Trời mưa tầm tã, trong tiệm y dược.
Đường Trĩ kéo cánh tay bị thương ngồi trên ghế, đại phu ngồi trong quầy, giữa hai người cách một cái bàn cao.
Đường Trĩ đưa cánh tay bị thương cho đại phu xem, nói với cậu ta: “Đại phu, tay ta bị trật khớp, ngươi có thể nắn lại cho ta không?”
Đại phu nhìn Đường Trĩ một cái, lạnh nhạt hỏi hắn ta: “Bị gãy khi nào?”
“Mới sáng nay, bị muội muội bướng bỉnh nhà ta dùng chân kẹp rồi ra sức bẻ, tay của ta “rắc” một tiếng, sau đó không cử động nổi.” Đường Trĩ nói xong thì nhìn thử sắc mặt của đại phu, vội bổ sung: “Muội muội kia không phải là muội muội ruột, lời vừa nãy của ta cũng không có chút nhục dục nào, ngươi đừng có hiểu lầm.”
“Ta không hiểu lầm.” Đại phu nói, tiếp tục hỏi: “Đau không?”
“Đau thì lại tốt, nhưng không có nghĩa là ta không sao, chỉ đơn giản là do thể chất của ta khá tốt thôi. Có điều đại phu đừng nghe ta nói không đau thì không để ý đến ta. Tuy thân thể ta vô cùng mạnh khỏe, nhưng tâm hồn của ta rất yếu đuối, nếu cứ mang cái tay bị muội muội bẻ gãy, ta sẽ hậm hực, cho nên xin ngươi phải nghiêm túc với ta, chữa khỏi cho ta.” Đường Trĩ lẩm bẩm mãi, sợ đại phu thoạt nhìn không muốn làm ăn này không để ý đến mình. Bây giờ bên ngoài mưa lớn quá, hắn ta thật sự không muốn chạy tới chạy lui, tìm một y quán khác.
“Vươn tay ra đây.” Đại phu nói.
Đường Trĩ đặt tay lên mặt bàn.
“Tay kia.” Đại phu lắc đầu.
“Tay này không sao.” Đường Trĩ cũng đưa tay còn lại đến trước mặt cậu ta.
Đại phu bắt đầu bắt mạch cho Đường Trĩ.
“Ta bị gãy xương mà, đại phu ơi.” Đường Trĩ nhắc cậu ta.
“Không có gì, ta chỉ muốn bắt mạch cho người khác thôi.” Đại phu vô cùng bình tĩnh: “Lâu rồi chưa xem bệnh cho ai.”
“Chỗ của ngươi buôn bán không tốt à, có muốn ta xem phong thủy giúp không?” Đường Trĩ nói xong thì bấm ngón tay.
Đại phu thấy vậy, vươn tay đè tay hắn ta xuống.
Tay hai người chợt đan xen nhau.
Đường Trĩ vô cùng ngượng ngùng.
“Tiệm không chấp nhận dùng cách tính phong thủy để thay tiền thuốc men.” Nguyên nhân đại phu cản hắn ta đoán mệnh là đây.
Đường Trĩ nói: “Ta không phải loại người như vậy.”
Đại phu còn ấn tay hắn ta.
Đường Trĩ nói: “Ngươi còn không buông tay, ta sắp hơi ngượng rồi đó.”
“Đều là nam nhân, ngượng cái gì mà ngượng.” Nghe hắn ta nói như vậy, đại phu cũng không buông tay.
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà ta không có sức chống cự với người có khí chất tàn bạo, trông lại đẹp trai.” Đường Trĩ hơi ngượng ngùng: “Ây dà.”
Đại phu có hơi cạn lời, sau đó, cậu ta buông tay ra.
Đường Trĩ hỏi: “Vậy nên ngươi có thể nhanh chóng xử lý vết thương cho ta không?”
Đại phu gật đầu.
“Vậy nhanh lên đi.” Đường Trĩ giục.
“Tay ngươi bị thương, sao không có người nhà đến đây cùng mà chỉ có mình ngươi vậy?” Đại phu tò mò.
“Đừng nhìn ta trông như vậy, tuổi của ta đã rất lớn rồi, hơn nữa ta đã có thể tự đi khám bệnh một mình.” Đường Trĩ cảm thấy đây không phải là vấn đề: “Đại phu, ngươi có thể nhanh lên không?”
“Ngươi không có người nhà à?” Đại phu chợt hỏi.
Suýt chút nữa Đường Trĩ bị sặc chết: “Ta có.”
“Họ không đến đây với ngươi sao?”
“Ta đã tự lập, ở riêng với người nhà từ lâu rồi, đại phu, ta có thể nói chuyện phiếm với ngươi, nhưng ngươi trị bệnh cho ta trước đi.”
“Ta cũng muốn tách ra ở riêng với người nhà lâu rồi.” Đại phu trò chuyện với Đường Trĩ .
Đường Trĩ : “…”
Tên đại phu này muốn làm lơ lời hắn ta nói đúng không.
“Nhưng người nhà của ta vẫn luôn không đồng ý.” Mặt đại phu không có chút biểu cảm nào.
“Tự do kinh tế là có thể tự dọn ra ngoài ở.” Đường Trĩ đề xuất với cậu ta, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng để đại phu này nói cho xong rồi chữa bệnh cho mình.
“Cha ta không đồng ý, nói là không tốt cho ta.”
“Không tốt chỗ nào?”
“Từ nhỏ ta đã đi đứng không tiện.” Đại phu nói.
Đường Trĩ thử nhìn vào bên trong, hắn ta phát hiện quả nhiên đại phu ngồi trên xe lăn.
“À, đúng là có thể hiểu được.” Người bị tật sống một mình, người nhà khó tránh khỏi lo lắng.
“Vậy sao?” Đại phu nhìn Đường Trĩ.
Đường Trĩ gật đầu, nói: “Chắc họ lo nghĩ đến những tình huống nếu ngươi không cẩn thận bị ngã, người nhà không có ở bên cạnh.”
“Nhưng chân ta sở dĩ xảy ra vấn đề, đều là vì cha của ta.” Đại phu nói một cách hờ hững: “Đều là do ông ta gây ra.”
Đường Trĩ nghẹn ở cổ họng.
“Chờ sau khi ta lớn lên, ông ta lại muốn đưa ta cho người khác.” Đại phu liếc nhìn Đường Trĩ một cái.
“Muốn đưa ngươi cho người khác là thế nào?” Đường Trĩ cảm thấy khó hiểu.
“Thành thân.”
“À à à.” Đường Trĩ căm ghét ra mặt: “Hôn nhân phong kiến không chấp nhận được!”
“Chỉ là hôn nhân thôi sao?” Đại phu cười khẩy.
Đường Trĩ né xa một chút, hắn ta cảm thấy hôm nay tâm trạng của đại phu không tốt lắm.
“Ông ta muốn đưa ta cho ác quỷ, để khiến ông có thể tiếp tục ngồi vững vị trí của mình.”
Sấm sét vang dội bên ngoài, ánh lên mặt của đại phu.
Đường Trĩ hơi muốn rời đi.
Đại phu cúi đầu xuống, nét khổ sở xuất hiện trong nháy mắt.
Đường Trĩ không đành lòng, vì vậy hắn ta vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay đại phu.
“Ước ao trước kia của ta là trở thành một đại phu, đi khắp bốn bể, cứu người mọi nơi.” Đại phu nói.
“Vậy ngươi…” Đường Trĩ đánh bạo hỏi: “Bây giờ không có giấy hành nghề y à?”
“Không.” Hắn nói.
“Ngươi là chưa có giấy hành nghề y, hay là không có giấy hành nghề y?” Đường Trĩ nói: “Nói phải rõ ràng.”
Nói cho rõ, bây giờ hắn đi đổi y quán.
Bộ dạng sợ chết của hắn ta chọc cười đại phu.
Đường Trĩ ho khan một tiếng, say mê nhìn đại phu đẹp ngời ngời này.
“Sau đó ta tách ra, làm việc mà mình thích.” Đại phu bảo Đường Trĩ an tâm.
Đường Trĩ thở phào nhẹ nhõm.
“Sau khi cha ta chết.” Đại phu nói thêm.
Tia chớp đánh loạn bên ngoài, ánh vàng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp lại ác nghiệt của đại phu.
Đường Trĩ không chịu nổi nữa, hắn ta nằm sấp trên bàn kêu loạn lên: “Đại phu, rốt cuộc là ngươi có muốn chữa cho ta không vậy?”
Có thể đừng nói mấy chuyện khủng bố này với hắn ta không hả?
Đại phu cười ha ha.
Đường Trĩ cảm thấy có thể là đại phu này tự cho là bản thân hài hước lắm.
Đại phu đẩy xe lăn, từ trong quầy đi ra.
Cậu ta đi đến trước mặt Đường Trĩ, nói: “Đưa tay cho ta.”
Đường Trĩ đưa tay cho cậu ta.
“Tay bên kia bị thương, ngươi đưa tay lành cho ta làm gì?” Đại phu cảm thấy buồn cười.
“Vậy vừa rồi ngươi làm gì?” Đường Trĩ lí nhí, sau đó lại đưa tay cho cậu ta.
Đại phu cầm tay Đường Trĩ, cúi đầu xuống.
Đường Trĩ ngắm nghía khuôn mặt cậu ta.
“Rắc.”
“Á á á!”
Trong y quán vắng vẻ truyền ra tiếng kêu thảm thiết rung trời.
Một lát sau, đại phu băng bó cánh tay bị thương cho Đường Trĩ xong, sau đó lấy một lọ dầu thuốc cho hắn ta, nói: “Mỗi ngày thoa hai lần, một thời gian là tay của ngươi sẽ khỏi.”
Đường Trĩ cười yếu ớt, nhận lọ thuốc trong tay cậu ta.
Cơn mưa bên ngoài vẫn còn xối xả.
Đường Trĩ vốn định đi, nhưng ra đến cửa lại quay về, hắn ta nói với đại phu: “Bên ngoài mưa lớn quá, ta có thể ở đây tránh mưa một lát không?”
“Không thể.” Đại phu lạnh lùng vô tình, cầm chiếc ô đưa cho hắn ta: “Ở đây chật chội, ngươi sẽ làm ảnh hưởng đến khách sau, cho ngươi chiếc ô, ngươi đi đi.”
Đường Trĩ vô cùng xúc động.
Người này lạnh lùng hà khắc cỡ nào chứ!
Sau đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Trĩ mê mẩn vô cùng.
Hắn ta ho khan một tiếng, hỏi đại phu: “Nếu tiện thì cho cái tên, điện thoại… À, không phải, địa chỉ liên lạc gì đó được không?”
“Kẻ hèn họ Đông Phương.” Đại phu hơi mỉm cười: “Tự Thần Khê.”
“Ta tên là Đường Trĩ, chưa lập gia đình, thu nhập ổn định, tướng mạo xinh đẹp, tính cách rộng rãi lạc quan luôn hướng về phía trước, là tu chân giả.” Đường Trĩ vuốt tóc mình, thẹn thùng hỏi cậu ta: “Có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm không?”
Đại phu nhét ô vào ngực hắn ta, mỉm cười đẩy hắn ta ra khỏi y quán.
“Nếu rảnh ngươi có thể viết thư đến Phục Hy viện hẹn ta, ta cho ngươi một con đường báo tin đặc biệt, ngươi nói ngươi là Đông Phương Thần Khê, muốn tìm Đường Trĩ, bảo đảm ngươi không cần phải xếp hàng chờ mấy chục năm! Nhớ đó nhé!” Đường Trĩ vừa bị đẩy vừa hô to.
Cuối cùng đại phu cũng đẩy hắn ta ra ngoài.
Sau khi rời khỏi, Đường Trĩ lập tức bung chiếc ô ra, lúc đi hắn ta khẽ nói: “Hay là cho cậu ta biết, thu nhập ổn định của ta là thu nhập ổn định nghèo?”
So với Đường Trĩ, bên Cố Phương sét đánh càng lúc càng mạnh.
Suýt chút nữa Cố Phương đã cho rằng gần đó có đạo hữu nào đang độ kiếp.
Ông chủ đang giúp Cố Phương đóng gói đồ nàng cần mua, lúc ông chủ bận rộn nàng lùi về sau xem bâng quơ.
Ở bậc cửa có một người đội mũ rộng vành, mặc áo tơi đang ngồi tránh mưa tạm.
“Sít.” Cố Phương run lên: “Mưa này lớn quá rồi, không biết bao giờ mới đi được.”
“Tiểu cô nương, ngươi vội đi đâu à? Thời tiết thế này sợ là khó đi đường đó.” Ông chủ trò chuyện với nàng.
“Không có gì, chỉ là đi luận đàn vô vị với hai sư huynh và một sư đệ.” Cố Phương hời hợt: “Khó đi thì đến muộn thôi.”
“Haha.” Ông chủ cảm thấy tính cách của Cố Phương quá đáng yêu, thế là tặng cho nàng túi đồ ăn vặt.
Cầm lấy đồ mua được, Cố Phương chuẩn bị về khách điếm.
Nàng vừa ra khỏi cửa thì một tia sét đánh xuống chỗ cách nàng không xa.
“Oái!” Cố Phương giật mình.
“Tiểu cô nương.” Người ở cửa gọi Cố Phương, chất giọng già nua.
“Chuyện gì?” Cố Phương nhìn gã một cái rồi tiếp tục nhìn mưa.
“Xem tướng mạo của ngươi, dạo này đừng nên ra ngoài, đến từ đâu thì về nơi đó đi.” Người ở cửa nói.
“Phụt, hahaha, ngươi đoán mệnh giúp ta à?” Cố Phương như là nghe chuyện cười, nàng chỉ vào chính mình, tự tin nói: “Bàn về tu hành, bà đây là tổ tông của ngươi đó!”
Nói xong, Cố Phương bung ô ra, không để ý đến gã mà chạy vào màn mưa.
“Về muộn chút nữa thì đại sư huynh lại chê này chê nọ.” Cố Phương vừa nghĩ linh tinh vừa chạy.
Nàng vừa chạy đi, người ở cửa lập tức tháo mũ rộng vành xuống.
Người dưới mũ không những không già mà còn vô cùng trẻ, đồng thời khuôn mặt kia thuộc về người Cố Phương biết.
Thạch Đông Lâm.
Gã nhìn bóng dáng của Cố Phương, thở dài một hơi.
Cố Phương vẫn luôn chạy về phía trước, không hề quay đầu lại.
“Rất tốt.” Thạch Đông Lâm nói, sau đó xoay người đi.
Gã đi đến một y quán.
Lúc Thạch Đông Lâm đi đến, đại phu của y quán đang cảm ơn Đông Phương Tố Quang đã trông tiệm giúp trong lúc ông đi vệ sinh.
“Bạn cậu đến đón cậu.” Đại phu nhắc Đông Phương Tố Quang.
Đông Phương Tố Quang quay đầu lại, Thạch Đông Lâm vịn mũ rộng vành, đứng trong mưa mỉm cười nhìn cậu ta.
Gã cười vô cùng dịu dàng, dường như hoàn toàn không phải là người đã nổi điên ở thành Thương Lãng Tuyền kia.
Vì cơn mưa không có dấu hiệu tạnh, Thạch Đông Lâm cũng bước vào y quán tránh mưa.
“Ngươi gặp người ngươi muốn gặp rồi à?” Đông Phương Tố Quang hỏi gã.
“Gặp rồi, đứa nhỏ thay đổi rất nhiều.” Đây là lần đầu tiên Thạch Đông Lâm nghe Cố Phương tự xưng là bà đây: “Nhưng không gặp Đường Trĩ.”
“Ta gặp hắn ta rồi, không giống như ngươi nói.” Đông Phương Tố Quang vô cảm nói: “Ngươi nói Đường Trĩ là một người trầm tĩnh mẫn cảm, ta nhìn không ra.”
Cậu ta cảm thấy nếu mình nói thêm mấy câu với Đường Trĩ, hắn ta sẽ muốn tỏ tình với mình luôn.
Còn về mặt tỏ tình kia, cậu ta cũng không rành.
“Hắn ta đúng là trầm tĩnh mẫn cảm, là người vừa sinh ra đã có hiểu biết, đáng tiếc lại không hiểu sâu về lòng người thiện ác như tri thức.” Thạch Đông Lâm nói: “Khi hắn ta còn nhỏ thật ra cũng không có thiên phú cao, không khác gì trẻ con bình thường, sau này hắn ta nói, là hắn ta cố ý, vì khác người quá nguy hiểm. Sau này, hình như nơi hắn ta ở gặp lũ lụt. Vì cứu nơi đó, Đường Trĩ mới chính thức thể hiện năng lực của người vừa sinh ra đã có hiểu biết. Nhưng mà những người sau khi được cứu lại không cảm ơn hắn ta. Bọn chúng gọi hắn ta là… yêu đồng.”
Sau khi nghe nói ở đâu đó có một yêu đồng, Phương Cảnh Tân đã dẫn Đường Trĩ về.
Khi đó Đường Trĩ thường xuyên im thin thít, nhìn thấy gã sẽ chủ động tránh đi.
Thạch Đông Lâm đã từng không hiểu tại sao Đường Trĩ lại không thích mình.
Mãi đến ngày gã rời đi, Đường Trĩ nói câu nọ: “Ta vừa nhìn đã biết người không phải người đồng đạo với ta.”
“Người đồng đạo với ngươi là người thế nào?” Thạch Đông Lâm cười hỏi.
Đường Trĩ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn gã, rồi nhìn gã đi xa.
“Người đồng đạo với ngươi là Hạ Trường Sinh à?” Thạch Đông Lâm cảm thấy quá buồn cười: “Là Hạ Trường Sinh gần như làm ra chuyện giống ta ư? Phương Cảnh Tân đúng là thú vị.”
“Nhân lúc bọn Hạ Trường Sinh bị mưa vây ở đây, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát.” Đông Phương Tố Quang nói.
“Ta vừa đi thì mưa sẽ ngừng.” Sấm chớp giăng giăng trên bầu trời, là vì muốn uy hiếp hung thú ẩn nấp trong cơ thể gã.
Đông Phương Tố Quang nói: “Vậy cũng phải đi, đã đến lúc rồi, nhiệm vụ ngăn chặn bọn họ giao cho Chiếu Thủy Tình đi.”
“Ừ.” Thạch Đông Lâm ngẩng đầu lên.
Trời mưa tầm tã.
Một người cầm ô, đi ngang qua y quán.
Lâm Kiến xách đồ mua được, tuy rằng muốn nghiêm mặt nhưng không nhịn được mà thỉnh thoảng cười ngây ngô. Lúc y đi đến, đột nhiên nhìn lướt qua y quán theo bản năng.
Khi Lâm Kiến và Thạch Đông Lâm chạm mắt nhau, cả hai đều ngây người.
Thạch Đông Lâm mỉm cười với y.
Dòng người tấp nập.
Sau khi dòng người tản đi, Lâm Kiến không còn nhìn thấy người vốn đang đứng ở cửa y quán nữa.
Y nhíu mày nhìn cơn mưa trong không trung, lựa chọn tiếp tục về khách điếm.
Trời đang mưa to giờ nhỏ lại từng chút, khi Lâm Kiến về khách điếm, cơn mưa chợt tạnh hẳn.
Mây đen tan đi, mặt trời gấp gáp phá mây mà ra.
Lâm Kiến thất thần.
Chỉ vì một cái liếc mắt trong dòng người tấp nập kia.
“Này.” Một giọng nói đầy kiêu ngạo gọi lại lực chú ý của Lâm Kiến, y ngẩng đầu lên.
Hạ Trường Sinh thay đồ xong, trâm ngọc cài tóc, y phục hai màu xanh trắng, hắn ngồi ở đại sảnh, không chút kiên nhẫn gõ cây quạt lên bàn, nghiêng đầu nhìn Lâm Kiến sắp đi qua khỏi khách điếm.
“Ngươi bị gì thế, muốn đi đâu?” Hạ Trường Sinh hỏi hai câu từ trong lương tâm.
“Đại sư huynh!” Nhìn thấy Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến lập tức chạy đến.
“Hừ hừ.” Người hào hoa phong nhã như thế, ngoại trừ hắn thì còn ai vào đây nữa: “Sao ngươi mất hồn mất vía thế?”
“Vừa rồi ta gặp một người ở ven đường.” Lâm Kiến vỗ đầu, cảm thấy không rõ cho lắm.
“Ngươi gặp một người ở ven đường, sau đó mất hồn mất vía?” Hạ Trường Sinh lặp lại hai câu nói theo thứ tự.
Tuy rằng hình như không hợp lý lắm, nhưng tóm lại là vậy, Lâm Kiến hơi do dự gật đầu.
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại, không vui mà trừng mắt với y.
Lâm Kiến khó hiểu.
“Ngươi như vậy là không được.” Hạ Trường Sinh dạy dỗ: “Sao chỉ thể chỉ nhìn lướt qua người ven đường đã chết mê chết mệt người ta? Quá là mất giá!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Kiến nói: “Người không có tư cách nói câu này với ta nhất chính là huynh.”
“Sao ta lại không có tư cách, ta không làm ra chuyện thế này.” Hạ Trường Sinh nghiêm khắc nói: “Với lại ngươi dám cãi tay đôi với ta.”
“Ta thế này không phải là cãi.” Lâm Kiến bất mãn dẩu miệng lên: “Ta thế này gọi là trình bày chân lý.”
Nếu y không nhìn hắn quá nhiều…
“Được rồi, nói xem hồ ly tinh nào khiến ngươi liếc mắt trên đường vậy.” Hạ Trường Sinh dùng cây quạt chọc lên mặt Lâm Kiến, cười tủm tỉm hỏi y.
“Huynh chưa biết người ta là ai đã gọi người ta là hồ ly tinh, quá mất lịch sự.”
“Ngươi dám vì con hồ ly tinh ven đường mà gào lên với ta.”
“Ta gào lên với huynh lúc nào!”
“Ngay lúc này!”
Lâm Kiến không còn lời gì để nói.
Hạ Trường Sinh cầm quạt chọc trái chọc phải trên mặt y, vô cùng bất mãn. Tên tiểu quỷ này đúng là không nên lớn lên. Vừa lớn lên đã phản nghịch, nhìn thấy nam nhân ven đường là muốn chạy theo.
Tuy Lâm Kiến vô cùng bất lực, nhưng cũng không gạt cây quạt của Hạ Trường Sinh ra, để mặc cho hắn chọc tới chọc lui, dù sao hắn cũng chẳng dùng sức.
Y nghĩ hai người gặp lại hẳn là càng thêm vui mừng, nói không chừng Hạ Trường Sinh còn có thể nghe vài lời ngon tiếng ngọt của y, kết quả là giao tiếp với người này không thể đi theo kế hoạch đã định được.
Hầy.
Lâm Kiến im lặng thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Hạ Trường Sinh dùng quạt nâng cằm y lên, nheo mắt nhìn y.
“Ta mua đồ ăn vặt huynh thích cho huynh, ăn không?” Lâm Kiến chuyển đề tài.
“Ta ăn, nhưng cũng phải dạy dỗ ngươi.” Hạ Trường Sinh là người cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.
“Vậy ta ngồi kế bên nghe, huynh vừa ăn vừa nói đi.” Lâm Kiến đặt đồ ăn vặt trên bàn trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vừa ăn vừa lải nhải không ngừng.
Lâm Kiến khá bội phục hắn, y lấy khăn tay lau khóe miệng giúp Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại nhìn y, hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
“Ta không chạm vào huynh, khăn tay này sạch.” Lâm Kiến nói: “Khóe miệng của huynh dính vụn bánh. Huynh đừng vừa ăn vừa nói nữa.”
“Là ngươi bảo ta vừa ăn vừa nói.”
“Ý của ta là huynh đừng nói nữa.” Lâm Kiến giải bày lòng mình: “Ta vốn không có sở thích nhìn người ven đường.”
Hạ Trường Sinh giơ miếng bánh lên, ăn rồi ăn, vừa ăn vừa nhìn Lâm Kiến.
“Ta biết cái tính này của huynh sẽ khó mà thay đổi được.” Lâm Kiến cầm khăn lau vụn bánh dính ở khóe miệng hắn, giọng nói đầy bội phục: “Nhưng sao huynh có thể không thay đổi chút nào hết được vậy?”
“Ngươi muốn ta thay đổi thành thế nào?”
“Huynh có thay đổi hay không đều được.” Giọng Lâm Kiến trở nên dịu dàng: “Nhưng nếu huynh có thể… quan tâm một chút, ta sẽ rất vui.”
“Ta không quan tâm thế nào?” Hạ Trường Sinh hừ lạnh.
“À, huynh vẫn còn mang theo chiếc ô ta tặng, chuyện này là rất quan tâm.” Lâm Kiến khen hắn.
Hạ Trường Sinh nhướng mày.
“Có điều ô hư rồi, vẫn nên mua một cây mới thì tốt hơn, ngày mưa không thể dùng ô rách được.”
Hạ Trường Sinh tiếp tục gặm bánh.
“Ta vui lắm.” Lâm Kiến nhắc lại chuyện này.
“Nếu ta muốn, dù không có ô, ta cũng có thể khiến cho người không dính giọt mưa nào.” Hạ Trường Sinh nói cho Lâm Kiến biết một chuyện mà y hoàn toàn không biết.
“Ừ ừ ừ, quá giỏi.” Lâm Kiến khen hắn.
Hạ Trường Sinh phát hiện y nghe không hiểu lời bóng gió của mình.
Lâm Kiến nhìn ra cửa một lát, phát hiện Đường Trĩ và Cố Phương còn chưa về. Y quay đầu lại, nhận ra Hạ Trường Sinh đã thả bánh xuống, sốt ruột hết ngẩng đầu lên rồi cúi đầu xuống, nếu không phải tay hắn đã chạm vào giấy dầu bọc bánh, cùng với việc hắn xem tóc là sinh mệnh, Lâm Kiến cho rằng hắn sẽ nắm tóc rồi.
“Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy?” Hạ Trường Sinh nhíu mày.
“Xin đại sư huynh giải thích giúp kẻ ngu dốt này.” Lâm Kiến ngồi nghiêm chỉnh lại.
Hạ Trường Sinh thấy y nghiêm túc xin chỉ giáo, cũng ngồi đối diện với y, giải thích từng câu từng chữ: “Ta mang theo chiếc ô kìa, là vì lần đầu tiên có người đi ra tặng ô cho ta, người kia chính là ngươi.”
“Chính là tại hạ.”
“Vì ngươi là người đầu tiên, nên ta mới giữ mãi chiếc ô kia.” Hạ Trường Sinh nói thêm.
Lâm Kiến ho khan một tiếng, nói: “Không hiểu.”
Hạ Trường Sinh nổi cáu cầm cây quạt xếp, mở ra quạt mạnh, tóc cũng bị hất lên.
Lâm Kiến muốn cười, y cố gắng nhịn lại.
Hạ Trường Sinh cảm thấy mình không thể nói thêm gì nữa, quá là mất giá: “Sớm biết thế này thì ngày đầu tiên ra ngoài ta sẽ ném chiếc ô kia đi!”
Lâm Kiến không nhịn được, ôm bụng nằm nhoài trên bàn cười rộ lên.
“Ngươi cố ý à…” Hạ Trường Sinh đã nhận ra.
“Không có, ta cố ý làm gì chứ?” Lâm Kiến cố gắng nín cười.
“Ngươi trưởng thành lệch lạc rồi.” Hạ Trường Sinh nghiêm túc nói, hơn nữa vô cùng đau lòng.
“Đừng nói như vậy mà ~” Lâm Kiến chuyển ghế, nhích đến gần Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh không tránh đi.
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Lâm Kiến cười đến đuôi mắt cong lên, thoạt nhìn thật sự rất vui.
Hạ Trường Sinh ngỡ ngàng nói: “Ngươi không che mắt của mình à?”
Hắn còn nhớ, trước kia Lâm Kiến rất tự ti với hai mắt khác màu của mình.
“À ừm, ở tu chân giới, có Minh Mục rất nổi tiếng.” Lâm Kiến đắc ý.
Hạ Trường Sinh khẽ lắc đầu: “Chậc chậc chậc.”
Thói đời ngày nay, lòng người biến chất.
“Hai người các huynh… Làm gì trong khách điếm người ta đó hả?” Đường Trĩ quay về, hắn ta nói với hai người: “Muốn hôn thì lên lầu, đóng cửa lại mà hôn.”
“Nếu đại sư huynh muốn hôn, ta lên lầu hay không đều được.” Lâm Kiến cười nói.
Hạ Trường Sinh dùng quạt đẩy đầu y ra, đau lòng xong thì vội tìm người đội nồi: “Đường Trĩ! Ngươi dạy y thế nào đấy hả?”
Đường Trĩ nói: “Liên quan gì đến đệ.”
Bản tính của tên tiểu quỷ chết dẫm này vốn là vậy, giả vờ ngoan ngoãn trước mặt huynh mà thôi.
Lâm Kiến hắng giọng, sau đó chỉnh lại tay áo.
Hạ Trường Sinh nhìn y vài lần.
“Sao thế?” Lâm Kiến hỏi.
“Y phục ngươi mặc trên người khá quen mắt.” Hạ Trường Sinh nói thật.
Từ trước đến nay hắn không thèm quan tâm người khác mặc gì, nhưng tại sao y phục của Lâm Kiến lại mang cho hắn cảm giác hơi quen mắt.
“Là y phục cũ của đại sư huynh.” Đường Trĩ nói thẳng đáp án, để Hạ Trường Sinh khỏi phải suy nghĩ.
“Là họ nói, y phục này huynh không mặc, không biết xử lý thế nào nên ta mới lấy đi.” Lâm Kiến cảm thấy cần phải nói cho rõ ràng.
“Biến thái chết tiệt.” Đường Trĩ cảm thấy nếu so với Lâm Kiến thì mình là người rất bình thường.
“Biến thái chết tiệt không được mắng người khác là biến thái chết tiệt.” Phản bác Đường Trĩ xong, Lâm Kiến quay đầu đi, lại là bộ dạng ngoan ngoãn.
“Phục Hy viện đã nghèo đến mức này rồi à?” Hạ Trường Sinh rất khiếp sợ.
Lâm Kiến cố gắng thuyết phục Hạ Trường Sinh: “Cũng được mà, ta chỉ là tiết kiệm tiền mua y phục của ta thôi.”
“Ngươi tiết kiệm quá rồi đó.”
“Để dành, sau này mua y phục cho huynh.” Lâm Kiến nói.
Hạ Trường Sinh: “…”
Hắn dao động, không muốn phản bác.
Đường Trĩ mù cả mắt.
Lâm Kiến dùng khăn tay lau sạch khóe miệng của Hạ Trường Sinh, cười nói: “Đây là quan tâm, đại sư huynh.”
Đường Trĩ cảm thấy, đây chỉ một phần trong sự mê mệt Hạ Trường Sinh đến biến thái của Lâm Kiến.