Có điều cũng coi như Thẩm U đã có một chút linh động của người sống.
Tạ Tri Vi đột nhiên có loại xúc động lôi Thảo Mãng Anh Hùng ra đánh chết.
Đếm tới đếm lui mấy nhân vật hắn gặp được kể từ lúc xuyên qua: Nhan Tri Phi không giận mà uy, chỉ cần đứng yên một chỗ không cần lên tiếng cũng khiến lòng người kinh sợ. Sở Tri Thị tuy rằng được đà lấn tới, nhưng ít ra còn có mấy vạn môn đồ kêu đến hét đi, đủ cho hắn ta trang bức. Bạch Kiến Trứ Bạch Dự vốn chính là nhân vật phản diện chuyên kéo cừu hận, tất cả đều là vai quan trọng trong kịch bản không cần phải nói.
Ngay cả nhân vật nước tương như Thẩm U trong phó bản cũng cao lãnh như vậy!
Minh Không thu lại tư thế đứng tùy ý mới vừa rồi, khom người xuống, cung kính nói với Thẩm U: “Chưởng môn, bởi vì Tạ chân nhân thực sự không thông thạo âm luật, thứ này không có hiệu quả đối với hắn. Thuộc hạ vô dụng, xin chưởng môn trách phạt.”
Thẩm U ngược lại chuyển hướng ánh mắt về phía hắn ta.
Thân mình Minh Không càng cúi thấp hơn, “Thuộc hạ quả thật không thể ngờ tới, trong các cao nhân của các môn phái vậy mà còn có trường hợp đặc biệt như Tạ chân nhân đây. Vốn tưởng rằng Tạ chân nhân đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, ít nhất cũng sẽ có chút thành tựu đối với âm luật, thuộc hạ……”
Tạ Tri Vi nghe không nổi nữa, dẫu biết hắn ta đang bày tỏ lòng trung thành, nhưng gièm pha trước mặt người khác cũng thật quá đáng đi? Ngũ âm không được đầy đủ thì có gì sai? Hiện tại bị quật ngã còn không phải là mấy người trong nghề kia sao? Xem ra trong rượu có gì đó cổ quái, lại thêm Minh Không chế tạo ra tạp âm, mới khiến cho những người kia đều trúng chiêu. Hơn nữa nhìn dáng vẻ, người càng am hiểu âm luật, trình độ hôn mê càng sâu.
Lại nói…… Hắn mù âm nhạc vậy mà có thể chống lại tinh thần bị ô nhiễm, cũng là may mắn.
Trên mặt Tạ Tri Vi càng thêm khiêm tốn: “Thật xin lỗi, bởi vì một mình bần đạo mà chậm trễ đại sự của Thẩm chưởng môn. Bần đạo mù âm nhạc, không biết Thẩm chưởng môn có thể chỉ giáo cho một khúc, để bần đạo no bụng sướng tai được không?” Đậu xanh nam chính ngươi đang giở trò quỷ gì, không thấy ta đang kéo dài thời gian sao, mau dậy đánh phó bản!
Nghe xong yêu cầu này, Thẩm U còn chưa phản ứng gì, Minh Không đã trầm mặt: “Chưởng môn nhà ta có thân phận cỡ nào, sao Tạ chân nhân lại bảo hắn đi hiến nghệ?”
Tạ Tri Vi nghiêm mặt nói: “Hiến nghệ? Quý phái từng nói qua lần này mời mọi người đến chỉ vì muốn kết giao, vốn không phân biệt cao thấp. Minh Không trưởng lão sao lại đi hạ thấp thân phận của Thẩm chưởng môn?”
Minh Không lộ ra một chút kinh ngạc, giơ tay chỉ chỉ chung quanh: “Đều đã thành cục diện này rồi, Tạ chân nhân còn tin đây là đang kết giao, thật khiến cho người ta cảm động.” Hắn vừa dứt lời, lại lấy lòng hỏi Thẩm U, “Ngài nói có phải không?”
Vẻ mặt Thẩm U không chút dao động, bỗng nhiên từ trên ghế ngồi đứng lên. Đuôi cáo giấu không được nữa? Tạ Tri Vi trong lòng cười lạnh, không cam lòng yếu thế cũng muốn đứng lên, lấy đó chứng tỏ mình còn có một chút ngạo cốt, tiếc rằng một đôi tay đang ôm chặt chân của hắn, không thể động đậy.
Cũng không phải lực tay của Mục Hạc lớn, thực tế là hắn sợ vạn nhất nhịn không được đẩy Mục Hạc ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới hình tượng thánh phụ mà mình vất vả tạo dựng.
Thẩm U gật gật đầu, khóe miệng ẩn ẩn có chút ý mỉa mai. Đèn lồng treo dưới mái hiên đong đưa qua lại, quang ảnh không ngừng lập loè trên mặt hắn, thoạt nhìn cả người âm tình bất định.
Khí chất mà hắn phát ra lúc này so với diện mạo của hắn rất không hài hòa. Tạ Tri Vi tỏ vẻ vạn phần tiếc nuối, nhắm mắt lại nói: “Bần đạo lần đầu rời núi lại gặp phải loại chuyện này, thật là đáng tiếc.”
Lúc mở mắt ra, Minh Không và Thẩm U đều không lên tiếng, chỉ có tiếng gió thổi quét qua lá cây vang lên sàn sạt. Tạ Tri Vi buồn bực, đại huynh đệ các ngươi muốn kiếm chuyện thì mau kiếm đi, cứ đứng đó trợn mắt nhìn nhau cả đêm, rất có lỗi với các diễn viên quần chúng ngã đầy đất ra đó có biết không.
Minh Không bỗng nhiên cười cười, nói với Thẩm U: “Bộ dáng mới vừa rồi của Tạ chân nhân, ngược lại rất giống ngài trước đây.”
Tạ Tri Vi cảm thấy những lời này thật sự không thể hiểu thấu, hơn nữa hai phía đều không lấy lòng ai. Bất cứ ai có một chút tính cách đều không thích bị so sánh mình giống với ai đó. Thẩm U chắc chắn…… Ồ? Hắn ta vậy mà không hề không vui? Thế mà vẫn còn bộ mặt lạnh như núi băng? Thật khâm phục.
Tựa như Minh Không cũng cảm thấy mình đã nói sai, vội nói thêm một câu: “Nhưng chưởng môn cho tới bây giờ vẫn không ai có thể sánh bằng.”
Tạ Tri Vi một đầu đầy hắc tuyến. Ngươi nâng một người dẫm một người còn chưa tính, vẻ mặt si mê này là chuyện gì đây?
Đoán chừng Thẩm U cũng nghe không nổi nữa, phất ống tay áo, chặn Minh Không nói ra lời cuối, lạnh lùng quét mắt liếc hắn ta một cái. Tuy rằng chỉ là một ánh mắt nhẹ nhàng, Minh Không lập tức liền hiểu ý, khom người nói: “Chưởng môn đi thong thả, thuộc hạ biết phải làm sao.”
Thẩm U thu hồi ánh mắt, giống như có chút vừa lòng, khóe miệng còn cong cong lên một chút. Sau đó, hắn ta xoay người, cất bước đi về hướng đại điện.
Hắn đi dưới ánh đèn vẫn như cũ rất chậm, tựa như một con thiêu thân tuy bị ngâm trong vũng bùn vẫn đều đặn bay tới, không biết mệt mỏi. Tạ Tri Vi có ảo giác, nếu như không có người ngăn cản hắn, có lẽ hắn sẽ một mực duy trì tư thế và tốc độ này, vĩnh viễn đi mãi. Thật là một quái nhân.
Minh Không cũng đang nhìn theo thân ảnh Thẩm U càng lúc càng xa, chờ hắn ta phát hiện ra Tạ Tri Vi cũng giống như mình, nhướng mày hỏi: “Tạ chân nhân, phong độ của chưởng môn nhà ta như thế nào?”
“Có thể nói là tuyệt thế.” Tạ Tri Vi khen một câu, tựa như suy nghĩ gì, lại nói “Không biết có phải bần đạo nhìn lầm hay không, cảm thấy thần thái của Minh Không trưởng lão có chút cực kỳ giống Thẩm chưởng môn.”
Chẳng qua là một chi tiết nhỏ bị chỉ ra, Minh Không thế mà ngây ra một lúc, sắc mặt bỗng dưng có chút âm trầm: “Thật sao?”
Tạ Tri Vi bị phản ứng của hắn khiến cho giật nảy mình, nhưng vẫn là thành khẩn gật gật đầu: “Đại để là theo hầu Thẩm chưởng môn lâu rồi, mưa dầm thấm đất bị nhiễm theo đi.”
Có mờ ám, tuyệt đối có mờ ám, nói không chừng đây là lỗ hổng đánh phó bản.
Minh Không bỗng nhiên đè ngực lại, ngay sau đó, một ngụm máu phun đầy trên đá cuội dưới mặt đường.
“Ngươi……” Tạ Tri Vi theo bản năng đứng lên, Mục Hạc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn hất xuống mặt đất, cái ót đập vào chân bàn, phát ra một tiếng kêu rên rất nhỏ.
Tạ Tri Vi cũng không kịp cười trên nỗi đau của người khác, vội vàng hắng giọng một cái che dấu cho hắn.
Lúc này Minh Không ngẩng đầu, ánh sáng đèn lồng lộ ra chiếu vào thái dương, Tạ Tri Vi mới phát hiện phía trên tích rất nhiều giọt mồ hôi lớn.
“Minh Không trưởng lão bị làm sao vậy?”
Minh Không không hề trả lời, chỉ phát ngốc nhìn bãi máu trên mặt đất kia, qua một hồi mới ngồi dậy, cười khổ lẩm bẩm tự nói: “Càng ngày càng lực bất tòng tâm.”
Cái này vừa hộc máu vừa cười khổ là có ý gì? Tạ Tri Vi thừa cơ hỏi: “Trưởng lão hẳn là có khổ tâm gì đó?”
“Khổ tâm?” Minh Không lấy tay áo chậm rãi lau vết máu bên khóe miệng, động tác hơi có vẻ thành thạo, “Đúng vậy…… Ta vì sao phải làm như vậy?”
“Có phải Thẩm chưởng môn hắn……” Minh Không vừa nghe cái tên này ánh mắt liền lập loè, Tạ Tri Vi cảm thấy có hy vọng, “Lẽ nào Thẩm chưởng môn hắn uy hiếp ngài?”
Ánh trăng đã sáng hết mức, lúc này gió cuốn mây tan, cành hoa nhỏ gầy không còn lay động, khắp đình trầm tĩnh như nước. Minh Không vuốt ve cánh hoa lan đang tắm mình dưới ánh trăng trong tầm tay với, trầm mặc không nói, giống như bỗng nhiên từ người hay nói biến thành người câm điếc.
“Thẩm chưởng môn đến tột cùng đã làm gì trưởng lão?” Tạ Tri Vi đại nghĩa ngất trời, không ngừng truy vấn: “Hiện giờ tính mạng tất cả các vị đồng đạo đều ở trên tay trưởng lão, chỉ có trưởng lão mới có thể cứu bọn họ, ngài không nên nối giáo cho giặc, mong rằng hãy nghĩ lại… Chứng bệnh của trưởng lão, lỡ như Thẩm chưởng môn không chịu thu tay lại, chúng ta cũng sẽ kiệt lực giúp ngài.”
Thoải mái! Lời kịch này nhiều chính diện, hình tượng này rất cao lớn vĩ đại! Nếu như phát trên sóng truyền hình, nhất định sẽ hấp dẫn vô số fans!
…… Nhưng cũng chả được cái mẹ gì, đừng nói 《 Tiên Đế Tái Lâm 》 chỉ có thể chiếu trên mạng, cho dù có thể lên sóng truyền hình, tuyến kịch bản Thẩm U này khẳng định sẽ bị đánh cái phụ đề sơ lược “mấy tháng sau”. Căn bản không có cơ hội lộ diện được chứ!
Có vai phản diện nào mà mỗi lần xuất hiện luôn là cái điệu bộ đi ra đi tới đi lui rồi đi xuống sân khấu sao? Không biểu tình không lời kịch thế này cũng quá dễ diễn đi?
“Vô dụng thôi.” Minh Không chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt nghiêm túc dưới ánh trăng đã đổi thành thê lương. “Chân nhân vừa mới nói, mạng của bọn họ ở trong tay ta, nhưng mạng của ta lại không ở trong tay chưởng môn. Mong Tạ chân nhân rũ lòng thương, không cần…… Khục……” Hắn đang nói, lại bắt đầu cật lực ho khan.
Tạ Tri Vi nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ đồ con rùa Thẩm U kia đã hạ độc hắn ta? Tựa như Bạch Kiến Trứ hạ độc Tạ Tri Vi hàng thật như vậy?
Hắn tức khắc sinh ra cảm giác cùng chung hoạn nạn: “Không thể tin được Thẩm chưởng môn lại ác độc như vậy, ngay cả thuộc hạ trung thành và tận tâm mà hắn cũng không buông tha.”
Minh Không lắc đầu, ánh mắt mơ màng: “Tạ chân nhân sẽ không hiểu được, tình cảm mà ta dành cho chưởng môn.”
…… Nổi da gà rớt đầy đất rồi huynh đệ ơi, tất cả mọi người đều là đàn ông, ngươi có thể đừng nói bằng giọng điệu như vậy được không.
Tạ Tri Vi thành khẩn nói: “Bần đạo quả thật không rõ.” Hình như có chút không ổn. Thường nói nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, càng là trong lúc nguy cấp, nhân vật phản diện càng sẽ mở ra máy hát thao thao bất tuyệt, cùng đối thủ từ thi từ ca phú nói tới nhân sinh triết học, sau đó bị nhân vật chính tung một phát đại chiêu KO.
Xem ra cái phó bản này cũng là đi theo lối cũ.
Quả nhiên Minh Không đỡ bàn, một bên hơi thở hổn hển, một bên bắt đầu kể lại chuyện xưa của chính mình. “Năm đó chưởng môn còn là đệ tử của Kiếm Phái, lần nọ hắn xuống núi, đụng phải một gã ăn mày. Gã ăn mày kia toàn thân hôi bẩn, người gặp người trốn. Chưởng môn là người không nhiễm một hạt bụi, tuy rằng không nói nhiều lời, tâm địa lại thiện lương. Hôm ấy trời đổ tuyết, trên đường cái người đi đường không nhiều lắm, không có một ai nguyện ý dừng lại giúp gã ăn mày. Chỉ có chưởng môn lúc đi ngang qua góc tường đổ nát, thoáng dừng lại, cho gã ăn mày kia mười lượng bạc.”
Đậu xanh không hổ là nhà giàu năm đó, vừa ra tay liền cho nhiều như vậy, tên Thẩm U phá gia chi tử này khó trách chống đỡ không dậy nổi môn phái.
Tràn đầy sáo lộ, Tạ Tri Vi cũng lười động não suy nghĩ: “Gã ăn mày kia chính là ngài?”
Minh Không gật đầu.
Tạ Tri Vi rất tự nhiên mà đi tiếp: “Sau đó, ngài liền tới Huyền Vân Sơn, đi theo Thẩm chưởng môn?”
Minh Không như cũ gật đầu: “Không sai.”
Tạ Tri Vi thở dài: “Thật không ngờ Thẩm chưởng môn của năm đó hiện giờ lại…… khiến người than thở. Nếu Nhiếp chưởng môn có ở đây, nhất định sẽ không để tình hình phát triển như thế này.”
Hy vọng nói ra tên của người bị hại, có thể đánh thức lương tâm của ngươi đại huynh đệ.
Minh Không sửng sốt: “Nhiếp Đình?” Lúc hắn nói ra hai chữ này, không biết cố ý hay vô tình, đúng lúc cất bước đi về phía trước, cả khuôn mặt bị hoa ảnh che khuất, Tạ Tri Vi không thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng đoán không ra lời nói của hắn bao hàm cảm xúc gì.
Hắn một bên đi một bên nói: “Chuyện này người ngoài khó có thể bình luận. Tại hạ chỉ sợ sống không được lâu, có thể vì chưởng môn làm chuyện cuối cùng này, cũng coi như chết không hối tiếc.”
Hắn mặc áo bào xám cơ hồ hòa mình vào bóng đêm, quanh thân lại xuất hiện hơi thở âm u lạnh lẽo tựa như rắn độc.
Tạ Tri Vi căng da đầu hỏi: “Kể cả hại người sao?”
Quang ảnh theo từng bước chân của Minh Không, chảy xuôi trên mặt hắn. Mũi của hắn hơi cong xuống dưới, hiện ra hình dáng tựa như mỏ chim ưng, lúc này đặc biệt rõ ràng, lại bởi vì đang mím chặt môi, khiến cho tất cả anh khí giữa mày đều bị che dấu đi, còn lại đều là vẻ tàn nhẫn.
Tạ Tri Vi nhịn không được yên lặng khen ở trong lòng: Gương mặt này rất tuyệt! Tiêu chuẩn diện mạo của vai phản diện, hơn nữa còn là loại gương mặt đàn ông mà các em gái vừa yêu vừa hận, nếu như đi đóng phim, tuyệt đối là diễn viên chuyên nghiệp chuyên thủ vai phản diện!
Chỉ là hơi phân tâm một chút, mũi chân Minh Không bỗng nhiên xoay chuyển, nhào về hướng Lục Chiêm Vân cách hắn ta gần nhất.
Làm sao, trước tiên lấy Lục Chiêm Vân ra khai đao à? Đợi ta nhìn kỹ một chút đã.
“Trăm triệu lần không thể!” Tạ Tri Vi buột miệng thốt ra, chờ hắn phản ứng lại, thân thể đã cử động trước rồi. Hắn một bên tiến lên đi cứu Lục Chiêm Vân, một bên ở trong lòng tức giận mắng: “Hệ thống cả nhà ngươi lên thiên đàng!”
Bởi vì mới vừa rồi trong nháy mắt bằng tốc độ ánh sáng, chuông báo động của hệ thống vang lên: Xét thấy ngài trong thời gian nên hành động hiệp nghĩa lại thiếu hành động cụ thể, nghi ngờ có OOC, hệ thống cưỡng chế xử lý!
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Minh Không bỗng nhiên làm một động tác khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn nâng tay lên, hướng về phía ngược lại đánh ra một chưởng.
Mà mục tiêu, đúng là Mục Hạc đang nằm trên mặt đất giả bộ hôn mê.
Lục Chiêm Vân cáo mượn oai hùm, vốn định lấy việc này ra giễu cợt một phen, báo mối thù bị Tạ Tri Vi hạn chế hành động tối hôm qua. Nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ tuổi, không biết lời nói này đã bị phản tác dụng.
Ai cũng biết, Tạ Tri Vi là cô nhi được Đạo Tông thu dưỡng. Nhưng bởi vì hắn làm người điệu thấp, đối xử với mọi người nhân hậu, tu vi lại cực cao. Bởi vậy không có ai giễu cợt hắn, ngược lại cảm thấy hắn thực chuyên tâm, càng thêm khâm phục hắn.
Mọi người đều là trưởng lão của các phái, vốn là quan tâm tới mặt mũi của Lục Chiêm Vân mới chịu đựng nghe hắn khoe khoang, trong lòng phần lớn là nhân nhượng và khinh thường. Lúc này hắn chỉ trỏ gièm pha Tạ Tri Vi, một bộ hình tượng trẻ trâu không biết trời cao đất dày liền lộ rõ.
Tạ Tri Vi gật gật đầu, lại lắc đầu.
Lục Chiêm Vân vừa định nói thêm cái gì, há mồm đánh cái hắt xì, vội tiếp nhận khăn tay do thị nữ đưa sang để lau nước mũi.
Độ Sinh chắp tay trước ngực: “Tạ chân nhân đây là có ý gì?”
Tạ Tri Vi thở dài: “Bần đạo chỉ tinh thông tu luyện quả thật không giả. Nhưng năm đó lúc mới vào Đạo Tông, sư tôn đã từng truyền thụ cho bần đạo học qua cầm nghệ, cuối cùng bần đạo lại từ bỏ.”
“Vì sao?”
Tạ Tri Vi thành khẩn nói: “Bần đạo quả thật là kẻ mù âm nhạc.”
Mục Hạc nhìn Tạ Tri Vi nói năng nghiêm túc như vậy, tức khắc cảm thấy hắn càng thêm thân thiết.
Cho dù sư tôn ở trước mặt hắn không hề tự cao tự đại, nhưng dù sao thân phận và trình độ vẫn còn đó, kéo khoảng cách hai người xa đến nghìn dặm. Bây giờ mới biết, sư tôn vậy mà cũng có thứ không rành.
Mục Hạc chống cằm suy nghĩ: Ít nhất trước tiên có thể thử học các loại nhạc cụ, như vậy cũng xem như có thứ mạnh hơn sư tôn.
Lục Chiêm Vân hừ lạnh nói: “Âm luật là thứ dành cho danh gia, loại người như ngươi…… chắc chắn không thể học được.” Hắn cũng biết lợi hại, tự giác cắt bỏ danh từ khó nghe ở giữa câu, nhưng nghe vào tai vẫn không đúng chừng mực như cũ.
Mọi người dần dần mất đi hứng thú, ngầm hiểu lẫn nhau mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Minh Không thấy không khí có chút không hòa hợp, bèn hoà giải nói: “Bạch lão chưởng môn coi Tạ chân nhân như con đẻ, khó trách lúc Tạ chân nhân nhắc tới lệnh sư tôn, lộ vẻ hoài niệm ra bên ngoài.”
Tạ Tri Vi sửng sốt, huynh đệ này thật khéo nói chuyện, nói cứ y như thật, con mắt nào của ngươi thấy ta hoài niệm cha của Bạch Kiến Trứ?
Minh Không giống như bỗng nhiên phát hiện mình đã lỡ lời: “Ta thật là hết chuyện để nói, đi nói năng lung tung chọc cho Tạ chân nhân khổ sở.”
Ta đi? Ta đang ngơ ngác không phải là khổ sở có được chưa, huynh đệ ngươi diễn đủ rồi nha!
Độ Sinh cũng khẽ thở dài, nhìn về phía bầu trời đêm xa xôi : “Thấy Tạ chân nhân như thế, lão nạp cũng không khỏi hoài niệm tới sư tôn đã mất của mình.”
…… Đây cũng là một tên diễn tinh.
Minh Không giơ cái ly trong tay mình lên, cười nói: “Mong Độ Sinh đại sư thứ lỗi, ta tự phạt một ly, tạm coi như tạ tội.” Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Lục Chiêm Vân nói lẩm bẩm: “Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chẳng qua là làm bộ làm tịch. Nếu thật mang ơn đội nghĩa Bạch gia, mỗi ngày nên quỳ gối trong từ đường bái lạy mới phải.” Giọng nói tuy không lớn, nhưng những người ở đây đều nghe thấy được.
Minh Không nhướng mày, không nói lời nào nhìn về phía Lục Chiêm Vân. Rồi sau đó mang theo ý cười đi đến trước mặt hắn, vạt áo bào xám bị gió thổi phất phơ.
Lục Chiêm Vân nghi hoặc ngẩng đầu: “Ngươi muốn làm gì?”
Đứng ở góc độ của Tạ Tri Vi cùng những vị khách khác, thân thể Lục Chiêm Vân bị Minh Không che kín mít, nhìn không ra biểu tình.
Tạ Tri Vi nghĩ thầm, tên Minh Không âm dương quái khí này, chắc không phải định thu thập đồ trẻ trâu này đi? Dù sao có khả năng đêm nay bọn họ muốn làm chuyện gì đó, tâm trạng rất quan trọng.
Tầng mây bị gió thổi tan, trăng tròn lại được lộ diện. Đám hạ nhân của Lục gia được giáo dục rất tốt, thiếu chủ nhà bọn họ không lên tiếng, bọn họ liền đứng ở một bên lấy đôi mắt nhìn, chẳng buồn quan tâm.
Lục Chiêm Vân ngồi yên không nhúc nhích, đôi bên cứ thế giằng co trong chốc lát, Độ Sinh bên này đã đứng dậy, chuẩn bị làm người hòa giải.
Minh Không bỗng nhiên đưa tay rót đầy ly rượu trước mặt hắn, cất cao giọng nói: “Lục thiếu chủ, chưởng môn nhà ta mời các vị đến, vốn là xuất phát từ lòng muốn được kết giao. Mấy ngày nay mọi người hoà hợp êm thấm, như thế không tốt sao? Mong Lục thiếu chủ nể mặt, uống cạn ly này.”
Tạ Tri Vi thất vọng vô cùng, huynh đệ tâm huyết của ngươi để đâu?
Độ Sinh mỉm cười lắc đầu, cảm thấy mình đã xen vào việc của người khác, một lần nữa ngồi xuống.
Nghe vậy, biểu tình của Lục Chiêm Vân mặc dù không thay đổi gì, nhưng cũng rất phối hợp tiếp rượu, cắm đầu uống sạch. Lúc buông ly, hướng về phía Tạ Tri Vi trừng mắt liếc nhìn một cái, tuy rằng vẫn không có ý tốt, nhưng không còn mở miệng nói chuyện vô lễ nữa.
Xem ra tên nhóc này cũng biết chút quy củ.
Minh Không liên tục uống hai ly, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn. Hắn lại tiếp tục rót đầy, xoay người, cười nói với mọi người: “Nếu Lục thiếu chủ đã chịu nể mặt, một ly này mời các vị cũng chớ nên chối từ.”
Mời rượu kiểu này có chút cao minh, chẳng lẽ những người khác còn không bằng một đứa nhỏ sao? Mọi người sôi nổi đứng lên, cũng đem ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Mục Hạc đã nhờ Nhiếp Đình xác nhận ly rượu không có độc, nhưng vẫn không yên tâm, nhân cơ hội lén đổ rượu vào trong tay áo.
Uống xong, Minh Không mời mọi người ngồi xuống như cũ, ý cười trên mặt vẫn chưa tan: “Không bằng biểu diễn một chút giúp vui cho các vị.”
Có người nghiêm chỉnh, lập tức ngăn lại: “Uống rượu tâm tình là được, ca múa vẫn là quên đi.”
Minh Không xua xua tay, “Tại hạ biết các vị đều là danh sĩ, biểu diễn tầm thường nhìn sẽ không vừa mắt. Nhưng, kỳ thật tại hạ luyện sáo cũng đã nhiều năm, muốn mượn cơ hội này biểu diễn một chút.”
Thẩm U không xuất hiện, trợ thủ của hắn ở chỗ này dốc hết vốn liếng bồi ăn bồi uống bồi thổi sáo, cũng là rất liều mạng.
Tạ Tri Vi nói với Độ Sinh: “Minh Không trưởng lão tự mình thổi, chúng ta thật sự là có phúc lớn.”
Độ Sinh nói tiếp: “Đúng vậy.”
Vì vậy Tạ Tri Vi nói: “Mời ngài bắt đầu biểu diễn.”
Minh Không cũng không khiêm tốn, lập tức lấy từ trong tay áo ra một cây sáo.
Tạ Tri Vi vừa nhìn, hình dáng tựa như que cời lửa, huynh đệ này chắc không phải là bẻ một nhánh cây tùy tiện gọt hai cái rồi lấy ra dùng đi? Huyền Vân Kiếm Phái ngay cả một cây sáo cũng mua không nổi sao? Cũng không biết cây sáo xấu hết chỗ chê này có thể thổi ra cái quỷ gì.
Một trận tiếng sáo chói tai vạch phá bầu trời truyền vào lỗ tai, giống như cửa kính bị quẹt cho trầy xướt, lại giống tiếng xẻng cào trên nền xi-măng. Đừng nói không thành giai điệu, quả thực rất ô nhiễm tinh thần.
Mẹ nó quả nhiên thổi như quỷ khóc sói gào. Vậy mà không biết xấu hổ muốn biểu diễn?
Tạ Tri Vi xoa xoa lỗ tai, vừa định trái với lương tâm khen ngợi vài câu. Bỗng nhiên nhìn thấy Lục Chiêm Vân tê liệt ngã xuống chỗ đang ngồi, hai mắt nhắm nghiền mặt đỏ bừng. Đồ trẻ trâu này vậy mà uống say như chết, ngay cả Minh Không thổi ma âm vào tai cũng không ảnh hưởng tới hắn sao?
Không đúng? Sao ngay cả Độ Sinh cũng……
Tạ Tri Vi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đã ngã xuống.
Ngoại trừ hắn và Minh Không.
Đậu xanh, quả nhiên bắt đầu kiếm chuyện rồi?
Khách mời nằm ngả nghiêng ngang dọc, chỉ có Tạ Tri Vi còn ngồi ngay ngắn mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Không, giả bộ bất tỉnh đã không kịp, lập tức có chút xấu hổ.
Lại nhìn Mục Hạc, không biết từ lúc nào đã ghé đầu lên bàn, ly rượu ở trong tay rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy. Nhưng mặt đất lại sạch sẽ, một giọt rượu cũng không bắn ra, rõ ràng là đã uống sạch.
Tạ Tri Vi ngưng thần vừa thấy, tay áo của Mục Hạc bị ướt một mảnh, bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm trận phát huy không tệ nha thiếu niên!
Minh Không khoanh tay, chậm rãi nói: “Tạ chân nhân mù âm nhạc, vậy mà mù đến trình độ này.” Hắn còn đang cười, đã không còn là mỉm cười lễ phép, cả người thoạt nhìn tăng thêm mấy phần âm hiểm, loại vẻ mặt này mới xứng với đôi mắt hung ác nham hiểm kia.
Tạ Tri Vi cẩn thận hỏi: “Trong rượu có độc à?”
“Làm sao có thể, chưởng môn nhà ta vô cùng thiện lương, biết ta làm như vậy nhất định sẽ không cao hứng. Chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục mà thôi.” Minh Không nhìn Tạ Tri Vi từ trên xuống dưới, trong miệng “chậc” một tiếng, cũng không biết là đang cảm thán cái gì.
Còn giả bộ, Thẩm U chính bản thân hắn là một tên giết người điên cuồng, có cần ta đem hai cổ thi thể trong rừng cây phía sau núi ném vào mặt ngươi không?
Minh Không thấy Tạ Tri Vi không nói lời nào, nhướng mày: “Tạ chân nhân hình như không tin lắm? Là không tin chưởng môn nhà ta thiện tâm, hay là không tin ta không có hạ độc?”
Ta có thể nói cái gì cũng đều không tin có được không? Tạ Tri Vi hỏi: “Thẩm chưởng môn ở đâu.”
Minh Không bỗng nhiên di dời tầm mắt, nhìn về phía sau lưng Tạ Tri Vi. “Hắn đã tới rồi.”
Sống lưng Tạ Tri Vi rét run, bỗng nhiên xoay người lại. Tiếp đó hắn cách một vườn hoa nhìn thấy Thẩm U một thân áo trắng. Thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, thế đứng thẳng tắp, ngoại trừ trong tay không cầm kiếm thì dáng vẻ so với lúc hắn ta giết chết hai tên tiểu đệ tử không có gì khác nhau.
Đúng, đã đổi sang y phục sạch sẽ rồi.
Trong lòng Tạ Tri Vi không chắc chắn. Lúc này nguy hiểm nhất không phải là rượu độc, cũng không phải Thẩm U và Minh Không có âm mưu quỷ kế gì, mà là hắn căn bản không biết Thẩm U đã đứng sau lưng hắn được bao lâu rồi.
Hắn căn bản không hề cảm nhận được một tia linh lực, thậm chí ngay cả hơi thở rõ ràng cũng không cảm thấy.
Thế này thì không khoa học rồi, tu vi Tạ Tri Vi đã đạt tới đỉnh cao, nếu muốn vòng đến sau lưng hắn mà không bị phát hiện, trừ phi tu vi của Thẩm U không phân cao thấp so với hắn, thậm chí còn trâu hơn.
Nhưng không có chút hơi thở thì càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, Thẩm U…… Rõ ràng là một người sống sờ sờ.
Chẳng lẽ Huyền Vân Kiếm Phái có công pháp âm hiểm gì không truyền ra ngoài?
Minh Không cười nói: “Tạ chân nhân ung dung không vội, quả nhiên là cao nhân. Ai, đáng tiếc.”
Tạ Tri Vi không cùng tên tiểu lâu la Minh Không này cãi cọ, nghĩ thầm Thẩm U và Tạ Tri Vi hàng thật bị đồn đãi xưng là “Nhị tiên”, quả nhiên không bỏ xuống được mấy thứ hư danh này, còn nhớ rõ giết người phải rửa tay.
Vậy kế tiếp hoặc là giết mình diệt khẩu, hoặc là tiếp tục giả vờ.
“Xin hỏi Thẩm chưởng môn, chuyện xảy ra đêm nay nên giải thích như thế nào?”
Thẩm U bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, nhưng không có tiêu cự gì, càng giống như đang phát ngốc, bờ môi mím thật chặt, rõ ràng không có ý định trả lời. Tựa hồ hắn ta từ đầu đến cuối chỉ là đang đeo một cái mặt nạ da người.
Tạ Tri Vi bị hắn nhìn đến phát cáu, không tự giác cúi đầu liếc mắt nhìn nam chính, tức khắc nổi lên một bụng lửa giận.
Lão tử vì ngươi che mưa chắn gió, ngươi vậy mà dám ngủ tự tại như thế, còn gối đầu lên đùi của ta. Tạ Tri Vi hàng thật mỗi ngày tích cốc uống gió, một thân da bọc xương, đùi cũng không có thịt, cấn cho chết ngươi!
Minh Không không bỏ qua cơ hội khen ngợi: “Không hổ là Tạ chân nhân, đã tới lúc này rồi, vẫn không quên lo lắng cho an nguy của đệ tử.”
Tạ Tri Vi kìm nén bực bội, hơi hơi mỉm cười: “Tất nhiên, bần đạo chỉ có một đồ đệ này.” Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy Mục Hạc ôm chân hắn càng chặt hơn nữa.
Ta…… Ngươi còn đắc ý được sao?
Chẳng qua chỉ mới nói hai câu, Thẩm U đã vòng qua vườn hoa đứng trên đường nhỏ, chậm rãi đi đến trong đình. Nếu không phải hắn ta giết người dứt khoát lưu loát, Tạ Tri Vi hoài nghi hắn là kẻ bị bệnh tự kỷ.
Không, ai nói bệnh tự kỷ sẽ không giết người?
Tạ Tri Vi cẩn thận hỏi lại một lần nữa: “Thẩm chưởng môn, có thể giải thích nghi hoặc cho bần đạo được không?”
Thẩm U một đường ngồi xuống vị trí Minh Không mới vừa ngồi, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tạ Tri Vi, trong mắt rốt cuộc có một tia thần thái, lại là lạnh.