ra, trong mắt tràn đầy ý cười.
Tô Đào nhìn anh, không biết vì sao, trong lòng lại có chút dự cảm không tốt.
“Thật ra lời cô giáo vừa nói, vẫn luôn là điều mà bấy lâu nay tớ muốn nói với cậu.”
Tô Đào không kịp phản ứng lại, “Gì chứ?”
“Tớ nói cậu quá ngoan, nên tùy hứng một chút.”
“….!À.”
Trần An Bắc thấy cô không quá thoải mái khi nói chuyện với mình, mím môi, đem những điều cất giấu trong lòng đã lâu nói với cô.
“Tô Đào, tớ thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.”
Thật sự thì mấy lời này Trần An Bắc đã sớm muốn nói ra.
Cậu thích Tô Đào đã lâu, hơn nữa vẫn luôn như vậy, dù thời gian có qua đi thì vẫn không hề phai nhạt.
Nhưng là cậu biết Tô Đào vẫn luôn lấy việc học làm nòng cốt, thi đại học đối với cô chắc chắn rất quan trọng, cậu liền không nghĩ tới cũng đoán trước được kết quá, nếu thổ lộ trước kỳ thi đại học, cô nhất định sẽ từ chối.
Cho nên cậu vẫn luôn kiềm chế và chờ đợi, cuối cùng cũng đã thi xong, những lời này mới có thể nói ra.
Nghĩ vậy, cậu cười cười nhìn Tô Đào, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.
“Về sau tớ có thể chăm sóc cho cậu, cậu có thể tùy hứng với tớ, tớ vẫn sẽ luôn bao dung và dung túng cho cậu.”
“Vậy cậu có thể cho tớ một cơ hội được không?”

Cửa phòng bao bị người bên ngoài đẩy vào, người đàn ông vừa mới ra ngoài vẻ mặt tràn đầy hứng thú đi vào.
“Anh em đoán tôi vừa thấy gì nào? Đm, tớ thấy có một cậu nhóc tỏ tình với một cô bé nha, hai đứa hình như là học vừa tốt nghiệp cấp ba, thật sự lâu lắm rồi tớ mới thấy được chứng kiến cảnh ngây thơ như vậy, ngưỡng mộ quá đi!”
Trong phòng bao có không ít người, Dương Phàm ngồi bên Ninh Dạ, nghe người kia nói xong, Dương Phàm cười cười mắng một câu: “Cậu mau cút đi! Đây là cậu không trong sáng hay là do mấy đứa nhỏ kia quá ngây thơ vậy?”
“Không phải, các người không nhìn thấy được…!nhưng thật sự là vậy đó! Bất quá tớ nghe lén được hai đứa đều là học sinh giỏi, cậu nhóc còn nói trong tương lai sẽ cùng cô bé tham gia thi đấu!”
Dương Phàm vừa nghe, hớn hở tới trước mặt Ninh Dã: “Tớ nghe như thế nào lại giống Tiểu Tô Đào quá nha! Cậu thật sự ra ngoài xem thử đi? Đừng có dọa con nhà người ta bỏ chạy là được.”
Ninh Dã vốn nghe được người kia lúc nãy nhắc tới thi đua linh tinh gì đó, lông mày cũng bắt đầu hơi nhíu lại, lại vừa nghe Dương Phàm nói cái này, nhịn không được liếc người bên cạnh một cái.
“Cậu rảnh rỗi quá hả?”
Dương Phàm “Ách” một tiếng, không tiếp tục đùa nữa.
Người kia lải nhải hai ba câu, sau lại vô tình nhìn thoáng qua thấy Ninh Dã bên này, hỏi: “Ninh thiếu hôm nay làm sao vậy? Không cao hứng hả?”
Bên cạnh có người chen vào nói, “Đúng vậy nha, mấy ngày trước hạng mục trong công ty đã xong rồi, hai ngày nay không phải cậu rảnh rỗi sao? Lại còn làm Ninh Hoài ngã đau như vậy, không có lý do gì là không cao hứng nổi a!”
Ninh Dã ở bên kia, mặt mày nhàn nhạt hút thuốc, nói: “Không có gì, không cần các cậu xen vào việc của tôi.”
Mọi người ở đây đã sớm quen với tính tình này của anh, cũng không để bụng lắm.

Bỗng nhiên lúc này có người nói vào: “Chờ lát nữa chúng ta đi câu lạc bộ đánh bài, Ninh thiếu muốn cùng chúng tôi đi cho vui không?”
Dương Phàm thay anh trả lời: “Ninh thiếu không rảnh nha, chút nữa phải về nhà chăm con, không rảnh đi tâng hai như chúng ta đâu.”
Người đàn ông vừa vào kia, nghe xong lời này, bắt đầu tò mò.
“Chăm soc trẻ con sao? Chăm sóc kiểu gì được?”
Giọng điệu của người này còn mang theo vài lời châm chọc, mọi người ở đâu đều nghe ra ý tứ của anh ta, nhấp môi cười cười không nói gì.
Chỉ có Dương Phàm, sau khi nghe anh ta nói xong, trong lòng “Lộp bộp” mấy tiếng.
Nhìn qua người anh em của mình, quả nhiên, sắc mặt của Ninh Dã còn lạnh hơn so với vừa ròi.
Chỉ thấy mặt anh vô cảm nghịch nghịch bật lửa trong tay rồi ném trên mặt bàn,lúc sau một âm thanh nặng nề vang lên, động tác của mọi người đều dừng lại.
Tầm mắt Ninh Dã lướt qua, trong ánh mắt lạnh lẽo hoàn toàn trái ngược với sự lười nhác vừa nãy, toàn thân tỏa ra một luồng khí áp bức khiến người khác không thể xem nhẹ.
Không khí dần dần lạnh xuống, mọi người đang ngồi liền hậu tri hậu giác nhận thấy một tia không thích hợp, ngay cả người vừa giỡn kia, giờ phút này cũng không cười nổi.
Anh ta nhìn Ninh Dã trước, sau lại nhìn qua Dương Phàm, tiếp theo cắn răng, giả dạng cười cười tát miệng mình một cái.
Âm thanh rất vang, người ngoài cũng có thể cảm nhận được anh ta đã dùng hết sức mình, sau đó người kia vội vàng xin lỗi: “Tại sao cái miệng vẫn luôn hại cái thân vậy chứ! Thật sự xin lỗi Ninh thiếu, tôi nông nổi, mong anh bỏ qua.”
Mọi người xung quanh cũng hùa theo: “Đúng vậy, Ninh thiếu à, đầu óc của cậu ta không được tốt, cậu đừng so đo! Sau này chúng tôi sẽ giúp cậu dạy dỗ cậu ta!”
Ninh Dã không nói gì, nhưng cũng liếc người kia một cái, anh cầm chìa khóa xe đứng lên, nhàn nhạt nói “Đi thôi” với Dương Phàm, rồi liền rời đi.
Mọi người thấy anh đi rồi, tâm tình cũng dần thả lỏng.
Người vừa mới tát miệng mình xong, kiềm chế không được, tò mò hỏi Dương Phàm một câu: “Dương ca, đứa trẻ mà anh nói là ai vậy? Em thấy Ninh thiếu rất để ý đó?”
Dương Phàm liếc cậu ta một cái, “Cậu không cần biết là ai, chỉ cần nhớ kỹ, đối phương là người không thể động vào được.”

Thời điểm Tô Đào được tài xế Ninh gia đón về đã là khuya.
Trong biệt thự chỉ còn mỗi dì giúp việc, bà Ninh hôm nay đã lên máy bay từ sáng sớm, nói là cùng hội chị em đi du lịch nước ngoài.
Tô Đào lại rất vui vẻ, cô cảm thấy từ lúc mình từ chối bà Ninh chuyện hôn ước với Ninh Dã, tâm tình của bà cũng không tốt lắm.
Lúc này bà có thể ra ngoài dạo chơi một chút, thả lỏng đầu óc, Tô Đào cũng rất phấn khởi.
Cô nói với dì giúp việc hai câu, liền đi lên lầu.
Thời gian đã không còn sớm, cô cũng không muốn làm gì nữa, trực tiếp lấy váy ngủ đi tắm rửa.
Có thể là do cả ngày tâm trạng căng thẳng, cộng thêm buổi tối còn khóc một chút, Tô Đào rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, dường như vừa chạm gối đã thiếp đi.
Cũng không biết là vài giờ sau, cô mơ màng thức giấc, cảm thấy có chút khát, liền xuống lầu uống nước.
Cô gái nhỏ còn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt hai lần mới thấy đường đi xuống.
Lúc đi đi vào phòng bếp, cô nghe tiếng mở cửa.

Nhưng cô cũng không quá để ý, tuy rằng cô cũng không biết hiện tại đã là mấy giờ, nhưng cô thấy trời ngoài cửa sổ cũng đã sáng nên đoán là dì giúp việc đang làm việc trong bếp.
Nhưng nào ngờ, giây tiếp theo, bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại, cả người vốn đang buồn ngủ cũng trở nên tỉnh táo hẳn ra.
Người kia nghe bên này có tiếng động, cũng quay đầu nhìn lại.
Đã ba tháng không gặp, tiểu cô nương cũng thay đổi không ít.
Mái tóc ngắn ban đầu đã dài đến vai, khuôn mặt nhỏ nhắn có thêm chút da thịt cũng trở nên có nét hơn, cằm nhọn ra, dường như cũng cao hơn một chút.
Cô lúc này đang mặc váy ngủ, rộng thùng thình đến tận đầu gối.

Cẳng chân tinh tế thon dài lộ ra, làn da trắng nõn không tì vết.
Ninh Dã bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút ngứa.
Cô gái nhỏ tựa hồ không nghĩ anh sẽ trở về, đứng yên ngẩn ngơ một lúc lâu, mấp máy môi: “Ninh Dã…Ca.”
Ninh Dã ca, không phải Ninh Dã ca ca, xưng hô có chút thay đổi, nghe như hoàn toàn là hai người xa lạ.
Nhưng đầu óc Ninh Dã lúc này vô cùng loạn, căn bản cũng không để ý cô nói gì.
Nhíu mày nhìn cô, lạnh mặt ra lệnh—
“Lên lầu thay áo quần đàng hoàng đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đào Đào Ô Long

Chương 19: Bà Ninh đi du lịch



Tô Đào thật sự bị dọa sợ.

Thật ra thì tối hôm bà Ninh soạn hành lý, bà cũng đã nói qua với Tô Đào, trong lúc bà đi du lịch nước ngoài thì sẽ tìm người chăm sóc cho cô.

Vài phút trước, bà cũng có kể cho cô chuyện Lưu Bác lần này thi rớt, bị cô Ninh Vi dạy dỗ, cho nên Tô Đào vẫn cứ nghĩ có lẽ là cô Ninh Vi sẽ tới đây.

Tiểu cô nương lúc ấy vẫn luôn lắc đầu từ chối nói không cần, nói cô có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Nhưng cô cũng không thể ngờ được, người bà Ninh kêu về biệt thự lại chính là Ninh Dã.

Khoảnh khắc thấy người đàn ông kia, cô trong nháy mắt liền sực tỉnh. Theo bản năng muốn nói “Ninh Dã ca ca” cũng biến thành “Ninh Dã ca”.

Hai người đã lâu không gặp, người này so với trước kia có vẻ gầy đi nhưng lại rắn chắc đĩnh bạt hơn, đường nét trên mặt cũng sắc xảo rõ ràng hơn so với lúc trước.

Tô Đào không thể nói được cảm xúc hiện tại của mình là như thế nào, chẳng qua trong nháy mắt trong đầu lại hiện lên cảnh tượng anh nói chuyện với bà Ninh lúc trước, nhất là sau đó, anh lại cau mày ra lệnh cho cô “Lên lầu mặc quần áo đàng hoàng vào.”

Trong nháy mắt trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng như đang bị vật gì chặn lại.

Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, cô không lập tức đi xuống.

Dì bảo mẫu lúc này hẳn là đang đi chợ mua thức ăn, trong nhà chắc chắn chỉ có hai người cô và Ninh Dã, lúc nãy vừa gặp đã vô cùng xấu hổ, Tô Đào nếu đi xuống thì cũng không biết nói chuyện gì.

Hơn nữa thái độ của Ninh Dã… giống như cũng không có kiên nhẫn, suy nghĩ một chút phỏng chừng là bị bà bắt về đây.

Tô Đào liền cảm thấy có chút buồn bã, cô biết mình là một gánh nặng của Ninh Dã, cô vẫn luôn cố tình tránh né anh, nhưng vẫn không thể…

Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng ngủ bỗng bị người ta gõ hai cái.

Tô Đào biết rõ người gõ cửa là ai, đứng yên do dự một chút, vẫn là lựa chọn đi ra mở cửa.

Ninh Dã lúc này đang dự vào lan can tầng hai đối diện phòng cô, thấy cô gái nhỏ vừa thò đầu nhỏ ra dò xét tình hình, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Im lặng hai giây, ai nhìn cô nói: “Chúng ta tâm sự.”

Tô Đào không biết anh muốn nói gì với mình, lúc xuống lầu trong lòng liền trở nên bồn chồn.

Tới phòng khách, Ninh Dã cúi người lấy hộp thuốc trên bàn trà, nghiêng đầu châm lửa, thấy tiểu cô nương chậm rì rì đi tới, tùy ý chỉ về phía ghế sô pha bên kia. . ngôn tình sủng

“Ngồi yên đó.”

Tô Đào có chút thấp thỏm ngồi xuống, đôi mắt cụp xuống, không có ý định nhìn qua hướng đối diện.

Ninh Dã nhìn tiểu cô nương đối với anh có chút xa lạ, sự bực bội không rõ trong cổ họng ngày một tăng thêm.

Anh cúi đầu gạt tàn thuốc, đôi mắt đào hoa không mang theo bất kì cảm xúc gì, nhạt nhàn nhìn Tô Đào.

“Em biết bà ra đi du lịch nước ngoài chứ?”

Tô Đào gật đầu, cũng không nhìn anh, “Biết chứ, trước khi đi bà đã nói với em.”

“Vậy hẳn là em cũng đoán ra được, anh là bị bà ép về đây chiếu cố cho em?”

Tô Đào sửng sốt, hoàn toàn không biết anh đang nói gì, mấp máy môi chần chờ một chút, trả lời: “Bà Ninh chỉ nói là sẽ cho người tới chiếu cố cho em, nhưng em cho rằng bà nói với cô Ninh Vi…”

Nói tới đây, cô ngẩng đầu đánh giá sắc mắt của Ninh Dã, lại bổ sung thêm một câu: “Anh Ninh Dã, em ở bên này không sao đâu, huống hồ còn có dì giúp việc, anh không cần phải tới đây. Em cũng sẽ không mách lại cho bà Ninh, anh cứ yên tâm.”

“Em sẽ không mách lẻo gì, thì dì giúp việc cũng sẽ giữ kín?” Ninh Dã nhàn nhạt liếc cô, ánh mắt nặng nề, cũng không nhìn ra được cảm xúc của anh, “Hơn nữa anh cũng đã đồng ý với bà rồi, em không cần phải bao che cho anh.”

Tô Đào chậm rì rì “Vâng” một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Bốn bề bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, Ninh Dã thấy tiểu cô nương một chút dư thừa cũng không nói với mình, nỗi bực trong lòng ngày càng sâu hơn.

Anh cũng thật hiểu thể hiểu nổi bản thân tại sao lại đồng ý yêu cầu của bà, tự mình qua đây chuốc lấy sự khó chịu.

Lát sau, anh đem tàn thuốc gạt đi, đứng lên.

“Lại đây ăn cơm trước, dì giúp việc ra ngoài mua thức ăn, đồ ăn đều được hâm sẵn trong phòng bếp rồi.”

Tô Đào có chút chần chừ, nhưng vẫn đi theo anh vào phòng bếp.

Dì giúp việc có lẽ đã biết sáng nay Ninh Dã sẽ qua, buổi sáng toàn làm những món yêu thích của Tô Đào, còn chuẩn bị hai món mà Ninh Dã cực thích ăn nữa.

Hai người một trước một sau ngồi xuống đối diện nhau, lúc sau cũng không ai nói năng gì, Tô Đào ngoan ngoãn cầm đũa im lặng ăn sáng, Ninh Dã vẫn luôn nhìn điện thoại.

– — “Đing”

Tiếng thông báo từ trong túi áo của cô vang lên, Ninh Dã giương mắt nhìn qua một chút.

Người gửi là Chung Giai Giai.

Chung Giai Giai: [Đào Đào!!!!]

Tô Đào lặng lẽ nhìn người đối diện một chút, thấy Ninh Dã lúc này cũng không để ý mình, liền nhanh chóng trả lời.

Tô Đào: [Sao thế?]

Chung Giai Giai: [Cậu còn nhớ cái vé xem công chiếu phim của nữ thần mà lúc trước tớ cướp được không? Tớ đã nói với cậu là sẽ đi coi với một chị em cùng fandom trên Weibo đó, nhưng tớ bị leo cây rồi TvT]

Chung Giai Giai: [Cậu có thể đi cùng với tớ không?]

Tô Đào chớp mắt, cũng không biết nghĩ gì, lại trả lời.

Tô Đào: [Mấy giờ vậy?]

Chung Giai Giai: [Giữa trưa đi, cậu ăn xong đến tìm tớ là được.]

Chung Giai Giai nói xong, dường như sợ Tô Đào không đồng ý, lại nhanh chóng bổ sung thêm.

Chung Giai Giai: [Tớ biết cậu cũng không yêu thích nữ thần của tớ là mấy, nhưng một mình tớ đi thì rất kỳ cục đó, hơn nữa vé này lúc trước tớ đã đổ một mớ tiền để mua lại đó, nếu lãng phí cũng vô cùng đáng tiếc nha.]

Chung Giai Giai: Ballballyou*!!!

*Ballballyou: 球 có nghĩa là quả bóng (ball), đồng âm với từ 求 có nghĩa là làm ơn. Nên ballballyou có thể hiểu là “Làm ơn” nha.

Tô Đào lúc này cũng không chần chờ, liền nhắn lại—

Tô Đào: [Không có gì đâu, tớ có thể đi cùng cậu.]

Thật sự thì Tô Đào cũng không bao giờ từ chối yêu cầu cũng những người thân quen, huống hồ gì tình huống hiện tại lại như thế này…

Bên kia, điện thoại của Ninh Dã vẫn không ngừng nhảy tin nhắn, bất quả chỉ khác Tô Đào một điểm, tin nhắn của anh là trong nhóm công ty gửi đến.

Nhân viên A:[Chỗ gặp mặt là ở đâu vậy? Tôi đây nhịn ăn trưa để dành bụng ăn bữa này đó.]

Nhân viên B: [Xem tiền đồ của cậu kìa, đúng rồi, nhà ăn mà Ninh tổng họn, nghe nói trung bình một bữa ăn cũng lên đến bốn chữ số đó.]

Nhân viên A: [Hối hận qua, lúc sáng lỡ ăn cơm rồi….]

Nhân viên B: [Hối hận +1]

Nhân viên C: [+10086]

Mọi người đều im lặng xem tin nhắn, sau lại không biết ai gửi tới “Ninh tổng không đi cùng chúng tôi sao?”

Ninh Dã ở công ty cũng không có hoạt động gì mấy, tuy rằng ngày thường vẫn rất kín tiếng, nhưng anh lại có ấn tượng rất tốt với nhóm lập trình viên.

Cũng không có lý do nào khác cả, bởi vì Ninh Dã vô cùng có năng lực.

Dự án lần này triển khai rất thuận lợi, bọn họ biết hơn 80% là công lao của Ninh Dã. Và chính anh cũng tự mình đi viết code để làm hài lòng đối tác, bất cứ ai cũng phải khâm phục anh ở điều này.

Bọn họ vẫn nghĩ khi dự án này hoàn thành, như thường lệ sẽ rủ boss đi liên hoan, nhưng không ngờ lần này anh lại không tới?

Nhân viên A: [Ninh tổng thật sự không tới sao? Tôi còn muốn nói chuyện thêm với anh ấy về chuyện fix bug* lần trước nữa đó…]

Fix bug: hiểu nôm na là những người lập trình viên sẽ sửa mấy lỗi sai trong quá trình viết code đi đi ha, mình cũng không chuyên về mấy cái này T.T

Nhân viên B: [Tôi cũng vậy, tôi vẫn muốn có cơ hội hỏi anh ấy một số chuyện. @N anh không tới thật sao?]

*@N: Wechat của Ninh Dã.

Nhân viên C: [@N đến đi anh ơi! Ninh tổng ơi!! Đến đây rồi chúng ta sẽ cùng nhau liên hoan!!]

Trợ lý Trương từ trước đến giờ vẫn không nói gì trong nhóm chat công ty, lúc này thấy không khí vô cùng náo nhiệt, cũng không nhịn được tag @N một cái, hùa theo mọi người.

Ninh Dã cũng không quá để ý, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cô gái nhỏ đối diện, trằm mặc một chút, cuối cùng cũng trả lời lạ.

Ninh Dã: [Được, tôi sẽ đến.]

Nhân viên trong nhóm chat vì sự xuất hiện của anh mà bùng nổ, spam rất nhiệt tình, nhưng Ninh Dã không xem tiếp, ném điện thoại lên bàn, cầm đũa gắp rau xanh bỏ vào trong miệng.

Lát sau, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: “Dì giúp việc mua đồ về chắc cũng đã giữa trưa, lúc đó cũng sẽ nấu cơm không kịp, bên công ty của anh đang có liên hoan, nên có thể dắt em đi theo ăn uống gì đó.”

Người đàn ông thản nhiên nói, đôi mắt đào hoa cụp xuống, cũng không nhìn cô.

Tô Đào bên này sửng sốt, hai giây sau, nhỏ giọng từ chối: “Không cần đâu, em cùng bạn học đã hẹn lát nữa đi xem phim, anh vội thì cứ việc đi trước, không cần để ý đến em.”

Bàn tay đang cầm đũa của Ninh Dã chợt dừng lại, lát sau, giọng nói nén chút tức giận: “Tùy em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.