Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 42



Troy trong lúc Khải Khải dùng bữa với Jakov, trên tầng cao nhất, tìm mấy vòng trong phòng, thế nhưng tầng cao nhất thiết kế như một mê cung, Jakov này phỏng chừng là bình thường làm nhiều chuyện trái với lương tâm, mới có thể làm nhiều phòng để ở, như vậy có người tới ám sát gì đó, cũng khó tìm được lão.

Không có cách nào, Troy chỉ có thể đợi, quả nhiên, một lát sau Jakov trở lại, hắn đi vào một gian phòng, sau đó lại đi ra. Chờ lão đi rồi, Troy lẻn vào căn phòng đó, quả nhiên thấy tấm bia đá trên bàn, thuận lợi lấy ra công cụ làm bản dập, Troy thu dọn đồ, từ cửa sổ trực tiếp đi ra ngoài, về phòng Khải Khải.

Khải Khải vẫn chưa về, Troy nhìn thời gian, phỏng chừng Khải Khải trở lại, an vị trên giường chờ.

Thế nhưng đợi nửa tiếng đồng hồ, Khải Khải vẫn chưa trở về, Troy có hơi nóng ruột, đi tới cửa, quả nhiên phát hiện có mấy người…..Là bảo tiêu của Jakov vẫn đi theo Khải Khải.

Troy đột nhiên cảm thấy có chút gì không ổn, vì sao hai bảo tiêu này đừng ngoài phòng trống? Đang muốn đi ra ngoài kéo hai tên đó vào hỏi, lại nghe một tên nói, “Đêm nay rõ ràng sẽ không về, làm gì bắt chúng ta đừng đây chờ a?”

“Ai…….Ông chủ bảo, cứ làm theo là được, để ý nhiều vậy làm gì.”

“Bất quá Jeff bắt người đi làm gì a, cậu đoán xem?”

“Hắc hắc…..Jeff khẩu vị cao, ai chẳng biết?”

Troy biến sắc, lập tức cảm thấy cổ tay có hơi nóng, cúi đầu nhìn, phù chú quả nhiên từ từ có phản ứng, hai mắt lập tức nheo lại, trên mặt hiện sát ý, đột nhiên cửa phòng bật mở hai cánh tay vươn ra bóp chẹn cổ hai bảo tiêu, hai người kinh hãi không kịp phản ứng, tiếp đến, đóng cửa lại, ép lên tường.

“Ách……”Mất thủ vệ này mặt đều tím tái, nhìn Troy trước mặt nổi giận, cảm giác duy nhất, chính là đây tuyệt đối không phải người!

“Các người vừa nói đến Jeff?” Troy híp mắt hỏi hai người, “Hắn đem Khải Khải bắt đi đâu?”

Hai người vội gật đầu, đã bắt đầu không có cảm giác.

“Bắt đi đâu?” Troy hỏi.

“Ách…..Nhà…..nhà kho bên dưới…..” Hai bảo tiêu vừa giãy dụa, vừa trả lời.

Troy hai tay căng thẳng, quăng hai người xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Cần đối phó cũng không nhiều lắm, Troy từ cử sổ tầng 3 đi ra ngoài, xuống thẳng đáy thuyền, nếu như nói boong tàu là tầng 1, như vậy bên dưới hay chính là gian phòng dưới boong tàu.

“Nha….”Sử Diễm Phỉ bị mấy người đàn ông cao to bắt mang vào một căn phòng, thấy 1 người đàn ông người Nga rất có khí chất ngồi trên giường uống rượu, Sử Diễm Phỉ bị ném lên giường.

“Ông là ai a?” Sử Diễm Phỉ trượt dần khỏi giường, nghĩ, ai……Đẹp là tội a!

“Ha hả…..” Jakov tiến lên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm Sử Diễm Phỉ, hỏi, “Mỹ nhân, tên gì a?”

Sử Diễm Phỉ nghe được tiếng mỹ nhân cũng rất hưởng thụ, bất quá kẻ trước mắt không phù hợp tiêu chuẩn anh lắm, hiện tại anh chỉ thích Sam, coi như là cường công cũng không thích!

Dùng gối đầu chặn lại, Sử Diễm Phỉ hỏi, “Ông là ai?”

“Ta là Jakov, cưng đang ở trên thuyền ta.” Jakov tay vuốt vuốt bàn chân Sử Diễm Phỉ.

Sử Diễm Phỉ lập tức rút chân lại, lui tới góc tường, nói, “Ông kia……Ông nhầm rồi, tôi là nam.”

“A?” Jakov mắt híp lại quan sát Sử Diễm Phỉ một chút,”Ta không thấy như vậy nha? Không bằng cưng cởi hết, để ta xem xem”.

Sử Diễm Phỉ nghĩ Jakov ánh mắt như là muốn lột trần mình ra, có hơi ngượng ngùng, dùng cái gối lớn cản lại, tội nghiệp nhìn Jakov, “Ông kia, tôi đã có người yêu, đừng xằng bậy.”

“Hử?” Jakov mắt nheo lại, nhìn Sử Diễm Phỉ, “Người yêu? Ha ha ha…..” Ha hả cười, Jakov cởi áo khoác, bên trong là một bộ áo da màu đen, chính là loại đồ SM.

“Bảo bổi……” Jakov lau nước miếng, “Ta sẽ để ngươi biết trên đời ai là thích hợp nhất với ngươi!”

“Á á a!” Sử Diễm Phỉ ôm gối đầu muốn chạy ra bên ngoài, “Biến thái nha, biến thái nha!”

“Chạy đi đâu!” Jakov kéo Sử Diễm Phỉ, “Ngươi hôm nay đừng nghĩ chạy được!” Vừa nói vừa kéo Sử Diễm Phỉ lên giường, xé mở y phục anh.

“Nha!” Sử Diễm Phỉ nã gối đầu đánh Jakov, hét lớn, “Cứu tôi a, Sam! Sam!”

“Sam?” Jakov không hiểu nhìn Sử Diễm Phỉ, “Người trong lòng ngươi sao?”

Sử Diễm Phỉ ôm gối đầu giãy dụa, “Bỏ ra, tôi ghét nhất ông già! Đáng ghét.”

“Dám nói ta là ông già?” Jakov ôm Sử Diễm Phỉ nhào tới hôn, bị Sử Diễm Phỉ tay vung vẩy, vừa vặn đụng trúng một bên mặt lão, Jakov sửng sốt, Sử Diễm Phỉ lui tới một góc, muốn chạy trốn, nhưng lại bị kéo lại.

“Ngươi lá gan không nhỏ a.” Jakov sắc mặt dữ tợn xoa xoa lên bên mặt bị sưng, “Ngày hôm nay xem ta chơi ngươi đến chết!”.

Vừa nói, vừa nhào tới.

“Á! Đáng ghét!” Sử Diễm Phỉ kêu to, “Sam! Mau tới đánh chết biến thái!”

Vừa dứt lời, chợt nghe “bang” một tiếng, cửa lớn bị đá văng, mấy anh giai vest đen cao to bay vào, vừa hay đụng trúng Jakov, mặt mũi đều biến dạng cả lại.

Một người xuất hiện ở cừa, vẻ mặt giận dữ, nhe răng nhếch miệng, móng tay thật dài.

“A, Sam!” Sử Diễm Phỉ cuối cùng cũng thấy được Sam, đáng thương hét, “Sam, biến thái kia SM tôi, hắn là biến thái, là biến thái!”

Sam nhìn thấy Sử Diễm Phỉ trên giường quần áo xộc xệch, lại thấy Jakov kia mặc trang phục SM biến thái, máu bốc lên đầu, thấy bên cạnh có cái roi da, cầm roi da lên, Sam âm hiểm cười hai tiếng, “Ngươi không phải thích SM sao?” Nói xong, vung tay, quất roi.

“Á á á…..” Jakov bị roi quất hai cái, té dập mông xuống đất, lăn đến cạnh bàn, kéo ngăn bàn lấy súng, chĩa về phía Sam bắn, Sử Diễm Phỉ tuy rằng biết Sam không sợ đạn, nhưng nghe tiếng súng có chút kinh hồn bạt vía. Sam thản nhiên không có gì giơ tay cản lại, đạn đều bị bắt trong lòng bàn tay, bóp nát, mở tay……Bột phấn bay bay……

“A……” Jakov hit một hơi lạnh, la hét, “Quỷ a, không phải người a…..”

Sam lại quất vài roi, đánh đến Jakov gào khóc khản cổ, cuối cùng ôm đầu trốn sau chân giường.

Sử Diễm Phỉ ôm gối chạy đến phía sau Sam.

Sam thấy anh thê thảm như vậy, mặt đều trắng, càng nghĩ càng giận, chỉ sofa, nói với Sử Diễm Phỉ, “Anh ngồi ở đó, ta trừng trị lão xong chúng ta đi.”

Sử Diễm Phỉ gật đầu, ngoan ngoan đến sofa ngồi, thấy Sam liếm liếm khóe miệng, “Biến thái chết tiệt, ông đây hôm nay cho ngươi biết thế nào là biến thái chân chính!”

“Nha…..”

Lập tức, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Jakov.

Sử Diễm Phỉ ngồi trên sofa hai mắt mở to, lẩm bẩm: nha, đau quá nha…… Sam trông thật gợi cảm nha, oa, thiệt kích thích…….Cái này mình cũng muốn thử xem nha!

Khai khải cảm thấy đầu có hơi choáng váng, lúc tỉnh lại, đã thấy Jeff ngồi bên cạnh, đầu óc nhanh chóng phản ứng, Khải Khải có chút bất đắc dĩ, Jeff này thật đúng là thật khó dứt được.

“Tỉnh?” Kiệt kề sát vào, vô cùng thân thiết nhìn Khải Khải, “Cảm giác thế nào?”

Khải Khải cái gì cÅ©ng không cảm giác được, ngoại trừ chóng mặt, đột nhiên trong ngá»±c nhói nhói…..Giống nhÆ° lần đó, khi vừa bị cành cây cào trúng cánh tay cÅ©ng nhói đau nhÆ° thế, sau toàn bộ khó chịu cùng đau đớn đều chuyển sang Troy , không biết hắn thế nào rồi.

“Thuốc này……Sẽ làm người cậu không còn sức lá»±c, thế nhÆ°ng thần trí vẫn thanh tỉnh.” Jeff mỉm cười, “Để cậu cảm nhận tốt nhất tình ái của chúng ta, vì thế ta không trói câu lại!”

Khải Khải bất đắc dÄ© liếc hắn một cái, “NgÆ°Æ¡i thật đúng là một chút sáng tạo cÅ©ng không có a!”

Jeff cười nhạt, nắm cằm Khải Khải, “Cậu gặp phải nguy hiểm thế nào, hình nhÆ° đều có cách bảo trì bình tÄ©nh sao.”

Khải Khải mỉm cười, “Gặp chuyện lớn sao, tôi còn đã khiến đầu lÄ©nh mafia bị trói trên giường mình đó, hắn so với ông còn lợi hại hÆ¡n, còn khiến tôi bế tắc.”

“Ha hả…..” Jeff cười lắc đầu, “Bảo bối, nhÆ° vậy không tốt a, cậu là đang dụ dỗ ta phạm tội!”.

Khải Khải xem tình hình, tay chân tá»± do, hÆ¡n nữa ngoại trừ vừa rồi mất cảm giác, hiện tại cÆ¡ bản đã khôi phục, cÅ©ng hoàn toàn không có cảm giác vô lá»±c, quả nhiên là phù chú đã tác dụng lên Troy sao? Khải Khải biết, quá»· hút máu năng lá»±c khôi phục kinh người, thế nhÆ°ng không biết hắn hiện tại thế nào……Suy nghÄ© một chút, nghÄ© tên Jeff này thá»±c sá»± khó Æ°a, lặp đi lặp lại chạm đến giới hạn cuối của anh, lúc này không giáo huấn hắn một chút, anh sẽ không gọi Khải Khải!

Nghĩ xong, liền bày ra tư thế vô lực không có sức, muốn ngồi xuống.

Jeff thấy Khải Khải quả nhiên không còn sức lá»±c, tâm tình tốt muốn dìu anh, “Ngoan, bảo bối, ta đỡ cậu!” Nói, đã muốn ôm Khải Khải, Khải Khải nhìn Jeff vẻ mặt có vui sướng, làm bộ cá»± tuyệt.

Jeff càng nhìn tim đập càng mạnh, cúi đầu muốn hôn lên cổ Khải Khải, “Yêu tinh, hôm nay phải để cậu biết lợi hại của ta!”

Thế nhưng, cái miệng của hắn còn chưa chạm đến cổ Khải Khải, anh đột nhiên đánh một chưởng mãnh liệt vào sau gáy của hắn, Jeff hô hấp bị kiềm hãm, không phản ứng được nhiều, chỉ thấy Khải Khải xoay người, một tay đè hắn lại, tại huyệt thái dương hạ một kích, Jeff lập tức cảm thấy đất trời đảo lộn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là Jakov không phải giỡn hắn đi, vì sao Khải Khải còn khí lực?

Ngay thời điểm Jeff ngất đi, cá»­a sổ “loảng xoảng” một tiếng, Troy đập cá»­a số đi vào, thấy Khải Khải đang ở trên giường, tay cầm dây thừng trói Jeff lại một lần nữa bị đánh ngất.

“A….” Trot đột nhiên cười lớn, lắc lắc đầu, “Dứt khoát làm thịt hắn luôn, mỗi lần tỉnh lại gây chuyện thị phi.”

Khải Khải mỉm cười, nói, “Đùa chết không có ý nghÄ©a gÄ©, giữ lại chầm chậm lăn qua lăn lại, tÆ°Æ¡ng đối thú vị.”

Troy đi tới bên giường, Khải Khải đột nhiên xoay mặt hỏi hắn, “Anh không sao chứ?”

“Ừ?” Troy khó hiểu, “Có chuyện gì?”

Khải Khải kéo tay Troy nhìn, thấy phù chú có vết màu nhàn nhạt, lau vết máu đi, Khải Khải ngẩng đầu, kéo áo Troy, hôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.