“Nơi này là?”
Hàn Ngọc Sanh vừa mở mắt ra, liền ngồi ngốc suốt một canh giờ.
Nàng vòng đi rồi lại vòng về chỗ cũ, nhìn cảnh vật xung quanh, nhíu mày càng lúc càng sâu.
Trước khi bất tỉnh, nàng nhớ mình vẫn đang ở trong cung của người kia, vậy thì khi mở mắt ra cũng phải ở đó chứ. Nhưng cảnh tượng trước mắt, dù nhìn thế nào cũng không giống cung điện kim bích huy hoàng của hắn.
Trước mặt nàng là một tòa cung điện độc nhất vô nhị trong cung, rất rộng rãi, nhưng cũng vô cùng cũ kỹ, giống như đã lâu không được tu sửa, chỉ sợ nàng vừa đi vào thì nó liền sụp đổ.
Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi vào, bởi vì nơi này nhìn rất quen, dường như nàng đã từng nhìn thấy cung điện này ở đâu rồi.
“Nhìn xem, thật là có cốt khí nha.”
Hàn Ngọc Sanh lén lút lẻn vào cung điện như một tên trộm. Vừa mới bước tới đình viện, bên trong liền truyền đến tiếng nô tài xin tha, nàng còn nghe thấy một giọng nói sắc bén chói tai, đang nói những lời ác độc.
Khi Hàn Ngọc Sanh đến gần, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy được con người.
Trong đại sảnh, có hai nam tử đang ngồi trên ghế chủ vị ở giữa, y phục gọn gàng, có vẻ là quý nhân linh tinh gì đó trong cung, bộ dáng cũng không tồi nhưng thái độ lại kiêu căng, vẻ mặt của họ khiến người ta nhìn chỉ muốn tát một cái.
Trước mặt 2 nam tử đó, ngoại trừ một số nô tài đang mặc y phục hạ đẳng, còn có một vài người đang bị ấn trên mặt đất, ở giữa đám người đó là một nam tử đang quỳ, y phục của hắn có chất liệu khác với nô tài, nhưng cũng kém hơn rất nhiều so với các quý nhân khác.
Tên nam tử kia dường như phải chịu đựng thống khổ rất lớn, từ góc nhìn của Hàn Ngọc Sanh, cả người hắn đang khẽ run nhè nhẹ.
Hàn Ngọc Sanh lặng lẽ tiến lại gần nhìn kỹ hơn, tất cả sự đau đớn của hắn đều do những mũi kim bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo trên mười đầu ngón tay, tay đứt ruột xót, cũng khó trách tại sao hắn lại trở nên chật vật như thế.
Người ngồi trên ghế chủ vị giống như còn chưa hài lòng lắm, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
“Trời lạnh như thế mà ngươi chỉ mặc có một lớp y phục, xem ra là không sợ lạnh rồi. Một khi đã như vậy, chắc cũng không sợ nước lạnh. Người đâu..”
“Có tiểu nhân.”
Có người lập tức tiến lên nghe lệnh.
“Mang người này ra ngoài.”
Vừa dứt lời, đám nô tài vẫn đang khóc sướt mướt lập tức hoảng sợ, tất cả đều nhìn chủ tử của bọn họ bằng ánh mắt đồng tình, nhưng không ai dám mở miệng.
Hàn Ngọc Sanh bước ra khỏi nhà, trơ mắt nhìn nam tử kia bị vài tên nô tài thân thể rắn chắc dùng sức ấn vào trong lu nước.
Thời tiết lúc này đang cực kì lạnh lẽo, Hàn Ngọc Sanh cũng không mặc nhiều y phục, lạnh phát run nhìn khuôn mặt và thân thể của nam nhân đều chìm trong nước, trên mặt nước chỉ có mái tóc đen dài, nàng thấy mà cả hàm răng cũng run lên.
“Nếu ngươi không sợ lạnh, cứ việc từ từ hưởng thụ đi. Để ta nhìn xem sau này ngươi còn dám câu dẫn Nữ hoàng nữa không!”
Hai người ngồi trên ghế chủ vị lúc nãy đã bước ra sân, nhìn người kia liên tục uống nước, trên mặt hai người đều có cảm giác thích thú và khinh bỉ khó tả.
Sắc trời mùa đông luôn âm u, Hàn Ngọc Sanh đứng đó từ sáng cho đến khi bầu trời dần dần tối sầm lại, trong cung điện cũng bắt đầu thắp nến, chân cũng bị cứng đờ, thật vất vả mới chờ được cho đến khi đám người kia đi hết, nàng mới dám từ sau cây cột bước ra.
Nàng đoán đúng, hiện tại nàng vẫn ở trong cung, lần này nàng cũng không đến nơi khác, mà vẫn đang ở trong thế giới của Tống Thư Hoa.
Nàng yên lặng nhìn chằm chằm nơi đó một lúc. Không có ai áp chế, gương mặt người trong nước theo bản năng liền nổi lên trên để hít thở, nhưng thân thể vẫn còn ngồi ở trong nước.
Nô tài trong cung điện không một ai tiến lên đỡ người nam nhân này đứng dậy, chỉ đứng trong phòng ở phía xa ôm nhau sưởi ấm, tựa như những tiếng khóc vừa rồi chỉ là một trò cười, không có ai để ý đến sự sống chết của người này.
Hàn Ngọc Sanh đợi đến khi đám nô tài kia đều chạy đi ngủ, mới lặng lẽ tiến lên, tò mò nhìn người nam nhân trong nước.
Do ngâm nước quá lâu, làn da lộ ra ngoài y phục của hắn đều trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Ánh mắt của Hàn Ngọc Sanh dần dần nhìn lên trên, khi thực sự nhìn thấy dáng vẻ của người đó, nàng mới có chút kinh ngạc.
Nàng biết người này, nhưng cũng không được gọi là quen thuộc.
Không phải ai khác, mà là nhị ca tốt của Ngọc Thanh, người mà nàng tránh còn không kịp.
Tại sao hắn lại ở đây? Tình huống này là sao?
Trong đầu Hàn Ngọc Sanh có rất nhiều câu hỏi.
Nàng duỗi ngón tay ra, cẩn thận chọc vào cái trán mịn màng của hắn.
“Này, còn sống không?”
Nửa ngày cũng không có động tĩnh, Hàn Ngọc Sanh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa lên tiếng. Rồi lại duỗi tay kéo mí mắt của hắn lên.
“Tỉnh chưa?”
Cho dù nàng có sờ soạng như thế nào, người này vẫn là một bộ dáng không còn sức sống, vẫn luôn ngồi trong nước.
Khi tay của Hàn Ngọc Sanh chạm vào nước, liền bị nước lạnh như băng làm cho rùng mình. Nàng nhìn hắn thật kỹ một lúc lâu mới quyết định ôm người này ra khỏi mặt nước.
Người này cả người đều nước, nàng cũng bị hắn làm cho ướt sũng.
Lúc nàng ôm hắn vào trong phòng thì hắn bắt đầu giãy giụa. Hàn Ngọc Sanh cúi đầu nhìn người trong lòng, mới nhận ra hắn còn chưa tỉnh lại.
Nàng vòng qua hành lang rộng lớn một lúc lâu, dựa vào ký ức ra vào cung điện của hắn lúc trước, mới dễ dàng tìm được một căn phòng giống như phòng của hắn.
Lúc nãy nàng còn nghĩ tại sao cung điện này lại trông rất quen thuộc, khi bước vào căn phòng, nghi vấn trong đầu nàng cuối cùng cũng đã được trả lời.
Căn phòng này và căn phòng nàng ở trước khi ngất đi, ngoại trừ trang trí kém và đơn giản hơn một chút, về bố cục thì hầu như không có gì khác biệt. Căn bản chính là cùng một phòng.
Vậy rốt cuộc bây giờ nàng ở đâu? Điều gì đang xảy ra?
Đem người đặt lên giường, nàng cúi đầu đánh giá sắc mặt của hắn.
Ngũ quan của người này so với lúc gặp nàng rõ ràng non nớt và trẻ trung hơn một chút, nét mặt cũng không kinh diễm như lúc gặp nàng, chỉ là thanh tú mà thôi. Khí chất của hắn cũng không lạnh lùng cao ngạo như lúc đó.
So sánh người trong đầu với người trước mặt một chút, Hàn Ngọc Sanh đột nhiên nghĩ đến một việc.
Hơi khó tin.
Hàn Ngọc Sanh trợn to hai mắt nhìn người đang ngất đi trên giường.
Hình như nàng đã trở lại quá khứ.
Hoặc là, người này có một huynh đệ tương tự hắn.
Hàn Ngọc Sanh thầm nghĩ về một vài lý do có thể chấp nhận được.
“Ân.”
Người trên giường đột nhiên thống khổ kêu lên một tiếng, kéo Hàn Ngọc Sanh đang suy nghĩ lung tung trở về.
“Ta đã tận tình tận nghĩa rồi.”
Hàn Ngọc Sanh hung hăng xua tay với người trên giường. Muốn nàng thay y phục cho hắn còn khó hơn trực tiếp đánh chết nàng.
Chỉ cần nhớ đến bộ dáng tỉnh táo lại sau khi say rượu của người này, nàng ngay cả suy nghĩ muốn đi chết cũng có. Nhìn bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng của hắn, nàng tránh còn không kịp nữa mà.
Cuối cùng sau khi tốt bụng lấy một chiếc chăn trên giường đắp cho hắn. Hàn Ngọc Sanh mới tìm được một nơi để nghỉ ngơi.
Sắc trời dần dần sáng tỏ, Hàn Ngọc Sanh bị tiếng gõ cửa và tiếng bước chân của hạ nhân đánh thức. Nàng liếc nhìn ra cửa rồi vội vàng trốn vào gầm giường.
“Chủ tử, chủ tử.”
Có vài tiếng bước chân từ ngoài ngưỡng cửa bước vào.
“Tại sao lại mặc y phục ướt mà đi ngủ? Thúy nhi, chúng ta có nên giúp chủ tử thay quần áo không? Dù sao người cũng ngâm mình trong nước lâu như vậy..”
Lời này nghe ra còn có chút lương tâm.
Người nọ còn chưa nói xong, một giọng nói khác đã vang lên.
“Ngươi muốn thay thì tự thay đi, ta lười làm. Đi theo một chủ tử bị thất sủng như vậy thật đúng là xui xẻo.”
Vừa nói hắn vừa nhấc chân đi, từ trong phòng bước ra ngoài.
“Chủ tử, quần áo của ngươi đã thay xong, chờ lát nữa người tự ngồi dậy uống thuốc nha. Ta còn có việc.”
Lại một tiếng bước chân khác dần dần biến mất.
Hàn Ngọc Sanh bò ra khỏi gầm giường, quả nhiên như lời hắn nói, người trên giường đã được thay y phục sạch sẽ, ngay cả chăn bị ướt cũng được thay bằng một chiếc chăn khác.
Hàn Ngọc Sanh nhìn khuôn mặt xanh xao vì bị nước lạnh làm cho cứng đờ đêm qua của hắn, bây giờ đã trở nên đỏ bừng. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên trán hắn rồi vội vàng rụt về.
Đúng như nàng dự đoán, đã bị cảm lạnh, giờ hàn độc xâm nhập, cho dù có đắp chăn dày đến đâu, người này nằm trên giường vẫn rét run.
Không hiểu sao nàng lại nhớ đến người thường xuyên nằm co người lại trước mặt nàng. Người đó cũng cực kì sợ lạnh giống như thế, cho dù trong phòng nóng đến mức làm nàng toát mồ hôi, hắn vẫn kêu lạnh.
Hàn Ngọc Sanh quay lại nhìn về phía cái bàn.
Trên bàn tròn có một khay thức ăn, còn có một chén thuốc màu đen. Tay nàng chạm vào thành bát. Không có khói, nước thuốc đã nguội, rõ ràng là những nô tài đó cố tình làm như vậy.
Hàn Ngọc Sanh nhìn người trên giường, thở dài lần nữa.
Người này tính tình rất xấu, lúc hắn không có quyền lực, bọn nô tài đều đối xử với hắn như thế, chẳng trách sau này hắn lại khắc nghiệt với bọn họ như vậy.
Lúc này Hàn Ngọc Sanh đang trầm tư suy nghĩ một vấn đề.
Việc nàng trở lại quá khứ, ước chừng có liên quan đến người này. Ông trời an bài nàng ở bên cạnh hắn là có dụng ý gì?
Không chờ nàng nghĩ ra câu trả lời, không biết người trên giường đã lặng lẽ mở mắt ra từ khi nào, đang chăm chú nhìn nàng.
Đôi mắt phượng dài và hẹp hơi nhướng lên, lại bởi vì phong hàn mà mất đi phong thái, có chút thất thần nhìn nàng.
“Thư Hoa.”
Hắn nhìn nhìn hồi lâu mới phun ra hai chữ này.
Hàn Ngọc Sanh nhận mệnh mà cầm chén thuốc bước ra cửa.
Dựa vào ấn tượng đã đến nơi này vài lần trước đó, đi một vòng trên hành lang, cuối cùng nàng cũng tìm được nhà bếp.
Khi nàng bưng chén thuốc nóng hầm hập bước vào phòng lần nữa, người trên giường không tiếp tục hôn mê như Hàn Ngọc Sanh nghĩ, mà chỉ mở to đôi mắt vô hồn nhìn về hướng nàng rời đi.
“Thư.. Hoa..”
Lại là 2 chữ giống như đòi mạng này. Hàn Ngọc Sanh thở dài, lẳng lặng đến gần giường.
“Uống thuốc đi. Uống lúc còn nóng.”
Nếu người này vì nàng mà biến thành kẻ ngốc, nàng sẽ cảm thấy rất tội lỗi.
Bởi vì thường xuyên đút Hạ Vân Hoàn uống thuốc, những động tác chăm sóc người khác như thế này, Hàn Ngọc Sanh làm rất thành thạo. Nàng nâng hắn dậy, nửa ngồi nửa nằm dựa vào đầu giường.
Sau khi an trí cho hắn xong, nàng múc một muỗng nước thuốc lên, thổi cho nguội bớt rồi mới đút vào vào miệng hắn.
Người này hình như chỉ khi bị bệnh mới ngoan ngoãn như thế.
Nàng đút cho hắn, hắn liền uống hết, rất ngoan ngoãn, không có bất kỳ kháng cự hay giãy giụa nào.
Trong quá trình đút thuốc, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi nàng. Thậm chí lúc nàng đứng dậy lấy khăn lau khóe miệng cho hắn, ánh mắt hắn vẫn dõi theo động tác của nàng.
Khi uống thuốc xong, người này đột nhiên vươn tay, giữ nàng lại.
“Ngươi làm gì vậy?”
Hàn Ngọc Sanh nhướng mày nhìn người này một cách khó hiểu.
Kết quả người này lại nói.
“Ta đang nằm mơ, đúng không?”
Hàn Ngọc Sanh không biết trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, cũng không lên tiếng.
Hắn liền cong môi nở nụ cười.
“Thật sự là nằm mơ, nếu không.. ngươi sẽ không xuất hiện, ngay cả việc giữ ta lại ngươi còn không muốn, làm sao còn có thể dỗ ta uống thuốc? Thật sự là do ta si tâm vọng tưởng.”
Mặc dù đang cười, nhưng Hàn Ngọc Sanh lại cảm thấy nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.