Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June
“Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh…”
♦ Vòng tròn ♦
Triệu Ý ở trong phòng đếm đồ của mình. Mãi đến khi không còn tiếng ồn nào ở ngoài nữa mới bê chậu đi tới nhà tắm. Chờ đến khi cậu tắm rửa về xong, gần như phòng nào cũng đã tắt đèn, hàng lang cũng mờ mờ tối tối.
Toàn nhà này chỉ có hành lang lầu một là không lắp đèn cũng không có nhà vệ sinh nốt. Ở trên tầng nào cũng có đền với nhà vệ sinh cả.
Giáo viên trực trong trường phải lặn lội vào khuôn viên trường để xả nước.
Đi tới trước cửa phòng mình, tự dưng Triệu Ý muốn nhìn qua cánh cửa đối diện. Bên trong tối đen như mực, người trong đó cũng đã tắt đèn.
Ồn ào ngày cả một ngày đủ rồi
Chắc cũng mệt lắm.
Vốn cậu cũng đi cả ngày trời nên chắc sẽ buồn ngủ lắm, nhưng lên giường rồi thì Triệu Ý lại không hề buồn ngủ chút nào.
Lăn lộn vài phát trên giường, cuối cùng lại lôi điện thoại ra.
Lúc trước đang chơi game với An Thịnh, chơi hai ván mà không thắng được, An Thịnh có gửi vài tin cho cậu.
Còn mắng cậu.
Triệu Ý nở nụ cười, trả lời.
Y: Gà ghê, không phải bố kéo thì hai ván kia cũng không thắng được đâu.
Giờ này Triệu Ý không nghĩ An Thịnh sẽ trả lời mình. Nhưng mấy giây sau bên kia đã trả lời.
Thằng con Thịnh: Chưa ngủ hả giám đốc Triệu.
Y: Ờ
Thằng con Thịnh: Bận gì à?
Triệu Ý nghĩ thầm, cậu thì có thể bận cái gì chứ.
Thằng con Thịnh: Ê mày, nay nhà họ Tần đang bày trò gì ấy, nhà mẹ đẻ của mày cũng bị mời tới luôn. Mày mà không chơi lại họ thì cả hội chúng ta đều nhục mặt đấy.
Có chuyện như thế cơ à, thảo nào đã giờ này rồi mà An Thịnh vẫn chưa ngủ, chắc đang high lắm đây.
Triệu Ý chưa kịp trả lời thì điện thoại đã rung lên.
Thằng con Thịnh: Triệu Tinh Vân còn đi chung với nhà họ Tần đó.
…
Y: Tần Thiệu Dư.
Thằng con Thịnh: Trừ hắn thì ai muốn dắt Triệu Tinh Vân đi chơi.
Triệu Ý không trả lời ngay.
Hóa ra là vậy, hóa ra Tần Thiệu Dư cũng trong số đó sao?
Thật đúng là người anh Triệu đây nhìn được.
Tên sinh viên hư hỏng Trần Ngộ, thế mà cũng tốn sức đi huy động một đám con nhà người ta tốn công cho nó, không uổng công ở với cậu ta lâu như vậy.
Con trai Thịnh: Giám đốc Triệu ổn đó chứ, đừng nói nhớ thằng đó đấy nhá?
Y: Tao nhớ ai cơ?
Thằng con Thịnh: Thì Tần Thiệu Dư.
Y: Nó xứng? Đừng có làm tao buồn nôn.
Thằng con Thịnh:..
Y: Thôi bố đi ngủ đây, mày cứ chơi vui vẻ.
An Thịnh để điện thoại xuống, lười biếng nằm trên ghế salon, hắn nhìn Tần Thiệu Vũ ngồi đánh bài cùng với người khác. Triệu Tinh Vân ngồi cạnh thỉnh thoảng còn ghé vào tai hắn nói gì đó, cái kiểu này cũng nhiều rồi.
Cô gái bên cạnh đưa ly rượu vào miệng hắn, An Thịnh cười cười chặn ly rượu đưa đến miệng, tay kia vỗ mông cô: “Ngoan, qua bên kia chơi đi.”
Người trong phòng đều là những cậu ấm cô chiêu, cô gái xinh đẹp kia cũng không dám nói gì nhiều, chỉ đành rề rề đi nơi khác.
An Thịnh nhìn Tần Thiệu Dư một hồi rồi cảm thấy chán. Hắn cầm áo khoác lên, đứng dậy khỏi ghế salon.
Người trong phòng lộn xộn nháo nhào, chẳng ai để ý đến hắn. Mấy tên mà hắn hay chơi hỏi: “Anh Thịnh đi đâu đấy?”
“Về nhà.” An Thịnh ra thẳng ngoài không một lần quay đầu lại.
Lúc đi ngang qua Tần Thiệu Dư, Triệu Tinh Vân đứng lên.
“Tôi tiễn cậu.” Cách nói chuyện của Triệu Tinh Vân trước nay vẫn vậy.
Anh Thịnh cười với cô nhưng cũng không nói gì, mà cũng không từ chối, dừng một chút rồi tiếp tục ra ngoài. Triệu Tinh Vân thì đi phía sau hắn.
Mãi khi ra đến cửa Triệu Tinh Vân cũng không nói câu nào. An Thịnh quay đầu nhìn cô: “Được rồi, tiễn tới đây thôi. Bên trong vẫn chờ cô đấy.”
“Mấy người trong đấy mà chờ tôi sao?”Lúc Triệu Tinh Vân nói những câu này, trên mặt không khó xử mà ngược lại rất lạnh nhạt.
Có mấy người còn tỉnh đâu.
“Không phải cô chơi cùng ván với Tần Thiệu Dư à? Hôm nay cô là nhà cái, không có cô sao mà chơi?” An Thịnh lạnh nhạt trả lời cô, câu này cũng không dễ nghe nhưng An Thịnh lại cười, thái độ rất tốt.
“Sao cứ thích khiêu khích tôi thế?” Triệu Tinh Vân không để ý: “Cậu biết rõ ván này tôi góp, không phải cậu cũng tới đó sao? Hai chúng ta ngang ngửa nhau mà.”
An Thịnh nghe câu này mà bật cười: “Triệu Tinh Vân, hôm nay tôi tới hay không chẳng phải đã nói rõ rồi sao. Lúc Triệu Ý ở thành phố A, ván thế này tôi còn dám tới. Nhưng nếu cậu ấy còn ở đây thì cô dám chơi trò này sao?” An Thịnh dừng một chút, nheo mắt lại: “Không, mà phải nói là, ván này Tần Thiệu Dư dám chơi sao?”
Triệu Tinh Vân không nói lời nào.
An Thịnh cũng không để cô nói: “Bây giờ không phải tôi làm chủ của nhà họ An, nên hôm nay tôi mới tới. Nhưng một ngày nào đó họ An sẽ do tôi quyết định.” Hắn lắc lắc chìa khóa xe cầm trong tay: “Triệu Tinh Vân, cô thấy cô và Tần Thiệu Dư có bao nhiêu mặt mũi mà mời được nhà họ Dư hả?”
Thứ cần nói đã nói xong, An Thịnh đi thẳng về bãi đậu xe không quay đầu lại.
Mẹ nó, một đám rác rưởi.
Triệu Tinh Vân nhìn hắn biến mất trong màn đêm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt được chiếu sáng bởi những ngọn đèn nhiều màu sắc.
Nhà họ Dư, nào có cho cô mặt mũi mà chỉ cho Triệu Tông Hiền thôi.
Đó là nhà họ ngoại của Triệu Ý chứ không phải nhà ngoại của cô.
Triệu Tinh Vân đứng trước cửa hộp đêm, nghe tiếng náo loạn bên trong. Không một ai trong đó đứng cùng chỗ với cô cả.
Cũng không phải là thế giới của cô.
Một đứa con rơi, con gái của tình nhân. Có thêm mười năm nữa cũng không được xem là danh giá.
Vậy thì sao chứ, Triệu Tông Hiền không cho cô được sự danh giá thì cô sẽ tự tạo cho bản thân mình, tự đặt tên mình vào cửa!
Cô đẩy cánh cửa kia ra, đi vào nơi vui sướng hoan lạc.
Vân Tình Cung