Tạ Tri Vi tu luyện nhiều năm, chân khí hộ thể tự nhiên mà thành, một khi nhận thấy có dị vật đánh tới sẽ lập tức khởi động theo bản năng. Bởi vậy hắn vẫn không tính là chật vật, chỉ có y phục bị dính không ít vết máu.
Mục Hạc mới gọi là thảm, bị xối một phát từ đầu đến chân. Mùi máu tươi tràn vào miệng mũi khiến hắn muốn ngạt thở. Trong một thoáng chốc, hắn có ảo giác đây là máu của kẻ thù Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự, tức khắc mùi gay mũi kia giống như rượu mạnh, từ trong tâm thần bùng cháy lan ra.
Cuối cùng cũng có một ngày, hắn sẽ để cho những ý nghĩ viển vông này trở thành hiện thực!
Đạo bào bị máu thấm ướt, sền sệt dính vào nhau, Tạ Tri Vi ghét bỏ muốn chết nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Mục Hạc tựa như một “huyết nhân”, tức khắc trong lòng cân bằng. Vẻ mặt ôn hòa hỏi hắn: “Không có việc gì chứ?”
“Đệ tử không có việc gì.” Mục Hạc gật gật đầu, nương theo ánh trăng nhìn thấy dấu vết loang lổ trên đạo bào của Tạ Tri Vi, “Y phục của sư tôn bẩn rồi……”
Không cần ngươi nhắc nhở, ta biết!
Tạ Tri Vi nhếch miệng: “Không sao.” Đậu xanh dơ muốn chết, lão tử trở về nhất định phải tắm rửa. Máu sói này là thứ gì vậy, sao lại tanh hôi như vậy! Lại nói Mục Hạc bị máu sói xối đầu vậy mà vẫn giữ được dáng vẻ hưởng thụ, không hổ là nam chính khát máu tàn bạo, lợi hại lắm đại huynh đệ!
Hắn tiếp tục dò hỏi thiếu niên kia: “Không biết tiểu hữu vì sao lại làm khó dễ ta?” Nếu không phải hệ thống không cho OOC, ta sớm đã chơi chết ngươi có tin không!
Thiếu niên kia đã thu hồi cung tiễn, đang đắc ý dào dạt chuẩn bị rời đi, nghe vậy liền quay đầu liếc mắt trả lời: “Nói cho ngươi biết, tiểu gia là thiếu chủ của Vô Lượng Sơn Trang.”
Vô Lượng Sơn Trang, hình như trong nguyên tác có xuất hiện qua.
Tạ Tri Vi nhớ ra rồi. Đây chính là một cái tông phái nước tương, thành viên trong tông phái càng là nước tương đến không thể nước tương hơn.
Trang chủ của Vô Lượng Sơn Trang họ Lục, người mẹ mất sớm của Bạch Dự cũng họ Lục, vị trang chủ này chính là cậu em vợ của Bạch Kiến Trứ.
Báo tên gia môn xong, thiếu niên kia càng thêm kiêu căng: “Cô phụ* của ta cho ngươi mấy phần mặt mũi, ngươi được đằng chân lại muốn lên đằng đầu. Sau này thấy tiểu gia phải đi đường vòng, có nghe không?”
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, thiếu niên, khi nói ra những lời này, ngươi đã chết rồi.
Một tiểu châu chấu ở trong nguyên tác ngay cả tên cũng không có, ở đây phách lối cái gì, có biết đứng phía sau ta là ai không!
Mục Hạc sớm đã nổi lên sát ý, oan gia ngõ hẹp, người này vậy mà lại là thân thích của Bạch Kiến Trứ. Tạ Tri Vi ngày thường ngay cả bụi trần cũng không dính, hiện giờ lại bị gia hỏa trước mặt này khiến cho một thân xối đầy máu bẩn, một ngày nào đó hắn sẽ thay sư tôn đòi lại gấp trăm lần. Trong lúc nhất thời khó kiềm chế cảm xúc, hắn khắc chế tối tăm trong ánh mắt, cung kính nói với Tạ Tri Vi: “Sư tôn, hình như lỗ tai vị đạo huynh này không được tốt lắm.”
Tạ Tri Vi biết rõ nam chính cố ý khiêu khích, lại giả bộ hồ đồ hỏi: “Lời này có ý gì?”
Mục Hạc cụp mi rũ mắt nói: “Nếu không vì sao sư tôn chỉ hỏi một câu, hắn lại nói nhiều như vậy, hơn nữa câu hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.”
Thiếu niên kia giận dữ, giơ cung tiễn trong tay lên: “Tạp chủng, ngươi nói cái gì!”
Tạ Tri Vi vốn dĩ định giả bộ răn dạy Mục Hạc đôi câu, nghe thấy thiếu niên nói những lời này tức khắc ngưng lại ý cười.
Đậu xanh, những lời này có chút nghiêm trọng. Vốn dĩ đêm nay hành động của đồ trẻ trâu này đã khiến nam chính để ý, bây giờ hắn lại tìm đường chết thêm một câu nữa, khác nào tăng nhanh giờ chết cho hắn.
Lúc này Mục Hạc sớm đã mở to hai mắt, mắt thấy lửa giận trong lòng sắp không dằn được nữa rồi.
Loại vũ nhục này, đã không chỉ nhắm vào một mình hắn, ngay cả mẫu thân đã chết cùng với phụ thân chưa từng thấy mặt đều……
Tạ Tri Vi nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu hắn, đưa qua một cái ánh mắt trấn an.
Mục Hạc siết chặt nắm tay, đầu vai nhịn không được có chút run run.
Trong mắt Tạ Tri Vi tràn đầy tự trách, thấp giọng nói: “Giao cho vi sư.”
Dứt lời, không đợi Mục Hạc đáp lại, hắn liền phất tay áo về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên đang định diễu võ dương oai bỗng nhiên che cổ, trợn to mắt, hé miệng muốn kêu la, lại chỉ có thể phát ra khí thanh.
Mấy tên thủ hạ thấy thế chạy nhanh tới hỏi: “Thiếu chủ bị làm sao vậy?”
Vẻ mặt thiếu niên tràn đầy tức giận chỉ vào Tạ Tri Vi, sau một lúc lâu mới nhớ tới cung tiễn trong tay, giơ lên liền muốn bắn.
Tạ Tri Vi lại phất tay áo một cái nữa.
Cung tiễn trong tay hắn rơi xuống đất, cánh tay buông rũ, cả người như tượng gỗ đứng ngốc tại chỗ, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mấy tên hạ nhân chưa thấy qua trận thế này, lấy lại tinh thần, hai người đi lay động thiếu niên, hai người định tìm sư đồ Tạ Tri Vi tranh luận.
Thế nhưng gió lạnh trong cốc thổi qua từng trận, thi thể sói đen và thiếu nữ nằm ngang dọc trong bụi cỏ dập dờn, hai thân ảnh kia đã không còn thấy nữa.
Tuy rằng thân thiết nắm chặt cánh tay Mục Hạc, nhưng trong lòng Tạ Tri Vi vô cùng khó chịu.
—— trên người trên đầu nam chính tất cả đều là máu, vừa say kiếm vừa buồn nôn muốn chết muốn chết. Kiểu này có thể đi đường thuận lợi được không! Ngoại trừ nắm tay còn có tư thế gì khác có thể kéo hắn theo không, ai đó mau tới nói cho ta biết một cái phương pháp tốt hơn đi trời ạ!
Vì duy trì cốt truyện cùng với thiết lập tính cách, Tạ Tri Vi cũng là liều mạng. Bởi vì nam chính hình như có chút không đúng lắm, mới đầu chỉ là tức giận đến phát run, lúc này trên người đều nóng lên.
Đóa Hắc Liên trong đầu của hắn là một quả bom không hẹn giờ, lỡ như nam chính bị tẩu hỏa nhập ma thì coi như xong nghỉ chơi luôn.
Cũng may ngự kiếm mà đi, luồng gió mát lạnh quất vào mặt thấm tới ruột gan, Tạ Tri Vi cố ý để Mục Hạc đứng phía trước hóng gió, không ngừng dùng lời trấn an. Cũng không biết vì sao, không những không hiệu quả, nhiệt độ trên người nam chính càng lúc càng tăng.
Tức giận tới như vậy sao? Không hổ là nam chính, vô cùng thù dai. Nhưng từ lúc hắn trọng sinh tới nay, lòng dạ cũng không thâm sâu, vì sao đêm nay lại thiếu kiên nhẫn đến thế?
Nghĩ đến đây, Tạ Tri Vi tiếp tục ôn nhu hỏi: “Đồ đệ, rốt cuộc là không thoải mái ở chỗ nào, nói cho vi sư biết đi.”
Đầu óc Mục Hạc phình to, hít sâu một hơi, khắc chế nói: “Đệ tử cũng không biết, chỉ là…… Rất nóng……”
Hắn thật sự nói thật, lúc này hắn cũng không hiểu mình bị làm sao vậy, chỗ đan điền giống như bị thiêu đốt, một cổ nhiệt khí len lỏi bên trong phủ tạng, không biết phát tiết như thế nào.
Hắn lại không dám nói cho Tạ Tri Vi biết.
Bởi vì hắn phát hiện, chỉ cần Tạ Tri Vi nói chuyện kề sát bên tai hắn, hơi thở ấm áp như có như không kia sẽ từ bên tai dẫn phát càng nhiều nhiệt ý.
Sư tôn quan tâm hắn như thế, nếu như biết việc này, chắc chắn sẽ cách xa hắn một chút, để cho hắn không còn cảm giác như vậy nữa.
Nhưng hắn tình nguyện bị tà hỏa thiêu đốt, cũng muốn được sư tôn dán sát gần hơn.
Tạ Tri Vi đặt tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ, toàn thân hắn chấn động, những nơi bị Tạ Tri Vi chạm vào giống như bị điện giật.
Lòng hắn vô cùng kinh ngạc, vội vàng rũ mí mắt xuống, che dấu dị thường của mình.
Tạ Tri Vi thấy thế, nghĩ rằng Mục Hạc vừa mới co rúm người lại, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Nam chính đây là đột nhiên sợ cái gì? Chẳng lẽ tức giận trôi qua, lúc này hắn mới nhớ ra mình vừa mới bị sói lớn đuổi giết?
Sợ sói sao? Đùa cái gì vậy, hắn là nam chính, nếu như nguyện ý, hắn có thể hù chết cả sói.
Còn nữa, vì cái gì hắn không cứu em gái kia!
Tên X lãnh đạm này, lại giở trò gì đây.
Tạ Tri Vi cố ý hỏi: “Ngươi đang sợ sao?”
Mục Hạc thuận thế gật đầu, vô cùng đáng thương nói: “Hồi nãy vị tỷ tỷ kia, chết rất thảm……”
Biết ngay ngươi sẽ không nói thật mà.
Tạ Tri Vi hiểu ra, nhất định là Mục Hạc cảm thấy vừa rồi ở dưới đáy cốc hắn quá bình tĩnh, không có biểu hiện ra bộ dáng một thiếu niên mồ côi mất đi chỗ dựa dẫm, vốn nên hốt hoảng và bất lực mới đúng. Hiện tại muốn giả bộ đáng thương để bổ sung trở về, giả vờ giả vịt!
Tạ Tri Vi vội vàng đau lòng cho em gái chết thảm kia, không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ khẽ thở dài.
Vì sao có một diễn bá như hắn đi kịch bản, Mục Hạc lại đem ý nghĩa “sát thủ thiếu nữ” theo đúng nghĩa đen của nó một đường đánh lên thế này?
Thời gian có hạn, kịch bản Huyền Vân Kiếm Phái đã khởi động, việc trước mắt hiện nay chính là mau chóng tìm ra người tên Dương Châu Nhi, bảo vệ trước rồi nói sau.
Bằng không nam chính thật sự trở thành thiên cô tinh, cả đời tự quay tay, hắn làm trạch nam ngay cả phúc lợi cũng đừng trông mong nữa.
Mục Hạc thấy Tạ Tri Vi không tiếp tục lên tiếng, thầm trách mình cái hay không nói, đi nói cái dở, làm hại cảm xúc của sư tôn sa sút.
Ánh trăng như nước, rải khắp mọi nơi. Đứng ở trên thân kiếm quan sát, rừng rậm khi thì yên tĩnh khi thì lay động, toàn bộ Huyền Vân Sơn tựa như hình ảnh phản chiếu của dãy ngân hà. Tuy trên người Mục Hạc vẫn còn nóng, nhưng trong lòng bỗng nhiên không còn nóng nảy như trước.
Nếu có thể cùng sư tôn cả đời ngự kiếm mà đi như thế này thì tốt biết bao?
Nếu như trên lưng hắn không đeo rất nhiều nợ máu thì tốt biết bao?
Tâm huyết Mục Hạc một trận dao động, vừa mới trầm tĩnh trong giây lát liền biến mất.
Ai cũng không thể ngăn cản ta báo thù, sư tôn cũng không được!
Hiện tại báo thù, là muốn dọn sạch chướng ngại vật, là để về sau đứng trên vạn người.
Cũng là để trở thành người duy nhất có tư cách đứng bên cạnh sư tôn!
Vừa đáp xuống đất, Tạ Tri Vi nhẹ nhàng thở ra.
Mục Hạc tên nhóc này sau khi bán thảm vài câu đột nhiên không lên tiếng nữa, tuy rằng vô cùng thành thật đứng ở phía trước, nhưng trong xương cốt lại lộ ra một cỗ âm trầm.
Đêm nay đủ loại cổ quái. Đầu tiên là nam chính không hiểu sao lại chạy xuống chân núi, con sói kia bỗng nhiên nổi điên, cuối cùng gặp phải đứa cháu vợ của Bạch Kiến Trứ tới gây chuyện.
Sói đen chắc là linh thú tuần sơn mà Huyền Vân Kiếm Phái thuần dưỡng, không phải hiếm lạ gì, nam chính không tội gì đi chọc giận nó. Mà đồ trẻ trâu bắn chết em gái kia bỗng nhiên xuất hiện, cũng chọc không được. Nói như vậy, nhất định là bị người khác sắp đặt.
Chẳng lẽ đây là nồi của Thẩm U và Minh Không?
Sư đồ hai người đều mang tâm sự riêng, không nói một lời đi về phía rừng trúc. Trong rừng có một đầm nước nằm ẩn khuất ở một góc, hơi lạnh xuyên qua lá trúc phả vào mặt.
Mục Hạc trong lòng có chủ ý, vội nói: “Sư tôn, đệ tử một thân dính máu, tới chỗ này tắm rửa nha.”
Tạ Tri Vi ngăn lại nói: “Trên người ngươi đang phát nhiệt, vết thương lại chưa lành, coi chừng nước lạnh tổn hại tới gân cốt, không bằng trở về nấu nước nóng rồi hãy tắm rửa.” Ngươi nghĩ mình không cẩn thận ăn trúng một trăm cọng Hải Cẩu Tiên**, muốn dùng nước lạnh hạ hỏa sao? Cho dù quả thật không cẩn thận ăn trúng một trăm cọng Hải Cẩu Tiên, cũng không thể giải quyết như vậy nha thiếu niên, ngươi nên đi tìm em gái! Em gái!
Mục Hạc trong lòng rõ ràng, tuyệt đối không được, hơi thở Tạ Tri Vi chỉ có thể coi như ấm áp, hắn đã chịu không nổi, càng đừng nói tới nước nóng.
Hắn ngoài miệng nói một tràng “Không có việc gì”, nhanh như chớp đã chạy vào trong rừng trúc, chỉ nghe bùm một tiếng, cả người đã rơi vào đầm nước.
“Thật là hồ nháo.” Tạ Tri Vi nhẹ mắng một tiếng, trong lòng lại rất cao hứng.
Lần này tốt rồi, không cần xếp hàng chờ tắm rửa.
Trước lúc xuyên qua, Tạ Tri Vi thường chạy ngược chạy xuôi khắp các phim trường, thứ khác có thể chịu đựng, duy chỉ có bệnh thích sạch sẽ là hết thuốc chữa.
Hắn vì duy trì bộ dáng từ ái làm thầy người ta, đêm nay trước là sờ đầu Mục Hạc, sau là kéo cánh tay hắn ta, hai bàn tay đều bị dính máu. Lại thêm lúc đầu vạt áo bị máu sói nhuộm ẩm ướt dán sát vào người, hắn đã sớm chịu không nổi.
Hắn lập tức gọi đệ tử Huyền Vân Kiếm Phái chuẩn bị nước nóng, sau đó tiến vào phòng bên mà tắm rửa.
—
FM: *Cô phụ 姑父 chồng của cô, tức dượng, vì đây là nhân vật cổ đại nói chuyện nên để nguyên Hán Việt, nếu là Tạ nam thần sẽ chuyển sang ngôn ngữ hiện đại ạ:v
**Hải Cẩu Tiên 海狗鞭 dương v*t của hải cẩu sấy khô, một vị thuốc Đông y có tác dụng bổ thận tráng dương:v
Tạ Tri Vi vốn định ra tay cứu giúp, nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy không ổn.
Thanh niên người ta khó có dịp cùng chung hoạn nạn, hắn xen vào chẳng phải là phá hỏng chuyện tốt sao? Cho nên vẫn là không thể xuất hiện.
Lúc này quái vật kia phát ra một tiếng rít gào, tiếng vang rung trời. Tạ Tri Vi đưa mắt nhìn qua: Moá, một con sói cực kỳ lớn! Nam chính ngươi cũng đừng sợ nha, đây là cơ hội rất tốt cho ngươi ra oai, nhất định phải bảo vệ em gái có biết không!
Bóng cây dao động, che khuất gương mặt của Mục Hạc, Tạ Tri Vi tránh trong rừng cây, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Chỉ nghe giọng của em gái kia không thể tin nổi: “Sao lại như vậy, A Mặc! Ngươi làm sao vậy!” Nàng một bên nói, một bên dán gần sát trên người Mục Hạc thêm chút nữa.
Mục Hạc vốn đang đứng yên như tượng gỗ rốt cuộc cử động, đồng dạng cũng là lùi ra phía sau: “Vị tỷ tỷ này, mới nãy không phải nó còn bình thường sao, vì sao ngay cả tỷ là người một nhà cũng cắn?”
“Ta…… Ta cũng không biết, thật là kỳ quái.” Cô nương kia quay đầu lại nhìn Mục Hạc, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Tạ Tri Vi cũng vô cùng bất ngờ.
“Tỷ tỷ, ta thật vô dụng.”
Mục Hạc ngẩng đầu, gương mặt bại lộ dưới ánh trăng, trong mắt dường như có thủy quang sáng lóng lánh, đúng là bộ dáng bị dọa tới sắp khóc. Phối hợp với băng vải quấn trên mặt cùng gậy nắm trong tay, lộ ra mười phần yếu đuối đáng thương. “Chân đệ chạy không nổi, sẽ liên lụy tới tỷ tỷ.”
Thân hình cô nương kia rõ ràng chấn động một chút, hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: “Đừng sợ, ta, ta bảo vệ ngươi!”
Vẻ mặt Tạ Tri Vi ngơ ngác.
Rốt cuộc là ai bảo vệ ai, hai người các ngươi có phải cầm lộn kịch bản hay không!
Đúng lúc này, sói đen đột nhiên nhào tới trước, mục tiêu đúng là Mục Hạc. Mục Hạc làm bộ đứng không vững, tiện thể hướng sang cống ngầm mọc đầy cỏ dại lăn qua, miễn cưỡng tránh thoát.
Cô nương kia thét lên kinh hãi: “Ngươi không sao chứ?”
“Đệ không sao.” Mục Hạc thở hồng hộc bò dậy, mà sói đen đã xoay người qua, gầm nhẹ với hắn.
“Tỷ tỷ đừng quản ta, mau trở về tìm giúp đỡ đi!”
Tạ Tri Vi đột nhiên hiểu ra dụng ý của nam chính, hắn có thể dùng Hắc Liên cùng với tu vi tăng lên không ít của mình để đối phó con sói này nhưng hắn không muốn bại lộ, chỉ có thể đưa vị cô nương này đi rồi mới động thủ sau.
Hoàn toàn không cần thiết có biết không! Chẳng lẽ ngươi không muốn để em gái dùng ánh mắt sùng bái nhìn ngươi sao! Đây là mộng tưởng của mỗi nam nhân có biết không?
Cô nương kia nhịn không được tiến lên một bước, nhưng sói đen đã hùng hổ chặn hướng nơi đó, quay đầu há miệng tấn công nàng, lộ ra răng nanh dày đặc. Nàng hít sâu một hơi, run giọng nói với Mục Hạc: “Ta…… Ta…… Xin lỗi!” Dứt lời xoay người ném thanh kiếm trong tay lên không trung, chuẩn bị ngự kiếm rời đi.
Mục Hạc mềm oặt dựa vào vách đá cống ngầm, nhìn thân ảnh nữ nhân này, trong mắt xuất hiện một tia trào phúng.
Nếu như sư tôn ở đây, chắc chắn sẽ không bỏ rơi hắn không màng tới. Những người còn lại, có ai mà không ích kỷ?
Tạ Tri Vi chợt nảy sinh hoài nghi với thế giới này.
Mục Hạc đã không đủ tư cách làm nam chính truyện ngựa giống, mẹ nó bây giờ ngay cả tư cách làm nam nhân cũng không có!
Ánh mắt ngươi nhìn em gái có thể dịu dàng một chút hay không, có thể hay không!
Rốt cuộc ta làm sai chỗ nào, rốt cuộc kịch bản phạm sai lầm nơi nào, nam chính truyện ngựa giống đã sắp trở thành X lãnh đạm rồi đây này!
Bỗng nhiên giữa sơn cốc có một cổ linh lực mạnh mẽ đánh úp tới.
Tạ Tri Vi mới từ trong nội tâm gào thét nhảy thoát ra, liền nói thầm một tiếng “Không tốt.”
Phía Tây Nam phút chốc có người phóng tới một mũi tên bắn lén, kéo theo vệt sáng màu xanh nhạt, xuyên qua hư không không một chút tiếng động, vô thanh vô tức, lại rất nhanh.
Mũi tên bắn lén vốn nhằm vào sói đen, tiếc rằng người của Huyền Vân Kiếm Phái đều mặc áo đen, em gái này lại vừa lúc đứng trên tảng đá lớn cách trước ngực sói đen không xa, nghiễm nhiên trở thành hồng tâm.
Ánh mắt nàng trợn trừng, nhìn chằm chằm vào mũi tên cắm trước ngực vẫn còn vệt sáng lưu chuyển, ngã từ trên tảng đá xuống.
Có một người từ khe núi phía Tây Nam đi ra, thở dài nói: “Ai nha, vận may không tốt, vậy mà bắn trật.”
Tạ Tri Vi nhìn em gái rơi trên mặt đất bị chia năm xẻ bảy, đã không còn động đậy, thiếu chút nữa dậm chân: Đã gây ra chết người còn ăn nói lạnh nhạt như vậy, lại còn làm như chỉ là phóng một cái phi tiêu không trúng mục đích. Lão tử phải xem là tên nào không có tính người như thế!
“Là nữ sao, thật đen đủi.” Người nọ líu lưỡi, trong tay cầm một cây cung màu bạc không biết làm bằng chất liệu gì, “Bảo bối này vừa mới quen tay, tối nay vừa vặn luyện một chút, tiếp tục nào.”
Tạ Tri Vi đánh giá người này, hình như lớn hơn Mục Hạc hai ba tuổi, vẫn còn dáng vẻ thiếu niên, mặc áo gấm mang ngọc bội, thoạt nhìn là một kẻ lắm tiền.
Hắn lại là ai?
Có người ngoài ở đây, Mục Hạc không dễ động thủ, đành phải thừa dịp sói đen phân tâm bò ra khỏi khe cống ngầm. Đôi mắt sói đen đỏ lên, lập tức tìm được mục tiêu, quay đầu tiếp tục nhào về phía trước.
Mục Hạc đành phải kéo dài thời gian, lăn lê bò lết trong bụi cỏ, quyết không để sói đen tới gần người mình.
Sói đen theo sát bước chân Mục Hạc nhảy lên qua lại, người kia cầm cung tiễn ngắm thật lâu, có chút mất kiên nhẫn: “Như vậy làm sao tiểu gia nhắm chuẩn được, này, ngươi đứng yên đi, đừng chạy nữa.”
“Thế nhưng nó sẽ cắn chết ta!” Mục Hạc mở to hai mắt, một bước cũng không dừng. Một câu vừa dứt lời, liền có một mũi tên bắn xuyên qua sát lỗ tai của hắn, Mục Hạc chấn động toàn thân, trên mặt hiện lên một tia sát khí.
Người kia nheo đôi mắt lại tiếp tục nhắm chuẩn: “Đã bảo ngươi không được cử động. Ở nguyên tại chỗ đi, súc sinh này chỉ lo ăn ngươi sẽ không chạy loạn nữa, đến lúc đó mũi tên của ta bắn trúng xem như báo thù cho ngươi.”
Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm: Hoá ra đồ trẻ trâu này định bắt mạng người ra để chơi? Cái này so với xem mạng người như cỏ rác thì có gì khác nhau?
Tiếng xe ngựa cuồn cuộn kéo đến, dừng lại phía sau lưng thiếu niên kia, hai nam hai nữ từ trên xe ngựa bước xuống, bái một cái rồi nói: “Thiếu chủ.”
“Đến rất đúng lúc.” Thiếu niên cũng không quay đầu lại, “Mấy người các ngươi nhắm ngay người kia bắn tên cho ta, vây hắn tại một chỗ, tiểu gia ta muốn bắn con sói kia.”
Cái mệnh lệnh này khá tàn nhẫn, hơn nữa rất không có đạo đức.
Nhưng mấy nam nữ kia nghe xong lại không có phản ứng gì, lập tức động tác đồng loạt nhất trí cùng lấy cung tiễn ra, thật giống như chủ tử của bọn họ chỉ là nói câu: “Giày lỏng, xách cho lão tử.”
Nhưng coi như là xách giày cho hắn, cũng rất mất nhân cách có biết không!
Lại nhìn Mục Hạc, thân thể gầy yếu như cũ vẫn đang lăn lộn trong bụi cỏ, nhưng đôi tay không biết từ lúc nào đã siết chặt lại. “Ngươi thật ác độc!”
Thiếu niên trừng mắt, có chút mất hứng: “Ngươi dám mắng ta? Bắn tên!”
Tức khắc mũi tên như mưa.
Tiễn pháp của mấy hạ nhân rõ ràng cao hơn thiếu niên không ít, mũi tên bắn ra tất cả đều lách qua thân ảnh to lớn của sói đen, nhào về phía Mục Hạc.
Tạ Tri Vi nhìn không được nữa, khinh người quá đáng!
Trong đầu đinh một cái, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng: “Nhắc nhở, Tạ Tri Vi sẽ không thấy chết mà không cứu, mời tránh OOC.”
Đậu xanh hệ thống ngươi cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người!
…… Nhưng cũng chả được cái tích sự gì, ngươi không nói ta cũng sẽ cứu được chưa?
Tạ Tri Vi ở trong lòng liếc mắt lườm hệ thống, rút kiếm bước ra khỏi rừng cây.
Mũi tên của hạ nhân không lợi hại bằng mũi tên trong tay thiếu niên, tuy không có phát ra vệt sáng, nhưng cũng không thể khinh thường. Mấy mũi tên phía trước đều bị Mục Hạc né tránh, đánh vào trên tảng đá, hoa lửa bắn ra tung toé.
Thân mũi tên kéo theo tiếng gió, Mục Hạc nhắm chặt hai mắt, đang định vận chuyển Hắc Liên trong thần thức, bỗng nhiên tất cả yên tĩnh trở lại.
Mùi trúc diệp thơm ngát quen thuộc xông vào mũi.
Mục Hạc chợt mở mắt ra, mùi vị kia tuy nhàn nhạt, lại khiến chóp mũi của hắn bốc lên một cổ chua xót.
Hắn bình tĩnh nhìn người mặc đạo bào xanh đen ở trước mặt, há miệng kêu khẽ một tiếng: “Sư tôn, ta……”
Tạ Tri Vi giơ tay ngăn hắn nói nửa câu sau, một cái tay khác kết pháp ấn ở trước ngực, đem hai người chắn kín không kẽ hở. Thanh Bình Kiếm tràn ra ánh sáng màu xanh, trong màn đêm tựa như một chiếc lá sen lớn dập dờn trong gió, bồng bềnh không xương, lại đem tất cả mũi tên rào rạt xông đến quét xuống mặt đất.
Thiếu niên lắp bắp kinh hãi: “Thần thánh phương nào?” Ngay cả mũi tên do hắn bắn ra cũng bị rơi xuống, thực lực của người mới tới này quá khủng bố!
Tạ Tri Vi nhìn hắn nói: “Không biết đồ đệ này của ta đắc tội gì với ngươi, lại khiến tiểu hữu ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Mục Hạc chống gậy miễn cưỡng đứng thẳng thân mình, trầm thấp nói: “Sư tôn, đệ tử không có……”
Thiếu niên hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Tiểu gia ta muốn làm gì, còn cần lý do sao?”
…… Xem ra lại là một kẻ thích trang bức.
Bởi vì bị thiết lập nhân vật gây trở ngại, Tạ Tri Vi đành phải nói chuyện ôn hòa với hắn: “Nếu đã như vậy, tiểu hữu có thể nể mặt bần đạo mà thu tay được không?”
“Nể mặt ngươi?” Thiếu niên cười nhạo một tiếng, “Ngươi lại là người nào?”
Tạ Tri Vi báo ra danh tính, cố gắng đạt tới mức nói không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ngọc Kinh Đạo Tông, Tạ Tri Vi.”
Thiếu niên vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi: “Cái gì? Ngươi là Tạ Tri Vi?” Đám thuộc hạ của hắn cũng đều ra lộ vẻ mặt thận trọng, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tri Vi trở nên phức tạp.
Tạ Tri Vi trong lòng đắc ý: Đồ trẻ trâu biết sợ rồi sao? Mau quỳ xuống kêu ba ba đi!
Tất nhiên Tạ Tri Vi sẽ không thật sự buộc hắn kêu ba ba, vẫn khiêm tốn như cũ nói: “Như vậy, tiểu hữu có đồng ý thu tay lại không?”
Sói đen bị pháp ấn của Tạ Tri Vi trói buộc, đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, không ngừng gầm thét, hai mắt đỏ tươi.
“Nếu là người khác, tiểu gia còn có thể suy nghĩ một một chút, riêng Tạ Tri Vi ngươi……” Thiếu niên lạnh lùng cười, phun ra hai chữ: “Không! Được!”
Tạ Tri Vi sửng sốt, sao thế này? Thì ra vừa nãy đối phương kinh ngạc là bởi vì gặp kẻ thù? Mà không phải vì sợ hãi?
Lại nói Tạ Tri Vi hàng thật khi nào kết thù với thằng nhóc này? Chẳng lẽ là giết ông bà cha mẹ của hắn? Mẹ nó khoảng trắng trong nguyên tác còn có thể nhiều hơn nữa sao?
Thiếu niên tiếp tục nâng nâng cung tên, đúng là chỉ vào Tạ Tri Vi.
Mục Hạc tiến lên phía trước một bước, lớn tiếng trách cứ: “Ngươi dám vô lễ với sư tôn!”
Tạ Tri Vi nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: “Tiểu hữu đây là vì sao?”
Thiếu niên không nói một lời, kéo căng dây cung đến cực hạn, lại ở trước khi bắn ra trong chớp mắt bỗng nhiên quay đầu bắn về phía sói đen.
Tạ Tri Vi mi tâm khẽ động. Thằng nhóc này tất nhiên không phải trỗi dậy lòng tốt muốn diệt trừ sói đen, hắn ta muốn phá pháp ấn giải vây cho sói đen.
Mà Tạ Tri Vi không đoán được hắn sẽ chơi chiêu này, không thể kịp thời phòng ngừa, ánh sáng quanh thân sói đen lập tức vỡ vụn. Nó sớm đã căm tức nhìn Tạ Tri Vi, giống như nó vốn đang chờ Tạ Tri Vi xuất hiện từ lâu.
Lúc này ngay cả Mục Hạc nó cũng không thèm nhìn, rống giận nhào về phía Tạ Tri Vi.
“Sư tôn cẩn thận!” Mục Hạc nói, vội phi thân qua che chở trước người Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi một phen túm cổ áo hắn một lần nữa kéo hắn ra phía sau, móng vuốt con sói kia cơ hồ lướt qua chóp mũi của Mục Hạc.
Nghìn cân treo sợi tóc, Tạ Tri Vi duỗi ngón tay ngoắc trở về, Thanh Bình Kiếm quay đầu, vòng đến trước mặt sói đen, nhắm ngay huyệt Thiên Linh bổ xuống.
Sói đen phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Máu sói đỏ tươi nóng bỏng, tràn ra như suối phun.
Hai sư đồ Tạ Tri Vi không kịp tránh né, cứ thế bị tắm dưới vòi sen máu sói.