[Đam Mỹ] Quy Hồn

Chương 19



Lộ Vô Quy nói: “Bài chết thay có thật nhiều loại, cách dùng cũng có thật nhiều cách.”

Trang Hiểu Sanh suy nghĩ một chút, nói: “Viết ngày sinh tháng đẻ bằng máu trên bài gỗ vẽ bùa, sau đó dùng vải đỏ bọc lấy bài gỗ, móng tay và tóc cùng đem chôn, có ý kiến gì không?”

Lộ Quy nói: “Đây là chôn thay.”

“Chôn thay? Là sao?

Lộ Vô Quy không biết giải thích thế nào, nàng suy nghĩ một chút, mới nói: “Có rất nhiều cách nói, cũng có rất nhiều cách dùng, có chôn thay cho người sống, cũng có chôn thay cho người chết. Mục đích chôn thay đều chỉ có một, chính là nói cho người khác biết, người này đã chết chôn ở đây rồi.”

Trang Hiểu Sanh suy nghĩ một chút, nói: “Giả dụ có người vụng trộm làm chôn thay cho một người còn sống, sau đó người này vẫn sinh hoạt thật tốt ở địa phương cô ấy sinh sống lúc đầu, có ích lợi gì sao?”

Lộ Vô Quy nói: “Có đó. Em lấy một ví dụ, nếu là có người làm chôn thay cho em, về sau lại có người muốn đoán mệnh của em cũng chỉ có thể đoán được em đã chết rồi.” Nàng suy nghĩ một hồi, nói: “Nói theo mệnh lý, người bị làm chôn thay cũng đã là người chết, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ chắc là sẽ không làm chôn thay cho người sống đâu, đại đa số đều là dùng để qua tử kiếp. Thông thường mà nói, giống như Du Thanh Vi vẽ ở trên trán một lá bùa thì đủ rồi.”

Trang Hiểu Sanh kinh ngạc hỏi: “Du tổng? Cái vết trên trán cô ấy chính là bùa? Có gì hữu dụng?”

Lộ Vô Quy nói: “Phong bế tướng mạo và mệnh khí, đây là một loại phương thức che giấu thiên cơ rất đơn giản, bình thường đều là khi gặp phải phiền toái lớn tạm thời vẽ một cái, vượt qua rồi rửa mặt là được. “Nàng ngáp một cái, nói: “Chị Hiểu Sanh, em buồn ngủ.” Nàng nói xong cũng chui về ổ chăn, sau khi nằm vào thấy bùa vẫn còn ở trên tay, do dự một chút, lại đè trở về dưới gối.

Trang Hiểu Sanh hỏi: “Bùa này có ích? Ngày sinh tháng đẻ không đúng cũng hữu dụng?” . truyện kiếm hiệp hay

Lộ Vô Quy nói: “Ngày sinh tháng đẻ là đúng.”

Trang Hiểu Sanh cả kinh hơi há miệng, nói: “Em sẽ không nói cho chị là Hứa Đạo Công thật có thể sửa lại ngày sinh tháng đẻ của em chứ?” Chị chợt nghĩ đến trước kia chính mình ngẫu nhiên xem qua một vài tiểu thuyết trọng sinh, cả kinh thoáng cái ngồi dậy, kêu một tiếng: “Nhị Nha!” Tình huống trước kia của Nhị Nha tựa như không có hồn, ba tuổi về sau mới dần dần tốt lên, lại giống như là trong truyện xuyên qua trọng sinh viết để cho hồn người khác chiếm được thân thể. Nói cách khác thân thể này là của em gái chị, hồn này là của người khác? Tưởng tượng như vậy, Trang Hiểu Sanh lại cảm thấy mình nghĩ quá xa rồi.

Lộ Vô Quy ngáp lớn một cái, buồn ngủ nói: “Em vốn dĩ phải sinh ra vào 25 tháng 8, 13 tháng 7 em cũng không đủ tháng.” Nàng buồn ngủ dụi mắt không ngừng, nói: “Chị Hiểu Sanh, em muốn đi ngủ.”

Trang Hiểu Sanh nói: “Cho nên, em vốn phải sinh ra lúc 25 tháng 8, kết quả 13 tháng 7 đã bị phá thai sinh ra?”

Lộ Vô Quy đã rơi vào giữa nửa mê nửa tỉnh, ý thức mông lung nói: “Đúng vậy, ngày em chết đó là 25 tháng 8, đúng lúc là hàn lộ, cho nên…” Câu nói kế tiếp còn không có lầm bầm hết đã ngủ mất rồi.

Trang Hiểu Sanh lại bị những lời này của Lộ Vô Quy làm sợ đến giật thót mình, bỗng chốc không còn buồn ngủ, mặt đều bị dọa trắng.

“Ngày em chết là 25 tháng 8, đúng lúc là hàn lộ…” Lời này tới tới lui lui vang vọng ở trong đầu Trang Hiểu Sanh.

“25 tháng 8”, “hàn lộ” dường như chị đã từng nghe qua ở nơi nào.

Chị biết rõ hàn lộ là một trong 24 tiết, nhưng bởi vì bây giờ ít người xem hoàng lịch, cho nên lúc đó nghe được còn — là Ưng gia gia nói!

Trong nháy mắt, Trang Hiểu Sanh cảm thấy hô hấp của mình đã bị sợ đến mức đình trệ rồi!

Chị gần như là lộn nhào xuống giường, mở ra laptop đi tra lịch ngày. Chị nhớ được lúc ấy Ưng gia gia nói năm đó là năm thứ nhất Phá tứ cựu!

Chị ở trên máy tính tra được 25 tháng 8 âm lịch năm đó, đúng lúc là hàn lộ. Chị lại liên tục lật ra lịch ngày của mấy năm khác, phát hiện những năm khác hàn lộ cũng không phải là ngày 25 tháng 8.

Ưng gia gia nói ngày đó cây liễu thành tinh ở chùa Bảo An bị đốt liền đúng lúc là 25 tháng 8 âm lịch của năm 66.

Trang Hiểu Sanh không biết mình là bị dọa sợ hay bị kinh hãi, tay chị gõ chữ đều đang run, run rẩy không kiểm soát được. Chị quay đầu nhìn Nhị Nha đang ngủ say, chỉ thấy nàng nằm ngay ngắn sát bên mép giường, đèn giường nhu hòa chiếu vào trên mặt của nàng lộ ra vẻ mặt lúc ngủ đặc biệt thơm ngọt. Chị nhìn Nhị Nha, như thế nào cũng không dám tin tưởng Nhị Nha sẽ là cây liễu tinh bị chết cháy đó, nhưng lời nói của Nhị Nha cùng với những chuyện cổ quái xảy ra gần đây lại quá mức vượt qua lẽ thường..

Chị dựa lưng vào thành ghế nghĩ cả buổi, không có đầu mối, dù sao những thứ sự việc quỷ quái huyền huyễn này trước kia chị căn bản cũng chưa từng tiếp xúc. Chị nhớ Ưng gia gia và Du Thanh Vi đều hiểu những thứ này, cầm lấy điện thoại bèn muốn gọi qua hỏi một chút, vừa nhìn thời gian lại do dự. Chị không có số của Ưng gia gia, lúc này gọi điện thoại qua sẽ làm phiền giấc ngủ của Du Thanh Vi, mà còn là loại sự việc huyền huyễn như vậy, chị sợ ngày mai Du Thanh Vi gọt chết chị. Nhưng chuyện này liên quan đến Nhị Nha…

Chị do dự trong chốc lát, cuối cùng cắn răng một cái, vì để tránh làm phiền đến giấc ngủ của Nhị Nha, chị cầm lấy điện thoại và cái chìa khóa đi đến ngoài phòng, lén lút đóng cửa phòng rồi mới gọi điện thoại cho Du Thanh Vi.

Qua một hồi lâu, điện thoại đã kết nối, thanh âm đau khổ của Du Thanh Vi truyền đến từ đầu kia điện thoại: “Tôi nói hai người chị em các cô nửa đêm canh ba còn để cho người ta ngủ hay không? Có việc không biết ngày mai nói à! Trang Hiểu Sanh, cô không muốn sống sao!”

Trang Hiểu Sanh thở sâu, nói: “Du tổng, tôi có chuyện rất quan trọng muốn thỉnh giáo cô.”

Du Thanh Vi nói: “Nói đi, nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, Trang Hiểu Sanh, tôi cho cô biết, cô xong rồi!”

Trang Hiểu Sanh nói: “Chính là… cái kia… Du tổng, cô nói có một loại khả năng nào, chính là thứ gì đó đã thành tinh bị thiêu chết sau đó bám vào trên người sống hoặc là lại đầu thai chuyển thế vào người ai đó không?”

Thanh âm sụp đổ của Du Thanh Vi truyền đến: “Cô có bị bệnh không!”

Trang Hiểu Sanh nói: “Vừa rồi Nhị Nha trong mơ màng nói ngày em ấy chết là 25 tháng 8, đúng lúc là hàn lộ, vừa nãy tôi tra xét lịch ngày, chỉ có 25 tháng 8 âm lịch năm 66 mới đúng là hàn lộ. Ngày đó, chùa Bảo An mà Nhị Nha ở vừa vặn có một cây liễu nghe nói là đã thành tinh bị thiêu chết.” Chị nói xong, chợt nghe thấy đầu kia điện thoại yên tĩnh trở lại. Chị kêu lên: “Du tổng? Còn tỉnh không?

Giọng của Du Thanh Vi truyền đến, nói: “Tỉnh.” Nghe giọng nói này, người là tỉnh táo rồi.

Trang Hiểu Sanh hỏi: “Cô nói xem có một loại khả năng nào là sau khi Nhị Nha nghe nói chuyện đó, phát bệnh tâm thần tưởng tượng chính mình vào trong chuyện kia…”

Giọng của Du Thanh Vi từ trong điện thoại truyền đến, hỏi: “Cô là lo lắng Lộ Vô Quy là cây liễu tinh đó đầu thai hoặc bám vào trên người tiểu muộn ngốc?”

Trang Hiểu Sanh hỏi: “Có loại khả năng đó sao?”

Du Thanh Vi bên kia trầm mặc một hồi.

Lòng Trang Hiểu Sanh trầm xuống, hỏi: “Nhị Nha thật sự… vào… vào cái năm em ấy ba tuổi đã không còn, đúng không?” Vừa nói ra khỏi miệng, nghe được giọng của mình đang phát run.

Du Thanh Vi nói: “Nếu như tiểu muộn ngốc là bị tinh quái nhập người hoặc bám người tôi đây ngủ nằm mơ cũng phải cười tỉnh, vài lá bùa lập đàn pháp sự có thể giải quyết sự tình rồi.” Cô dừng một chút, còn nói: “Liền nói lý luận, người có ba hồn bảy vía, tinh quái muốn hóa thành người nhất định phải tu luyện đầy đủ hết ba hồn bảy vía, cô nói cây liễu bị chết cháy kia nếu là có đạo hạnh này ít nhất là đại yêu mấy nghìn năm, còn có thể để người trong thôn các cô thiêu chết? Hứa Đạo Công ra tay cũng phải bị một đầu ngón tay của nó nhấn chết. Từ nhỏ tôi đã theo ông tôi học nghề này, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe qua trên đời có yêu quái như thế.”

Trang Hiểu Sanh hỏi: “Cho nên Nhị Nha chỉ là bệnh tâm thần?”

Du Thanh Vi lại trầm mặc một hồi, một lát sau mới hỏi: “Cô không ngủ à?”

Trang Hiểu Sanh nói: “Cho tôi một trả lời khẳng định thuyết phục là khó khăn như thế sao?”

Du Thanh Vi thở dài, nói: “Thì tôi đây nói với cô nhé, tiểu muộn ngốc là bị phá thai sinh ra đấy, tháng chưa đủ dẫn đến hồn phách của em ấy không đầy đủ, cho nên, đầu óc sẽ không tốt lắm, rất dễ dàng bị một ít… bị một ít gì đó ảnh hưởng, hiểu chưa? Nếu vẫn không rõ, tôi đây liền đổi lại lập luận khoa học, đại não phát dục bị tổn hại, tàn rồi! Hiểu chưa?”

Trang Hiểu Sanh nói: “Hiểu rồi.”

Du Thanh Vi nói: “Hiểu được là tốt rồi, ngày mai chuyển 10000 đến tài khoản tôi.”

Trang Hiểu Sanh kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

Du Thanh Vi nói: “Phí cố vấn! Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tìm nhân sĩ chuyên nghiệp như tôi cố vấn không đưa ra phí cố vấn à!”

Trang Hiểu Sanh nghe xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

Ba mươi giây sau, một cái tin nhắn gửi đến trong điện thoại di động của chị, là Du Thanh Vi gửi tới: “Trừ tiền lương của cô hay là trừ tiền lương của tiểu muộn ngốc?”

Trang Hiểu Sanh biết ngay không thể chọc vào Du Thanh Vi!

Chị gửi tới tin nhắn: “Du tổng, tôi nghèo, Nhị Nha càng là một xu tiền cũng không có.”

“Được thôi, vậy giảm giá cho cô, 9800!”

Trang Hiểu Sanh cầm cái chìa khóa mở cửa trở về phòng, lại gửi dòng tin nhắn cho Du Thanh Vi: “Không thể 980?”

Du Thanh Vi nhắn tin tới: “Ban ngày cô tìm tôi cũng khó có khả năng là cái giá này!”

Trang Hiểu Sanh rốt cuộc hiểu được Sở sự vụ Phong thủy của Du Thanh Vi là lợi nhuận thế nào rồi! Làm Thần Côn* quả thực chính là món lợi kếch sù! Chị cầm điện thoại trong tay do dự một hồi lâu, gửi tin nhắn: “Trừ tiền lương của tôi, tôi trả tiền theo kỳ hạn, mỗi tháng trừ tôi một nghìn.”

(*Thần Côn: Thần Côn phần nhiều là lấy tín ngưỡng dân gian, mượn danh nghĩa tôn giáo, nhân viên thần chức, tự cho là Phật sống hoặc nắm giữ sức mạnh thần ban đi tiến hành mục đích phi tôn giáo, giành lợi ích bản thân, hoặc là thỏa mãn tư dục của bản thân.)

Du Thanh Vi: “Vậy là tính theo giai đoạn tiền lãi.”

Trang Hiểu Sanh khóc không ra nước mắt, trái tim đều đang chảy máu. Chị ném điện thoại ở đầu giường, nằm lại trên giường đi ngủ. Đợi sau khi nằm xuống mới nhớ tới lúc trước Du Thanh Vi làm pháp sự cho Nhị Nha ở nhà chị, trông Nhị Nha hai ngày hai đêm cũng không có thu một xu. Chị gọi một cú điện thoại lại đòi chị 10000!

Có điều, cũng may biết rõ Nhị Nha không có việc gì, cuối cùng có thể an tâm.

Trang Hiểu Sanh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Chị nằm ở trên giường quay đầu nhìn Nhị Nha đang ngủ say, nhịn không được lại nghĩ lần nữa: Nếu như khi đó trong nhà nộp tiền phạt sinh đẻ quá quy định, Nhị Nha có phải cũng sẽ không khó khăn như thế.

850 tệ!

850 tệ vào bây giờ không đủ chị mua một bộ quần áo, mà lúc đó lại sửa vận mệnh cả đời của Nhị Nha.

Ngày hôm sau Trang Hiểu Sanh cố ý dậy sớm 40 phút sửa sang Lộ Vô Quy gọn gọn gàng gàng đưa đi làm Sở sự vụ Phong thủy của Du Thanh Vi.

Tối hôm qua đầu chị mơ màng tay không biết xấu hổ gọi cú điện thoại mất một vạn, để Nhị Nha đi chỗ Du Thanh Vi kiếm về tiền này.

Trang Hiểu Sanh đưa Lộ Vô Quy đến Sở sự vụ của Du Thanh Vi, mới xuống lầu về công ty đi làm.

Lúc Lộ Vô Quy đến Sở sự vụ của Du Thanh Vi chỉ có quầy tiếp tân giúp đỡ và nhân viên vệ sinh quét dọn ở đây, để không bị phạt 100 tệ đó, nàng chạy tới dâng cho Tam Thanh tổ sư gia ba nhánh thanh hương liền theo lời nói của Trang Hiểu Sanh ngồi ở trên ghế sô pha đại sảnh xem báo chí chờ Du Thanh Vi.

Nàng ngồi mười giờ hơn, mới có một ông lão bưng một cốc giữ nhiệt mặc quần áo màu trắng rất rộng rãi rất giống quần áo của những người đánh Thái Cực quyền trên TV chậm rãi từ từ tiến đến. Sau khi ông lão kia vào cửa thì chầm chậm đến máy đun nước rót nước ngâm trà, lúc này mới nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi: “Vị bạn nhỏ này có chuyện gì không?”

Lộ Vô Quy nói: “Cháu chờ Du Thanh Vi.”

Ông lão “Ồ” một tiếng, đi đến bên người Lộ Vô Quy, hỏi: “Đúng là gặp phiền toái gì?” Ông nói xong, nâng mắt nhìn về phía Lộ Vô Quy, ánh mắt kia lập tức cố định lại. Ông cẩn thận dò xét hai mắt của Lộ Vô Quy, nói tiếp: “Bạn nhỏ có thể cho ông xem tướng tay một chút?”

Lộ Vô Quy lập tức giấu tay ở phía sau.

Ông lão còn nói: “Ông xem tướng mạo của bạn nhỏ như là có tai họa lớn đó.”

Lộ Vô Quy nhìn tướng mạo của ông lão, thầm nghĩ: “Cháu xem tướng mạo của ông đúng là cũng tạm được, nhưng mà cung tiền tài không tốt lắm, nhìn cái mũi của ông đã biết rõ ông là người tham tài, cũng may ấn đường ngay thẳng, khuôn mặt rộng lượng, gương mặt phúc hậu bù đắp ông thiếu cung tiền tài.” Nàng lại ở trong lòng bổ sung một câu: “Ông lão này hẳn là trường thọ mà sống đến khi về chầu tổ tiên.”

Ông lão nhìn thấy Lộ Vô Quy không nói lời nào, cầm lấy cốc nước ấm chuẩn bị ngồi dậy, thì trông thấy Du Thanh Vi thong thả tiến đến, nói: “Bé Vi, có bạn nhỏ này tìm cháu. Ông xem tướng mạo của cô bé này hình như có chút thiếu sót.”

Du Thanh Vi nắm lấy quạt giấy, cười nhẹ mà đi tới đây, sau khi ngồi xuống, mới nói: “Chu lão, giới thiệu một chút, đây là Lộ Vô Quy, trước kia ông cháu hoàn tục cùng ông của em ấy là sư huynh đệ đồng môn, hai ngày trước vừa mới vào Sở sự vụ, chạy việc ngoài.”

Chu lão “Ồ” một tiếng thật dài, nói: “Ông còn tưởng rằng là khách tới cửa.” Cầm lấy cốc giữ nhiệt của ông liền rời đi, ông mới vừa đi hai bước chợt nghe thấy phía sau tiểu nha đầu được gọi là Lộ Vô Quy nói: “Du Thanh Vi, chị cầm ngọc bội trấn hồn bản mệnh của tôi, hại tôi mỗi buổi tối đều xuất hồn đến chỗ chị…” Lại nghe được Du Thanh Vi “Khục” ho khan một tiếng cắt ngang lời nói của Lộ Vô Quy, nói: “Đi trong văn phòng của tôi nói”, bước chân của ông dừng một chút, lại ngồi trở xuống, nói: “Nơi này lại không có người ngoài, nói ở chỗ này cũng giống nhau mà.”

Du Thanh Vi dở khóc dở cười nói: “Chu lão, ta có thể không bà tám như vậy không?”

Chu lão cười không nói.

Du Thanh Vi chậm rãi nói ra ba chữ: “Giếng Hoàng Tuyền.”

Chu lão lập tức thu lại nụ cười, ngồi dậy rời đi, cũng không quay đầu lại mà trở về văn phòng, đóng cửa khóa lại.

Du Thanh Vi khẽ nhướng mày.

Vậy mà Lộ Vô Quy cảm thấy mình đọc hiểu vẻ mặt đó của Du Thanh Vi: Bé à, ai bảo ông hỏi thăm lung tung!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.